Chương 32: Ngoại truyện Mao Mao (phần 3)
Cố Tây Tước
26/11/2014
3, Em tên là Mao Hiểu Húc
Mao Mao trải qua ba tiếng dầm mưa lạnh lẽo, ngày hôm sau thức dậy vẫn khỏe mạnh như cũ, thật đáng buồn .
Hôm đó A Mao đến phòng triển lãm tranh làm tạp vụ, trên thực tế là vừa ra khỏi cổng trường, liền gặp người ngày hôm qua cô chờ, lập tức hưng phấn mà chạy qua, nhưng lại lập tức chú ý tới mỹ nữ bên cạnh anh… đang nhu nhược ngã vào lòng anh, không khỏi… bước nhanh tiến lên! “Cuộc sống luôn có sự tương phùng, hai người cũng đến chờ xe buýt sao ?”
Tô Tuân quay đầu nhìn thấy cô, lịch sự nói: “Chào em.”
Mao Mao nhìn mỹ nữ kia: “Chân cô ấy bị sao vậy?” đang muốn đưa tay đã bị Tô Tuân ngăn cản, “Bị trật, không sao, em đừng chạm vào.”
Mỹ nữ mỉm cười với cô.
Mao Mao cười ha ha: “Ba tôi là bác sĩ, thật ra nắn một chút là được, rất đơn giản .”
Tô Tuân trầm ngâm, cuối cùng vẫn không muốn mạo hiểm: “Cám ơn, không cần, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Bên cạnh: “Cô ấy không phải là Trương Tử Yến nữ á quân của đại học X sao?!”
“Ai nha, đúng rồi!”
“Quá mạnh mẽ, muốn xin chữ ký!”
“…”
Vì thế Mao Mao bị đẩy ra bên ngoài.
Mỹ nữ nãy giờ vẫn vùi đầu trong ngực của Tô Tuân lại vùi sâu thêm, quanh thân mọi người tràn đến, chân mày Tô Tuân lúc này đã nhăn thật chặt.
Mao Mao “chậc” một tiếng, lấn ra một con đường máu: “Thầy đưa cô ấy đi trước, chỗ này để em chắn.”
“Ê, con nhóc, tránh ra!”
Mao Mao: “Đường này là tui mở, cây này là tui trồng, nếu muốn chạm vào mỹ nữ, để lại tiền mua đường.”
“Cô là ai chứ? ! Cút ngay!”
Mao Mao: “Con trai nói chuyện như vậy thật không phong độ, không thấy làm thất vọng lão Nhị nhà mấy người sao?”
“Cái gì? !”
“Lão Nhị, vật dưới cái quần í.” Lập tức kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cậu không có hả? !” =))
“…”
Tô Tuân đã gọi được xe, để Tử Yến ngồi vào trước, anh cúi người nghiêng đầu nhìn phía sau liếc mắt một cái.
“Sao vậy?” Tử Yến gọi khẽ.
“Không, không có gì.”
Lúc Mao Mao giải quyết xong đám người râu ria, quay đầu lại thì xe đã nghênh ngang mà đi: “Chậc, xa mấy cũng có thể nói tiếng tạm biệt mà!” buông cánh tay xuống, thực đau nha, vừa rồi người nào chết tiệt nhéo tay cô vậy! tội …
Buổi chiều, khi ‘người mang thương tích’ về ký túc xá nhìn thấy người đứng trước cửa dưới lầu lập tức hồi quang phản chiếu: “Thầy tìm em hả? !”
Tô Tuân liếc mắt nhìn tay cô một cái: “Em không sao chứ?”
“A? Nha, không sao không sao, vết thương nhỏ đó tính cái gì!” Nói xong còn vung tay một phát.
“Hôm nay cám ơn em.”
Mao Mao: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, nhưng cũng phải nói chứ, hôm đó sao thầy không tới? Hại em đợi thật lâu!”
Quả thật Tô Tuân cảm thấy thật có lỗi, “Xin lỗi, đúng lúc có việc, cũng không có cách liên lạc với em, cho nên…”
Mao Mao cúi đầu. Khi nhấc lên thì hai mắt đã sáng như ngọc: “Ngày mai cuối tuần thầy đi công viên chơi trò chơi với em được không? Lúc nhỏ em luôn muốn đi, nhưng không có người đi cùng. Thầy sẽ không lật lọng nữa chứ?”
“…”
Vì thế cuối tuần, Mao Hiểu Húc cùng Tô Tuân hai người cùng nhau đứng ở chỗ chụp hình sticker trong công viên trò chơi.
Hôm nay Tô Tuân mặc rất thoải mái, còn đeo mắt kính, trông càng giống sinh viên, cái áo len màu vàng nhạt đó thật thích hợp với anh.
Mà bạn Mao… mặc một chiếc váy như Noel, đứng ở nơi đó, vô cùng bắt mắt.
“Tôi nhớ là chưa tới Noel mà?”
Mao Mao: “Ăn mừng trước.” ngầm có ẩn ý.
Tô Tuân sáng suốt nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ em muốn chơi cái gì?”
“Căn cứ vào điều tra của em, con gái mặc kệ là cùng bạn trai hay là bạn gái đi chơi, chụp hình sticker đều là chuyện phải làm .” Nói xong lấy ra tờ giấy trong giỏ xách bên người, còn thật sự nhìn vài lần, sau đó cất vào.
“Vậy em đi đi.”
“Chụp một mình thì có gì thú vị chứ? !” Mao Mao lấy khóe mắt nhìn anh, bộ dạng biểu cảm “chẳng lẽ thầy thật sự tính để em một mình đi chụp hả?!”.
Tô Tuân lại đau đầu : “Vậy tôi vào ngồi một chút, nhìn em chụp là được rồi.”
Một cái móng vuốt của bạn Mao giữ chặt áo của Tô Tuân, bày ra một loạt răng sáng như tuyết trắng.
Mấy phút đồng hồ sau, hai người đứng trước mặt nữ nhân viên của tiệm, nhìn trong tay tấm ảnh chụp to dường như có thể so sánh với ảnh cưới ở thập niên 40, liếc nhìn nhau.
“Xem ra chúng ta không thích hợp loại này rồi.”
Mao Mao gật đầu, “Cắt thành hai nửa không chừng có thể trực tiếp dùng làm di ảnh.” =))
“…”
Trước mặt nhân viên của tiệm đang mỉm cười đến run rẩy khóe miệng, Mao Mao lôi kéo người ta xuất phát đến mục tiêu kế tiếp.
“Căn cứ điều tra của em, nếu có con trai cùng đi, con gái nhất định sẽ chọn chỗ muốn đi là ngôi nhà ma.” Mao Mao nhìn chằm chằm tờ giấy nghiêm túc trả lời.
“Vậy nếu không có con trai thì sao?” Tô Tuân cảm thấy có chút thú vị.
“Tiệm kem.”
“Vậy em chọn chỗ nào?”
Mao Mao: “Thầy tự nhận là bạn nam hay là bạn nữ của em?”
“… Đi ngôi nhà ma đi…” (quá khôn =)) vỗ tay cho bạn Mao )
Khoảng 10 phút sau, cổng ra của ngôi nhà ma.
Tô Tuân bình tĩnh tổng kết: “Hiệu ứng âm thanh không tệ, hiệu ứng đặc biệt tạm được thôi.”
Mao Mao cười ha ha: “Thật ra tiếng thét của cô gái bên cạnh rất dọa người.”
“Xem ra chúng ta thật sự không thích hợp nơi này, nên trở về thôi.” Tô Tuân xoay người đi hướng cổng ra.
“Đợi chút!” Mao Mao chạy đến chồm lên ôm lấy cánh tay anh… đây vốn là kế hoạch cô muốn làm ở trong nhà ma , đáng tiếc sự thật luôn ngoài ý muốn, nhưng mà trước mắt quan trọng nhất là: “Lãng phí sẽ bị thiên lôi đánh!”
“Cái gì?” Tô Tuân dở khóc dở cười nhìn cô gái giống như gấu Koala bám trên cánh tay mình, “Vậy em còn muốn chơi cái gì?”
“Căn cứ điều tra, con gái cảm thấy kích thích nhất là tàu lượn siêu tốc, chúng ta đi chơi cái đó đi!” Kéo người ta bước đi.
Trên cơ bản anh đã có thể tưởng tượng được kết cục .
Tô Tuân nhìn cô gái đã chạy đến phía trước muốn chen lấn, đột nhiên cảm thấy muốn cười, thật sự là một người kỳ quái.
Theo bản năng, một bàn tay tinh tế dò theo dấu vết còn lưu lại độ ấm của một bàn tay khác, Tô Tuân khẽ thở dài, hình như anh gặp phải một việc thật phiền toái.
Hôm nay Mao Mao vui vẻ, lúc về trường học cùng mình thích chào tạm biệt, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì, hướng về phía người đã đi cách hai bước hô qua đi: “Này, Tô Tuân, thầy biết em tên là gì chứ?”
“Em tên là Mao Hiểu Húc! !”
Mao Mao trải qua ba tiếng dầm mưa lạnh lẽo, ngày hôm sau thức dậy vẫn khỏe mạnh như cũ, thật đáng buồn .
Hôm đó A Mao đến phòng triển lãm tranh làm tạp vụ, trên thực tế là vừa ra khỏi cổng trường, liền gặp người ngày hôm qua cô chờ, lập tức hưng phấn mà chạy qua, nhưng lại lập tức chú ý tới mỹ nữ bên cạnh anh… đang nhu nhược ngã vào lòng anh, không khỏi… bước nhanh tiến lên! “Cuộc sống luôn có sự tương phùng, hai người cũng đến chờ xe buýt sao ?”
Tô Tuân quay đầu nhìn thấy cô, lịch sự nói: “Chào em.”
Mao Mao nhìn mỹ nữ kia: “Chân cô ấy bị sao vậy?” đang muốn đưa tay đã bị Tô Tuân ngăn cản, “Bị trật, không sao, em đừng chạm vào.”
Mỹ nữ mỉm cười với cô.
Mao Mao cười ha ha: “Ba tôi là bác sĩ, thật ra nắn một chút là được, rất đơn giản .”
Tô Tuân trầm ngâm, cuối cùng vẫn không muốn mạo hiểm: “Cám ơn, không cần, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Bên cạnh: “Cô ấy không phải là Trương Tử Yến nữ á quân của đại học X sao?!”
“Ai nha, đúng rồi!”
“Quá mạnh mẽ, muốn xin chữ ký!”
“…”
Vì thế Mao Mao bị đẩy ra bên ngoài.
Mỹ nữ nãy giờ vẫn vùi đầu trong ngực của Tô Tuân lại vùi sâu thêm, quanh thân mọi người tràn đến, chân mày Tô Tuân lúc này đã nhăn thật chặt.
Mao Mao “chậc” một tiếng, lấn ra một con đường máu: “Thầy đưa cô ấy đi trước, chỗ này để em chắn.”
“Ê, con nhóc, tránh ra!”
Mao Mao: “Đường này là tui mở, cây này là tui trồng, nếu muốn chạm vào mỹ nữ, để lại tiền mua đường.”
“Cô là ai chứ? ! Cút ngay!”
Mao Mao: “Con trai nói chuyện như vậy thật không phong độ, không thấy làm thất vọng lão Nhị nhà mấy người sao?”
“Cái gì? !”
“Lão Nhị, vật dưới cái quần í.” Lập tức kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cậu không có hả? !” =))
“…”
Tô Tuân đã gọi được xe, để Tử Yến ngồi vào trước, anh cúi người nghiêng đầu nhìn phía sau liếc mắt một cái.
“Sao vậy?” Tử Yến gọi khẽ.
“Không, không có gì.”
Lúc Mao Mao giải quyết xong đám người râu ria, quay đầu lại thì xe đã nghênh ngang mà đi: “Chậc, xa mấy cũng có thể nói tiếng tạm biệt mà!” buông cánh tay xuống, thực đau nha, vừa rồi người nào chết tiệt nhéo tay cô vậy! tội …
Buổi chiều, khi ‘người mang thương tích’ về ký túc xá nhìn thấy người đứng trước cửa dưới lầu lập tức hồi quang phản chiếu: “Thầy tìm em hả? !”
Tô Tuân liếc mắt nhìn tay cô một cái: “Em không sao chứ?”
“A? Nha, không sao không sao, vết thương nhỏ đó tính cái gì!” Nói xong còn vung tay một phát.
“Hôm nay cám ơn em.”
Mao Mao: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, nhưng cũng phải nói chứ, hôm đó sao thầy không tới? Hại em đợi thật lâu!”
Quả thật Tô Tuân cảm thấy thật có lỗi, “Xin lỗi, đúng lúc có việc, cũng không có cách liên lạc với em, cho nên…”
Mao Mao cúi đầu. Khi nhấc lên thì hai mắt đã sáng như ngọc: “Ngày mai cuối tuần thầy đi công viên chơi trò chơi với em được không? Lúc nhỏ em luôn muốn đi, nhưng không có người đi cùng. Thầy sẽ không lật lọng nữa chứ?”
“…”
Vì thế cuối tuần, Mao Hiểu Húc cùng Tô Tuân hai người cùng nhau đứng ở chỗ chụp hình sticker trong công viên trò chơi.
