Chương 11:
Quách Thái Di
11/01/2021
Trong một quán trà khác.
Mạc Uyển Hiểu ngồi cùng với Trương Thanh Tử. Bà nói. “Nghe Tiểu Kỳ nói cháu sắp đi Hồng Kông. Sao lại có thời gian cùng bác uống trà chiều thế này?
“Thật ra cháu có chuyện riêng muốn đích thân nhờ tới bác.” Trương Thanh Tử lấy trong túi xách ra thiệp mời đưa cho Mạc Uyển Hiểu. “Đây là thiệp mời của buổi đấu giá cuối tuần này. Cháu muốn thay mặt ban tổ chức mời bác trai và bác gái cùng tới tham dự.”
“Nhưng cháu cũng biết Tiểu Kỳ không muốn hai bác tới đuổi đấu giá.”
“Cháu biết nhưng buổi đấu giá này rất quan trọng với Tiểu Kỳ. Cháu không an tâm khi để anh ấy xuất hiện một mình.” Trương Thanh Tử lên tiếng.
“Được, để bác nói chuyện với bác trai xem sao.”
“Cảm ơn bác gái.”
Minh Hạo Kỳ dẫn Đoàn Chân Ái đi tham quan xưởng rượu của ba mình. Anh vừa đi vừa nói. “Vừa rồi đã học được cách bắt tay và ôm, tiếp theo sẽ là…” Anh bất ngờ quay người ra sau, suýt chút nữa thì chạm vào môi của Đoàn Chân Ái. Bốn mắt nhìn nhau. Cứ tưởng anh làm gì mình, Đoàn Chân Ái giẫm lên chân anh rồi bẻ tay anh ra sau.
“Đoàn Chân Ái, cô làm gì thế? Đau chết đi được.” Minh Hạo Kỳ rên ư ử.
“Tôi hỏi anh làm gì mới đúng. Anh đừng có mà mượn danh nghĩa dạy học rồi lợi dụng cơ hội đụng chạm tôi.”
“Bỏ tôi ra.” Minh Hạo Kỳ giằng tay cô ra khỏi tay mình, sửa lại cổ áo. “Hôn trong giới thượng lưu chỉ là rượu vang.”
Theo những người trong giới thượng lưu, bắt tay là uống trà, ôm là uống cà phê và hôn là rượu vang.
“Thế anh đứng gần tôi làm gì?” Đoàn Chân Ái chống nạnh, hất hàm hỏi.
“Đây là cách dạy học của riêng tôi, được chưa? Hơn nữa ở người nước ngoài hôn là tượng trưng cho tình bạn. Đồ nhà quê.”
“Tôi đâu có hiểu biết như anh.”
“Đương nhiên là cô không biết rồi. Vì thế nên tôi sẽ quý trọng mạng sống của tôi. Đứng cách xa cô ra một chút.” Minh Hạo Kỳ giữ khoảng cách an toàn với cô để không bị cô có cơ hội tung chưởng. “May mà vừa nãy không va vào chỗ rượu này. Nếu như có bất kỳ chai rượu nào bị bottle shock, chắc chắn cô không đền nổi đâu.”
“Cái gì mà bo… shock gì đó.” Đoàn Chân Ái ngơ ngác, nguấy lỗ tai.
“Là bottle shock, có nghĩa là rượu bị mất đi mùi vị.”
“Nó đang nằm như vậy sao mà mất được?”
“Đây là để phòng nắp chai bị khô quá mức không khí truyền vào sẽ làm rượu bị oxi hóa. Bình thường đều đặt nằm như vậy.” Minh Hạo Kỳ giải thích. “Khi muốn uống một ngày trước đó phải đặt chai rượu đứng thẳng. ‘Phạt đứng’ khoảng một buổi tối là được rồi.”
“Chỗ rượu này cũng giống anh. Nhiều quy tắc lại khó phục vụ.” Đoàn Chân Ái trề môi.
“Chúng tôi gọi đây là coi trọng lễ nghi, làm theo quy tắc. Cô cũng đâu phải là người nguyên thủy, đụng một tí là dùng bạo lực giải quyết vấn đề.” Minh Hạo Kỳ vừa đi vừa giảng đạo lý cho cô hiểu. “Darwin từng nói ‘Cạnh tranh là quy luật tự nhiên, loài nào thích nghi được sẽ sinh tồn’.”
