Chương 78
Qủa Táo Mất Ngủ
01/10/2024
Nhật Thiên vừa bước vào văn phòng chưa lâu, đang sắp xếp dở số sách cũ vào trong thùng giấy thì ở bên ngoài đã có tiếng gõ cửa:
- Mời vào.
Nhật Thiên lớn giọng, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc tủ gỗ ở trước mắt của mình. Tiếng mở cửa vang lên lạch cạch. Một bóng người bước vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại sau lưng. Nhật Thiên vẫn tiếp tục tập trung vào việc sắp xếp những quyển sách, chưa quay đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần:
- Lâu rồi không gặp, Nhật Thiên.
Một giọng nói vang lên quen thuộc, Nhật Thiên nhận ra người vừa lên tiếng, anh từ từ xoay người lại. Đó là Gia Ninh. Anh đặt quyển sách cuối cùng xuống thùng, thở dài một hơi rồi đứng thẳng dậy:
- Gia Ninh? Sao cậu lại ở đây?
Gia Ninh đứng đó, dáng vẻ vẫn bình tĩnh và chững chạc như ngày nào. Cậu nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt đầy sự quan sát, dường như đang dò xét phản ứng của Nhật Thiên:
- Ừ, là tôi. Ngạc nhiên lắm sao?
Gia Ninh nói, giọng điệu mang một chút nửa đùa nửa thật. Nhật Thiên nhìn người bạn cũ rồi gật đầu chậm rãi:
- Cũng lâu rồi. Vả lại tôi không nghĩ là cậu lại đến đây.
Gia Ninh tiến gần đến gần hơn rồi dừng lại ở trước mặt của Nhật Thiên cùng với giọng nói nghiêm túc hơn:
- Tôi có chuyện muốn nói cũng có chuyện muốn hỏi cậu.
Nhật Thiên trong phút chốc nhận ra rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn thuần là chuyện thăm hỏi:
- Vậy có chuyện gì?
Nhật Thiên hỏi, là chuyện liên quan đến Ngọc Châu ư? Gia Ninh hít một hơi sâu, như đang suy nghĩ cách diễn đạt. Anh nhìn quanh phòng trước khi trả lời, như thể muốn chắc chắn không có sự hiện diện của một ai khác ở đây:
- Là việc về người phụ nữ đã nói chuyện với cậu lúc nãy.
Sự căng thẳng bao trùm lên căn phòng. Nhật Thiên cau mày, cảm nhận được điều gì đó không ổn trong giọng điệu của Gia Ninh:
- Cậu cứ nói đi, tôi nghe.
Gia Ninh nhìn thẳng vào mắt Nhật Thiên, giọng nói của cậu trầm xuống:
- Có một vụ án đã xảy ra rất lâu về trước rồi.
Nhật Thiên giữ im lặng, anh biết Gia Ninh đang nói về chuyện gì. Chỉ có điều vì sao người bạn này của anh lại biết đến việc này, lại còn đích thân đến đây để nói cho Nhật Thiên biết:
- Vụ việc xâm hại trẻ vị thành niên năm 2005, do một người phụ nữ và một đồng bọn của cô ta gây ra.
-
Nhật Thiên nhìn Gia Ninh ở trước mắt, chẳng nhẽ chuyện này có liên quan đến cậu hay sao? Trong trí nhớ mờ nhạt của Nhật Thiên, dường như trang cuối cùng của tập hồ sơ vẫn còn lại gì đó, một số tấm ảnh và nét chữ được viết nguệch ngoạc:
Nạn nhân là em trai của tôi.
Nhật Thiên sững sờ, ánh mắt của anh hiện lên sự ngạc nhiên và hoang mang như không thể tin được những gì mà tai của mình vừa nghe thấy. Nhật Thiên hít sâu vào một hơi, sao lại có thể... trùng hợp đến như vậy? Lúc này anh mới lên tiếng:
- Vậy cậu muốn hỏi gì? Cậu cho rằng người phụ nữ ban nãy và người mà cậu đã nhắn đến là cùng một người ư?
Gia Ninh điều chỉnh lại giọng nói của mình:
- Cậu với người phụ nữ kia có quan hệ gì?
Nhật Thiên không suy nghĩ gì mà trả lời lại ngay:
- Chúng tôi không có quan hệ gì cả.
