Chương 10:
Quách Thái Di
10/01/2021
Đoàn Chân Ái lấy chai nước tẩy mang theo trong túi xịt vào camera cho mờ đi.
Minh Hạo Kỳ trố mắt: Chuyên nghiệp vậy sao? Nhất định là trình độ chuyên nghiệp rồi. Rốt cuộc cô ta là loại người gì vậy? Lẽ nào mình phải chết trong tay cô ta sao?
“Tôi nghĩ anh sống sung sướng quá nên mất bình tĩnh rồi.” Đoàn Chân Ái đeo chiếc nhẫn giả vào tay, nói. “Bà đây còn chưa lật bàn, anh lật cái quái gì chứ?” Cô hơi lớn tiếng làm Minh Hạo Kỳ giật nảy người. “Tôi nói cho anh biết nếu hôm nay tôi không đánh anh đến mức ngay cả mẹ anh cũng không nhận ra thì họ Đoàn của tôi sẽ viết ngược lại.”
“Tôi… tôi liều mạng với cô.” Dù trong lòng rất run nhưng Minh Hạo Kỳ vẫn sấn tới định trói hai tay cô giao cho quản lý. Chưa kịp chạm vào người cô thì đã bị cô cho một cú đánh vào phía dưới khiến anh có cảm giác cả người như tê liệt.
“Đau không? Đau thì kêu lên đi. Anh có kêu khản cổ cũng không có ai tới cứu anh đâu. Tôi nói cho anh biết từ phút thứ mười, giây thứ ba mươi mốt sau khi tôi nhìn thấy anh, tôi đã rất muốn bóp chết anh rồi. Tôi đã cố kiềm chế sự kích động của mình. Người Pháp gốc Việt thì có gì tài giỏi chứ?” Đoàn Chân Ái nhướn mày nghiến răng nói. “Lật bàn thì ra dáng đẹp trai lắm sao? Đúng là mắt mọc dưới mông, là giới thượng lưu phải không? Hôm nay anh có dũng khí dám lật bàn của tôi, trước đây sao không thử tìm hiểu xem Đoàn Chân Ái tôi là người như thế nào. Tỷ lệ lật bàn của tôi là 100% đấy.”
“Gì cơ? Tỷ lệ lật bàn 100%?” Minh Hạo Kỳ thôi rên rỉ mà chuyển qua trạng thái kinh ngạc. “Sớm biết thế thì tôi đã đợi cô lật bàn rồi.”
“Anh có ý gì hả? Cái gì mà đợi tôi lật bàn?”
“Đúng thế, tôi đúng là muốn đợi cô lật bàn đấy. Tốt nhất là lật lại luôn toàn bộ cuộc sống của tôi đi. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của tôi đều là do ba mẹ tôi sắp xếp. Lần này là chuyện lớn của đời tôi, Lẽ nào tôi không được tự mình quyết định sao? Còn cô nữa, không phải cô rất giỏi lật bàn sao? Vừa nãy tôi liên tục chọc tức cô sao cô không lật bàn đi.”
“Tôi thì khác hẳn anh. Bổn tiểu thư trước giờ vẫn luôn sống thoải mái, tự do. Lần này nếu không phải sợ người nhà của tôi mang tiếng xấu thì tôi…” Đoàn Chân Ái ngưng một lúc, nói. “Thật ra cuộc đời tôi đã từng thất bại rất nhiều lần. Lần này chính là cơ hội cuối cùng của tôi. Vì thế tôi tuyệt đối không thể từ bỏ. Thật không ngờ tôi lại gặp phải đồ chết tiệt nhà anh, hại tôi suýt thì hỏng việc rồi.”
Cô và anh bước ra bàn, ngồi xuống ghế, từ tốn nói chuyện. Mỗi người nói lên những suy nghĩ khác nhau.
“Nếu như cô muốn tôi bồi thường tổn thất về tinh thần, tôi chấp nhận. Bây giờ tôi sẽ ký sec.” Minh Hạo Kỳ móc túi đưa ra tờ sec.
“Anh nghĩ tôi tới đây để cướp tiền chắc?” Đoàn Chân Ái liếc xéo.
“Không… không phải cô lại muốn cưỡng bức tôi ngay tại đây nữa đấy chứ?” Minh Hạo Kỳ đưa tay chuẩn bị phòng thủ.
“Tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, tốt nhất anh đừng nói ra bất kỳ câu nào khiến tôi muốn bẻ gãy cổ anh nữa.”
Minh Hạo Kỳ đưa một ngón tay lên miệng, đầu lắc lắc.
“Tôi không hiểu tôi chẳng qua cũng chỉ là muốn người trong giới thượng lưu yêu mến tôi. Tôi chỉ muốn tìm một người trong giới thượng lưu có thể đối xử tốt với tôi. Nhưng người trong giới thượng lưu các anh sao lại coi thường người khác như thế chứ?
Minh Hạo Kỳ cười khẩy một cái. “Được. Để tôi nói cho cô biết tại sao.” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, nói tiếp. “Trang phục của cô là đồ của mùa thu năm ngoái, không phải năm nay?”
“Sao anh biết?”
Anh nhếch mép không trả lời mà nói. “Uống cà phê tốt nhất là không cho đường sẽ ảnh hưởng đến thành phẩn của axit tannic làm cho cà phê bị chua, hơi thở cũng thế.”
Đoàn Chân Ái nhớ lại lúc phục vụ đem cà phê ra, cô đã bỏ vào trong ly của mình ba, bốn viên đường. Cô thở bằng miệng vào lòng bàn tay, quả nhiên có mùi chua.
“Còn nữa ngoài chuyện tiếng Anh không lưu loát ra, đây chính là mấu chốt khiến cô thất bại.” Minh Hạo Kỳ chỉ vào chiếc đồng hồ cô đeo trên tay. “Nếu chìa khóa xe là chứng minh thư của các quý ông thì đồng hồ và nhẫn là vật để nhận biết thục nữ. Đồng hồ của cô không khác gì nói với mọi người: Này, trông tôi thật rẻ tiền.”
“Cái gì cơ?”
“Tóc cô trông xơ thế này, đã bao lâu cô chưa hấp tóc rồi?” Minh Hạo Kỳ vuốt mấy sợi tóc của Đoàn Chân Ái, lắc đầu hỏi.
“Hấp tóc?” Cô chẳng hiểu gì cả.
“Đợi đã. Cô xem mặt cô này, mặt cô đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn rồi đấy.”
Đoàn Chân Ái giật mình, ôm lấy khuôn mặt mình.
Minh Hạo Kỳ trố mắt: Chuyên nghiệp vậy sao? Nhất định là trình độ chuyên nghiệp rồi. Rốt cuộc cô ta là loại người gì vậy? Lẽ nào mình phải chết trong tay cô ta sao?
“Tôi nghĩ anh sống sung sướng quá nên mất bình tĩnh rồi.” Đoàn Chân Ái đeo chiếc nhẫn giả vào tay, nói. “Bà đây còn chưa lật bàn, anh lật cái quái gì chứ?” Cô hơi lớn tiếng làm Minh Hạo Kỳ giật nảy người. “Tôi nói cho anh biết nếu hôm nay tôi không đánh anh đến mức ngay cả mẹ anh cũng không nhận ra thì họ Đoàn của tôi sẽ viết ngược lại.”
“Tôi… tôi liều mạng với cô.” Dù trong lòng rất run nhưng Minh Hạo Kỳ vẫn sấn tới định trói hai tay cô giao cho quản lý. Chưa kịp chạm vào người cô thì đã bị cô cho một cú đánh vào phía dưới khiến anh có cảm giác cả người như tê liệt.
“Đau không? Đau thì kêu lên đi. Anh có kêu khản cổ cũng không có ai tới cứu anh đâu. Tôi nói cho anh biết từ phút thứ mười, giây thứ ba mươi mốt sau khi tôi nhìn thấy anh, tôi đã rất muốn bóp chết anh rồi. Tôi đã cố kiềm chế sự kích động của mình. Người Pháp gốc Việt thì có gì tài giỏi chứ?” Đoàn Chân Ái nhướn mày nghiến răng nói. “Lật bàn thì ra dáng đẹp trai lắm sao? Đúng là mắt mọc dưới mông, là giới thượng lưu phải không? Hôm nay anh có dũng khí dám lật bàn của tôi, trước đây sao không thử tìm hiểu xem Đoàn Chân Ái tôi là người như thế nào. Tỷ lệ lật bàn của tôi là 100% đấy.”