“Đây chính là cái xã hội ‘cá lớn nuốt cá bé’.”
“Nếu cô nói vậy thì đáng lẽ ra loài vật thống trị trái đất bây giờ phải là khủng long chứ không phải loài người. Loài người thống trị trái đất là ựa vào cái đầu chứ không phải là nắm đấm. Nếu cô muốn bước chân vào giới thượng lưu thì nhớ phải thu nắm đấm của mình lại. Động khẩu không được động thủ. Đúng rồi, không phải cô có vở sao? Lấy ra ghi vào, đây chính là trọng điểm.”
Đoàn Chân Ái lấy vở ra hí hoay ghi rồi hỏi. “Khi nào thì dẫn tôi đi thử rượu vang?”
Minh Hạo Kỳ ra dấu bảo cô đi theo mình. Anh lấy xuống chai rượu Margaux, mở nắp. “Cho cô nếm thử rượu Margaux một trăm điểm.” Anh rót rượu ra hai ly, đưa cô một ly.
“Cảm ơn.” Đoàn Chân Ái lầm ly rượu bằng hai tay ở phần bầu ly.
“Ly rượu không phải cầm như thế. Cầm ở đế hoặc là ở phần chân của ly. Làm theo tôi.” Minh Hạo Kỳ cầm ở phần chân của ly rượu vang, nghiêng 45 độ, lắc nhẹ rồi ngửi mùi hương của rượu sau đó mới uống thử một ngụm. “Tưởng tượng giống như bản thân đang đứng ở một buổi biểu diễn âm nhạc rung động lòng người.
Đoàn Chân Ái bắt chước làm theo rồi tưởng tượng nhưng hình ảnh mà cô tưởng tượng không phải ở buổi biểu diễn âm nhạc mà là ở… chuồng heo.
Tiếp theo là tìm hiểu về phương diện tinh thần. Đó là bài học về việc thưởng thức nghệ thuật. Giới thượng lưu coi trọng phong cách, Đặc biệt họ rất hứng thú với nhạc cổ điển và các tác phẩm nghệ thuật. Vì vậy, xuất hiện trong các buổi hòa nhạc cũng là một hoạt đồng xã giao quan trọng.
Minh Hạo Kỳ đưa Đoàn Chân Ái đến buổi hòa nhạc thính phòng. Đội nghệ sĩ được anh thuê để biểu diễn riêng cho hai người xem.
Đoàn Chân Ái không ngồi yên mà cứ ngó nghiêng xung quanh. Minh Hạo Kỳ hỏi. “Làm gì thế?”
“Tại sao không có ai hết? Không bán được vé sao? Mọi người thường không thích thể loại này. Xem cái này không bằng đi xem biểu diễn ca nhạc rock. Rất phấn khích đó.” Cô hỏi lại khi thấy cả khán đài trống trơn.
“Làm ơn đừng tùy tiện khi dùng từ ‘mọi người’ - đó là loại từ ngữ thô lỗ. Gộp cô với tất cả mọi người lại với nhau, tôi cảm thấy đây là một sự sỉ nhục cũng gián tiếp hạ thấp tố chất của mọi người.”
“Nhưng tôi nói thật mà. Tôi nói anh nghe lần trước tôi xem một buổi diễn nhạc rock. Có bao nhiêu người ở đó, họ la hét cuồng nhiệt…”
Minh Hạo Kỳ đưa tay lên miệng, suỵt khẽ. “Cô nhỏ tiếng thôi.”
“Không giống như bây giờ. Chỉ có mỗi hai con heo chúng ta ngồi nghe cái này làm gì. Buồn ngủ chết đi được.” Đoàn Chân Ái ngáp dài.
“Giám đốc âm nhạc có quan hệ rất tốt với ba tôi nên mới đặc biệt giúp chúng ta sắp xếp buổi hòa nhạc riêng tư này. Người thường có lẽ chẳng bao giờ được nghe. Từ từ thưởng thức đi.” Minh Hạo Kỳ nói rồi hướng mắt lên sân khấu, thong thả nghe những giai điệu du dương.
Đoàn Chân Ái không thể ngồi yên, hết nhích bên này lại ngó sang bên kia, gác chân này lên chân kia.