Gia Ninh suy nghĩ một chút:
- Cậu có biết địa chỉ nơi ở hiện tại của cô ta không? Cô ta có phải khách quen và thường xuyên qua lại ở khu vực này không?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Thành thật mà nói, đây là lần thứ hai tôi và cô ta gặp nhau. Nhưng tôi nghĩ là tôi có thứ mà cậu sẽ cần đó ông chủ nhỏ.
Gia Ninh ngay sau khi nghe Nhật Thiên nói như thế thì liền ngay lập tức có phản ứng lại. Nói rồi Nhật Thiên đi về phía cửa, nếu như anh nhớ không nhầm thì tập hồ sơ đó vẫn còn đang nằm trong hộc trên xe. Ngay khi Nhật Thiên vừa bước ra bên ngoài, ánh mắt đã bắt gặp ngay hình ảnh Ngọc Châu đứng dựa sát lưng vào trong tường. Cô trông có vẻ căng thẳng và giật mình khi nghe thấy tiếng động mạnh từ phía cửa. Cả hai đứng lặng trong một khoảnh khắc và không ai nói gì.
Ngọc Châu khẽ mím môi, ánh mắt thoáng chút lúng túng khi nhìn Nhật Thiên. Cô như đang suy nghĩ liệu có nên lên tiếng chào hỏi hay vẫn là nên tiếp tục giữ im lặng. Trái ngược với Ngọc Châu, Nhật Thiên cũng chẳng có biểu cảm hay phản ứng gì cả, anh nhanh chóng đi lướt ngang qua cô. Sự lạnh lùng ấy khiến cho Ngọc Châu cảm thấy có chút hụt hẫng. Đi theo ngay sau đó là Gia Ninh với một dáng vẻ vội vã.
Nhật Thiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ban nãy anh biểu hiện tốt chứ? Liệu có làm lộ ra chút sơ hở nào trước mặt của cô không?
Ngọc Châu vẫn đứng yên tại chỗ, cảm giác hụt hẫng ban đầu giờ chuyển thành sự lo lắng. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng Nhật Thiên khiến cho Ngọc Châu không thể dứt mắt khỏi. Cô thầm nghĩ liệu có nên đi theo Gia Ninh và hỏi rõ tình hình không, nhưng cuối cùng Ngọc Châu quyết định giữ khoảng cách với Nhật Thiên, ít nhất là lúc này.
Nhật Thiên cùng Gia Ninh đi xuống bãi giữ xe. Ngay khi tới nơi, anh không chần chừ mở cửa xe và cúi xuống mở hộc ở ghế lái phụ ra. Tập hồ sơ nằm gọn trong đó, vẫn y nguyên như những gì anh nhớ. Nhật Thiên nhấc nó lên, bàn tay anh vô thức siết chặt lại trong giây lát, như thể rằng nó đang nắm giữ tất cả câu trả lời cho những gì đã và sắp xảy ra. Nhật Thiên mở bìa của tập hồ sơ ra, ánh mắt anh dán chặt vào những trang giấy bên trong. Nhật Thiên lật ngược quyển sổ, ánh mắt anh dán chặt vào những dòng chữ nguệch ngoạc cuối cùng của tập hồ sơ. Khuôn miệng anh vô thức lẩm bẩm:
- Năm 2014, là năm ngoái. Quyển hồ sơ này vẫn luôn được bổ sung sao?
Trên đó là hình ảnh của một cậu bé trai, độ tuổi khoảng chừng mười ba mười bốn. Được cảnh sát tìm thấy trong tình trạng đã tử vong. Mọi thứ trong anh dường như dừng lại một khoảnh khắc, một nạn nhân khác. Nhật Thiên như không tin được vào những gì mà mắt của mình đang đọc được. Rốt cuộc thì nơi mà anh đang làm việc là một nơi như thế nào vậy? Sao lại có thể chứa chấp được người như thế này? Thanh, Claire và cả Jade đã nghĩ gì thế?
Vậy ra đây chính là thế giới của những tay xã hội đen sao?
Bỗng nhiên, tất cả mọi thứ xung quanh, từ nơi làm việc cho đến những người mà Nhật Thiên từng quen biết, đều mang màu sắc u ám của tội ác. Những kế hoạch, những bí mật... tất cả đều được che đậy khéo léo dưới lớp vỏ bọc bình thường mà anh không hề nhận ra.
