Chương 31: Ngoại truyện Mao Mao (phần 2)
Cố Tây Tước
26/11/2014
2, Đau lòng, thực đau lòng…
Ngày hôm sau, Mao Mao rất nhanh chóng lôi kéo A Tam lớp bên cạnh để phỏng vấn, hỏi được địa chỉ văn phòng của thầy Tô Tuân, giây tiếp theo đã hiệu suất cực cao đứng ở trước mặt anh… mang tiếng là cần ‘cố vấn’, tuy rằng là cố vấn học tập, lúc ấy người tư vấn của lớp 10 ngồi bên cạnh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô!
Mao Mao: “Ba mẹ em luôn bận việc, trước giờ không hề lo cho em, em từ nhỏ đến lớn ngay cả cơ hội đi chơi cùng bạn bè đều rất ít…”
Cổ thật sự là tuyệt đẹp mà, không biết liếm lên sẽ thế nào…
“Hiện tại trong lớp và phòng ở kí túc xá em đều không có bạn sao?” Tô Tuân khẽ nhăn mày, nếu sinh viên xuất hiện vấn đề tâm lý gì thì thật phiền toái .
“Không có…” Thực xin lỗi các vị tỷ muội, vì ‘tính’ phúc của tui, mấy bà tạm thời bị bỏ qua một chút… hết sức đáng thương trợn to mắt, đáy mắt tràn ngập hơi nước… biết sớm sẽ không đeo cái gì kính áp tròng! Áp tới thật khó chịu mà!
( chữ ‘tính’ ở đây chỉ tình dục ~.~)
Chẳng qua là, cho dù hai mắt đẫm lệ mơ hồ, người trước mắt vẫn là đẹp vô cùng mà, lồng ngực gầy gò kia, thắt lưng ‘thụ’ tính kia, đôi chân mạnh mẽ kia… Đến đây đi!
( thụ = uke trong yaoi, nhấn mạnh lại: bà Mao là dân Đam Mỹ J) )
Tô Tuân thật sự chưa từng tiếp xúc qua loại tình huống này… hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi còn phải đi tìm bạn.
Mao Mao không ngừng cố gắng: “Con gái đều có giới hạn của chính mình, không phải muốn chơi chung là có thể cùng mấy cô khác hoà mình … em thường xuyên bị xa lánh, bị cô lập, bị chèn ép… Bởi vì rất xuất sắc…” bạn Mao nào đó mang chút mệt mỏi bất đắc dĩ cười khẽ một cái, hốc mắt hồng hồng… điều hòa trong văn phòng quá lớn rồi thầy ơi… Kính áp tròng sắp khô rồi! =))
Nhưng mà, vẫn không thể trở ngại trái tim ướt át của em, hình dáng đôi môi này mà hôn lên nhất định là siêu cấp hăng hái… đặt ở trên cửa hôn, hay là trên giường, hay là cạnh bồn rửa tay…
“Vậy… dự tính của em như thế nào?” Ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, Tô Tuân ngẩng đầu nhìn cô.
Trên giường đi!
Mao Mao thực vất vả xả ra một nụ cười, “Nếu biết nên làm cái gì, em sẽ không cần ở trong đây phiền não rồi.” Nói xong, cô xoay người chạy ra khỏi văn phòng, khóe mắt có nước mắt chảy ra… mắt đau muốn chết ! ! Tui sắp chịu không nổi rồi, khô rát quá!
Tô Tuân trầm tư nhìn cánh cửa bị dập mạnh, cuối cùng lắc đầu.
Hai tuần sau lớp 9 và 10 cùng tổ chức chuyến dã ngoại mùa thu, từ Mao Hiểu Húc dẫn đầu… thành phố này địa thế dựa núi đối diện biển, phong cảnh tuyệt đẹp, mấy lần trước đều là đi biển, mà lần này thay đổi khẩu vị, đi leo núi.
Khi anh ấy không còn thể lực để leo lên nữa… cô có thể… Oa ha ha ha ha!
Vì thế tại giữa sườn núi X có độ cao hơn 700m so với mặt biển, Tô Tuân bất đắc dĩ nhìn bạn Mao Mao đang ghé vào tảng đá, chết cũng không chịu lại hoạt động nửa bước: “Bạn bè của em đâu?”
“Triều Dương với Tường Vi nghe nói trên núi có suối nước nóng nam nữ tắm chung đã lên trước rồi… A Miêu không biết đi đâu… em muốn chết ở chỗ này…” Mao Mao le lưỡi hổn hển trả lời.
Cả đoạn đường lên đây cô là người cuối cùng tụt lại phía sau, “Được rồi, nếu em không muốn thật sự chết ở đây, thì đứng lên tiếp tục đi thôi.”
