Chương 79
Qủa Táo Mất Ngủ
01/10/2024
Nhật Thiên cũng không muốn nói nhiều, càng tranh cãi thì Thanh vẫn sẽ giữ thái độ dửng dưng và thiếu nghiêm túc như thế thôi. Anh có suy nghĩ nhiều thì cũng chỉ càng thêm đau đầu. Nhật Thiên huơ huơ tay rồi ngoan ngoãn nghe lời. Thanh còn chưa nói thêm được mấy câu là đã ngay lập tức biến mất ngay sau đó.
Thoát ra khỏi câu chuyện ban nãy của Gia Ninh, Nhật Thiên như chợt nhận ra được điều gì đó. Bước chân của anh ngày càng lớn và khẩn trương hơn. Nhật Thiên đứng khoanh tay trước cửa thang máy, những ngón tay không chịu được cứ nhịp nhịp liên hồi vào một bên bắp tay. Nhật Thiên bước ra khỏi thang máy, hai chân nhanh nhẹn bước qua hành lang dài dẫn đến văn phòng chính. Nhưng khi chỉ còn vài bước nữa là đến cửa, anh chợt đứng khựng lại. Một luồng suy nghĩ lướt qua khiến Nhật Thiên bất giác cười thầm, tự nhận ra sự vội vã của mình có lẽ là vô ích. Anh đang cố chạy đua với điều gì? Có lẽ là với cảm xúc của chính mình chăng.
Trông bộ dạng bây giờ của Nhật Thiên chắc hẳn là buồn cười lắm.
Ngọc Châu chẳng có lý do gì mà còn đứng đợi ở đây cả. Gia Ninh từ sớm cũng đã rời đi rồi.
Nhật Thiên tự xóa rối mái tóc của mình rồi tự nhủ bản thân đừng mất tự chủ mà làm những hành động như thế. Anh vốn chỉ định nhìn Ngọc Châu một cái rồi thôi. Bước chân của Nhật Thiên thôi vội vã, anh bước chậm lại từng bước một, bàn tay to lớn áp vào bức tường nơi mà Ngọc Châu vừa đứng dựa lưng vào, rồi Nhật Thiên vuốt ve, khó khăn cất lên giọng nói khe khẽ:
- Lâu rồi không gặp, chào mừng đến với Hà Nội.
Anh quay trở về văn phòng, dọn dẹp nốt những thứ cần phải mang đi. Nhật Thiên chồng hai thùng giấy lên nhau rồi cứ như thế nhấc bổng lên bằng hai tay. Anh đóng cửa văn phòng lại, Nhật Thiên đi xuống, lại một lần nữa đứng trước cửa lớn của quán bar nhìn dòng người vội vã qua lại. Anh thở dài, từng này thứ đều là đồ dùng và sách của Thanh, Nhật Thiên phải ở đây đợi người thêm một lần nữa. Anh để hai thùng giấy xuống đất, lấy điện thoại ra gọi điện cho Thanh:
- Tôi mang đồ xuống rồi, anh đang ở đâu đấy?
Đầu dây bên kia có chút rè rè, dường như tín hiệu không được tốt cho lắm:
- Tôi giải quyết chút chuyện, nhóc bỏ đồ lên xe của mình rồi cứ đi trước đi. Tôi giải quyết xong thì sẽ qua ngay.
Nhật Thiên còn chưa kịp ừ lên một tiếng thì Thanh đã ngắt máy ngang. Chắc là lại làm việc gì đó khó nói rồi. Nhật Thiên lắc đầu, hy vọng đối với nhãn hàng rượu này, họ sẽ không mang nó ra mà làm ăn phi pháp. Trong phút chốc, đột nhiên Nhật Thiên nhìn sang phía bên kia đường, nói vậy là Ngọc Châu đã cùng với Gia Ninh đứng ở đó, cho nên mới nhìn thấy anh cùng với Khả Tú.
“Cô ấy đã đứng ở đó bao lâu thế?”.
Nhật Thiên cúi người ôm hai thùng giấy vào trong lòng, quay lưng hướng về phía bãi giữ xe. Nhiều lúc anh cũng không hiểu mình đóng vai trò gì nữa. Khi thì công việc làm mãi không hết, khi thì cứ y như một tên sai vặt vậy.
Đợi cho Nhật Thiên đi khỏi, Ngọc Châu lúc này mới bước ra từ phía sau của một cây to gần đó, cô nhìn theo bóng lưng của anh lại nghiêng đầu ngắm nhìn thật lâu. Kỳ lạ là chỉ với bao nhiêu đây cũng có thể khiến cho Ngọc Châu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô nhớ anh nhiều như vậy nên làm sao cảm thấy đủ khi chỉ mới được nhìn thấy anh vỏn vẹn tích tắc trong một khoảng thời gian ngắn như thế. Từ giọng nói đó, vẻ mặt đó cùng với những cử chỉ đó, mọi thứ đều khiến cho Ngọc Châu mường tượng nhớ đến Nhật Thiên.
