Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 130

Hạ Vũ

20/07/2023

Ngày hôm sau ở chỗ biểu diễn, Cố Thường Hi ngồi trước cây đàn dương cầm đang tập trung luyện tập. Tiếng đàn du dương được vang khắp cả hội trường, lát sau thì tiếng đàn dừng lại. Một người đàn ông vỗ tay đi đến chỗ cô, nói: "Buổi biểu diễn ngày mai, vất vả cho cô Mia đây rồi."

Cô đứng dậy nhìn ông, lắc đầu: "Không vất vả, việc tôi nên làm."

Người đàn ông đó gật đầu: "Vậy cô Mia cứ ở đây luyện tập, tôi có việc đi trước đây."

"Được, hẹn gặp lại."

Người đàn ông tạm biệt rồi rời đi, Mary lúc này đi tới đưa chai nước cho cô. Cô nhận lấy mở nắp ra rồi cầm chai nước lên uống, Mary lúc này mới đưa điện thoại sang cho cô: "Lúc nãy trong khi chị đang tập luyện thì điện thoại chị rung lên, hình như có tin nhắn gửi tới."

Cô cầm lấy điện thoại ngồi xuống ghế, mở ra nhìn là tin nhắn của Tần Minh gửi tới: [ Hôm nay anh không gọi cho em được vì tối nay anh bận họp tới 1,2 giờ sáng mới xong. Ngày mai gặp mặt anh sẽ bù lại cho em sau.]

Cô nhìn thấy tin nhắn thì phút chốc ỉu xìu nhưng nghĩ tới ngày mai được gặp anh thì tinh thần cô phấn chấn lên, cô nhanh chóng trả lời lại: [ Vậy anh cứ bận việc trước đi, ngày mai rồi chúng ta sẽ được gặp nhau.]

Cô nhắn xong thì đưa điện thoại và chai nước cho Mary, nói với cô ấy: "Em giữ hộ chị, chị đi tập đàn tiếp đây."

Mary nhanh chóng nhận lấy, gật đầu nhìn cô: "Dạ chị."

Cô đứng dậy đi đến chỗ đàn dương cầm ngồi xuống rồi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra rồi đặt những ngón tay lên phím bắt đầu đàn. Âm thanh của những phím đàn được cất lên, Mary nhanh chóng ngồi xuống tập trung lắng nghe.

Bên trong văn phòng, Tần Minh đang ngồi làm việc thì tiếng gõ cửa vang lên, anh nói: "Mời vào."

Cửa được mở ra, Anna đi tới đưa vé máy bay sang cho anh: "Tần tổng, vé máy bay tối nay của anh đến Thượng Hải."

Anh cầm lấy xem qua, gật đầu: "Làm phiền cô rồi, cô ra ngoài thông báo 15 phút sau sẽ có cuộc họp. Cô kêu họ chuẩn bị đi."

Anna gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi Tần tổng. Tôi sẽ đi làm ngay."

Nói rồi Anna xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại, anh cất vé máy bay. Tiếng chuông điện thoại reo lên, anh cầm lên nhìn là tin nhắn của cô gửi tới. Anh mở ra đọc, tuy câu chữ bình thường nhưng anh biết chắc chắn cô đang rất buồn. Anh đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục làm việc, lâu lâu nên tạo cho cô một chút bất ngờ.

Bên trong sân khấu, tiếng đàn dừng lại Cố Thường Hi đứng dậy đi đến chỗ Mary nhận lấy chai nước của cô ấy uống một ngụm, hỏi: "Đã mấy giờ rồi?"

Mary đưa tay đang đeo đồng hồ lên nhìn sau đó nói: "Đã hơn 6 giờ tối rồi chị."

Cô đưa chai nước sang cho cô ấy, buộc lại mái tóc, nói: "Chúng ta đi rủ giáo sư Join đi ăn tối thôi."

Mary đón nhận lấy chai nước, nghe cô nói vậy thì kinh ngạc nhìn cô: "Chị hôm nay không tập tiếp nữa sao?"

Cô lắc đầu mặc áo khoác vào rồi cầm lấy túi xách đang để ở trên ghế lên: "Hôm nay chị thấy tập tới đây là được rồi, mai trước giờ biểu diễn đến tập lại một chút nữa là được. Còn bây giờ thì chúng ta đi ăn tối thôi, chị đói bụng rồi."



