Chương 51: Phần 51
Diệp Tử
01/04/2015
Có lẽ cùng gặp trắc trở trong tình yêu nên Thẩm Phi Hồng cảm thấy đồng cảm với Tào Tử Di, cô vui vẻ hợp tác trong buổi phỏng vấn, nhiệt tình trả
lời tất cả câu hỏi của Tào Từ Di, cuối cùng còn hỏi: “Chị còn muốn hỏi
gì nữa không?”.
“Chị Thẩm thật tốt bụng!” Tào Tử Di khẽ than, không phải ai cũng nói năng dễ nghe như vậy.
“Gọi tôi là Phi Hồng thôi, tuổi chúng ta chắc cũng không hơn kém là bao.”
Tào Tử Di không hề khách khí, vô tư chấp nhận đề nghị.
Thẩm Phi Hồng cười, gắp đồ ăn cho Tào Tử Di, chu miệng hỏi: “Chị quen họ à?”.
Tào Tử Di bấy giờ mới quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phạm Phiên đang nhìn mình chằm chằm, cô hoảng hốt nhìn ra chỗ khác, trông thấy Doãn Tiểu Mạt và Ngũ Trác Hiên, cô mỉm cười: “Quen”.
“Hóa ra đều là người quen cả.”
Tào Tử Di mím môi: “Thế giới này thật nhỏ”. Nhưng thực ra có đôi lúc nó trở nên mênh mông hun hút, sau khi chia tay với Phạm Phiên, cô và anh đã mấy năm không gặp nhau.
Thẩm Phi Hồng sâu xa nói: “Những người có duyên phận, cho dù ở nơi nào, đi luẩn quẩn một vòng rồi cũng sẽ gặp được nhau”.
Là như vậy sao? Tào Tử Di bất giác cười.
Mấy ngày sau, Tào Tử Di nhận được điện thoại của Doãn Tiểu Mạt, hẹn cô đi dạo phố.
Sợ bị nghi ngờ nên Doãn Tiểu Mạt đã cố ý đợi hai ngày sau mới hẹn, nhưng Tào Tử Di sao không đoán ra có liên quan đến Phạm Phiên được chứ, chỉ có điều, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn đồng ý lời mời của Doãn Tiểu Mạt.
“Chị ấy đồng ý rồi.” Doãn Tiểu Mạt thở phào.
“Tốt quá!” Phạm Phiên xoa xoa hai bàn tay.
“Em chịu trách nhiệm đưa chị ấy tới phòng trà, còn lại dựa vào anh.”
Phạm Phiên trịnh trọng gật đầu, đây là cơ hội cuối cùng, anh nhất định sẽ tận dụng triệt để.
Lúc đầu là nói Tào Tử Di đưa Doãn Tiểu Mạt đi mua sắm, cuối cùng ra về chỉ có Tào Tử Di là túi lớn túi nhỏ, còn Doãn Tiểu Mạt tay không.
“Cái váy vừa nãy rất hợp với em, sao không mua?” Tào Tự Di hỏi.
Doãn Tiểu Mạt cười: “Hơi đắt”.
“Chị tặng em.” Tào Tử Di kéo tay cô lại định quay lại cửa hàng. Doãn Tiểu Mạt vội ngăn cản, hiện giờ cô không túng thiếu, chỉ là không quen tiêu tiền như nước mà thôi.
Tào Tử Di biết tính cô nên không ép: “Chuyện du học quyết định chưa?”
Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Vẫn chưa ạ”.
“Em nghĩ thế nào?”
Doãn Tiểu Mạt thành thực nói: “Em muốn đi nhưng không nỡ rời khỏi đây”.
“Em không nỡ rời khỏi Ngũ Trác Hiên thì có.” Tào Tử Di trêu cô.
Doãn Tiểu Mạt không phủ nhận: “Vâng”.
“Vậy còn phải xem trong lòng em coi chuyện gì quan trọng hơn.” Tào Tử Di cúi đầu nghĩ một lúc mới nói. Trước đây, cô đã từng có cơ hội được làm việc tại một tạp chí nổi tiếng nước ngoài, nhưng vì Phạm Phiên mà cô đã từ bỏ cơ hội đó. Mãi tới tận hôm nay Phạm Phiên cũng chưa biết chuyện này nhưng Tào Tử Di không hề hối hận về quyết định năm xưa của mình. Nói thế nào đi nữa, quãng thời gian đó, ma lực của tình yêu rất lớn.
“Em đừng có nói với chị là cả hai chuyện đều quan trọng như nhau.”
Doãn Tiểu Mạt không cần nghĩ, lập tức trả lời: “Đương nhiên Ngũ Trác Hiên quan trọng hơn”.
