Chương 50: Anh sẽ đợi em
Diệp Tử
01/04/2015
Cảnh quay cuối cùng của của Ngũ Trác Hiên hoàn thành lúc nửa đêm, vì muốn
nhanh chóng gặp Doãn Tiểu Mạt mà anh ngồi xe cả đêm về thành phố S. Năm
giờ sáng, anh đã gõ cửa nhà cô.
Doãn Tiểu Mạt dụi đôi mắt ngái ngủ đi ra mở cửa: “Ai thế không biết, sớm thế này đã tới”.
Ngũ Trác Hiên nhào vào ôm chặt lấy cô.
Doãn Tiểu Mạt lập tức tỉnh ngủ: “Anh... sao anh lại tới đây?”.
“Muốn tạo bất ngờ cho em mà, nhân thể kiểm tra em luôn.” Ngũ Trác Hiên làm bộ đi lại ngó nghiêng trong phòng ngủ của cô.
Doãn Tiểu Mạt nén cười: “Còn gầm giường, tủ quần áo, ban công, cống thoát nước anh quên chưa kiểm tra kìa”.
Ngũ Trác Hiên cười, vuốt mái tóc rối bù như tổ chim của cô.
Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng gạt tay anh ra: “Đáng ghét!”
Trước giờ lúc nào ánh mắt cô cũng sáng long lanh, đầy phấn chấn, chưa bao giờ Ngũ Trác Hiên trông thấy ánh mắt ấy mờ mịt vẻ ngái ngủ thế này, áo ngủ còn dúm dó nếp nhăn, đôi môi anh đào mếu máo dường như đang kháng nghị vì mộng đẹp bị quấy rầy, thế nhưng cô lúc này lại mang một vẻ phong tình đầy quyến rũ. Ngũ Trác Hiên ôm cô là chẳng muốn rời ra.
Doãn Tiểu Mạt che miệng ngáp dài một cái: “Em đi làm bữa sáng cho anh”.
“Để anh ôm em một lúc đã!”
“Ăn xong rồi ôm!”
Doãn Tiểu Mạt nói xong, cả hai người liền phì cười.
Cô ấn anh ngồi xuống ghế: “Anh ngồi nghỉ một lát đi, em làm nhanh thôi”.
Lúc mang bánh mì kẹp trứng và sữa ra, cô đã thấy anh đang ngủ say sưa trên ghế. Anh quá vất vả, Doãn Tiểu Mạt hơn ai hết hiểu rất rõ anh đã phải nỗ lực và trả giá nhiều đến thế nào. Đâu có ai vừa sinh ra đã thành công, ai cũng phải cố gắng và làm việc chăm chỉ.
Doãn Tiểu Mạt định gọi anh dậy, bảo anh lên giường nằm nhưng thấy anh ngủ say như vậy lại không nỡ, đành vào phòng ngủ mang chăn ra đắp cho anh. Ngũ Trác Hiên khẽ trở mình nhưng không tỉnh, tìm được tư thế thoải mái lại tiếp tục nằm im ngủ.
Doãn Tiểu Mạt lại thấy buồn ngủ, cô đi rửa mặt rồi mở hòm thư lấy thư tín và giấy tờ hóa đơn điện, nước, ga, điện thoại ra, còn có một bức thư rất bắt mắt. Bức thư này viết bằng tiếng Anh, gửi đến từ Học viện Mỹ thuật Rotterdam.
Doãn Tiểu Mạt giật mình, vội vàng mở ra xem. Không ngờ bên trong là giấy thông báo trúng tuyển. Hơn nữa năm trước, vì nóng lòng muốn gạt bỏ nỗi đau trong lòng mà cô đã gửi rất nhiều hồ sơ xin học bổng tới các trường mỹ thuật nổi tiếng, mãi vẫn không thấy hồi âm, cô cũng quên dần chuyện này. Không nghĩ hôm nay lại nhận được giấy báo.
Học viện Mỹ thuật Rotterdam là một trường nổi tiếng thế giới ở Hà Lan, Doãn Tiểu Mạt đã từng mơ ước được học tại ngôi trường này, Hứa Chi Nhiên từ lâu cũng đã muốn đưa cô tới đó du học nhưng cô từ chối. Cô hi vọng có thể dùng năng lực của mình để xin học bổng, không cần dựa vào sự giúp đỡ kinh tế của Hứa Chi Nhiên. Hiện giờ giấc mộng ấy đã thành hiện thực nhưng cô lại phân vân.
Nếu là trước kia, cô nhất định không do dự, ngược lại, sẽ hò hét tưng bừng.
Nhưng hôm nay…
Cô không nỡ rời xa Ngũ Trác Hiên.