Nhật Thiên nhìn Gia Ninh, cậu lúc này khẽ gật đầu. Nhật Thiên lại tiếp tục lật ngược về phía trước, những tờ giấy được đề năm và kèm theo đó là hình ảnh của vô số người, dường như đều đang ghi lại một chuỗi dài những sự kiện tội ác không ngừng. Những hình ảnh của các nạn nhân, những người bị ảnh hưởng bởi vụ án, càng lúc càng nhiều. Họ đều là những người trẻ tuổi, có thể là nạn nhân trong các vụ xâm hại hoặc các tội ác có liên quan khác. Từng khuôn mặt, từng câu chuyện nhỏ bé, tất cả dường như đang kêu gọi sự chú ý của Nhật Thiên.
Các vụ án không chỉ là những con số mà còn là những cuộc đời đã bị hủy hoại. Nhật Thiên tiếp tục lật các trang giấy, tiếng sột soạt của những trang hồ sơ như tiếng vọng từ quá khứ, kéo theo cảm giác nặng nề và bức bối trong không khí. Mãi cho đến khi tay của Nhật Thiên dừng lại vào năm 2005, nơi mà tất cả những chi tiết quan trọng của vụ án xâm hại trẻ vị thành niên được ghi chép lại.
Trên trang giấy, các thông tin được trình bày một cách rõ ràng từ tên tuổi cho đến quê quán, địa chỉ, nhóm máu,... Hình ảnh của nạn nhân cùng với các tấm ảnh chụp hiện trường vụ án, các đoạn mô tả chi tiết càng khiến Nhật Thiên hình dung được phần nào về sự khủng khiếp của vụ việc. Nạn nhân thật sự là Hoàng Gia Khiêm.
Gia Ninh khẽ nhíu mày, những tấm ảnh này, cảnh sát cũng đã từng mang đến nhà của cậu một vài lần cùng với những thông tin lý lịch rõ ràng kia thì không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng người này không phải là người mà Gia Ninh luôn tìm kiếm bao lâu nay, cô ta chỉ là đồng phạm với tên khốn kiếp đó thôi. Cậu suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng:
- Có thể cho tôi mượn tập hồ sơ này không? Tôi đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng gì đến cậu hay là cấp trên của cậu đâu.
Anh gật đầu, không có lý do gì để từ chối yêu cầu hợp lý này. Nhật Thiên đóng hồ sơ lại rồi đưa cho Gia Ninh, vốn dĩ anh cũng đã định đưa nó cho cậu từ trước rồi. Nếu như Nhật Thiên đã biết được đến mức này thì không thể nhắm mắt ngó lơ được. Đặc biệt hơn nó còn liên quan đến người nhà của Gia Ninh:
- Cảm ơn, Nhật Thiên. Vậy tôi đi trước đã, hẹn gặp lại tối nay nhé.
Nhật Thiên chỉ im lặng gật đầu, không nói thêm gì. Anh biết rằng mình không thể tham gia buổi tiệc khai trương tối nay như Gia Ninh đã hẹn. Nhật Thiên nhìn theo bóng lưng Gia Ninh ra khỏi bãi giữ xe:
- Thứ mà tôi đưa cho, nhóc dễ dàng mang cho người khác như vậy à?
Tiếng của Thanh từ phía xa vọng lại, Nhật Thiên nhìn sang, mặc dù biết Thanh là xã hội đen chuyên cho vay tiền lấy lãi nhưng Nhật Thiên vẫn cảm thấy có chút sốc thật. Tiếng giày lộp cộp vang lên. Nhật Thiên nhún vai:
- Anh đang nói gì vậy? Tổ chức của anh mới dễ dãi, sau này đừng có loại người nào cũng nhận vào. Nếu có thì giữ họ tránh xa xưởng rượu ra, các anh có thật là đang muốn kinh doanh không vậy?
Thanh dừng lại một chút, phản ứng của Nhật Thiên đúng là không ngoài dự đoán. Thanh đột nhiên bật cười lớn rồi tự xoa xoa hai ngón tay của mình vào nhau:
- Chà nhóc à, cô ả đó nhìn có vẻ như là một kẻ tâm thần nhưng mà thật sự rất được việc đấy. Chỉ là sở thích có chút... không tốt lắm. Những thông tin mật mà cô ta trộm được khá là hữu ích.
Thanh nghiêng đầu, vẻ mặt lộ ra sự thích thú kỳ quái:
- Nhóc không thật sự nghĩ Jade sẽ bỏ thời gian ra để giúp kẻ vô dụng đấy chú?
Nhật Thiên nhíu mày, cảm giác không thoải mái ngày càng rõ rệt. Sự cười cợt của Thanh chỉ làm tăng thêm sự khó chịu trong lòng của Nhật Thiên. Đúng là tên điên mà
- Anh có nhiều thông tin như vậy chắc hẳn cũng rõ về những gì mà cô ta đã làm. Anh không có đạo đức nghề nghiệp à?
Thanh chỉ cười khẩy, rồi xua tay:
- Thôi được rồi, nhóc muốn làm gì thì làm. Anh đây thề sẽ không can thiệp vào, dù sao thì đối đầu với người có tiền và bọn cớm cũng phiền lắm. Cô ta dạo này cũng chỉ biết thỏa mãn nhu cầu của mình thôi nên anh đây cũng chẳng nhận lại được lợi lộc gì.
Nhật Thiên trầm giọng xuống:
- Đồng phạm còn lại của cô ta thì sao?
Thanh nhìn Nhật Thiên rồi khẽ nghiêng đầu như thể đang lục lọi lại trong ký ức của mình. Theo như những gì mà Thanh biết, Khả Tú trước giờ luôn hành đồng một mình, nếu như nhắc đến kẻ có cùng chung sở thích bệnh hoạn thì chỉ có một người, duy nhất một lần. Thanh nhếch mép rồi nói chuyện một cách vô cùng bình thản:
- Chết rồi.
Nhật Thiên có phần ngạc nhiên, chết rồi? Thanh khoanh tay lại:
- Tên biến thái ăn no rửng mỡ đó chẳng có tài cán gì, một kẻ bại hoại đạo đức như vậy thì nên giết đi cho rồi. Tôi cũng có đạo đức lắm đấy nhé. Nhóc hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì quay trở lại văn phòng mang hết sách xuống đây đi.
Nhanh lên.
Thanh nói lớn rồi tự mình quay người đi trước. Nhật Thiên lúc này cũng chỉ biết thở dài rồi đi theo ở phía sau. Hy vọng Gia Ninh có thể tự mình giải quyết cho mọi chuyện được ổn thỏa.
- Mời vào.
Nhật Thiên lớn giọng, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc tủ gỗ ở trước mắt của mình. Tiếng mở cửa vang lên lạch cạch. Một bóng người bước vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại sau lưng. Nhật Thiên vẫn tiếp tục tập trung vào việc sắp xếp những quyển sách, chưa quay đầu nhìn lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần:
- Lâu rồi không gặp, Nhật Thiên.
Một giọng nói vang lên quen thuộc, Nhật Thiên nhận ra người vừa lên tiếng, anh từ từ xoay người lại. Đó là Gia Ninh. Anh đặt quyển sách cuối cùng xuống thùng, thở dài một hơi rồi đứng thẳng dậy:
- Gia Ninh? Sao cậu lại ở đây?
Gia Ninh đứng đó, dáng vẻ vẫn bình tĩnh và chững chạc như ngày nào. Cậu nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt đầy sự quan sát, dường như đang dò xét phản ứng của Nhật Thiên:
- Ừ, là tôi. Ngạc nhiên lắm sao?
Gia Ninh nói, giọng điệu mang một chút nửa đùa nửa thật. Nhật Thiên nhìn người bạn cũ rồi gật đầu chậm rãi:
- Cũng lâu rồi. Vả lại tôi không nghĩ là cậu lại đến đây.
Gia Ninh tiến gần đến gần hơn rồi dừng lại ở trước mặt của Nhật Thiên cùng với giọng nói nghiêm túc hơn:
- Tôi có chuyện muốn nói cũng có chuyện muốn hỏi cậu.
Nhật Thiên trong phút chốc nhận ra rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn thuần là chuyện thăm hỏi:
- Vậy có chuyện gì?
Nhật Thiên hỏi, là chuyện liên quan đến Ngọc Châu ư? Gia Ninh hít một hơi sâu, như đang suy nghĩ cách diễn đạt. Anh nhìn quanh phòng trước khi trả lời, như thể muốn chắc chắn không có sự hiện diện của một ai khác ở đây:
- Là việc về người phụ nữ đã nói chuyện với cậu lúc nãy.