Hóa ra cũng là một cô gái đặt tình yêu lên trên hết, Tào Tử Di cười: “Em có sẵn sàng vì anh ấy mà từ bỏ lý tưởng của mình không?”.
“Nếu nhất định phải chọn một trong hai, em sẵn sàng từ bỏ lý tưởng.” Doãn Tiểu Mạt đáp không do dự.
Tào Tử Di lại hỏi: “Tương lai sẽ không hối hận chứ?”
“Không đâu, một khi em đã quyết định thì sẽ không hối hận.” Ánh mắt Doãn Tiểu Mạt toát lên sự kiên nghị.
“Nếu, chị nói là nếu, em với Ngũ Trác Hiên chia tay, cũng không hối hận sao?” Con ngươi Tào Tử Di chợt trở nên sâu thẳm.
“Không đâu.” Chỉ cần đã từng thật lòng yêu nhau, vậy là đủ rồi.
Tào Tử Di cười rạng rỡ: “Doãn Tiểu Mạt, em đã có quyết định của riêng mình rồi, không phải ư?”.
Đúng vậy, thực ra đáp án đã nằm trong tim từ lâu rồi. Nụ cười lấp lánh trên khóe môi Doãn Tiểu Mạt.
“Haizzz... Đi mỏi chân quá, kiếm chỗ nào ngồi nghỉ đã!”
Doãn Tiểu Mạt giật mình nhớ tới nhiệm vụ hôm nay, liền cười nói: “Chị Tử Di, em biết một quán cà phê được lắm, chúng ta tới đó đi”.
“Xa không?”
“Không xa đâu, đi mấy phút thôi.”
Tào Tử Di lời ít ý nhiều: “Vậy đi thôi!”.
Doãn Tiểu Mạt vội giúp Tào Tử Di xách mấy túi chiến lợi phẩm, hùng hổ đi về phía trước.
Tào Tử Di cứ tưởng Tiểu Mạt sẽ nhắc tới chuyện của Phạm Phiên, thậm chí nói tốt cho anh ta trước mặt mình, nhưng đến giờ Tiểu Mạt nửa chữ cũng không nói. Tào Tử Di thở dài, xem ra là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Doãn Tiểu Mạt đưa Tào Tử Di tới quán Bạn Cũ đã hẹn trước với Phạm Phiên, cô thuê một phòng VIP, gọi vài món ăn, sau đó nhăn mặt nói: “Chị Tử Di, em vào toilet một lát”
Tào Tử Di không hề nghi ngờ, gật đầu.
Doãn Tiểu Mạt xách túi chuồn mất. Màn tiếp theo là của Phạm Phiên rồi, có thể anh ta sẽ lại thất bại, cũng có thể sẽ đả động được trái tim của Tào Tử Di, kết cục không ai đoán truớc được, chỉ cần nỗ lực hết sức thì bản thân sẽ không hối hận.
Buổi tối, Doãn Tiểu Mạt làm một bàn thức ăn thịnh soạn cho Ngũ Trác Hiên, ba ngày qua ở công ty anh phải họp hành liên tục, lên kế hoạch hoạt động cho năm tới. Cô rất muốn giúp đỡ anh nhưng chuyện làm ăn cô hoàn toàn mù tịt, cô chỉ biết mỗi vẽ tranh và viết bản thảo, việc duy nhất cô có thể làm cho anh chính là trấn an cái dạ dày của anh.
Ngũ Trác Hiên hỏi thăm chuyện của Phạm Phiên, Doãn Tiểu Mạt cười bí hiểm: “Em cũng không biết, những việc giúp được em đã giúp cả rồi”.
“Em vất vả rồi.” Ngũ Trác Hiên ôm hai vai cô.
Doãn Tiểu Mạt phá lên cười: “Em vất vả gì đâu”.
Ngũ Trác Hiên chỉ vào bàn ăn: “Làm mất nhiều thời gian lắm phải không?”.
“Không nhiều lắm, không bù được nỗi cực nhọc của anh, thế nên anh phải ăn nhiều vào đấy.” Doãn Tiểu Mạt híp mắt cười, gắp thức ăn vào bát anh.
Ngũ Trác Hiên đưa cho cô một phong thư: “Em mở ra xem đi”.
Doãn Tiểu Mạt mở ra, tâm trạng rối ren.
Đây là hộ chiếu và visa mà Ngũ Trác Hiên đã giúp cô làm.
“Anh vội đuổi em đi thế à?” Giọng nói của cô không hiểu là hờn dỗi, là buồn tủi, hay thất vọng. Cô khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định cuối cùng.