Đi Hà Lan, ít nhất cũng phải hai, ba năm, nhớ nhung, tương tư, thật sự rất giày vò. So với Ngũ Trác Hiên, chẳng gì có lực hấp dẫn với cô hơn. Cô mỉm cười, kéo ngăn tủ ra đặt tờ thông báo xuống dưới cùng, coi như chưa từng nhìn thấy.
Doãn Tiểu Mạt ngồi nghĩ đến thất thần, không biết Ngũ Trác Hiên đã đứng sau lưng mình. Trông bộ dáng mất hồn mất vía của cô, anh nhíu mày.
Một cánh tay vòng qua đầu cô, cầm lấy phong thư.
Mí mắt Ngũ Trác Hiên chớp động, anh đọc đi đọc lại thật kỹ.
Doãn Tiểu Mạt không dám suy đoán tâm trạng anh lúc này, cô mím môi: “Em không muốn đi, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi”.
Ngũ Trác Hiên chậm rãi nói: “Anh biết!”.
“Em sẽ không xa anh đâu.” Cô nhỏ nhẹ nói.
“Anh biết!” Ngũ Trác Hiên kéo cô vào ngực.
Doãn Tiểu Mạt ôm chặt lấy anh.
Một lúc sau anh buông cô ra, hai tay bám lấy vai cô nghiêm túc nói: “Đây là ước mơ của em phải không?”.
“Phải, nhưng...”
Ngũ Trác Hiên cắt ngang lời cô, giọng nói trầm tĩnh nhưng kiên định: “Đi đi!”.
Doãn Tiểu Mạt không dám tin vào tai mình.
“Anh ủng hộ em đi, không phải vì anh nỡ rời xa em, mà vì anh hi vọng em có thể thực hiện được mơ ướt của mình.”
Ngũ Trác Hiên luồn những ngón tay vào tóc cô, rồi lại ôm cô vào lòng.
“Nhưng…” Doãn Tiểu Mạt cuống quýt muốn nói gì đó nhưng cổ họng dường như bị vật gì đó chắn ngang, một chữ cũng không thốt ra được.
Ngũ Trác Hiên nắm tay cô, đùa nghịch móng tay xinh xắn của cô: “Ba năm đủ không? Lâu hơn nữa anh không đợi được đâu đấy”.
Nước mắt ngập bờ mi, Doãn Tiểu Mạt vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Ngũ Trác Hiên. Cô không biết bao nhiêu người có thể làm được chuyện này, tác thành cho người yêu đi để thực hiện giấc mơ. Cô thử đổi vị trí cho anh, phát hiện ra cô không làm được như anh. Anh là người nổi tiếng, là thần tượng trong lòng công chúng, nhưng anh lại sẵn sàng vì cô, cam tâm tình nguyện chờ đợi ba năm. Người đang yêu thường hay ích kỷ, chỉ mong lúc nào cũng được đầu ấp tay gối, không xa không rời. Nhưng người đang yêu cũng rất vô tư, sẵn sàng hi sinh vô điều kiện vì đối phương. Doãn Tiểu Mạt thực sự cảm động, trong lòng như xuất hiện một thứ gì đó cứ sinh sôi nảy nở mãi không ngừng.
Ngũ Trác Hiên thì thầm bên tai cô: “Tiểu Mạt, em có tài, có tương lai rộng mở, anh tuyệt đối không gò ép, kìm hãm sự phát triển của em.”
Viền mắt Doãn Tiểu Mạt đã lóng lánh, cô không phải người hay khóc, nhưng lúc này nước mắt lại trào ra không một lời báo trước, từng giọt từng giọt cứ lăn dài trên má.
Ngũ Trác Hiên véo mũi cô: “Đồ ngốc”.
Anh vừa nói xong, Doãn Tiểu Mạt liền bật khóc nức nở, làm thế nào cũng không ngừng lại được. Ngũ Trác Hiên chỉ có thể kiên trì dỗ dành cô: “Ngoan, đừng khóc nữa, em còn khóc thế này hàng xóm sẽ tưởng em bị bắt nạt, lại đi báo cảnh sát đấy”.
Doãn Tiểu Mạt phì cười.
Ngũ Trác Hiên dịu dàng hôn lên dòng nước mắt của cô.
“Ba năm sau, anh ba lăm tuổi mất rồi!” Doãn Tiểu Mạt sụt sịt nói.
“Em chê anh già đấy à?” Sắc mặt Ngũ Trác Hiên thoáng hiện lên sự âm u.
“Em không có ý đó.” Doãn Tiểu Mạt chớp mắt: “Em cảm thấy em làm anh lỡ dở, lương tâm cắn rứt”.
Ngũ Trác Hiên cúi đầu, chạm môi vào vành tai cô: “Thế nên em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh, tới lúc đó, anh đã thành hoa tàn ít bướm rồi, không ai cần nữa đâu”.
Cô khẽ đấm vào người anh: “Nói vớ vẩn!”.
Đừng nói anh giống như ăn chất bảo quản, vĩnh viễn trẻ trung như hai lăm tuổi, cho dù có một ngày anh già đi, thì trong trái tim cô, anh vẫn là người đàn ông phong độ, tuấn tú nhất.
Ngũ Trác Hiên cầm tay cô đưa lên hôn, ánh mắt lấp lánh nụ cười. Doãn Tiểu Mạt vụng về đáp lại.
Cánh tay anh bỗng dưng tăng thêm lực, ôm chặt lấy cô, tay kia nâng khuôn mặt cô lên, nâng niu như đang nâng một vật báu, một nụ hôn sâu phủ xuống chiếm lấy những tiếng nức nở vang ra từ đôi môi cô.
…
Ngày tiếp theo, Ngũ Trác Hiên đưa cô tới chỗ Phạm Phiên ăn cơm, không ngờ chạm mặt Thẩm Phi Hồng.
Trái ngược với sự lúng túng của Doãn Tiểu Mạt, Thẩm Phi Hồng lại tỏ ra hoàn toàn tự nhiên như đã biết trước sẽ có ngày này: “Cuối cùng cũng giảng hòa rồi hả? Chúc mừng hai người nhé”.
“Chị Phi Hồng...” Không biết vì sao, Doãn Tiểu Mạt lại cảm thấy hổ thẹn với Thẩm Phi Hồng.
Ngũ Trác Hiên thản nhiên gật đầu, tỏ ý mời ngồi.
“Em có hẹn rồi, để lần sau nhé.” Thẩm Phi Hồng vui vẻ nói, tâm trạng dường như rất tốt.
“Ok, vậy đợi khi nào em rảnh, anh và Tiểu Mạt mời em ăn cơm .”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Phi Hồng vỗ vai Doãn Tiểu Mạt: “Tốt với anh ấy nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng gật đầu: “Vâng”.
““Anh cũng thế đấy!” Thẩm Phi Hồng nói với Ngũ Trác Hiên.
Anh mỉm cười: “Đương nhiên”.
Thẩm Phi Hồng xoay người đi, lặng lẽ thở dài một hơi thần sắc trở nên ảm đạm. Lúc còn trẻ, cô không nhìn ra Ngũ Trác Hiên đối xử tốt với mình, chỉ một mực theo đuổi thứ tình cảm lãng mạn, khắc cốt ghi tâm, để rồi cuối cùng chỉ nhận được vết thương cứa sâu trong lòng. Nhưng có một số việc, nếu để lỡ rồi thì chỉ có thể để lỡ, khi cô yêu Ngũ Trác Hiên thì trái tim anh đã hoàn toàn bị Doãn Tiểu Mạt chiếm giữ, hối hận cũng muộn, chỉ có thể chôn chặt tình cảm dưới đáy lòng, từ từ rời khỏi nó. Cô không hề mất đi niềm tin vào tình yêu, cô tin tưởng hạnh phúc thuộc về riêng mình vẫn chưa tới, có lẽ Jason đang lặng lẽ chờ đợi cô mới chính là bến đỗ cuối cùng của cô.
Doãn Tiểu Mạt nhìn theo bóng Thẩm Phi Hồng, tâm trạng phức tạp.
Ngũ Trác Hiên đặt tay mình bao phủ gọn lấy mu bàn tay cô: “Không được nghĩ lung tung!”.
“Em có nghĩ lung tung đâu.”
“Còn nói không có. Doãn Tiểu Mạt, em nhớ cho kỹ, cho dù không có em thì anh cũng không đến với Thẩm Phi Hồng, thế nên em không được tự trách mình, hơn nữa, chuyện giữa anh và cô ấy đã kết thúc từ lâu rồi.” Ngũ Trác Hiên bình tĩnh nói, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như mặt nước.
Doãn Tiểu Mạt cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, miệng lí nhí: “Vâng”.
Khóe miệng Ngũ Trác Hiên khẽ nhếch lên, ánh mắt anh vô tình lướt qua phía Thẩm Phi Hồng, bất ngờ “ơ” lên một tiếng.
“Gì thế?”
Ngũ Trác Hiên hất cằm ra hiệu bảo cô nhìn theo.
Đối diện với Thẩm Phi Hồng là Tào Tử Di.