“Nếu em có thể đứng lên tiếp tục đi, thì em sẽ không nói em muốn chết ở chỗ này …” Mao Mao kéo dài cái giọng hụt hơi của cô tiếp tục rên rỉ.
“Uống nước, sau đó đứng lên tiếp tục đi.” Tô Tuân lấy chai nước của anh ra đưa cho cô.
Lập tức hai mắt Mao Mao sáng lên, đoạt lấy chai liền uống… đương nhiên mục đích của cô rốt cuộc là nước hay là cái khác thì không biết được rồi… sau khi uống xong, Mao Mao “ạch” một tiếng lại dán người trở lại lên tảng đá kia, “Cho dù thầy đá em xuống dòng suối bên cạnh, uống nước no bụng, em cũng vậy, vẫn là đi không nổi … nhưng mà vừa rồi rất nhiều bạn ở trong suối này rửa chân, cho nên nếu thầy muốn ném em thì xin thầy hãy ném ở gần đầu nguồn một chút…” =))
Tô Tuân bất đắc dĩ đeo ba lô lên vai, đem bạn Mao nào đó từ trên tảng đá tha lên, nửa vác nửa ôm cô hướng trên núi đi, “Có thể đi đến chỗ này hẳn là thể lực còn chịu được chứ?”
“Không được, không được, em rất nhu nhược …” Ô oa! Anh ấy dựa vào cô thật gần! mặt anh ngay bên cạnh cô, tay anh ngay trên lưng cô!
Thật mềm mềm mềm …
Tô Tuân nhìn cái người lúc này ngay cả nhấc chân cũng không nổi kia, một tay đem ba lô mang trên vai cô, sau đó khom xuống “Thôi, tôi cõng em.”
… Thần núi à! Cảm ơn ngài! A Mao cảm ơn trời cảm ơn đất, sau đó không chút do dự nhảy phốc lên…
Thật sự là cái lưng khêu gợi mà, sờ lên cũng thật thoải mái, nếu khi XXOO bấm ra mấy dấu vết thì càng gợi cảm, a… Không cần, không cần… Người ta đã sắp…
“Sắp đến.” Tô Tuân trực tiếp buông cô xuống, sau đó đi lớp của mình điểm danh.
Mãi đến khi chuyến leo núi chấm dứt, Mao Mao đều không tìm được cơ hội cùng Tô Tuân nói chuyện.
Mà trong chuyện này, bạn cùng phòng và bạn phòng kế bên của cô góp không ít sức lực cản chân cô!
Nhưng mà trời không phụ người có lòng, sau khi trở về, ngày hôm sau Mao Hiểu Húc rốt cục chờ được cơ hội tỏ”lòng biết ơn” của cô đối với Tô Tuân.
Quà trả lễ là vé xem phim, Tô Tuân nhìn tấm vé kia mà co rút khóe miệng, “Em, cái này không phải là…”
“Phải phải.”
“Em có thể mời bạn của em đi.”
“Em không phải là không có bạn sao.” Ra vẻ tội tội nhìn lại: “Cuối tuần này thầy cũng bận sao? Em mới nghe thầy chủ nhiệm ở hành lang nói với thầy là cuối tuần này hình như thầy có ba ngày nghỉ phép…”
“…” Tô Tuân không thể nói gì để chống đỡ. Lần đầu đột nhiên bị con gái bám.
Vì thế việc này liền đột nhiên bị quyết định như vậy luôn.
Chủ nhật, Mao Mao như chim non về rừng chạy ra khỏi kí túc xá.
Tường Vi lắc đầu: “Thật sự là cánh rừng lớn nha, chim gì đều có.”
“…”
Bạn Mao quá mức vui vẻ đã quên cổ nhân có viết, vui quá hóa buồn.
Cho đến khi cô ở cổng trường khổ chờ một tiếng, lại một tiếng, lại một tiếng… Mà khi trời lại âm u chuyển mưa, cạn hết sự vui mừng, sinh ra vài phần bi ai.
“Nhìn cái gì vậy? !” trừng mắt ác độc nhìn vài người đang dòm ngó cô.
Chân thiệt mỏi, đã dần tê rần, xong rồi xong rồi, ngồi không nổi nữa…
A Mao nhìn đồng hồ, xong rồi! ! phim chiếu hết rồi!
Có nên chờ một chút, tốt xấu có thể gặp mặt một chút chứ.
” La la la la, tôi là một con chim nho nhỏ, la la la la , muốn bay lại không thể bay cao a… Tôi tìm tìm kiếm kiếm tìm tìm kiếm kiếm…”
Lúc đang tới “tìm tìm kiếm kiếm”, A Mao thấy được người mình đang chờ… ngồi trên một chiếc xe từ con đường bên cạnh chạy vào… mỹ nữ gần đấy.