Ngũ Trác Hiên bất ngờ hôn môi cô: “Ngốc!”.
Doãn Tiểu Mạt ôm lấy cô anh: “Em đi rồi anh chắc chắn sẽ không ăn uống tử tế, thức đêm, uống cà phê thay nước, anh bảo em làm sao yên tâm được?”.
Ngũ Trác Hiên ung dung nhìn cô: “Em coi anh là thằng bé ba tuổi đấy à?”.
Cô lầm bầm: “Không khác là mấy”
Anh dịu dàng hôn lên trán cô: “Em tưởng anh nỡ xa em sao?”.
Doãn Tiểu Mạt chu miệng: “Em thấy anh đang nóng lòng muốn đuổi em đi”. Cô cố tình gây sự, biết rõ Ngũ Trác Hiên chỉ muốn tốt cho mình nhưng vẫn không nhịn được nói hờn dỗi.
Tâm trạng cô lúc này đang rất mâu thuẫn, những lời chắc như đinh đóng cột cô nói với Tào Tử Di thực ra cũng là để thuyết phục bản thân mình, nhưng Ngũ Trác Hiên lại tận lực thu xếp ổn thỏa mọi chuyện giúp cô khiến lòng cô bị lung lay. Cô tức giận bản thân không dứt khoát quyết định, đành trút bực dọc lên người anh.
Ngũ Trác Hiên vuốt nhẹ tóc cô: “Sang năm anh đi Hà Lan chụp ảnh cho một tạp chí, tham gia chương trình biểu diễn thời trang Xuân Thu, chuẩn bị giới thiệu một vài bộ phim truyền hình phát sóng trên kênh tiếng Trung của Hà Lan còn một loạt các hoạt động tuyên truyền khác nữa, còn có…”.
Doãn Tiểu Mạt há hốc mồm kinh ngạc: “Cái gì thế?”.
“Lịch làm việc năm tới.” Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Sang năm anh đều làm việc ở Hà Lan à?” Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc.
“Năm sau nữa và ba năm tới còn chưa có kế hoạch, dần dần thu xếp...”
Doãn Tiểu Mạt bất ngờ hôn lên môi anh, kỹ năng còn vụng về nhưng không làm mất sự nhiệt tình của Ngũ Trác Hiên, anh điên cuồng tách đôi môi cô. Doãn Tiểu Mạt tránh né không chịu mở miệng lại càng khiến người ta mê đắm, cả người cô như con thuyền xuôi dòng, nhấp nhô theo sự chỉ dẫn của anh. Cô bám lấy hai vai anh, để mặc mình chìm đắm trong sự mê hoặc kia...
Không biết bao lâu sau Ngũ Trác Hiên mới buông cô ra. Mặt cô đỏ bừng, dù không phải lần đầu tiên hôn thắm thiết như vậy nhưng lần nào Doãn Tiểu Mạt cũng đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô tóm lấy chiếc cà vạt của anh, nghịch trong tay: “Sao lại ngốc như thế?”.
“Ý em là gì?” Khóe miệng Ngũ Trác Hiên cong lên.
Doãn Tiểu Mạt lí nhí đáp: “Sắp xếp nhiều việc ở Hà Lan như thế, rất mệt đấy”.
“Vậy mà em còn nói anh vội đuổi em đi?” Ngũ Trác Hiên nửa hờn giận, nửa làm nũng.
“Em sai rồi.” Doãn Tiểu Mạt lập tức nói, chưa bao giờ cô hiểu tâm ý của anh như lúc này.
Hàng lông mày của anh giãn ra: “Em yên tâm, anh sẽ vì em mà giữ thân như ngọc”.
Doãn Tiểu Mạt: “…”.
Ngũ Trác Hiên tủm tỉm, vẻ mặt dịu dàng, chính dáng vẻ này của anh đã khuấy đảo tâm hồn thiếu nữ của cô, ngang ngược chiếm giữ lấy toàn bộ tình cảm lẫn lí trí cô, như vậy bảo làm sao cô nỡ rời xa anh cơ chứ.
“Anh tốt với em như thế em càng không muốn rời xa anh”.
“Hằng tháng, anh sẽ tranh thủ tới thăm em, đến kỳ nghỉ em cũng có thể về nước gặp anh, hoặc là anh bay sang đó với em cũng được, không thành vấn đề.”
“Em sẽ rất nhớ anh.”
“Anh cũng vậy. Đáy mắt anh dâng trào sự ấm áp.
Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Thực ra trong lòng em, không có gì quan trọng hơn anh”.
Ngũ Trác Hiên sững người.