Minh Hạo Kỳ nhìn dáng vẻ cô ngồi mà suýt ngất. Anh huých vai cô. “Tư thế ngồi, làm ơn sửa lại. Bỏ cái chân xuống.”
Đoàn Chân Ái miễn cưỡng bỏ chân xuống. Cô dùng tay kéo hai con mắt banh ra cho thật to để xem nhưng rồi không khuất phục được cơn buồn ngủ đang kéo đến. Cô ngoẹo cổ ngủ ngon lành. Minh Hạo Kỳ thấy cô ngủ, anh cũng buồn ngủ rồi ngả đầu lên vai cô, ngáy đều.
Một lúc sau, Minh Hạo Kỳ tỉnh giấc. Đội nghệ sĩ trên sân khấu đã về từ bao giờ. “Mất mặt quá. Về mau.” Anh vội vàng chạy ra khỏi khán đài.
Đoàn Chân Ái bừng tỉnh, vội chạy theo anh.
“Sớm biết vậy đã không dẫn cô đến rồi. Tai của cô đã quen với âm nhạc xập xình lên xuống của biểu diễn ca nhạc rồi. Căn bản là không thể thưởng thức được những buổi hòa nhạc thanh tao, nho nhã của chúng tôi.” Minh Hạo Kỳ nói khi cùng cô đi trên hành lang của hội trường.
“Nói gì tôi? Không phải vừa nãy anh cũng ngủ gật sao?” Đoàn Chân Ái bước đi lộp cộp, nói.
Minh hạo Kỳ liền xoay người lại, ngó trước ngó sau. “Chuyện này không được phép truyền ra ngoài.”
“Không cho tôi nói? Sao? Anh đang uy hiếp Đoàn Chân Ái tôi đấy à?” Cô chống hông, ra vẻ côn đồ. “Người dám uy hiếp tôi trước đó, cỏ trên mộ mọc cao bằng anh đấy.”
Minh Hạo Kỳ chợt rùng vai.
“Muốn tôi giữ bí mật giúp anh phải tìm cách bịt được miệng tôi lại.” Đoàn Chân Ái bị gót giày làm cho trẹo chân, cô ngã về phía Minh Hạo Kỳ. Môi cô chạm vào môi anh.
Mạc Uyển Hiểu ngồi cùng với Trương Thanh Tử. Bà nói. “Nghe Tiểu Kỳ nói cháu sắp đi Hồng Kông. Sao lại có thời gian cùng bác uống trà chiều thế này?
“Thật ra cháu có chuyện riêng muốn đích thân nhờ tới bác.” Trương Thanh Tử lấy trong túi xách ra thiệp mời đưa cho Mạc Uyển Hiểu. “Đây là thiệp mời của buổi đấu giá cuối tuần này. Cháu muốn thay mặt ban tổ chức mời bác trai và bác gái cùng tới tham dự.”
“Nhưng cháu cũng biết Tiểu Kỳ không muốn hai bác tới đuổi đấu giá.”
“Cháu biết nhưng buổi đấu giá này rất quan trọng với Tiểu Kỳ. Cháu không an tâm khi để anh ấy xuất hiện một mình.” Trương Thanh Tử lên tiếng.
“Được, để bác nói chuyện với bác trai xem sao.”
“Cảm ơn bác gái.”
Minh Hạo Kỳ dẫn Đoàn Chân Ái đi tham quan xưởng rượu của ba mình. Anh vừa đi vừa nói. “Vừa rồi đã học được cách bắt tay và ôm, tiếp theo sẽ là…” Anh bất ngờ quay người ra sau, suýt chút nữa thì chạm vào môi của Đoàn Chân Ái. Bốn mắt nhìn nhau. Cứ tưởng anh làm gì mình, Đoàn Chân Ái giẫm lên chân anh rồi bẻ tay anh ra sau.
“Đoàn Chân Ái, cô làm gì thế? Đau chết đi được.” Minh Hạo Kỳ rên ư ử.
“Tôi hỏi anh làm gì mới đúng. Anh đừng có mà mượn danh nghĩa dạy học rồi lợi dụng cơ hội đụng chạm tôi.”
“Bỏ tôi ra.” Minh Hạo Kỳ giằng tay cô ra khỏi tay mình, sửa lại cổ áo. “Hôn trong giới thượng lưu chỉ là rượu vang.”