Mao Mao chờ xe quẹo vào bãi đỗ xe mới hồi phục tinh thần lại, vì thế run run về phòng: “Đau lòng, thực đau lòng…”
Ngày hôm sau, Mao Mao rất nhanh chóng lôi kéo A Tam lớp bên cạnh để phỏng vấn, hỏi được địa chỉ văn phòng của thầy Tô Tuân, giây tiếp theo đã hiệu suất cực cao đứng ở trước mặt anh… mang tiếng là cần ‘cố vấn’, tuy rằng là cố vấn học tập, lúc ấy người tư vấn của lớp 10 ngồi bên cạnh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô!
Mao Mao: “Ba mẹ em luôn bận việc, trước giờ không hề lo cho em, em từ nhỏ đến lớn ngay cả cơ hội đi chơi cùng bạn bè đều rất ít…”
Cổ thật sự là tuyệt đẹp mà, không biết liếm lên sẽ thế nào…
“Hiện tại trong lớp và phòng ở kí túc xá em đều không có bạn sao?” Tô Tuân khẽ nhăn mày, nếu sinh viên xuất hiện vấn đề tâm lý gì thì thật phiền toái .
“Không có…” Thực xin lỗi các vị tỷ muội, vì ‘tính’ phúc của tui, mấy bà tạm thời bị bỏ qua một chút… hết sức đáng thương trợn to mắt, đáy mắt tràn ngập hơi nước… biết sớm sẽ không đeo cái gì kính áp tròng! Áp tới thật khó chịu mà!
( chữ ‘tính’ ở đây chỉ tình dục ~.~)
Chẳng qua là, cho dù hai mắt đẫm lệ mơ hồ, người trước mắt vẫn là đẹp vô cùng mà, lồng ngực gầy gò kia, thắt lưng ‘thụ’ tính kia, đôi chân mạnh mẽ kia… Đến đây đi!
( thụ = uke trong yaoi, nhấn mạnh lại: bà Mao là dân Đam Mỹ J) )
Tô Tuân thật sự chưa từng tiếp xúc qua loại tình huống này… hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi còn phải đi tìm bạn.
Mao Mao không ngừng cố gắng: “Con gái đều có giới hạn của chính mình, không phải muốn chơi chung là có thể cùng mấy cô khác hoà mình … em thường xuyên bị xa lánh, bị cô lập, bị chèn ép… Bởi vì rất xuất sắc…” bạn Mao nào đó mang chút mệt mỏi bất đắc dĩ cười khẽ một cái, hốc mắt hồng hồng… điều hòa trong văn phòng quá lớn rồi thầy ơi… Kính áp tròng sắp khô rồi! =))
Nhưng mà, vẫn không thể trở ngại trái tim ướt át của em, hình dáng đôi môi này mà hôn lên nhất định là siêu cấp hăng hái… đặt ở trên cửa hôn, hay là trên giường, hay là cạnh bồn rửa tay…
“Vậy… dự tính của em như thế nào?” Ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, Tô Tuân ngẩng đầu nhìn cô.
Trên giường đi!
Mao Mao thực vất vả xả ra một nụ cười, “Nếu biết nên làm cái gì, em sẽ không cần ở trong đây phiền não rồi.” Nói xong, cô xoay người chạy ra khỏi văn phòng, khóe mắt có nước mắt chảy ra… mắt đau muốn chết ! ! Tui sắp chịu không nổi rồi, khô rát quá!
Tô Tuân trầm tư nhìn cánh cửa bị dập mạnh, cuối cùng lắc đầu.
Hai tuần sau lớp 9 và 10 cùng tổ chức chuyến dã ngoại mùa thu, từ Mao Hiểu Húc dẫn đầu… thành phố này địa thế dựa núi đối diện biển, phong cảnh tuyệt đẹp, mấy lần trước đều là đi biển, mà lần này thay đổi khẩu vị, đi leo núi.
Khi anh ấy không còn thể lực để leo lên nữa… cô có thể… Oa ha ha ha ha!
Vì thế tại giữa sườn núi X có độ cao hơn 700m so với mặt biển, Tô Tuân bất đắc dĩ nhìn bạn Mao Mao đang ghé vào tảng đá, chết cũng không chịu lại hoạt động nửa bước: “Bạn bè của em đâu?”
“Triều Dương với Tường Vi nghe nói trên núi có suối nước nóng nam nữ tắm chung đã lên trước rồi… A Miêu không biết đi đâu… em muốn chết ở chỗ này…” Mao Mao le lưỡi hổn hển trả lời.
Cả đoạn đường lên đây cô là người cuối cùng tụt lại phía sau, “Được rồi, nếu em không muốn thật sự chết ở đây, thì đứng lên tiếp tục đi thôi.”
“Nếu em có thể đứng lên tiếp tục đi, thì em sẽ không nói em muốn chết ở chỗ này …” Mao Mao kéo dài cái giọng hụt hơi của cô tiếp tục rên rỉ.