“Em hát tặng anh một bài hát, có lẽ anh chưa từng nghe, hoặc là nghe rồi nhưng không nhớ.” Cô tựa gần vào người anh, hơi thở nồng ấm phả vào người anh. ''Không được cười em!”
“Không cười.” Ngũ Trác Hiên nắm lấy tay cô.
Nếu có thể được, bất cứ lúc nào cho tới mãi về sau,
Em hi vọng anh đừng bao giờ thay đổi bản thân.
Cứ từ từ, từ từ tiến lên phía trước,
Thời khắc giấc mơ thành hiện thực nhất định sẽ đến.
Những lúc giông bão ùa về, em sẽ là chiếc ô của anh,
Đôi khi lầm đường lạc lối, em sẽ là bản đồ của anh.
Nếu mây đen giăng kín những vì sao,
Em sẽ hóa thành gió xua tan mây đen u tối.
Nếu có thể được, bất cứ lúc nào cho tới mãi về sau,
Em hi vọng anh đừng bao giờ thay đổi bản thân.
Em muốn chứng kiến vẻ mặt rạng ngời của anh sau này,
Thế nên em sẽ ở bên anh vĩnh viễn...
Ngũ Trác Hiên cảm động, bài hát này anh đã từng nghe, hơn nữa còn làm bạn cùng anh trong những đêm mất ngủ. Bảy năm trước, khi anh vừa chuyển từ ca hát lấn sân sang điện ảnh, anh nhận được vài bộ phim, nhưng không gây được tiếng vang. Giới giải trí bắt đầu chỉ trích anh chỉ được cái mã bề ngoài, không có tài cán, anh cảm thấy vô cùng áp lực, thỉnh thoảng đi uống vài li với bạn bè, bị phóng viên chụp trộm, rồi nói anh sa ngã, không có chí tiến thủ. Các đơn vị làm phim cũng không giao vai nam chính cho anh nữa. Từ khi mười tám tuổi mới bước vào nghề, anh luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải cú đả kích lớn như thế, trong lòng thật sự khó chịu. Đó là quãng thời gian suy sụp nhất trong cuộc đời anh, hằng đêm mất ngủ, lắm lúc anh tự hỏi, liệu có phải bản thân không phù hợp với giới giải trí, liệu có phải mình nên rời khỏi đây, không để mất mặt thêm nữa? Đúng lúc đó, công ty giao cho anh một gói bưu phẩm được gửi từ thành phố S tới, qua rất nhiều người mới đến được tay anh. Trong bưu phẩm có một bức thư và một hộp quà, gói rất đẹp. Thư viết: Đừng nản lòng, cho dù một trăm người có tới chín chín người nói anh không làm được, em vẫn tin anh sẽ làm được. Em tin tưởng vào năng lực của anh một trăm phần trăm, bởi vì em là fan số một của anh. Cuối thư ký tên YXM. Trong hộp quà là một băng cát sét, vừa mở ra anh đã nghe thấy giọng hát non nớt, trẻ con của một cô gái.
Giống như một ánh nến bùng sáng giữa đêm đen, Ngũ Trác Hiên có cảm giác cuộc đời ảm đạm của mình xuất hiện một tia sáng soi đường. Anh nghĩ, chỉ cần có một fan còn quan tâm anh, anh sẽ không từ bỏ lý tưởng của mình. Anh tin, thời điểm anh tỏa sáng sẽ có ít nhất một người chứng kiến được nụ cười rạng rỡ của anh, vì cô ấy đã nói sẽ mãi mãi bên cạnh anh.
Sau đó, có một lần Ngũ Trác Hiên tới thành phố S biểu diễn trong một trại trẻ mồ côi. Bên tổ chức tặng anh một bó hồng lớn, anh giao cho trợ lý. Diễn xong, anh phân phát kẹo sôcôla cho bọn trẻ. Tiếng vỗ tay còn nhiều hơn cả khi anh hát. Một bé trai tiến đến đưa cho anh bó hoa tulip đỏ, anh lấy làm lạ, bé trai này từ đâu mà có cả một bó hoa tulip? Đứa bé giải thích đây là hoa của một chị nào đó tặng cho anh, đã đi rồi. Nó còn đưa cho anh một tấm thiệp, nói là chị gái kia đánh rơi, trên đó viết: Nếu thế gian này chỉ còn lại một người ở bên anh, thì người đó là em, ký tên YXM. Ngũ Trác Hiên lập tức hiểu ra bó hoa và tấm thiệp này là gửi tặng mình, dù không biết vì sao cô gái ấy không tự tay tặng nhưng anh biết chắc cô ấy vì anh mà đến. Cũng chỉ có fan của anh mới biết anh thích nhất hoa tulip đỏ.