Đã một năm trôi qua, sinh nhật của anh cô không cách nào cùng chúc mừng được. Ngọc Châu thở dài, món quà sinh nhật ấy vẫn luôn nằm trong giỏ xách của cô vì Ngọc Châu nghĩ rằng biết đâu được có thể vô tình gặp được Nhật Thiên, biết đâu được món quà này cũng có thể trao tặng được cho anh:
- Em đang làm gì thế? Mọi người đều quay trở về nhà hàng rồi mà vẫn còn chưa thấy em.
Bảo Huy lững thững bước đến, đứng ở phía sau lưng của Ngọc Châu. Cô hơi quay đầu lại, chớp chớp mắt:
- Em cũng đã định về rồi đây. Anh đi tìm em à?
Bảo Huy gật đầu rồi nhìn theo nơi mà mắt của Ngọc Châu đang hướng đến:
- Con sâu nghiện rượu, em định đi uống vào giờ này đấy à? Tối nay còn tiệc, em thỏa thích mà uống.
Ngọc Châu bĩu môi, đúng là dạo trước cô có uống nhiều thật nhưng mấy tháng trở lại đây đã có thể hạn chế được rồi. Cô lắc lắc đầu, nắm lấy một bên tay của Bảo Huy kéo đi
- Em không giống như anh, đi thôi. Mà tình trạng của Hoàn Vi sao rồi.
Bảo Huy vừa nhún vai vừa lắc đầu, chắc vẫn y như lúc mà cậu rời đi. Dù sao theo như Trương Tùng nói thì cô bé bị say nắng, trong khoảng thời gian ngắn như thế thì chắc là chưa khá lên được bao nhiêu đâu:
- Em đã ghé qua nhà hàng mới chưa? Vì do Hà Lam phụ trách thiết kế nên An Đông cũng qua đó sớm rồi. Anh với em quay về lấy đồ rồi đi luôn nhé? Dù sao cũng phải phụ giúp một ít.
Ngọc Châu gật đầu, hôm nay Bảo Huy có vẻ đang rất hưng phấn cho nên mới nói nhiều như vậy. Cô chớp chớp mắt, đột nhiên Ngọc Châu lại nghĩ đến anh trai của cô quả thật rất tốt. Chính là dù cho có yêu cũng không giành giật,
thoải mái chúc phúc đến như vậy. Ngọc Châu hít sâu, cô cũng muốn được trở thành một người như thế, Ngọc Châu cũng muốn chúc phúc cho tình yêu của Nhật Thiên bằng tất cả sự chân thành mà mình có.
Ánh nắng tắt, trời cũng dần buông. Dương trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, trên tay mang theo hai hộp rượu cùng một bó hoa cỡ lớn. Gia Ninh đang đứng tiếp khác ở bên ngoài liền chào hỏi rồi chạy ngay sang nơi của Dương, cậu vỗ vỗ mấy cái vào vai của Dương rồi có một chút ngó nghiêng:
- Nhật Thiên đâu rồi? Cậu ấy đến sau à?
Dương cười trừ lắc đầu:
- Nhật Thiên bận công việc rồi nên không đến được nhưng có nhờ tôi mang quà chúc mừng đến giúp đây. Khai trương thuận lợi, làm ăn phát đạt.
Gia Ninh gật đầu, Nhật Thiên có việc cũng không thể trách được. Cậu nhận lấy quà và hoa ở trên tay Dương rồi cùng anh đi vào trong. Từ phía xa xa, Dương đã thấy đám người ồn ào không ngừng lớn tiếng ngồi ở chiếc bàn sát ở trong góc. Cảnh tượng quen thuộc này khiến Dương có chút hoài niệm. Gia Ninh đưa anh đến nơi mà nhóm của Ngọc Châu đang ngồi:
- Đợi một chút tôi sẽ quay lại ngay.
Gia Ninh mỉm cười, Bảo Huy ngồi ở ngoài cùng vỗ tay xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh của mình:
- Mau ngồi xuống đi. Sao cậu đi một mình thế? Nhật Thiên đâu?
Dương gật đầu chào mọi người trước rồi mới ngồi xuống, anh nhún vai:
- Bận rộn với công việc rồi. Dạo này hay tăng ca lắm.
Ai nấy nghe xong cũng đều gật gù rồi lại tiếp tục ăn uống nói chuyện cùng nhau. Duy chỉ Ngọc Châu có chút khựng lại, cô thật sự không muốn nghĩ đến ý do thật sự khiến cho Nhật Thiên không muốn đến đây, chắc chắn không thể nào là vì cô được. Ngọc Châu hơi cúi đầu, mồ hôi lạnh có chút túa ra, đúng vậy, Nhật Thiên ắt hẳn là chỉ đang bận rộn với công việc của mình thôi. Bàn tiệc vẫn rộn ràng, tiếng cười đùa không ngừng vang lên xung quanh, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy lạc lõng.