Sự căng thẳng bao trùm lên căn phòng. Nhật Thiên cau mày, cảm nhận được điều gì đó không ổn trong giọng điệu của Gia Ninh:
- Cậu cứ nói đi, tôi nghe.
Gia Ninh nhìn thẳng vào mắt Nhật Thiên, giọng nói của cậu trầm xuống:
- Có một vụ án đã xảy ra rất lâu về trước rồi.
Nhật Thiên giữ im lặng, anh biết Gia Ninh đang nói về chuyện gì. Chỉ có điều vì sao người bạn này của anh lại biết đến việc này, lại còn đích thân đến đây để nói cho Nhật Thiên biết:
- Vụ việc xâm hại trẻ vị thành niên năm 2005, do một người phụ nữ và một đồng bọn của cô ta gây ra.
-
Nhật Thiên nhìn Gia Ninh ở trước mắt, chẳng nhẽ chuyện này có liên quan đến cậu hay sao? Trong trí nhớ mờ nhạt của Nhật Thiên, dường như trang cuối cùng của tập hồ sơ vẫn còn lại gì đó, một số tấm ảnh và nét chữ được viết nguệch ngoạc:
Nạn nhân là em trai của tôi.
Nhật Thiên sững sờ, ánh mắt của anh hiện lên sự ngạc nhiên và hoang mang như không thể tin được những gì mà tai của mình vừa nghe thấy. Nhật Thiên hít sâu vào một hơi, sao lại có thể... trùng hợp đến như vậy? Lúc này anh mới lên tiếng:
- Vậy cậu muốn hỏi gì? Cậu cho rằng người phụ nữ ban nãy và người mà cậu đã nhắn đến là cùng một người ư?
Gia Ninh điều chỉnh lại giọng nói của mình:
- Cậu với người phụ nữ kia có quan hệ gì?
Nhật Thiên không suy nghĩ gì mà trả lời lại ngay:
- Chúng tôi không có quan hệ gì cả.
Gia Ninh suy nghĩ một chút:
- Cậu có biết địa chỉ nơi ở hiện tại của cô ta không? Cô ta có phải khách quen và thường xuyên qua lại ở khu vực này không?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Thành thật mà nói, đây là lần thứ hai tôi và cô ta gặp nhau. Nhưng tôi nghĩ là tôi có thứ mà cậu sẽ cần đó ông chủ nhỏ.
Gia Ninh ngay sau khi nghe Nhật Thiên nói như thế thì liền ngay lập tức có phản ứng lại. Nói rồi Nhật Thiên đi về phía cửa, nếu như anh nhớ không nhầm thì tập hồ sơ đó vẫn còn đang nằm trong hộc trên xe. Ngay khi Nhật Thiên vừa bước ra bên ngoài, ánh mắt đã bắt gặp ngay hình ảnh Ngọc Châu đứng dựa sát lưng vào trong tường. Cô trông có vẻ căng thẳng và giật mình khi nghe thấy tiếng động mạnh từ phía cửa. Cả hai đứng lặng trong một khoảnh khắc và không ai nói gì.
Ngọc Châu khẽ mím môi, ánh mắt thoáng chút lúng túng khi nhìn Nhật Thiên. Cô như đang suy nghĩ liệu có nên lên tiếng chào hỏi hay vẫn là nên tiếp tục giữ im lặng. Trái ngược với Ngọc Châu, Nhật Thiên cũng chẳng có biểu cảm hay phản ứng gì cả, anh nhanh chóng đi lướt ngang qua cô. Sự lạnh lùng ấy khiến cho Ngọc Châu cảm thấy có chút hụt hẫng. Đi theo ngay sau đó là Gia Ninh với một dáng vẻ vội vã.
Nhật Thiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ban nãy anh biểu hiện tốt chứ? Liệu có làm lộ ra chút sơ hở nào trước mặt của cô không?
Ngọc Châu vẫn đứng yên tại chỗ, cảm giác hụt hẫng ban đầu giờ chuyển thành sự lo lắng. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng Nhật Thiên khiến cho Ngọc Châu không thể dứt mắt khỏi. Cô thầm nghĩ liệu có nên đi theo Gia Ninh và hỏi rõ tình hình không, nhưng cuối cùng Ngọc Châu quyết định giữ khoảng cách với Nhật Thiên, ít nhất là lúc này.
Nhật Thiên cùng Gia Ninh đi xuống bãi giữ xe. Ngay khi tới nơi, anh không chần chừ mở cửa xe và cúi xuống mở hộc ở ghế lái phụ ra. Tập hồ sơ nằm gọn trong đó, vẫn y nguyên như những gì anh nhớ. Nhật Thiên nhấc nó lên, bàn tay anh vô thức siết chặt lại trong giây lát, như thể rằng nó đang nắm giữ tất cả câu trả lời cho những gì đã và sắp xảy ra. Nhật Thiên mở bìa của tập hồ sơ ra, ánh mắt anh dán chặt vào những trang giấy bên trong. Nhật Thiên lật ngược quyển sổ, ánh mắt anh dán chặt vào những dòng chữ nguệch ngoạc cuối cùng của tập hồ sơ. Khuôn miệng anh vô thức lẩm bẩm:
- Năm 2014, là năm ngoái. Quyển hồ sơ này vẫn luôn được bổ sung sao?
Trên đó là hình ảnh của một cậu bé trai, độ tuổi khoảng chừng mười ba mười bốn. Được cảnh sát tìm thấy trong tình trạng đã tử vong. Mọi thứ trong anh dường như dừng lại một khoảnh khắc, một nạn nhân khác. Nhật Thiên như không tin được vào những gì mà mắt của mình đang đọc được. Rốt cuộc thì nơi mà anh đang làm việc là một nơi như thế nào vậy? Sao lại có thể chứa chấp được người như thế này? Thanh, Claire và cả Jade đã nghĩ gì thế?
Vậy ra đây chính là thế giới của những tay xã hội đen sao?
Bỗng nhiên, tất cả mọi thứ xung quanh, từ nơi làm việc cho đến những người mà Nhật Thiên từng quen biết, đều mang màu sắc u ám của tội ác. Những kế hoạch, những bí mật... tất cả đều được che đậy khéo léo dưới lớp vỏ bọc bình thường mà anh không hề nhận ra.
Nhật Thiên nhìn Gia Ninh, cậu lúc này khẽ gật đầu. Nhật Thiên lại tiếp tục lật ngược về phía trước, những tờ giấy được đề năm và kèm theo đó là hình ảnh của vô số người, dường như đều đang ghi lại một chuỗi dài những sự kiện tội ác không ngừng. Những hình ảnh của các nạn nhân, những người bị ảnh hưởng bởi vụ án, càng lúc càng nhiều. Họ đều là những người trẻ tuổi, có thể là nạn nhân trong các vụ xâm hại hoặc các tội ác có liên quan khác. Từng khuôn mặt, từng câu chuyện nhỏ bé, tất cả dường như đang kêu gọi sự chú ý của Nhật Thiên.
Các vụ án không chỉ là những con số mà còn là những cuộc đời đã bị hủy hoại. Nhật Thiên tiếp tục lật các trang giấy, tiếng sột soạt của những trang hồ sơ như tiếng vọng từ quá khứ, kéo theo cảm giác nặng nề và bức bối trong không khí. Mãi cho đến khi tay của Nhật Thiên dừng lại vào năm 2005, nơi mà tất cả những chi tiết quan trọng của vụ án xâm hại trẻ vị thành niên được ghi chép lại.
Trên trang giấy, các thông tin được trình bày một cách rõ ràng từ tên tuổi cho đến quê quán, địa chỉ, nhóm máu,... Hình ảnh của nạn nhân cùng với các tấm ảnh chụp hiện trường vụ án, các đoạn mô tả chi tiết càng khiến Nhật Thiên hình dung được phần nào về sự khủng khiếp của vụ việc. Nạn nhân thật sự là Hoàng Gia Khiêm.
Gia Ninh khẽ nhíu mày, những tấm ảnh này, cảnh sát cũng đã từng mang đến nhà của cậu một vài lần cùng với những thông tin lý lịch rõ ràng kia thì không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng người này không phải là người mà Gia Ninh luôn tìm kiếm bao lâu nay, cô ta chỉ là đồng phạm với tên khốn kiếp đó thôi. Cậu suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng:
- Có thể cho tôi mượn tập hồ sơ này không? Tôi đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng gì đến cậu hay là cấp trên của cậu đâu.