Cô nói rồi xoay người rời đi, Mary nhanh chóng cầm lấy túi xách và áo khoác đang để trên ghế rồi đuổi theo cô: "Chị Mia, đợi em với."

Cô nghe vậy thì đi chậm lại đợi Mary tới gần sau đó khoác vai cô ấy, hai người cùng rời khỏi. Tiếng nói chuyện, cười đùa của hai người xa dần sau đó là không nghe thấy nữa.

Một lát sau ở bên trong quán ăn, giáo sư Join nhìn thực đơn rồi gọi vài món sau đó đưa sang cho cô: "Hai em muốn ăn gì thì gọi đi, thầy gọi xong rồi."

Cố Thường Hi nhận lấy mở thực đơn ra rồi quay sang hỏi Mary đang ngồi bên cạnh: "Em muốn ăn món gì không?"

Cô ấy nghe vậy thì ghé sát lại gần xem qua thực đơn rồi đưa tay chỉ vài món, nói với cô: "Em muốn gọi mấy món này."

Cô nhìn qua rồi gật đầu nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh để nhân viên ghi vào, sau đó đưa lại thực đơn cho nhân viên. Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Join ngồi đối diện cô mới hỏi: "Sao hôm nay kết thúc tập luyện sớm vậy? Thầy nhớ không nhầm thì mọi bữa em luyện tập tới 8,9 giờ tối thì phải."

Cô cầm lấy bình nước đứng dậy rót vào ly ông, cười nói: "Em thấy tập luyện hôm nay tới đó cũng đủ rồi thầy, ngày mai tập một chút để chắc chắn lần nữa sau đó sẽ lên sân khấu biểu diễn. Mời thầy uống nước."

Cô nói rồi ngồi xuống ghế rót ly nước cho Mary và sau đó rót cho bản thân. Join cầm ly nước lên uống một ngụm: "Em tính khi nào về lại Anh?"

Cô đặt bình nước sang bên cạnh, nhìn ông trả lời: "Sau khi buổi biểu diễn này xong thì em sẽ về Anh. Dù gì cuối năm này ở bên Anh là Tết nên em sang đó đón năm mới cùng họ."

Join gật đầu, đặt ly nước lên bàn: "Thầy cũng định như thế. Em về Anh rồi thì nên sắp xếp một buổi biểu diễn ở bên đấy, cũng đã mấy tháng rồi vắng mặt em."

Cô gật đầu: "Em biết rồi thầy, em sẽ sắp xếp. Nhưng có lẽ sau này em sẽ hoạt động ở đây nhiều hơn là nước ngoài."

Join nhìn cô, nói: "Thầy biết, em từng nói với thầy khi ở Anh rồi. Nơi đây là quê nhà của em sao em có thể rời đi không trở lại được chỉ là lúc đó chúng ta đều chưa xác định được thời gian thôi. Em hoạt động ở đâu cũng thế, chỉ cần em đàn hay, tham gia nhiều cuộc thi thì chắc chắn mọi người sẽ biết đến em."

"Dạ vâng, thầy cứ yên tâm. Nghệ sĩ dương cầm là niềm mơ ước từ nhỏ của em, bây giờ em đã làm được rồi thì em sẽ cố gắng làm tốt nó hết sức có thể để mọi người biết đến em nhiều hơn."

Join nghe vậy thì nở nụ cười, nói: "Thầy tin em, em sẽ không làm thầy thất vọng đâu."

Lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, hai người cũng không nói đến chuyện này nữa. Cô nhìn ông rồi nói: "Chắc thầy cũng đói rồi, chúng ta mau ăn thôi."

Join gật đầu, cầm đũa lên: "Được, Mary em cũng ăn đi. Sáng giờ đi theo Mia chắc cũng mệt lắm, mau ăn bồi bổ vào."

Mary ngồi bên cạnh cô cười nói: "Không mệt đâu giáo sư, người mệt là chị Mia mới đúng."

Mary nói rồi gắp một con tôm chiên xù bỏ vào chén cô: "Chị nên ăn để bồi bổ, mai mới có sức để biểu diễn."

Cô nhìn cô ấy, nói: "Cảm ơn em."



Lúc cô về đến khách sạn thì cũng đã hơn 8 giờ tối, cô đứng trước cửa phòng của mình mở túi lấy thẻ phòng ra, quay sang nói với Mary đang đứng ở phòng bên cạnh: "Em hôm nay chắc cũng mệt rồi, một lát nhớ ngủ ngon."