“Chị Tử Di...” Doãn Tiểu Mạt bỗng đổ mổ hôi lạnh đầy trán. Chỗ này là nhà hàng của Phạm Phiên, vậy thì...
Đúng là ghét của nào trời trao của đấy, Phạm Phiên đang đi về phía này, nụ cười thấp thoáng trên môi.
Doãn Tiểu Mạt còn chưa kịp nghĩ xem có nên nói với ta là Tào Tử Di cũng có mặt ở đây hay không thì anh ta đã tự động dừng lại trước mặt Tào Tử Di.
“Ông chủ Phạm, anh làm sao thế? Tự nhiên có hứng với chủ biên Tào à?” Thẩm Phi Hồng vui vẻ nói, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Tào Tử Di, cô không thích cách gặp gỡ trang trọng nên hẹn Tào Tử Di tới đây vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Tào Tử Di hờ hững nói: “Ông chủ? Xem ra bữa cơm này tòa soạn không phải trả tiền rồi”.
“Đấy là niềm vinh hạnh của anh.” Ánh mắt Phạm Phiên đầy sự dịu dàng, dường như trong đó chỉ có một mình Tào Tử Di.
Tào Tử Di hừ lạnh, quay đi không thèm đê ý tói anh ta. Doãn Tiểu Mạt giật gấu áo Ngũ Trác Hiên: “Làm sao đây?”.
Ngũ Trác Hiên dùng khẩu hình nói: “Yên lặng theo dõi”.
Thẩm Phi Hồng hết nhìn Phạm Phiên rồi lại nhìn Tào Tử Di, trong lòng chắc mẩm quan hệ giữa hai người họ nhất định không tầm thường.
Tất cả các món ăn đều được Phạm Phiên đích thân phục vụ, tỉ mỉ giới thiệu, còn bưng lên cả thứ đồ uống tự chế “Tùy Ý” của mình.
Tào Tử Di từ đâu tới cuối đều không nhìn Phạm Phiên, một mực cúi đầu nói chuyện với Thẩm Phi Hồng, đồ ăn không động đũa, đồ uống cũng không uống một ngụm.
Thẩm Phi Hồng tốt bụng nói: “Không hợp khẩu vị của chị à?”.
Tào Tử Di mặt không biến sắc: “Có lẽ là đối diện với một vài người nên mất hứng ăn uống”.
Thẩm Phi Hồng thở dài ai oán: “Bộ mặt tôi có ảnh hưởng xấu đến thế sao?”.
Tào Tử Di lập tức sặc: “Tôi không nói chị”.
Phạm Phiên tự giác rút lui, vẻ mặt buồn bã.
Doãn Tiểu Mạt lên tiếng gọi anh ta, khẽ nói: “Có cần trợ giúp không?”
Phạm Phiên ngán ngẩm nói: “Ngay cả cơ hội nói chuyện cô ấy cũng không muốn cho anh”.
Doãn Tiểu Mạt ngẫm nghĩ một Iúc: “Em giúp anh hẹn chị ấy”.
“Được được được, nhưng em đừng nhắc tới anh, nếu không nhất định cô ấy không chịu đi đâu.” Phạm Phiên có vẻ tràn đầy hi vọng, ánh mắt sáng rực.
Doãn Tiểu Mạt gật đầu: “Em biết rồi”.
Một bên thì thầm to nhỏ bàn kế hoạch, bên kia Thẩm Phi Hồng hỏi Tào Tử Di: “Chị và anh Phạm...”.
Tào Tử Di tỏ ra thờ ơ, gắp miếng cá lên ăn: “Bạn trai cũ, cô hiểu không, ha ha”.
Thẩm Phi Hồng kinh ngạc: “Nhưng mà hình như anh ấy còn chưa quên tình cũ với chị”.
“Ảo giác thôi, ngày xưa chia tay rất tuyệt tình.” Chuyện cũ này, Tào Tử Di vẫn chôn sâu dưới đáy lòng, hôm nay thực sự có ý muốn tâm sự cùng Thẩm Phi Hồng.
“Không thể tái hợp sao?”
Tào Tử Di lắc đầu, dù gương vỡ lại lành cũng khó mà bù đắp được vết thương lòng. Huống hồ, mẹ anh vẫn còn phản đối, nửa năm trước cô có ngẫu nhiên gặp mẹ Phạm Phiên, ánh mắt bà nhìn cô vẫn tràn ngập sự khinh ghét. Tới tận bây giờ cô cũng không quên được ánh mắt ấy.
Thẩm Phi Hồng thở dài.
“Thôi không nói chuyện này nữa, hôm nay tôi đến vẫn còn nhiệm vụ..” Nói tới chuyện công việc, Tào Tủ Di tựa như biến thành người khác, phấn chấn tinh thần, vô cùng chuyên nghiệp.
Doãn Tiểu Mạt dụi đôi mắt ngái ngủ đi ra mở cửa: “Ai thế không biết, sớm thế này đã tới”.
Ngũ Trác Hiên nhào vào ôm chặt lấy cô.
Doãn Tiểu Mạt lập tức tỉnh ngủ: “Anh... sao anh lại tới đây?”.
“Muốn tạo bất ngờ cho em mà, nhân thể kiểm tra em luôn.” Ngũ Trác Hiên làm bộ đi lại ngó nghiêng trong phòng ngủ của cô.
Doãn Tiểu Mạt nén cười: “Còn gầm giường, tủ quần áo, ban công, cống thoát nước anh quên chưa kiểm tra kìa”.
Ngũ Trác Hiên cười, vuốt mái tóc rối bù như tổ chim của cô.
Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng gạt tay anh ra: “Đáng ghét!”
Trước giờ lúc nào ánh mắt cô cũng sáng long lanh, đầy phấn chấn, chưa bao giờ Ngũ Trác Hiên trông thấy ánh mắt ấy mờ mịt vẻ ngái ngủ thế này, áo ngủ còn dúm dó nếp nhăn, đôi môi anh đào mếu máo dường như đang kháng nghị vì mộng đẹp bị quấy rầy, thế nhưng cô lúc này lại mang một vẻ phong tình đầy quyến rũ. Ngũ Trác Hiên ôm cô là chẳng muốn rời ra.
Doãn Tiểu Mạt che miệng ngáp dài một cái: “Em đi làm bữa sáng cho anh”.
“Để anh ôm em một lúc đã!”
“Ăn xong rồi ôm!”
Doãn Tiểu Mạt nói xong, cả hai người liền phì cười.
Cô ấn anh ngồi xuống ghế: “Anh ngồi nghỉ một lát đi, em làm nhanh thôi”.
Lúc mang bánh mì kẹp trứng và sữa ra, cô đã thấy anh đang ngủ say sưa trên ghế. Anh quá vất vả, Doãn Tiểu Mạt hơn ai hết hiểu rất rõ anh đã phải nỗ lực và trả giá nhiều đến thế nào. Đâu có ai vừa sinh ra đã thành công, ai cũng phải cố gắng và làm việc chăm chỉ.
Doãn Tiểu Mạt định gọi anh dậy, bảo anh lên giường nằm nhưng thấy anh ngủ say như vậy lại không nỡ, đành vào phòng ngủ mang chăn ra đắp cho anh. Ngũ Trác Hiên khẽ trở mình nhưng không tỉnh, tìm được tư thế thoải mái lại tiếp tục nằm im ngủ.
Doãn Tiểu Mạt lại thấy buồn ngủ, cô đi rửa mặt rồi mở hòm thư lấy thư tín và giấy tờ hóa đơn điện, nước, ga, điện thoại ra, còn có một bức thư rất bắt mắt. Bức thư này viết bằng tiếng Anh, gửi đến từ Học viện Mỹ thuật Rotterdam.
Doãn Tiểu Mạt giật mình, vội vàng mở ra xem. Không ngờ bên trong là giấy thông báo trúng tuyển. Hơn nữa năm trước, vì nóng lòng muốn gạt bỏ nỗi đau trong lòng mà cô đã gửi rất nhiều hồ sơ xin học bổng tới các trường mỹ thuật nổi tiếng, mãi vẫn không thấy hồi âm, cô cũng quên dần chuyện này. Không nghĩ hôm nay lại nhận được giấy báo.
Học viện Mỹ thuật Rotterdam là một trường nổi tiếng thế giới ở Hà Lan, Doãn Tiểu Mạt đã từng mơ ước được học tại ngôi trường này, Hứa Chi Nhiên từ lâu cũng đã muốn đưa cô tới đó du học nhưng cô từ chối. Cô hi vọng có thể dùng năng lực của mình để xin học bổng, không cần dựa vào sự giúp đỡ kinh tế của Hứa Chi Nhiên. Hiện giờ giấc mộng ấy đã thành hiện thực nhưng cô lại phân vân.
Nếu là trước kia, cô nhất định không do dự, ngược lại, sẽ hò hét tưng bừng.
Nhưng hôm nay…
Cô không nỡ rời xa Ngũ Trác Hiên.