Ngọc Châu ngẩng đầu lên, nhanh chóng cầm ngay lấy ly rượu vang của mình rồi cứ như thế mà nốc hết một hơi. Mặc kệ cồn thấm vào cổ họng nóng rát. Ánh mắt lướt qua những người bạn thân thiết, nhưng cô chỉ cảm thấy thật mờ nhạt. Trong lòng Ngọc Châu thầm tự nhắc rằng có lẽ do mình đang suy diễn quá nhiều, nhưng không sao ngăn nổi dòng cảm xúc hỗn loạn của bản thân.
Sau một khoảng thời, khi mà khách khứa đã bắt đầu tan dần. Ngọc Châu lúc này cũng đã đứng dậy, cô muốn đi ra ngoài hưởng một ít khí trời cho khuây khỏa. Tiếng nhạc sôi động vẫn ở đó, mọi người vẫn đang nhảy nhót và chơi cùng nhau rất vui, Gia Ninh còn học được cách lia cam vô cùng chuyện nghiệp nữa.
Ngọc Châu thở ra, vươn hai tay lên trời:
- Dễ chịu quá. Đúng là mùa thu Hà Nội nên khác biệt thật.
Ngọc Châu khẽ rùng mình khi cơn gió đêm lạnh lẽo luồn qua vai. Đôi má ửng hồng vì men rượu làm cô càng thêm nổi bật dưới ánh đèn mờ ảo của nhà hàng. Cô thở dài, khoanh tay ôm lấy thân mình, cố gắng tìm chút ấm áp giữa không gian tĩnh mịch. Hình như cô quên mang áo khoác theo rồi, Ngọc Châu nhìn vào bên trong nhà hàng, cô cảm thấy có chút lười biếng nên cũng chẳng muốn quay trở lại để lấy:
- Đi dạo một chút vậy.
Ngọc Châu tự nói với chính mình bằng một giọng điệu thoải mái nhưng có chút mệt mỏi. Cô buông tay khỏi cơ thể, khuôn miệng khẽ lẩm nhẩm giai điệu của bài hát vừa mới nổi dạo gần đây. Tiếng nhạc vang lên khe khẽ trong tâm trí, hòa vào từng bước chân của cô trên con đường yên tĩnh. Ngọc Châu cứ tiếp tục đi như thế cho đến khi nhìn thấy một chiếc ghế đá ở trước mắt, cô dừng lại, không chần chừ mà ngồi xuống rồi tựa lưng vào ghế. Ngọc Châu thở hắt ra một hơi dài, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi.
Ngọc Châu lấy từ trong ví tiền của mình ra một tấm ảnh được cất giữ một cách cẩn thận. Là tấm ảnh đầu tiên của Nhật Thiên mà Ngọc Châu đã vô tình chụp được. Cô dùng ngón tay của mình vuốt ve người con trai ở trong tấm ánh:
- Nhìn này, nếu biết trước sẽ gây ấn tượng với cậu xấu như vậy thì tôi đã cố gắng hơn rồi.
Ngọc Châu vừa nói xong lại tự cười hiền. Một người đàn ông đột tuổi đã trung niên bước đến đứng ở trước mặt của Ngọc Châu, ông ta vươn tay đặt lên một bên vai của cô, dùng lực nắm chặt:
- Cô bé đi một mình à?
Ngọc Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ mờ nhìn người đàn ông kia một cách nhạt nhòa. Mọi thứ xung quanh dường như đều đang xoay tròn. Cô lắc đầu:
-
- Tôi không đi một mình. Bạn của tôi ở gần đây thôi.
Người đàn ông cười nhạt rồi liếc nhìn tấm ảnh mà Ngọc Châu đang cầm trên tay:
- Ban nãy tôi thấy có cậu thanh niên kia hớt hải đi tìm ai đó. Nhìn rất giống cậu trai trong tấm ảnh này.
Ngọc Châu nghe lời của người đàn ông kia nói mà sao trong đầu của cô cứ ong ong lên một cách khó tả. Miệng cô lẩm bẩm hai chữ Nhật Thiên. Nhưng sao cậu ấy lại ở đây vào lúc này? Rõ ràng ban nãy chính Dương đã nói rằng
Nhật Thiên có việc bận nên không đến chúc mừng được mà. Cô thở ra một hơi, vậy là anh thật sự đang tránh né cô ư?
Cảm giác thất vọng nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng Ngọc Châu, như một nốt trầm khẽ vang lên trong màn đêm. Cô cười nhạt, thật muốn gặp Nhật Thiên quá, rồi Ngọc Châu sẽ tự mình nói với anh rằng không cần quá chú ý đến cô, cứ thoải mái đối đãi với mọi người như trước đây là được rồi. Nghĩ đến Ngọc Châu liền ngay lập tức đứng dậy. Người đàn ông trước mặt thấy sự lơ đãng trong mắt của cô liền tiếp tục nở nụ cười gian xảo:
- Cậu trai trẻ đó ở gần đây thôi. Tôi đưa cô đi nhé.
Ngọc Châu huơ huơ tay từ chối:
- Không cần đâu. Tôi tự đi được...ừm... ông biết chưa?
Ánh mắt của người đàn ông vẫn tiếp tục quan sát từng nhất cử nhất động của Ngọc Châu:
- Trời tối rồi đi một mình dễ gặp nguy hiểm lắm.
Ngọc Châu nheo mắt, rõ ràng cái người này mới là tên nguy hiểm đấy, à không, một tên biến thái. Ông ta đột ngột nắm chặt lấy cổ tay của Ngọc Châu khiến cô giật thót cả người, miệng người đàn ông kia vẫn cười cười cố tỏ ra vô cùng thân thiện. Ngọc Châu lắc đầu ngán ngẩm, cô xoay cổ tay của mình lại, áp dụng kỹ thuật khóa tay mà bản thân đã được học từ An Đông, trong phút chốc đã giữ chặt lấy tay của hắn ép chặt vào sau lưng. Nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông lập tức tắt ngấm, ông ta vùng vẫy và cố thoát ra. Bởi vì có sự chênh lệch về thể chất nên Ngọc Châu ngay lập tức không thể giữ vững được mà bị hắn đẩy cho ngã xuống đất.
Cô nhăn mặt vì đau nhói. Người đàn ông trung niên kia xoa xoa cổ tay của mình rồi nhanh chóng tiến tới, nắm chặt lấy tóc của Ngọc Châu, hắn nhích lại gần, phả ra mùi cồn cùng mùi thức ăn vô cùng khó chịu và buồn nôn. Cô càng chống cự, tay của hắn càng nắm chặt hơn khiến cho da đầu của Ngọc Châu đau rát. Cô cố gắng vươn chân của mình ra để tự vệ nhưng đều bị ông ta kiềm chặt lấy.
Hắn nở một nụ cười gian trá và liếm nhẹ đôi môi khô ráp của mình. Người đàn ông kia đứng thẳng người nhưng tôi tay to lớn kia vẫn chưa buông Ngọc Châu ra. Hắn cứ như thế mà nắm chặt lấy tóc, lôi cô đi trên mặt đất. Cảm giác đau rát từ da đầu cùng với sự bất lực khi bị kéo lê trên nền đất khiến Ngọc Châu phải tìm mọi cách để phản kháng nhưng cơ thể của cô đau quá:
-
- Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn đi với tao đi nếu không muốn bị tao chặt hết cả hai tay và hai chân.
Ngọc Châu nhếch môi, có điên mới làm theo. Nghĩ rồi Ngọc Châu cố gắng nhịn đau vươn tay kéo chặt lấy tay của Người đàn ông kia, khiến cho hắn bị mất đà mà ngã hẳn ra phía sau. Ngọc Châu lợi dụng cơ hội lăn sang một bên. Trong khi ông ta vẫn còn đang nằm dưới đất và có vẻ choáng váng, Ngọc Châu nhanh chóng đứng dậy:
- Thật là, mái tóc này tôi chăm sóc kỹ dữ lắm đó.
Ngọc Châu nói, giọng điệu hài hước và châm biếm, như thể lời nói của cô là một phần của sự phản kháng và tự vệ. Ngọc Châu đi đến trước mặt của hắn, mạnh chân đạp một phát vào trong hạ bộ, cú đá quyết đoán và chính xác khiến người đàn ông kêu lên trong đau đớn và phải co rúm cả người lại. Ngọc Châu đứng vững, mặc dù thế cả người của cô đều cảm thấy đau nhức và một số nơi đã bắt đầu rướm máu.
Người đàn ông kia vẫn không chịu thua, trong lúc đang đau đớn, hắn nhanh chóng dùng chân gạt mạnh vào người Ngọc Châu, khiến cô ngã xuống đất. Ông ta nhanh chóng ngồi dậy, nắm lấy chân của cô kéo mạnh về phía của mình, hắn lật người của Ngọc Châu rồi giáng xuống một cú tát mạnh đủ để khiến cho đôi môi của cô bị rách ra, gương mặt sưng phồng và tím tái. Ngọc Châu nhắm mắt lại trong đau đớn, cô thật sự hết cách rồi, người đàn ông vừa to tròn lại béo thế này cớ vì sao lại mạnh như thế. Hai tay hắn giữ chặt lấy cổ tay của Ngọc Châu, đến cả đôi chân cũng bị kèm chặt. Trong khoảnh khắc hắn cúi người xuống với ý định hôn vào cổ của Ngọc Châu, cô chỉ có thể cố tìm cách đẩy ông ta ra:
- Tao có ý tốt định tìm chỗ kín đáo rồi mới hành sự nhưng mà nếu như mày muốn ngay tại đây thì cũng được thôi.