“Gì cơ? Tỷ lệ lật bàn 100%?” Minh Hạo Kỳ thôi rên rỉ mà chuyển qua trạng thái kinh ngạc. “Sớm biết thế thì tôi đã đợi cô lật bàn rồi.”
“Anh có ý gì hả? Cái gì mà đợi tôi lật bàn?”
“Đúng thế, tôi đúng là muốn đợi cô lật bàn đấy. Tốt nhất là lật lại luôn toàn bộ cuộc sống của tôi đi. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của tôi đều là do ba mẹ tôi sắp xếp. Lần này là chuyện lớn của đời tôi, Lẽ nào tôi không được tự mình quyết định sao? Còn cô nữa, không phải cô rất giỏi lật bàn sao? Vừa nãy tôi liên tục chọc tức cô sao cô không lật bàn đi.”
“Tôi thì khác hẳn anh. Bổn tiểu thư trước giờ vẫn luôn sống thoải mái, tự do. Lần này nếu không phải sợ người nhà của tôi mang tiếng xấu thì tôi…” Đoàn Chân Ái ngưng một lúc, nói. “Thật ra cuộc đời tôi đã từng thất bại rất nhiều lần. Lần này chính là cơ hội cuối cùng của tôi. Vì thế tôi tuyệt đối không thể từ bỏ. Thật không ngờ tôi lại gặp phải đồ chết tiệt nhà anh, hại tôi suýt thì hỏng việc rồi.”
Cô và anh bước ra bàn, ngồi xuống ghế, từ tốn nói chuyện. Mỗi người nói lên những suy nghĩ khác nhau.
“Nếu như cô muốn tôi bồi thường tổn thất về tinh thần, tôi chấp nhận. Bây giờ tôi sẽ ký sec.” Minh Hạo Kỳ móc túi đưa ra tờ sec.
“Anh nghĩ tôi tới đây để cướp tiền chắc?” Đoàn Chân Ái liếc xéo.
“Không… không phải cô lại muốn cưỡng bức tôi ngay tại đây nữa đấy chứ?” Minh Hạo Kỳ đưa tay chuẩn bị phòng thủ.
“Tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, tốt nhất anh đừng nói ra bất kỳ câu nào khiến tôi muốn bẻ gãy cổ anh nữa.”
Minh Hạo Kỳ đưa một ngón tay lên miệng, đầu lắc lắc.
“Tôi không hiểu tôi chẳng qua cũng chỉ là muốn người trong giới thượng lưu yêu mến tôi. Tôi chỉ muốn tìm một người trong giới thượng lưu có thể đối xử tốt với tôi. Nhưng người trong giới thượng lưu các anh sao lại coi thường người khác như thế chứ?
Minh Hạo Kỳ cười khẩy một cái. “Được. Để tôi nói cho cô biết tại sao.” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, nói tiếp. “Trang phục của cô là đồ của mùa thu năm ngoái, không phải năm nay?”
“Sao anh biết?”
Anh nhếch mép không trả lời mà nói. “Uống cà phê tốt nhất là không cho đường sẽ ảnh hưởng đến thành phẩn của axit tannic làm cho cà phê bị chua, hơi thở cũng thế.”
Đoàn Chân Ái nhớ lại lúc phục vụ đem cà phê ra, cô đã bỏ vào trong ly của mình ba, bốn viên đường. Cô thở bằng miệng vào lòng bàn tay, quả nhiên có mùi chua.
“Còn nữa ngoài chuyện tiếng Anh không lưu loát ra, đây chính là mấu chốt khiến cô thất bại.” Minh Hạo Kỳ chỉ vào chiếc đồng hồ cô đeo trên tay. “Nếu chìa khóa xe là chứng minh thư của các quý ông thì đồng hồ và nhẫn là vật để nhận biết thục nữ. Đồng hồ của cô không khác gì nói với mọi người: Này, trông tôi thật rẻ tiền.”
“Cái gì cơ?”
“Tóc cô trông xơ thế này, đã bao lâu cô chưa hấp tóc rồi?” Minh Hạo Kỳ vuốt mấy sợi tóc của Đoàn Chân Ái, lắc đầu hỏi.
“Hấp tóc?” Cô chẳng hiểu gì cả.
“Đợi đã. Cô xem mặt cô này, mặt cô đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn rồi đấy.”
Đoàn Chân Ái giật mình, ôm lấy khuôn mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.