Đi Hà Lan, ít nhất cũng phải hai, ba năm, nhớ nhung, tương tư, thật sự rất giày vò. So với Ngũ Trác Hiên, chẳng gì có lực hấp dẫn với cô hơn. Cô mỉm cười, kéo ngăn tủ ra đặt tờ thông báo xuống dưới cùng, coi như chưa từng nhìn thấy.
Doãn Tiểu Mạt ngồi nghĩ đến thất thần, không biết Ngũ Trác Hiên đã đứng sau lưng mình. Trông bộ dáng mất hồn mất vía của cô, anh nhíu mày.
Một cánh tay vòng qua đầu cô, cầm lấy phong thư.
Mí mắt Ngũ Trác Hiên chớp động, anh đọc đi đọc lại thật kỹ.
Doãn Tiểu Mạt không dám suy đoán tâm trạng anh lúc này, cô mím môi: “Em không muốn đi, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi”.
Ngũ Trác Hiên chậm rãi nói: “Anh biết!”.
“Em sẽ không xa anh đâu.” Cô nhỏ nhẹ nói.
“Anh biết!” Ngũ Trác Hiên kéo cô vào ngực.
Doãn Tiểu Mạt ôm chặt lấy anh.
Một lúc sau anh buông cô ra, hai tay bám lấy vai cô nghiêm túc nói: “Đây là ước mơ của em phải không?”.
“Phải, nhưng...”
Ngũ Trác Hiên cắt ngang lời cô, giọng nói trầm tĩnh nhưng kiên định: “Đi đi!”.
Doãn Tiểu Mạt không dám tin vào tai mình.
“Anh ủng hộ em đi, không phải vì anh nỡ rời xa em, mà vì anh hi vọng em có thể thực hiện được mơ ướt của mình.”
Ngũ Trác Hiên luồn những ngón tay vào tóc cô, rồi lại ôm cô vào lòng.
“Nhưng…” Doãn Tiểu Mạt cuống quýt muốn nói gì đó nhưng cổ họng dường như bị vật gì đó chắn ngang, một chữ cũng không thốt ra được.
Ngũ Trác Hiên nắm tay cô, đùa nghịch móng tay xinh xắn của cô: “Ba năm đủ không? Lâu hơn nữa anh không đợi được đâu đấy”.
Nước mắt ngập bờ mi, Doãn Tiểu Mạt vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Ngũ Trác Hiên. Cô không biết bao nhiêu người có thể làm được chuyện này, tác thành cho người yêu đi để thực hiện giấc mơ. Cô thử đổi vị trí cho anh, phát hiện ra cô không làm được như anh. Anh là người nổi tiếng, là thần tượng trong lòng công chúng, nhưng anh lại sẵn sàng vì cô, cam tâm tình nguyện chờ đợi ba năm. Người đang yêu thường hay ích kỷ, chỉ mong lúc nào cũng được đầu ấp tay gối, không xa không rời. Nhưng người đang yêu cũng rất vô tư, sẵn sàng hi sinh vô điều kiện vì đối phương. Doãn Tiểu Mạt thực sự cảm động, trong lòng như xuất hiện một thứ gì đó cứ sinh sôi nảy nở mãi không ngừng.
Ngũ Trác Hiên thì thầm bên tai cô: “Tiểu Mạt, em có tài, có tương lai rộng mở, anh tuyệt đối không gò ép, kìm hãm sự phát triển của em.”
Viền mắt Doãn Tiểu Mạt đã lóng lánh, cô không phải người hay khóc, nhưng lúc này nước mắt lại trào ra không một lời báo trước, từng giọt từng giọt cứ lăn dài trên má.
Ngũ Trác Hiên véo mũi cô: “Đồ ngốc”.
Anh vừa nói xong, Doãn Tiểu Mạt liền bật khóc nức nở, làm thế nào cũng không ngừng lại được. Ngũ Trác Hiên chỉ có thể kiên trì dỗ dành cô: “Ngoan, đừng khóc nữa, em còn khóc thế này hàng xóm sẽ tưởng em bị bắt nạt, lại đi báo cảnh sát đấy”.
Doãn Tiểu Mạt phì cười.
Ngũ Trác Hiên dịu dàng hôn lên dòng nước mắt của cô.
“Ba năm sau, anh ba lăm tuổi mất rồi!” Doãn Tiểu Mạt sụt sịt nói.
“Em chê anh già đấy à?” Sắc mặt Ngũ Trác Hiên thoáng hiện lên sự âm u.
“Em không có ý đó.” Doãn Tiểu Mạt chớp mắt: “Em cảm thấy em làm anh lỡ dở, lương tâm cắn rứt”.
Ngũ Trác Hiên cúi đầu, chạm môi vào vành tai cô: “Thế nên em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh, tới lúc đó, anh đã thành hoa tàn ít bướm rồi, không ai cần nữa đâu”.
Cô khẽ đấm vào người anh: “Nói vớ vẩn!”.
Đừng nói anh giống như ăn chất bảo quản, vĩnh viễn trẻ trung như hai lăm tuổi, cho dù có một ngày anh già đi, thì trong trái tim cô, anh vẫn là người đàn ông phong độ, tuấn tú nhất.
Ngũ Trác Hiên cầm tay cô đưa lên hôn, ánh mắt lấp lánh nụ cười. Doãn Tiểu Mạt vụng về đáp lại.
Cánh tay anh bỗng dưng tăng thêm lực, ôm chặt lấy cô, tay kia nâng khuôn mặt cô lên, nâng niu như đang nâng một vật báu, một nụ hôn sâu phủ xuống chiếm lấy những tiếng nức nở vang ra từ đôi môi cô.
…
Ngày tiếp theo, Ngũ Trác Hiên đưa cô tới chỗ Phạm Phiên ăn cơm, không ngờ chạm mặt Thẩm Phi Hồng.
Trái ngược với sự lúng túng của Doãn Tiểu Mạt, Thẩm Phi Hồng lại tỏ ra hoàn toàn tự nhiên như đã biết trước sẽ có ngày này: “Cuối cùng cũng giảng hòa rồi hả? Chúc mừng hai người nhé”.
“Chị Phi Hồng...” Không biết vì sao, Doãn Tiểu Mạt lại cảm thấy hổ thẹn với Thẩm Phi Hồng.
Ngũ Trác Hiên thản nhiên gật đầu, tỏ ý mời ngồi.
“Em có hẹn rồi, để lần sau nhé.” Thẩm Phi Hồng vui vẻ nói, tâm trạng dường như rất tốt.
“Ok, vậy đợi khi nào em rảnh, anh và Tiểu Mạt mời em ăn cơm .”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Phi Hồng vỗ vai Doãn Tiểu Mạt: “Tốt với anh ấy nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng gật đầu: “Vâng”.
““Anh cũng thế đấy!” Thẩm Phi Hồng nói với Ngũ Trác Hiên.
Anh mỉm cười: “Đương nhiên”.
Thẩm Phi Hồng xoay người đi, lặng lẽ thở dài một hơi thần sắc trở nên ảm đạm. Lúc còn trẻ, cô không nhìn ra Ngũ Trác Hiên đối xử tốt với mình, chỉ một mực theo đuổi thứ tình cảm lãng mạn, khắc cốt ghi tâm, để rồi cuối cùng chỉ nhận được vết thương cứa sâu trong lòng. Nhưng có một số việc, nếu để lỡ rồi thì chỉ có thể để lỡ, khi cô yêu Ngũ Trác Hiên thì trái tim anh đã hoàn toàn bị Doãn Tiểu Mạt chiếm giữ, hối hận cũng muộn, chỉ có thể chôn chặt tình cảm dưới đáy lòng, từ từ rời khỏi nó. Cô không hề mất đi niềm tin vào tình yêu, cô tin tưởng hạnh phúc thuộc về riêng mình vẫn chưa tới, có lẽ Jason đang lặng lẽ chờ đợi cô mới chính là bến đỗ cuối cùng của cô.
Doãn Tiểu Mạt nhìn theo bóng Thẩm Phi Hồng, tâm trạng phức tạp.
Ngũ Trác Hiên đặt tay mình bao phủ gọn lấy mu bàn tay cô: “Không được nghĩ lung tung!”.
“Em có nghĩ lung tung đâu.”
“Còn nói không có. Doãn Tiểu Mạt, em nhớ cho kỹ, cho dù không có em thì anh cũng không đến với Thẩm Phi Hồng, thế nên em không được tự trách mình, hơn nữa, chuyện giữa anh và cô ấy đã kết thúc từ lâu rồi.” Ngũ Trác Hiên bình tĩnh nói, đôi mắt đen láy trầm tĩnh như mặt nước.
Doãn Tiểu Mạt cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, miệng lí nhí: “Vâng”.
Khóe miệng Ngũ Trác Hiên khẽ nhếch lên, ánh mắt anh vô tình lướt qua phía Thẩm Phi Hồng, bất ngờ “ơ” lên một tiếng.
“Gì thế?”
Ngũ Trác Hiên hất cằm ra hiệu bảo cô nhìn theo.
Đối diện với Thẩm Phi Hồng là Tào Tử Di.
“Chị Tử Di...” Doãn Tiểu Mạt bỗng đổ mổ hôi lạnh đầy trán. Chỗ này là nhà hàng của Phạm Phiên, vậy thì...