Theo những người trong giới thượng lưu, bắt tay là uống trà, ôm là uống cà phê và hôn là rượu vang.
“Thế anh đứng gần tôi làm gì?” Đoàn Chân Ái chống nạnh, hất hàm hỏi.
“Đây là cách dạy học của riêng tôi, được chưa? Hơn nữa ở người nước ngoài hôn là tượng trưng cho tình bạn. Đồ nhà quê.”
“Tôi đâu có hiểu biết như anh.”
“Đương nhiên là cô không biết rồi. Vì thế nên tôi sẽ quý trọng mạng sống của tôi. Đứng cách xa cô ra một chút.” Minh Hạo Kỳ giữ khoảng cách an toàn với cô để không bị cô có cơ hội tung chưởng. “May mà vừa nãy không va vào chỗ rượu này. Nếu như có bất kỳ chai rượu nào bị bottle shock, chắc chắn cô không đền nổi đâu.”
“Cái gì mà bo… shock gì đó.” Đoàn Chân Ái ngơ ngác, nguấy lỗ tai.
“Là bottle shock, có nghĩa là rượu bị mất đi mùi vị.”
“Nó đang nằm như vậy sao mà mất được?”
“Đây là để phòng nắp chai bị khô quá mức không khí truyền vào sẽ làm rượu bị oxi hóa. Bình thường đều đặt nằm như vậy.” Minh Hạo Kỳ giải thích. “Khi muốn uống một ngày trước đó phải đặt chai rượu đứng thẳng. ‘Phạt đứng’ khoảng một buổi tối là được rồi.”
“Chỗ rượu này cũng giống anh. Nhiều quy tắc lại khó phục vụ.” Đoàn Chân Ái trề môi.
“Chúng tôi gọi đây là coi trọng lễ nghi, làm theo quy tắc. Cô cũng đâu phải là người nguyên thủy, đụng một tí là dùng bạo lực giải quyết vấn đề.” Minh Hạo Kỳ vừa đi vừa giảng đạo lý cho cô hiểu. “Darwin từng nói ‘Cạnh tranh là quy luật tự nhiên, loài nào thích nghi được sẽ sinh tồn’.”
“Đây chính là cái xã hội ‘cá lớn nuốt cá bé’.”
“Nếu cô nói vậy thì đáng lẽ ra loài vật thống trị trái đất bây giờ phải là khủng long chứ không phải loài người. Loài người thống trị trái đất là ựa vào cái đầu chứ không phải là nắm đấm. Nếu cô muốn bước chân vào giới thượng lưu thì nhớ phải thu nắm đấm của mình lại. Động khẩu không được động thủ. Đúng rồi, không phải cô có vở sao? Lấy ra ghi vào, đây chính là trọng điểm.”
Đoàn Chân Ái lấy vở ra hí hoay ghi rồi hỏi. “Khi nào thì dẫn tôi đi thử rượu vang?”
Minh Hạo Kỳ ra dấu bảo cô đi theo mình. Anh lấy xuống chai rượu Margaux, mở nắp. “Cho cô nếm thử rượu Margaux một trăm điểm.” Anh rót rượu ra hai ly, đưa cô một ly.
“Cảm ơn.” Đoàn Chân Ái lầm ly rượu bằng hai tay ở phần bầu ly.
“Ly rượu không phải cầm như thế. Cầm ở đế hoặc là ở phần chân của ly. Làm theo tôi.” Minh Hạo Kỳ cầm ở phần chân của ly rượu vang, nghiêng 45 độ, lắc nhẹ rồi ngửi mùi hương của rượu sau đó mới uống thử một ngụm. “Tưởng tượng giống như bản thân đang đứng ở một buổi biểu diễn âm nhạc rung động lòng người.
Đoàn Chân Ái bắt chước làm theo rồi tưởng tượng nhưng hình ảnh mà cô tưởng tượng không phải ở buổi biểu diễn âm nhạc mà là ở… chuồng heo.
Tiếp theo là tìm hiểu về phương diện tinh thần. Đó là bài học về việc thưởng thức nghệ thuật. Giới thượng lưu coi trọng phong cách, Đặc biệt họ rất hứng thú với nhạc cổ điển và các tác phẩm nghệ thuật. Vì vậy, xuất hiện trong các buổi hòa nhạc cũng là một hoạt đồng xã giao quan trọng.