Anh gật đầu, không có lý do gì để từ chối yêu cầu hợp lý này. Nhật Thiên đóng hồ sơ lại rồi đưa cho Gia Ninh, vốn dĩ anh cũng đã định đưa nó cho cậu từ trước rồi. Nếu như Nhật Thiên đã biết được đến mức này thì không thể nhắm mắt ngó lơ được. Đặc biệt hơn nó còn liên quan đến người nhà của Gia Ninh:
- Cảm ơn, Nhật Thiên. Vậy tôi đi trước đã, hẹn gặp lại tối nay nhé.
Nhật Thiên chỉ im lặng gật đầu, không nói thêm gì. Anh biết rằng mình không thể tham gia buổi tiệc khai trương tối nay như Gia Ninh đã hẹn. Nhật Thiên nhìn theo bóng lưng Gia Ninh ra khỏi bãi giữ xe:
- Thứ mà tôi đưa cho, nhóc dễ dàng mang cho người khác như vậy à?
Tiếng của Thanh từ phía xa vọng lại, Nhật Thiên nhìn sang, mặc dù biết Thanh là xã hội đen chuyên cho vay tiền lấy lãi nhưng Nhật Thiên vẫn cảm thấy có chút sốc thật. Tiếng giày lộp cộp vang lên. Nhật Thiên nhún vai:
- Anh đang nói gì vậy? Tổ chức của anh mới dễ dãi, sau này đừng có loại người nào cũng nhận vào. Nếu có thì giữ họ tránh xa xưởng rượu ra, các anh có thật là đang muốn kinh doanh không vậy?
Thanh dừng lại một chút, phản ứng của Nhật Thiên đúng là không ngoài dự đoán. Thanh đột nhiên bật cười lớn rồi tự xoa xoa hai ngón tay của mình vào nhau:
- Chà nhóc à, cô ả đó nhìn có vẻ như là một kẻ tâm thần nhưng mà thật sự rất được việc đấy. Chỉ là sở thích có chút... không tốt lắm. Những thông tin mật mà cô ta trộm được khá là hữu ích.
Thanh nghiêng đầu, vẻ mặt lộ ra sự thích thú kỳ quái:
- Nhóc không thật sự nghĩ Jade sẽ bỏ thời gian ra để giúp kẻ vô dụng đấy chú?
Nhật Thiên nhíu mày, cảm giác không thoải mái ngày càng rõ rệt. Sự cười cợt của Thanh chỉ làm tăng thêm sự khó chịu trong lòng của Nhật Thiên. Đúng là tên điên mà
- Anh có nhiều thông tin như vậy chắc hẳn cũng rõ về những gì mà cô ta đã làm. Anh không có đạo đức nghề nghiệp à?
Thanh chỉ cười khẩy, rồi xua tay:
- Thôi được rồi, nhóc muốn làm gì thì làm. Anh đây thề sẽ không can thiệp vào, dù sao thì đối đầu với người có tiền và bọn cớm cũng phiền lắm. Cô ta dạo này cũng chỉ biết thỏa mãn nhu cầu của mình thôi nên anh đây cũng chẳng nhận lại được lợi lộc gì.
Nhật Thiên trầm giọng xuống:
- Đồng phạm còn lại của cô ta thì sao?
Thanh nhìn Nhật Thiên rồi khẽ nghiêng đầu như thể đang lục lọi lại trong ký ức của mình. Theo như những gì mà Thanh biết, Khả Tú trước giờ luôn hành đồng một mình, nếu như nhắc đến kẻ có cùng chung sở thích bệnh hoạn thì chỉ có một người, duy nhất một lần. Thanh nhếch mép rồi nói chuyện một cách vô cùng bình thản:
- Chết rồi.
Nhật Thiên có phần ngạc nhiên, chết rồi? Thanh khoanh tay lại:
- Tên biến thái ăn no rửng mỡ đó chẳng có tài cán gì, một kẻ bại hoại đạo đức như vậy thì nên giết đi cho rồi. Tôi cũng có đạo đức lắm đấy nhé. Nhóc hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì quay trở lại văn phòng mang hết sách xuống đây đi.
Nhanh lên.
Thanh nói lớn rồi tự mình quay người đi trước. Nhật Thiên lúc này cũng chỉ biết thở dài rồi đi theo ở phía sau. Hy vọng Gia Ninh có thể tự mình giải quyết cho mọi chuyện được ổn thỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.