Thoát ra khỏi câu chuyện ban nãy của Gia Ninh, Nhật Thiên như chợt nhận ra được điều gì đó. Bước chân của anh ngày càng lớn và khẩn trương hơn. Nhật Thiên đứng khoanh tay trước cửa thang máy, những ngón tay không chịu được cứ nhịp nhịp liên hồi vào một bên bắp tay. Nhật Thiên bước ra khỏi thang máy, hai chân nhanh nhẹn bước qua hành lang dài dẫn đến văn phòng chính. Nhưng khi chỉ còn vài bước nữa là đến cửa, anh chợt đứng khựng lại. Một luồng suy nghĩ lướt qua khiến Nhật Thiên bất giác cười thầm, tự nhận ra sự vội vã của mình có lẽ là vô ích. Anh đang cố chạy đua với điều gì? Có lẽ là với cảm xúc của chính mình chăng.
Trông bộ dạng bây giờ của Nhật Thiên chắc hẳn là buồn cười lắm.
Ngọc Châu chẳng có lý do gì mà còn đứng đợi ở đây cả. Gia Ninh từ sớm cũng đã rời đi rồi.
Nhật Thiên tự xóa rối mái tóc của mình rồi tự nhủ bản thân đừng mất tự chủ mà làm những hành động như thế. Anh vốn chỉ định nhìn Ngọc Châu một cái rồi thôi. Bước chân của Nhật Thiên thôi vội vã, anh bước chậm lại từng bước một, bàn tay to lớn áp vào bức tường nơi mà Ngọc Châu vừa đứng dựa lưng vào, rồi Nhật Thiên vuốt ve, khó khăn cất lên giọng nói khe khẽ:
- Lâu rồi không gặp, chào mừng đến với Hà Nội.
Anh quay trở về văn phòng, dọn dẹp nốt những thứ cần phải mang đi. Nhật Thiên chồng hai thùng giấy lên nhau rồi cứ như thế nhấc bổng lên bằng hai tay. Anh đóng cửa văn phòng lại, Nhật Thiên đi xuống, lại một lần nữa đứng trước cửa lớn của quán bar nhìn dòng người vội vã qua lại. Anh thở dài, từng này thứ đều là đồ dùng và sách của Thanh, Nhật Thiên phải ở đây đợi người thêm một lần nữa. Anh để hai thùng giấy xuống đất, lấy điện thoại ra gọi điện cho Thanh:
- Tôi mang đồ xuống rồi, anh đang ở đâu đấy?
Đầu dây bên kia có chút rè rè, dường như tín hiệu không được tốt cho lắm:
- Tôi giải quyết chút chuyện, nhóc bỏ đồ lên xe của mình rồi cứ đi trước đi. Tôi giải quyết xong thì sẽ qua ngay.
Nhật Thiên còn chưa kịp ừ lên một tiếng thì Thanh đã ngắt máy ngang. Chắc là lại làm việc gì đó khó nói rồi. Nhật Thiên lắc đầu, hy vọng đối với nhãn hàng rượu này, họ sẽ không mang nó ra mà làm ăn phi pháp. Trong phút chốc, đột nhiên Nhật Thiên nhìn sang phía bên kia đường, nói vậy là Ngọc Châu đã cùng với Gia Ninh đứng ở đó, cho nên mới nhìn thấy anh cùng với Khả Tú.
“Cô ấy đã đứng ở đó bao lâu thế?”.
Nhật Thiên cúi người ôm hai thùng giấy vào trong lòng, quay lưng hướng về phía bãi giữ xe. Nhiều lúc anh cũng không hiểu mình đóng vai trò gì nữa. Khi thì công việc làm mãi không hết, khi thì cứ y như một tên sai vặt vậy.
Đợi cho Nhật Thiên đi khỏi, Ngọc Châu lúc này mới bước ra từ phía sau của một cây to gần đó, cô nhìn theo bóng lưng của anh lại nghiêng đầu ngắm nhìn thật lâu. Kỳ lạ là chỉ với bao nhiêu đây cũng có thể khiến cho Ngọc Châu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô nhớ anh nhiều như vậy nên làm sao cảm thấy đủ khi chỉ mới được nhìn thấy anh vỏn vẹn tích tắc trong một khoảng thời gian ngắn như thế. Từ giọng nói đó, vẻ mặt đó cùng với những cử chỉ đó, mọi thứ đều khiến cho Ngọc Châu mường tượng nhớ đến Nhật Thiên.
Đã một năm trôi qua, sinh nhật của anh cô không cách nào cùng chúc mừng được. Ngọc Châu thở dài, món quà sinh nhật ấy vẫn luôn nằm trong giỏ xách của cô vì Ngọc Châu nghĩ rằng biết đâu được có thể vô tình gặp được Nhật Thiên, biết đâu được món quà này cũng có thể trao tặng được cho anh:
- Em đang làm gì thế? Mọi người đều quay trở về nhà hàng rồi mà vẫn còn chưa thấy em.
Bảo Huy lững thững bước đến, đứng ở phía sau lưng của Ngọc Châu. Cô hơi quay đầu lại, chớp chớp mắt:
- Em cũng đã định về rồi đây. Anh đi tìm em à?
Bảo Huy gật đầu rồi nhìn theo nơi mà mắt của Ngọc Châu đang hướng đến:
- Con sâu nghiện rượu, em định đi uống vào giờ này đấy à? Tối nay còn tiệc, em thỏa thích mà uống.
Ngọc Châu bĩu môi, đúng là dạo trước cô có uống nhiều thật nhưng mấy tháng trở lại đây đã có thể hạn chế được rồi. Cô lắc lắc đầu, nắm lấy một bên tay của Bảo Huy kéo đi
- Em không giống như anh, đi thôi. Mà tình trạng của Hoàn Vi sao rồi.
Bảo Huy vừa nhún vai vừa lắc đầu, chắc vẫn y như lúc mà cậu rời đi. Dù sao theo như Trương Tùng nói thì cô bé bị say nắng, trong khoảng thời gian ngắn như thế thì chắc là chưa khá lên được bao nhiêu đâu:
- Em đã ghé qua nhà hàng mới chưa? Vì do Hà Lam phụ trách thiết kế nên An Đông cũng qua đó sớm rồi. Anh với em quay về lấy đồ rồi đi luôn nhé? Dù sao cũng phải phụ giúp một ít.
Ngọc Châu gật đầu, hôm nay Bảo Huy có vẻ đang rất hưng phấn cho nên mới nói nhiều như vậy. Cô chớp chớp mắt, đột nhiên Ngọc Châu lại nghĩ đến anh trai của cô quả thật rất tốt. Chính là dù cho có yêu cũng không giành giật,
thoải mái chúc phúc đến như vậy. Ngọc Châu hít sâu, cô cũng muốn được trở thành một người như thế, Ngọc Châu cũng muốn chúc phúc cho tình yêu của Nhật Thiên bằng tất cả sự chân thành mà mình có.
Ánh nắng tắt, trời cũng dần buông. Dương trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, trên tay mang theo hai hộp rượu cùng một bó hoa cỡ lớn. Gia Ninh đang đứng tiếp khác ở bên ngoài liền chào hỏi rồi chạy ngay sang nơi của Dương, cậu vỗ vỗ mấy cái vào vai của Dương rồi có một chút ngó nghiêng:
- Nhật Thiên đâu rồi? Cậu ấy đến sau à?
Dương cười trừ lắc đầu:
- Nhật Thiên bận công việc rồi nên không đến được nhưng có nhờ tôi mang quà chúc mừng đến giúp đây. Khai trương thuận lợi, làm ăn phát đạt.
Gia Ninh gật đầu, Nhật Thiên có việc cũng không thể trách được. Cậu nhận lấy quà và hoa ở trên tay Dương rồi cùng anh đi vào trong. Từ phía xa xa, Dương đã thấy đám người ồn ào không ngừng lớn tiếng ngồi ở chiếc bàn sát ở trong góc. Cảnh tượng quen thuộc này khiến Dương có chút hoài niệm. Gia Ninh đưa anh đến nơi mà nhóm của Ngọc Châu đang ngồi:
- Đợi một chút tôi sẽ quay lại ngay.
Gia Ninh mỉm cười, Bảo Huy ngồi ở ngoài cùng vỗ tay xuống chiếc ghế trống ở bên cạnh của mình:
- Mau ngồi xuống đi. Sao cậu đi một mình thế? Nhật Thiên đâu?
Dương gật đầu chào mọi người trước rồi mới ngồi xuống, anh nhún vai:
- Bận rộn với công việc rồi. Dạo này hay tăng ca lắm.
Ai nấy nghe xong cũng đều gật gù rồi lại tiếp tục ăn uống nói chuyện cùng nhau. Duy chỉ Ngọc Châu có chút khựng lại, cô thật sự không muốn nghĩ đến ý do thật sự khiến cho Nhật Thiên không muốn đến đây, chắc chắn không thể nào là vì cô được. Ngọc Châu hơi cúi đầu, mồ hôi lạnh có chút túa ra, đúng vậy, Nhật Thiên ắt hẳn là chỉ đang bận rộn với công việc của mình thôi. Bàn tiệc vẫn rộn ràng, tiếng cười đùa không ngừng vang lên xung quanh, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy lạc lõng.