Hôm nay Tô Tuân mặc rất thoải mái, còn đeo mắt kính, trông càng giống sinh viên, cái áo len màu vàng nhạt đó thật thích hợp với anh.
Mà bạn Mao… mặc một chiếc váy như Noel, đứng ở nơi đó, vô cùng bắt mắt.
“Tôi nhớ là chưa tới Noel mà?”
Mao Mao: “Ăn mừng trước.” ngầm có ẩn ý.
Tô Tuân sáng suốt nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ em muốn chơi cái gì?”
“Căn cứ vào điều tra của em, con gái mặc kệ là cùng bạn trai hay là bạn gái đi chơi, chụp hình sticker đều là chuyện phải làm .” Nói xong lấy ra tờ giấy trong giỏ xách bên người, còn thật sự nhìn vài lần, sau đó cất vào.
“Vậy em đi đi.”
“Chụp một mình thì có gì thú vị chứ? !” Mao Mao lấy khóe mắt nhìn anh, bộ dạng biểu cảm “chẳng lẽ thầy thật sự tính để em một mình đi chụp hả?!”.
Tô Tuân lại đau đầu : “Vậy tôi vào ngồi một chút, nhìn em chụp là được rồi.”
Một cái móng vuốt của bạn Mao giữ chặt áo của Tô Tuân, bày ra một loạt răng sáng như tuyết trắng.
Mấy phút đồng hồ sau, hai người đứng trước mặt nữ nhân viên của tiệm, nhìn trong tay tấm ảnh chụp to dường như có thể so sánh với ảnh cưới ở thập niên 40, liếc nhìn nhau.
“Xem ra chúng ta không thích hợp loại này rồi.”
Mao Mao gật đầu, “Cắt thành hai nửa không chừng có thể trực tiếp dùng làm di ảnh.” =))
“…”
Trước mặt nhân viên của tiệm đang mỉm cười đến run rẩy khóe miệng, Mao Mao lôi kéo người ta xuất phát đến mục tiêu kế tiếp.
“Căn cứ điều tra của em, nếu có con trai cùng đi, con gái nhất định sẽ chọn chỗ muốn đi là ngôi nhà ma.” Mao Mao nhìn chằm chằm tờ giấy nghiêm túc trả lời.
“Vậy nếu không có con trai thì sao?” Tô Tuân cảm thấy có chút thú vị.
“Tiệm kem.”
“Vậy em chọn chỗ nào?”
Mao Mao: “Thầy tự nhận là bạn nam hay là bạn nữ của em?”
“… Đi ngôi nhà ma đi…” (quá khôn =)) vỗ tay cho bạn Mao )
Khoảng 10 phút sau, cổng ra của ngôi nhà ma.
Tô Tuân bình tĩnh tổng kết: “Hiệu ứng âm thanh không tệ, hiệu ứng đặc biệt tạm được thôi.”
Mao Mao cười ha ha: “Thật ra tiếng thét của cô gái bên cạnh rất dọa người.”
“Xem ra chúng ta thật sự không thích hợp nơi này, nên trở về thôi.” Tô Tuân xoay người đi hướng cổng ra.
“Đợi chút!” Mao Mao chạy đến chồm lên ôm lấy cánh tay anh… đây vốn là kế hoạch cô muốn làm ở trong nhà ma , đáng tiếc sự thật luôn ngoài ý muốn, nhưng mà trước mắt quan trọng nhất là: “Lãng phí sẽ bị thiên lôi đánh!”
“Cái gì?” Tô Tuân dở khóc dở cười nhìn cô gái giống như gấu Koala bám trên cánh tay mình, “Vậy em còn muốn chơi cái gì?”
“Căn cứ điều tra, con gái cảm thấy kích thích nhất là tàu lượn siêu tốc, chúng ta đi chơi cái đó đi!” Kéo người ta bước đi.
Trên cơ bản anh đã có thể tưởng tượng được kết cục .
Tô Tuân nhìn cô gái đã chạy đến phía trước muốn chen lấn, đột nhiên cảm thấy muốn cười, thật sự là một người kỳ quái.
Theo bản năng, một bàn tay tinh tế dò theo dấu vết còn lưu lại độ ấm của một bàn tay khác, Tô Tuân khẽ thở dài, hình như anh gặp phải một việc thật phiền toái.
Hôm nay Mao Mao vui vẻ, lúc về trường học cùng mình thích chào tạm biệt, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì, hướng về phía người đã đi cách hai bước hô qua đi: “Này, Tô Tuân, thầy biết em tên là gì chứ?”
“Em tên là Mao Hiểu Húc! !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.