Minh Hạo Kỳ đưa Đoàn Chân Ái đến buổi hòa nhạc thính phòng. Đội nghệ sĩ được anh thuê để biểu diễn riêng cho hai người xem.
Đoàn Chân Ái không ngồi yên mà cứ ngó nghiêng xung quanh. Minh Hạo Kỳ hỏi. “Làm gì thế?”
“Tại sao không có ai hết? Không bán được vé sao? Mọi người thường không thích thể loại này. Xem cái này không bằng đi xem biểu diễn ca nhạc rock. Rất phấn khích đó.” Cô hỏi lại khi thấy cả khán đài trống trơn.
“Làm ơn đừng tùy tiện khi dùng từ ‘mọi người’ - đó là loại từ ngữ thô lỗ. Gộp cô với tất cả mọi người lại với nhau, tôi cảm thấy đây là một sự sỉ nhục cũng gián tiếp hạ thấp tố chất của mọi người.”
“Nhưng tôi nói thật mà. Tôi nói anh nghe lần trước tôi xem một buổi diễn nhạc rock. Có bao nhiêu người ở đó, họ la hét cuồng nhiệt…”
Minh Hạo Kỳ đưa tay lên miệng, suỵt khẽ. “Cô nhỏ tiếng thôi.”
“Không giống như bây giờ. Chỉ có mỗi hai con heo chúng ta ngồi nghe cái này làm gì. Buồn ngủ chết đi được.” Đoàn Chân Ái ngáp dài.
“Giám đốc âm nhạc có quan hệ rất tốt với ba tôi nên mới đặc biệt giúp chúng ta sắp xếp buổi hòa nhạc riêng tư này. Người thường có lẽ chẳng bao giờ được nghe. Từ từ thưởng thức đi.” Minh Hạo Kỳ nói rồi hướng mắt lên sân khấu, thong thả nghe những giai điệu du dương.
Đoàn Chân Ái không thể ngồi yên, hết nhích bên này lại ngó sang bên kia, gác chân này lên chân kia.
Minh Hạo Kỳ nhìn dáng vẻ cô ngồi mà suýt ngất. Anh huých vai cô. “Tư thế ngồi, làm ơn sửa lại. Bỏ cái chân xuống.”
Đoàn Chân Ái miễn cưỡng bỏ chân xuống. Cô dùng tay kéo hai con mắt banh ra cho thật to để xem nhưng rồi không khuất phục được cơn buồn ngủ đang kéo đến. Cô ngoẹo cổ ngủ ngon lành. Minh Hạo Kỳ thấy cô ngủ, anh cũng buồn ngủ rồi ngả đầu lên vai cô, ngáy đều.
Một lúc sau, Minh Hạo Kỳ tỉnh giấc. Đội nghệ sĩ trên sân khấu đã về từ bao giờ. “Mất mặt quá. Về mau.” Anh vội vàng chạy ra khỏi khán đài.
Đoàn Chân Ái bừng tỉnh, vội chạy theo anh.
“Sớm biết vậy đã không dẫn cô đến rồi. Tai của cô đã quen với âm nhạc xập xình lên xuống của biểu diễn ca nhạc rồi. Căn bản là không thể thưởng thức được những buổi hòa nhạc thanh tao, nho nhã của chúng tôi.” Minh Hạo Kỳ nói khi cùng cô đi trên hành lang của hội trường.
“Nói gì tôi? Không phải vừa nãy anh cũng ngủ gật sao?” Đoàn Chân Ái bước đi lộp cộp, nói.
Minh hạo Kỳ liền xoay người lại, ngó trước ngó sau. “Chuyện này không được phép truyền ra ngoài.”
“Không cho tôi nói? Sao? Anh đang uy hiếp Đoàn Chân Ái tôi đấy à?” Cô chống hông, ra vẻ côn đồ. “Người dám uy hiếp tôi trước đó, cỏ trên mộ mọc cao bằng anh đấy.”
Minh Hạo Kỳ chợt rùng vai.
“Muốn tôi giữ bí mật giúp anh phải tìm cách bịt được miệng tôi lại.” Đoàn Chân Ái bị gót giày làm cho trẹo chân, cô ngã về phía Minh Hạo Kỳ. Môi cô chạm vào môi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.