“Uống nước, sau đó đứng lên tiếp tục đi.” Tô Tuân lấy chai nước của anh ra đưa cho cô.
Lập tức hai mắt Mao Mao sáng lên, đoạt lấy chai liền uống… đương nhiên mục đích của cô rốt cuộc là nước hay là cái khác thì không biết được rồi… sau khi uống xong, Mao Mao “ạch” một tiếng lại dán người trở lại lên tảng đá kia, “Cho dù thầy đá em xuống dòng suối bên cạnh, uống nước no bụng, em cũng vậy, vẫn là đi không nổi … nhưng mà vừa rồi rất nhiều bạn ở trong suối này rửa chân, cho nên nếu thầy muốn ném em thì xin thầy hãy ném ở gần đầu nguồn một chút…” =))
Tô Tuân bất đắc dĩ đeo ba lô lên vai, đem bạn Mao nào đó từ trên tảng đá tha lên, nửa vác nửa ôm cô hướng trên núi đi, “Có thể đi đến chỗ này hẳn là thể lực còn chịu được chứ?”
“Không được, không được, em rất nhu nhược …” Ô oa! Anh ấy dựa vào cô thật gần! mặt anh ngay bên cạnh cô, tay anh ngay trên lưng cô!
Thật mềm mềm mềm …
Tô Tuân nhìn cái người lúc này ngay cả nhấc chân cũng không nổi kia, một tay đem ba lô mang trên vai cô, sau đó khom xuống “Thôi, tôi cõng em.”
… Thần núi à! Cảm ơn ngài! A Mao cảm ơn trời cảm ơn đất, sau đó không chút do dự nhảy phốc lên…
Thật sự là cái lưng khêu gợi mà, sờ lên cũng thật thoải mái, nếu khi XXOO bấm ra mấy dấu vết thì càng gợi cảm, a… Không cần, không cần… Người ta đã sắp…
“Sắp đến.” Tô Tuân trực tiếp buông cô xuống, sau đó đi lớp của mình điểm danh.
Mãi đến khi chuyến leo núi chấm dứt, Mao Mao đều không tìm được cơ hội cùng Tô Tuân nói chuyện.
Mà trong chuyện này, bạn cùng phòng và bạn phòng kế bên của cô góp không ít sức lực cản chân cô!
Nhưng mà trời không phụ người có lòng, sau khi trở về, ngày hôm sau Mao Hiểu Húc rốt cục chờ được cơ hội tỏ”lòng biết ơn” của cô đối với Tô Tuân.
Quà trả lễ là vé xem phim, Tô Tuân nhìn tấm vé kia mà co rút khóe miệng, “Em, cái này không phải là…”
“Phải phải.”
“Em có thể mời bạn của em đi.”
“Em không phải là không có bạn sao.” Ra vẻ tội tội nhìn lại: “Cuối tuần này thầy cũng bận sao? Em mới nghe thầy chủ nhiệm ở hành lang nói với thầy là cuối tuần này hình như thầy có ba ngày nghỉ phép…”
“…” Tô Tuân không thể nói gì để chống đỡ. Lần đầu đột nhiên bị con gái bám.
Vì thế việc này liền đột nhiên bị quyết định như vậy luôn.
Chủ nhật, Mao Mao như chim non về rừng chạy ra khỏi kí túc xá.
Tường Vi lắc đầu: “Thật sự là cánh rừng lớn nha, chim gì đều có.”
“…”
Bạn Mao quá mức vui vẻ đã quên cổ nhân có viết, vui quá hóa buồn.
Cho đến khi cô ở cổng trường khổ chờ một tiếng, lại một tiếng, lại một tiếng… Mà khi trời lại âm u chuyển mưa, cạn hết sự vui mừng, sinh ra vài phần bi ai.
“Nhìn cái gì vậy? !” trừng mắt ác độc nhìn vài người đang dòm ngó cô.
Chân thiệt mỏi, đã dần tê rần, xong rồi xong rồi, ngồi không nổi nữa…
A Mao nhìn đồng hồ, xong rồi! ! phim chiếu hết rồi!
Có nên chờ một chút, tốt xấu có thể gặp mặt một chút chứ.
” La la la la, tôi là một con chim nho nhỏ, la la la la , muốn bay lại không thể bay cao a… Tôi tìm tìm kiếm kiếm tìm tìm kiếm kiếm…”
Lúc đang tới “tìm tìm kiếm kiếm”, A Mao thấy được người mình đang chờ… ngồi trên một chiếc xe từ con đường bên cạnh chạy vào… mỹ nữ gần đấy.
Mao Mao chờ xe quẹo vào bãi đỗ xe mới hồi phục tinh thần lại, vì thế run run về phòng: “Đau lòng, thực đau lòng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.