YXM, Ngũ Trác Hiên cảm thấy tiếc nuối vì không sớm nghĩ ra, đây chính là tên của Doãn Tiểu Mạt viết tắt bằng phiên âm tiếng Anh.
“Chị Thẩm thật tốt bụng!” Tào Tử Di khẽ than, không phải ai cũng nói năng dễ nghe như vậy.
“Gọi tôi là Phi Hồng thôi, tuổi chúng ta chắc cũng không hơn kém là bao.”
Tào Tử Di không hề khách khí, vô tư chấp nhận đề nghị.
Thẩm Phi Hồng cười, gắp đồ ăn cho Tào Tử Di, chu miệng hỏi: “Chị quen họ à?”.
Tào Tử Di bấy giờ mới quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Phạm Phiên đang nhìn mình chằm chằm, cô hoảng hốt nhìn ra chỗ khác, trông thấy Doãn Tiểu Mạt và Ngũ Trác Hiên, cô mỉm cười: “Quen”.
“Hóa ra đều là người quen cả.”
Tào Tử Di mím môi: “Thế giới này thật nhỏ”. Nhưng thực ra có đôi lúc nó trở nên mênh mông hun hút, sau khi chia tay với Phạm Phiên, cô và anh đã mấy năm không gặp nhau.
Thẩm Phi Hồng sâu xa nói: “Những người có duyên phận, cho dù ở nơi nào, đi luẩn quẩn một vòng rồi cũng sẽ gặp được nhau”.
Là như vậy sao? Tào Tử Di bất giác cười.
Mấy ngày sau, Tào Tử Di nhận được điện thoại của Doãn Tiểu Mạt, hẹn cô đi dạo phố.
Sợ bị nghi ngờ nên Doãn Tiểu Mạt đã cố ý đợi hai ngày sau mới hẹn, nhưng Tào Tử Di sao không đoán ra có liên quan đến Phạm Phiên được chứ, chỉ có điều, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn đồng ý lời mời của Doãn Tiểu Mạt.
“Chị ấy đồng ý rồi.” Doãn Tiểu Mạt thở phào.
“Tốt quá!” Phạm Phiên xoa xoa hai bàn tay.
“Em chịu trách nhiệm đưa chị ấy tới phòng trà, còn lại dựa vào anh.”
Phạm Phiên trịnh trọng gật đầu, đây là cơ hội cuối cùng, anh nhất định sẽ tận dụng triệt để.
Lúc đầu là nói Tào Tử Di đưa Doãn Tiểu Mạt đi mua sắm, cuối cùng ra về chỉ có Tào Tử Di là túi lớn túi nhỏ, còn Doãn Tiểu Mạt tay không.
“Cái váy vừa nãy rất hợp với em, sao không mua?” Tào Tự Di hỏi.
Doãn Tiểu Mạt cười: “Hơi đắt”.
“Chị tặng em.” Tào Tử Di kéo tay cô lại định quay lại cửa hàng. Doãn Tiểu Mạt vội ngăn cản, hiện giờ cô không túng thiếu, chỉ là không quen tiêu tiền như nước mà thôi.
Tào Tử Di biết tính cô nên không ép: “Chuyện du học quyết định chưa?”
Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Vẫn chưa ạ”.
“Em nghĩ thế nào?”
Doãn Tiểu Mạt thành thực nói: “Em muốn đi nhưng không nỡ rời khỏi đây”.
“Em không nỡ rời khỏi Ngũ Trác Hiên thì có.” Tào Tử Di trêu cô.
Doãn Tiểu Mạt không phủ nhận: “Vâng”.
“Vậy còn phải xem trong lòng em coi chuyện gì quan trọng hơn.” Tào Tử Di cúi đầu nghĩ một lúc mới nói. Trước đây, cô đã từng có cơ hội được làm việc tại một tạp chí nổi tiếng nước ngoài, nhưng vì Phạm Phiên mà cô đã từ bỏ cơ hội đó. Mãi tới tận hôm nay Phạm Phiên cũng chưa biết chuyện này nhưng Tào Tử Di không hề hối hận về quyết định năm xưa của mình. Nói thế nào đi nữa, quãng thời gian đó, ma lực của tình yêu rất lớn.
“Em đừng có nói với chị là cả hai chuyện đều quan trọng như nhau.”
Doãn Tiểu Mạt không cần nghĩ, lập tức trả lời: “Đương nhiên Ngũ Trác Hiên quan trọng hơn”.
Hóa ra cũng là một cô gái đặt tình yêu lên trên hết, Tào Tử Di cười: “Em có sẵn sàng vì anh ấy mà từ bỏ lý tưởng của mình không?”.