Ngọc Châu ngẩng đầu lên, nhanh chóng cầm ngay lấy ly rượu vang của mình rồi cứ như thế mà nốc hết một hơi. Mặc kệ cồn thấm vào cổ họng nóng rát. Ánh mắt lướt qua những người bạn thân thiết, nhưng cô chỉ cảm thấy thật mờ nhạt. Trong lòng Ngọc Châu thầm tự nhắc rằng có lẽ do mình đang suy diễn quá nhiều, nhưng không sao ngăn nổi dòng cảm xúc hỗn loạn của bản thân.
Sau một khoảng thời, khi mà khách khứa đã bắt đầu tan dần. Ngọc Châu lúc này cũng đã đứng dậy, cô muốn đi ra ngoài hưởng một ít khí trời cho khuây khỏa. Tiếng nhạc sôi động vẫn ở đó, mọi người vẫn đang nhảy nhót và chơi cùng nhau rất vui, Gia Ninh còn học được cách lia cam vô cùng chuyện nghiệp nữa.
Ngọc Châu thở ra, vươn hai tay lên trời:
- Dễ chịu quá. Đúng là mùa thu Hà Nội nên khác biệt thật.
Ngọc Châu khẽ rùng mình khi cơn gió đêm lạnh lẽo luồn qua vai. Đôi má ửng hồng vì men rượu làm cô càng thêm nổi bật dưới ánh đèn mờ ảo của nhà hàng. Cô thở dài, khoanh tay ôm lấy thân mình, cố gắng tìm chút ấm áp giữa không gian tĩnh mịch. Hình như cô quên mang áo khoác theo rồi, Ngọc Châu nhìn vào bên trong nhà hàng, cô cảm thấy có chút lười biếng nên cũng chẳng muốn quay trở lại để lấy:
- Đi dạo một chút vậy.
Ngọc Châu tự nói với chính mình bằng một giọng điệu thoải mái nhưng có chút mệt mỏi. Cô buông tay khỏi cơ thể, khuôn miệng khẽ lẩm nhẩm giai điệu của bài hát vừa mới nổi dạo gần đây. Tiếng nhạc vang lên khe khẽ trong tâm trí, hòa vào từng bước chân của cô trên con đường yên tĩnh. Ngọc Châu cứ tiếp tục đi như thế cho đến khi nhìn thấy một chiếc ghế đá ở trước mắt, cô dừng lại, không chần chừ mà ngồi xuống rồi tựa lưng vào ghế. Ngọc Châu thở hắt ra một hơi dài, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi.
Ngọc Châu lấy từ trong ví tiền của mình ra một tấm ảnh được cất giữ một cách cẩn thận. Là tấm ảnh đầu tiên của Nhật Thiên mà Ngọc Châu đã vô tình chụp được. Cô dùng ngón tay của mình vuốt ve người con trai ở trong tấm ánh:
- Nhìn này, nếu biết trước sẽ gây ấn tượng với cậu xấu như vậy thì tôi đã cố gắng hơn rồi.
Ngọc Châu vừa nói xong lại tự cười hiền. Một người đàn ông đột tuổi đã trung niên bước đến đứng ở trước mặt của Ngọc Châu, ông ta vươn tay đặt lên một bên vai của cô, dùng lực nắm chặt:
- Cô bé đi một mình à?
Ngọc Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ mờ nhìn người đàn ông kia một cách nhạt nhòa. Mọi thứ xung quanh dường như đều đang xoay tròn. Cô lắc đầu:
-
- Tôi không đi một mình. Bạn của tôi ở gần đây thôi.
Người đàn ông cười nhạt rồi liếc nhìn tấm ảnh mà Ngọc Châu đang cầm trên tay:
- Ban nãy tôi thấy có cậu thanh niên kia hớt hải đi tìm ai đó. Nhìn rất giống cậu trai trong tấm ảnh này.
Ngọc Châu nghe lời của người đàn ông kia nói mà sao trong đầu của cô cứ ong ong lên một cách khó tả. Miệng cô lẩm bẩm hai chữ Nhật Thiên. Nhưng sao cậu ấy lại ở đây vào lúc này? Rõ ràng ban nãy chính Dương đã nói rằng
Nhật Thiên có việc bận nên không đến chúc mừng được mà. Cô thở ra một hơi, vậy là anh thật sự đang tránh né cô ư?
Cảm giác thất vọng nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng Ngọc Châu, như một nốt trầm khẽ vang lên trong màn đêm. Cô cười nhạt, thật muốn gặp Nhật Thiên quá, rồi Ngọc Châu sẽ tự mình nói với anh rằng không cần quá chú ý đến cô, cứ thoải mái đối đãi với mọi người như trước đây là được rồi. Nghĩ đến Ngọc Châu liền ngay lập tức đứng dậy. Người đàn ông trước mặt thấy sự lơ đãng trong mắt của cô liền tiếp tục nở nụ cười gian xảo:
- Cậu trai trẻ đó ở gần đây thôi. Tôi đưa cô đi nhé.