Đúng là ghét của nào trời trao của đấy, Phạm Phiên đang đi về phía này, nụ cười thấp thoáng trên môi.
Doãn Tiểu Mạt còn chưa kịp nghĩ xem có nên nói với ta là Tào Tử Di cũng có mặt ở đây hay không thì anh ta đã tự động dừng lại trước mặt Tào Tử Di.
“Ông chủ Phạm, anh làm sao thế? Tự nhiên có hứng với chủ biên Tào à?” Thẩm Phi Hồng vui vẻ nói, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Tào Tử Di, cô không thích cách gặp gỡ trang trọng nên hẹn Tào Tử Di tới đây vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Tào Tử Di hờ hững nói: “Ông chủ? Xem ra bữa cơm này tòa soạn không phải trả tiền rồi”.
“Đấy là niềm vinh hạnh của anh.” Ánh mắt Phạm Phiên đầy sự dịu dàng, dường như trong đó chỉ có một mình Tào Tử Di.
Tào Tử Di hừ lạnh, quay đi không thèm đê ý tói anh ta. Doãn Tiểu Mạt giật gấu áo Ngũ Trác Hiên: “Làm sao đây?”.
Ngũ Trác Hiên dùng khẩu hình nói: “Yên lặng theo dõi”.
Thẩm Phi Hồng hết nhìn Phạm Phiên rồi lại nhìn Tào Tử Di, trong lòng chắc mẩm quan hệ giữa hai người họ nhất định không tầm thường.
Tất cả các món ăn đều được Phạm Phiên đích thân phục vụ, tỉ mỉ giới thiệu, còn bưng lên cả thứ đồ uống tự chế “Tùy Ý” của mình.
Tào Tử Di từ đâu tới cuối đều không nhìn Phạm Phiên, một mực cúi đầu nói chuyện với Thẩm Phi Hồng, đồ ăn không động đũa, đồ uống cũng không uống một ngụm.
Thẩm Phi Hồng tốt bụng nói: “Không hợp khẩu vị của chị à?”.
Tào Tử Di mặt không biến sắc: “Có lẽ là đối diện với một vài người nên mất hứng ăn uống”.
Thẩm Phi Hồng thở dài ai oán: “Bộ mặt tôi có ảnh hưởng xấu đến thế sao?”.
Tào Tử Di lập tức sặc: “Tôi không nói chị”.
Phạm Phiên tự giác rút lui, vẻ mặt buồn bã.
Doãn Tiểu Mạt lên tiếng gọi anh ta, khẽ nói: “Có cần trợ giúp không?”
Phạm Phiên ngán ngẩm nói: “Ngay cả cơ hội nói chuyện cô ấy cũng không muốn cho anh”.
Doãn Tiểu Mạt ngẫm nghĩ một Iúc: “Em giúp anh hẹn chị ấy”.
“Được được được, nhưng em đừng nhắc tới anh, nếu không nhất định cô ấy không chịu đi đâu.” Phạm Phiên có vẻ tràn đầy hi vọng, ánh mắt sáng rực.
Doãn Tiểu Mạt gật đầu: “Em biết rồi”.
Một bên thì thầm to nhỏ bàn kế hoạch, bên kia Thẩm Phi Hồng hỏi Tào Tử Di: “Chị và anh Phạm...”.
Tào Tử Di tỏ ra thờ ơ, gắp miếng cá lên ăn: “Bạn trai cũ, cô hiểu không, ha ha”.
Thẩm Phi Hồng kinh ngạc: “Nhưng mà hình như anh ấy còn chưa quên tình cũ với chị”.
“Ảo giác thôi, ngày xưa chia tay rất tuyệt tình.” Chuyện cũ này, Tào Tử Di vẫn chôn sâu dưới đáy lòng, hôm nay thực sự có ý muốn tâm sự cùng Thẩm Phi Hồng.
“Không thể tái hợp sao?”
Tào Tử Di lắc đầu, dù gương vỡ lại lành cũng khó mà bù đắp được vết thương lòng. Huống hồ, mẹ anh vẫn còn phản đối, nửa năm trước cô có ngẫu nhiên gặp mẹ Phạm Phiên, ánh mắt bà nhìn cô vẫn tràn ngập sự khinh ghét. Tới tận bây giờ cô cũng không quên được ánh mắt ấy.
Thẩm Phi Hồng thở dài.
“Thôi không nói chuyện này nữa, hôm nay tôi đến vẫn còn nhiệm vụ..” Nói tới chuyện công việc, Tào Tủ Di tựa như biến thành người khác, phấn chấn tinh thần, vô cùng chuyên nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.