“Nếu nhất định phải chọn một trong hai, em sẵn sàng từ bỏ lý tưởng.” Doãn Tiểu Mạt đáp không do dự.
Tào Tử Di lại hỏi: “Tương lai sẽ không hối hận chứ?”
“Không đâu, một khi em đã quyết định thì sẽ không hối hận.” Ánh mắt Doãn Tiểu Mạt toát lên sự kiên nghị.
“Nếu, chị nói là nếu, em với Ngũ Trác Hiên chia tay, cũng không hối hận sao?” Con ngươi Tào Tử Di chợt trở nên sâu thẳm.
“Không đâu.” Chỉ cần đã từng thật lòng yêu nhau, vậy là đủ rồi.
Tào Tử Di cười rạng rỡ: “Doãn Tiểu Mạt, em đã có quyết định của riêng mình rồi, không phải ư?”.
Đúng vậy, thực ra đáp án đã nằm trong tim từ lâu rồi. Nụ cười lấp lánh trên khóe môi Doãn Tiểu Mạt.
“Haizzz... Đi mỏi chân quá, kiếm chỗ nào ngồi nghỉ đã!”
Doãn Tiểu Mạt giật mình nhớ tới nhiệm vụ hôm nay, liền cười nói: “Chị Tử Di, em biết một quán cà phê được lắm, chúng ta tới đó đi”.
“Xa không?”
“Không xa đâu, đi mấy phút thôi.”
Tào Tử Di lời ít ý nhiều: “Vậy đi thôi!”.
Doãn Tiểu Mạt vội giúp Tào Tử Di xách mấy túi chiến lợi phẩm, hùng hổ đi về phía trước.
Tào Tử Di cứ tưởng Tiểu Mạt sẽ nhắc tới chuyện của Phạm Phiên, thậm chí nói tốt cho anh ta trước mặt mình, nhưng đến giờ Tiểu Mạt nửa chữ cũng không nói. Tào Tử Di thở dài, xem ra là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Doãn Tiểu Mạt đưa Tào Tử Di tới quán Bạn Cũ đã hẹn trước với Phạm Phiên, cô thuê một phòng VIP, gọi vài món ăn, sau đó nhăn mặt nói: “Chị Tử Di, em vào toilet một lát”
Tào Tử Di không hề nghi ngờ, gật đầu.
Doãn Tiểu Mạt xách túi chuồn mất. Màn tiếp theo là của Phạm Phiên rồi, có thể anh ta sẽ lại thất bại, cũng có thể sẽ đả động được trái tim của Tào Tử Di, kết cục không ai đoán truớc được, chỉ cần nỗ lực hết sức thì bản thân sẽ không hối hận.
Buổi tối, Doãn Tiểu Mạt làm một bàn thức ăn thịnh soạn cho Ngũ Trác Hiên, ba ngày qua ở công ty anh phải họp hành liên tục, lên kế hoạch hoạt động cho năm tới. Cô rất muốn giúp đỡ anh nhưng chuyện làm ăn cô hoàn toàn mù tịt, cô chỉ biết mỗi vẽ tranh và viết bản thảo, việc duy nhất cô có thể làm cho anh chính là trấn an cái dạ dày của anh.
Ngũ Trác Hiên hỏi thăm chuyện của Phạm Phiên, Doãn Tiểu Mạt cười bí hiểm: “Em cũng không biết, những việc giúp được em đã giúp cả rồi”.
“Em vất vả rồi.” Ngũ Trác Hiên ôm hai vai cô.
Doãn Tiểu Mạt phá lên cười: “Em vất vả gì đâu”.
Ngũ Trác Hiên chỉ vào bàn ăn: “Làm mất nhiều thời gian lắm phải không?”.
“Không nhiều lắm, không bù được nỗi cực nhọc của anh, thế nên anh phải ăn nhiều vào đấy.” Doãn Tiểu Mạt híp mắt cười, gắp thức ăn vào bát anh.
Ngũ Trác Hiên đưa cho cô một phong thư: “Em mở ra xem đi”.
Doãn Tiểu Mạt mở ra, tâm trạng rối ren.
Đây là hộ chiếu và visa mà Ngũ Trác Hiên đã giúp cô làm.
“Anh vội đuổi em đi thế à?” Giọng nói của cô không hiểu là hờn dỗi, là buồn tủi, hay thất vọng. Cô khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định cuối cùng.
Ngũ Trác Hiên bất ngờ hôn môi cô: “Ngốc!”.
Doãn Tiểu Mạt ôm lấy cô anh: “Em đi rồi anh chắc chắn sẽ không ăn uống tử tế, thức đêm, uống cà phê thay nước, anh bảo em làm sao yên tâm được?”.
Ngũ Trác Hiên ung dung nhìn cô: “Em coi anh là thằng bé ba tuổi đấy à?”.
Cô lầm bầm: “Không khác là mấy”
Anh dịu dàng hôn lên trán cô: “Em tưởng anh nỡ xa em sao?”.
Doãn Tiểu Mạt chu miệng: “Em thấy anh đang nóng lòng muốn đuổi em đi”. Cô cố tình gây sự, biết rõ Ngũ Trác Hiên chỉ muốn tốt cho mình nhưng vẫn không nhịn được nói hờn dỗi.
Tâm trạng cô lúc này đang rất mâu thuẫn, những lời chắc như đinh đóng cột cô nói với Tào Tử Di thực ra cũng là để thuyết phục bản thân mình, nhưng Ngũ Trác Hiên lại tận lực thu xếp ổn thỏa mọi chuyện giúp cô khiến lòng cô bị lung lay. Cô tức giận bản thân không dứt khoát quyết định, đành trút bực dọc lên người anh.
Ngũ Trác Hiên vuốt nhẹ tóc cô: “Sang năm anh đi Hà Lan chụp ảnh cho một tạp chí, tham gia chương trình biểu diễn thời trang Xuân Thu, chuẩn bị giới thiệu một vài bộ phim truyền hình phát sóng trên kênh tiếng Trung của Hà Lan còn một loạt các hoạt động tuyên truyền khác nữa, còn có…”.
Doãn Tiểu Mạt há hốc mồm kinh ngạc: “Cái gì thế?”.
“Lịch làm việc năm tới.” Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Sang năm anh đều làm việc ở Hà Lan à?” Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc.
“Năm sau nữa và ba năm tới còn chưa có kế hoạch, dần dần thu xếp...”
Doãn Tiểu Mạt bất ngờ hôn lên môi anh, kỹ năng còn vụng về nhưng không làm mất sự nhiệt tình của Ngũ Trác Hiên, anh điên cuồng tách đôi môi cô. Doãn Tiểu Mạt tránh né không chịu mở miệng lại càng khiến người ta mê đắm, cả người cô như con thuyền xuôi dòng, nhấp nhô theo sự chỉ dẫn của anh. Cô bám lấy hai vai anh, để mặc mình chìm đắm trong sự mê hoặc kia...
Không biết bao lâu sau Ngũ Trác Hiên mới buông cô ra. Mặt cô đỏ bừng, dù không phải lần đầu tiên hôn thắm thiết như vậy nhưng lần nào Doãn Tiểu Mạt cũng đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô tóm lấy chiếc cà vạt của anh, nghịch trong tay: “Sao lại ngốc như thế?”.
“Ý em là gì?” Khóe miệng Ngũ Trác Hiên cong lên.
Doãn Tiểu Mạt lí nhí đáp: “Sắp xếp nhiều việc ở Hà Lan như thế, rất mệt đấy”.
“Vậy mà em còn nói anh vội đuổi em đi?” Ngũ Trác Hiên nửa hờn giận, nửa làm nũng.
“Em sai rồi.” Doãn Tiểu Mạt lập tức nói, chưa bao giờ cô hiểu tâm ý của anh như lúc này.
Hàng lông mày của anh giãn ra: “Em yên tâm, anh sẽ vì em mà giữ thân như ngọc”.
Doãn Tiểu Mạt: “…”.
Ngũ Trác Hiên tủm tỉm, vẻ mặt dịu dàng, chính dáng vẻ này của anh đã khuấy đảo tâm hồn thiếu nữ của cô, ngang ngược chiếm giữ lấy toàn bộ tình cảm lẫn lí trí cô, như vậy bảo làm sao cô nỡ rời xa anh cơ chứ.
“Anh tốt với em như thế em càng không muốn rời xa anh”.
“Hằng tháng, anh sẽ tranh thủ tới thăm em, đến kỳ nghỉ em cũng có thể về nước gặp anh, hoặc là anh bay sang đó với em cũng được, không thành vấn đề.”
“Em sẽ rất nhớ anh.”
“Anh cũng vậy. Đáy mắt anh dâng trào sự ấm áp.
Doãn Tiểu Mạt mím môi: “Thực ra trong lòng em, không có gì quan trọng hơn anh”.
Ngũ Trác Hiên sững người.
“Em hát tặng anh một bài hát, có lẽ anh chưa từng nghe, hoặc là nghe rồi nhưng không nhớ.” Cô tựa gần vào người anh, hơi thở nồng ấm phả vào người anh. ''Không được cười em!”
“Không cười.” Ngũ Trác Hiên nắm lấy tay cô.
Nếu có thể được, bất cứ lúc nào cho tới mãi về sau,
Em hi vọng anh đừng bao giờ thay đổi bản thân.
Cứ từ từ, từ từ tiến lên phía trước,
Thời khắc giấc mơ thành hiện thực nhất định sẽ đến.
Những lúc giông bão ùa về, em sẽ là chiếc ô của anh,
Đôi khi lầm đường lạc lối, em sẽ là bản đồ của anh.
Nếu mây đen giăng kín những vì sao,
Em sẽ hóa thành gió xua tan mây đen u tối.
Nếu có thể được, bất cứ lúc nào cho tới mãi về sau,
Em hi vọng anh đừng bao giờ thay đổi bản thân.
Em muốn chứng kiến vẻ mặt rạng ngời của anh sau này,
Thế nên em sẽ ở bên anh vĩnh viễn...
Ngũ Trác Hiên cảm động, bài hát này anh đã từng nghe, hơn nữa còn làm bạn cùng anh trong những đêm mất ngủ. Bảy năm trước, khi anh vừa chuyển từ ca hát lấn sân sang điện ảnh, anh nhận được vài bộ phim, nhưng không gây được tiếng vang. Giới giải trí bắt đầu chỉ trích anh chỉ được cái mã bề ngoài, không có tài cán, anh cảm thấy vô cùng áp lực, thỉnh thoảng đi uống vài li với bạn bè, bị phóng viên chụp trộm, rồi nói anh sa ngã, không có chí tiến thủ. Các đơn vị làm phim cũng không giao vai nam chính cho anh nữa. Từ khi mười tám tuổi mới bước vào nghề, anh luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải cú đả kích lớn như thế, trong lòng thật sự khó chịu. Đó là quãng thời gian suy sụp nhất trong cuộc đời anh, hằng đêm mất ngủ, lắm lúc anh tự hỏi, liệu có phải bản thân không phù hợp với giới giải trí, liệu có phải mình nên rời khỏi đây, không để mất mặt thêm nữa? Đúng lúc đó, công ty giao cho anh một gói bưu phẩm được gửi từ thành phố S tới, qua rất nhiều người mới đến được tay anh. Trong bưu phẩm có một bức thư và một hộp quà, gói rất đẹp. Thư viết: Đừng nản lòng, cho dù một trăm người có tới chín chín người nói anh không làm được, em vẫn tin anh sẽ làm được. Em tin tưởng vào năng lực của anh một trăm phần trăm, bởi vì em là fan số một của anh. Cuối thư ký tên YXM. Trong hộp quà là một băng cát sét, vừa mở ra anh đã nghe thấy giọng hát non nớt, trẻ con của một cô gái.
Giống như một ánh nến bùng sáng giữa đêm đen, Ngũ Trác Hiên có cảm giác cuộc đời ảm đạm của mình xuất hiện một tia sáng soi đường. Anh nghĩ, chỉ cần có một fan còn quan tâm anh, anh sẽ không từ bỏ lý tưởng của mình. Anh tin, thời điểm anh tỏa sáng sẽ có ít nhất một người chứng kiến được nụ cười rạng rỡ của anh, vì cô ấy đã nói sẽ mãi mãi bên cạnh anh.
Sau đó, có một lần Ngũ Trác Hiên tới thành phố S biểu diễn trong một trại trẻ mồ côi. Bên tổ chức tặng anh một bó hồng lớn, anh giao cho trợ lý. Diễn xong, anh phân phát kẹo sôcôla cho bọn trẻ. Tiếng vỗ tay còn nhiều hơn cả khi anh hát. Một bé trai tiến đến đưa cho anh bó hoa tulip đỏ, anh lấy làm lạ, bé trai này từ đâu mà có cả một bó hoa tulip? Đứa bé giải thích đây là hoa của một chị nào đó tặng cho anh, đã đi rồi. Nó còn đưa cho anh một tấm thiệp, nói là chị gái kia đánh rơi, trên đó viết: Nếu thế gian này chỉ còn lại một người ở bên anh, thì người đó là em, ký tên YXM. Ngũ Trác Hiên lập tức hiểu ra bó hoa và tấm thiệp này là gửi tặng mình, dù không biết vì sao cô gái ấy không tự tay tặng nhưng anh biết chắc cô ấy vì anh mà đến. Cũng chỉ có fan của anh mới biết anh thích nhất hoa tulip đỏ.
YXM, Ngũ Trác Hiên cảm thấy tiếc nuối vì không sớm nghĩ ra, đây chính là tên của Doãn Tiểu Mạt viết tắt bằng phiên âm tiếng Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.