Ngọc Châu huơ huơ tay từ chối:
- Không cần đâu. Tôi tự đi được...ừm... ông biết chưa?
Ánh mắt của người đàn ông vẫn tiếp tục quan sát từng nhất cử nhất động của Ngọc Châu:
- Trời tối rồi đi một mình dễ gặp nguy hiểm lắm.
Ngọc Châu nheo mắt, rõ ràng cái người này mới là tên nguy hiểm đấy, à không, một tên biến thái. Ông ta đột ngột nắm chặt lấy cổ tay của Ngọc Châu khiến cô giật thót cả người, miệng người đàn ông kia vẫn cười cười cố tỏ ra vô cùng thân thiện. Ngọc Châu lắc đầu ngán ngẩm, cô xoay cổ tay của mình lại, áp dụng kỹ thuật khóa tay mà bản thân đã được học từ An Đông, trong phút chốc đã giữ chặt lấy tay của hắn ép chặt vào sau lưng. Nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông lập tức tắt ngấm, ông ta vùng vẫy và cố thoát ra. Bởi vì có sự chênh lệch về thể chất nên Ngọc Châu ngay lập tức không thể giữ vững được mà bị hắn đẩy cho ngã xuống đất.
Cô nhăn mặt vì đau nhói. Người đàn ông trung niên kia xoa xoa cổ tay của mình rồi nhanh chóng tiến tới, nắm chặt lấy tóc của Ngọc Châu, hắn nhích lại gần, phả ra mùi cồn cùng mùi thức ăn vô cùng khó chịu và buồn nôn. Cô càng chống cự, tay của hắn càng nắm chặt hơn khiến cho da đầu của Ngọc Châu đau rát. Cô cố gắng vươn chân của mình ra để tự vệ nhưng đều bị ông ta kiềm chặt lấy.
Hắn nở một nụ cười gian trá và liếm nhẹ đôi môi khô ráp của mình. Người đàn ông kia đứng thẳng người nhưng tôi tay to lớn kia vẫn chưa buông Ngọc Châu ra. Hắn cứ như thế mà nắm chặt lấy tóc, lôi cô đi trên mặt đất. Cảm giác đau rát từ da đầu cùng với sự bất lực khi bị kéo lê trên nền đất khiến Ngọc Châu phải tìm mọi cách để phản kháng nhưng cơ thể của cô đau quá:
-
- Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn đi với tao đi nếu không muốn bị tao chặt hết cả hai tay và hai chân.
Ngọc Châu nhếch môi, có điên mới làm theo. Nghĩ rồi Ngọc Châu cố gắng nhịn đau vươn tay kéo chặt lấy tay của Người đàn ông kia, khiến cho hắn bị mất đà mà ngã hẳn ra phía sau. Ngọc Châu lợi dụng cơ hội lăn sang một bên. Trong khi ông ta vẫn còn đang nằm dưới đất và có vẻ choáng váng, Ngọc Châu nhanh chóng đứng dậy:
- Thật là, mái tóc này tôi chăm sóc kỹ dữ lắm đó.
Ngọc Châu nói, giọng điệu hài hước và châm biếm, như thể lời nói của cô là một phần của sự phản kháng và tự vệ. Ngọc Châu đi đến trước mặt của hắn, mạnh chân đạp một phát vào trong hạ bộ, cú đá quyết đoán và chính xác khiến người đàn ông kêu lên trong đau đớn và phải co rúm cả người lại. Ngọc Châu đứng vững, mặc dù thế cả người của cô đều cảm thấy đau nhức và một số nơi đã bắt đầu rướm máu.
Người đàn ông kia vẫn không chịu thua, trong lúc đang đau đớn, hắn nhanh chóng dùng chân gạt mạnh vào người Ngọc Châu, khiến cô ngã xuống đất. Ông ta nhanh chóng ngồi dậy, nắm lấy chân của cô kéo mạnh về phía của mình, hắn lật người của Ngọc Châu rồi giáng xuống một cú tát mạnh đủ để khiến cho đôi môi của cô bị rách ra, gương mặt sưng phồng và tím tái. Ngọc Châu nhắm mắt lại trong đau đớn, cô thật sự hết cách rồi, người đàn ông vừa to tròn lại béo thế này cớ vì sao lại mạnh như thế. Hai tay hắn giữ chặt lấy cổ tay của Ngọc Châu, đến cả đôi chân cũng bị kèm chặt. Trong khoảnh khắc hắn cúi người xuống với ý định hôn vào cổ của Ngọc Châu, cô chỉ có thể cố tìm cách đẩy ông ta ra:
- Tao có ý tốt định tìm chỗ kín đáo rồi mới hành sự nhưng mà nếu như mày muốn ngay tại đây thì cũng được thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.