Mary bỗng dưng nở nụ cười truyền đến cho cô một ánh mắt khiến cô cảm thấy hơi khó hiểu, cô ấy mở cửa phòng rồi nói: "Chúc chị tối nay ngủ ngon."

Cô nhìn cô ấy vào phòng rồi thì nhún vai cũng không quan tâm lắm đến ánh mắt kì lạ lúc nãy, lấy thẻ phòng mở cửa bước vào bên trong. Cô đóng cửa lại, xoay người định bật đèn lên thì bất ngờ bị rơi vào một vòng tay từ sau lưng truyền tới khiến cô la lên. Nhưng sau khi la xong cô nghe thấy tiếng cười khẽ truyền tới, cô cảm nhận được cái ôm này rất quen thuộc và cả mùi hương nữa.

Cô nghi ngờ gọi tên: "Tần Minh?"

Tiếng cười đó lại được truyền tới, sau đó cô cảm nhận được một nụ hôn rơi vào phía sau tai, một giọng nói quen thuộc truyền tới: "Em đoán xem?"

Cô đưa tay bật đèn, căn phòng bỗng chốc sáng lên khiến cô thích ứng không kịp phải nheo mắt lại. Cô quay người lại nhìn thì thấy người mà cô đang nhung nhớ suốt mấy ngày qua đang đứng trước mặt cô, cô đưa tay sờ mặt anh, nghi ngờ hỏi: "Là anh thật này, không phải là mơ chứ?"

Tần Minh chạm trán mình vào trán cô, tay đang ôm eo cô kéo gần lại cười nói: "Em nghĩ sao?"

Cô nở nụ cười vui vẻ vòng tay ôm lấy cổ anh: "Là thật rồi. Nhưng mà không phải lúc chiều anh nói tối nay anh có cuộc họp tới 1,2 giờ sáng nên không gọi điện được cho em. Sao bây giờ anh lại ở đây?"

Anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô: "Tất nhiên là lừa em rồi, mấy ngày qua anh đã cố gắng giải quyết xong công việc để hôm nay bay đến đây với em."

"Anh học thói xấu rồi, bây giờ còn lừa em nữa." Cô bất mãn nhìn anh, nói.

"Nhưng anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho em thôi."

Cô như nhớ ra gì đó, hỏi anh: "Sao anh vào trong phòng em được?"

Anh hôn lên mũi cô, trả lời: "Tất nhiên là liên hệ với trợ lý của em lấy thẻ phòng từ cô ấy."

Cô lúc này mới nhớ ra trợ lý của cô cũng có thẻ dự phòng ở phòng cô để lúc nào khi không gọi được cô thì có thể mở cửa vào tìm, dù gì đây là khách sạn bạn của giáo sư Join nên việc này không có gì là quá khó. Cô lẩm bẩm: "Hóa ra là cô ấy, em hiểu được ánh mắt lúc nãy của cô ấy rồi."

Anh nhìn cô, hỏi: "Em đã hết câu hỏi chưa?"

Cô gật đầu: "Hết câu hỏi rồi."

"Thế thì tới lượt anh."

Cô còn chưa kịp hiểu câu anh nói thì một nụ hôn rơi xuống vào đôi môi cô, cô nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của anh truyền đến. Anh hôn cô một lát sau đó rời khỏi rồi bế cô lên đi tới giường đặt cô nằm xuống sau đó anh đè lên nằm trên người cô. Anh đưa tay vén mái tóc cô ra sau tai rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, nụ hôn này của anh không nhẹ nhàng dịu dàng như lúc nãy mà thay vào đó cô cảm nhận được nụ hôn này có chứa đựng sự nhung nhớ và dục vọng của anh.

Một lúc sau anh rời khỏi đôi môi cô, anh đặt nụ hôn lên trán, mũi, hôn nhẹ lên đôi môi cô sau đó di chuyển nụ hôn xuống cổ cô khiến cô cảm thấy khá nhột muốn rụt cổ lại. Anh nhanh chóng cắn vào cổ cô một cái khiến cô kêu lên, cô hỏi: "Anh là cún sao?"

Anh bật cười vẫn vùi đầu vào cổ cô, gật đầu: "Là một chú cún to xác chỉ cắn mỗi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook