Chương 131
Hạ Vũ
20/07/2023
Tần Minh rời khỏi cổ cô sau đó di chuyển nụ hôn lên đôi môi cô, anh mút lấy đôi môi cô khiến cô bị đau la lên, anh nhanh chóng đưa lưỡi vào làm sâu thêm nụ hôn, tay còn lại vén áo cô lên khiến cô đang chìm đắm nụ hôn
cảm nhận được cái lạnh bất ngờ truyền tới làm cho cô rùng mình một cái.
Anh cảm nhận được nên dừng lại động tác, rời khỏi đôi môi cô sau đấy vùi đầu vào cổ cô.
Cố Thường Hi bị anh hôn đến đôi môi sưng đỏ, cô cố gắng lấy lại hô hấp. Một lát sau anh nằm sang bên cạnh, cánh tay để lên eo cô rồi kéo cô vào lòng. Cô ôm lấy anh, ngẩng đầu lên nhìn anh sau đó thu hồi tầm mắt kiếm một tư thế thoải mái ôm anh. Anh biết cô có điều muốn hỏi, anh đưa tay xoa lưng cô: "Em có chuyện muốn hỏi anh phải không?"
Cô gật đầu đang định nói thì anh đã nói trước: "Anh biết em đanh muốn hỏi chuyện gì. Tại sao anh lại dừng lại không làm tiếp có phải không?"
Cô tiếp tục gật đầu, đúng là lúc nãy cô muốn hỏi cái này nhưng dù gì cô cũng là con gái nên cũng có chút khó hỏi. Anh cười khẽ, xoa đầu cô: "Ở đây là khách sạn, anh không muốn lần đầu tiên của chúng ta ở nơi này. Với lại anh biết em chưa sẵn sàng về việc này nên cứ từ từ không cần gấp gáp."
Tuy lúc nãy trong lòng cô có hơi mất mát nhưng khi nghe anh giải thích xong thì trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều. Đúng là cô vẫn có chút chưa chuẩn bị về việc này nhưng lúc nãy khi anh dừng lại, trong lòng cô có vô số điều suy nghĩ nhưng cuối cùng anh cũng đã giải thích cho cô. Nằm một lúc cô hỏi: "Anh đã ăn gì chưa?"
Anh lắc đầu: "Vẫn chưa."
Cô nghe vậy thì vội ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh không nói sớm, bây giờ cũng trễ rồi em dẫn anh đi ăn gì đó."
Anh hôn lên trán cô một cái, nói: "Chúng ta không cần ra ngoài đâu, gọi vài món để nhân viên đem lên đây là được rồi. Trời tối thời tiết đang lạnh, chúng ta ở trong khách sạn ăn là được rồi."
Cô hôn lên môi anh một cái rồi ngồi dậy chỉnh lại áo, hỏi anh: "Thế anh muốn ăn gì để em gọi."
Anh cũng ngồi dậy đưa tay xoa đầu cô: "Em gọi gì anh cũng đều ăn được, không kén ăn. Anh đi tắm trước đây."
"Có cần em xả nước nóng giúp anh không?"
Anh đứng dậy mở cái vali lấy bộ đồ ngủ ra, lắc đầu: "Không cần đâu, anh tự làm được rồi. Em hôm nay tập luyện cũng mệt sao có thể phiền em những việc này được."
Anh nói rồi đứng dậy đi vào phòng tắm đóng cửa lại. Cô nhìn cánh cửa đã đóng lại mới cầm điện thoại bàn để ở trên tủ đầu giường lên gọi cho lễ tân kêu món ăn. Gọi xong cô đi tới mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ để trên giường sẵn, sau đấy đi đến cửa sổ ngắm bầu trời đêm trong lúc chờ đợi anh.
Một lát sau anh từ phòng tắm bước ra thấy cô đang đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn ra bên ngoài không biết nhìn gì nhưng khá chăm chú. Anh nhìn thấy trên bàn đã có mấy món ăn chắc là lúc nãy nhân viên đã đem lên, anh đi tới từ sau lưng ôm lấy cô, hỏi: "Em đang nhìn gì mà chăm chú vậy?"
Cô dựa vào lồng ngực anh, một tay nắm lấy tay anh, nói: "Em đang nhìn bầu trời đêm suy nghĩ chút chuyện thôi. Anh nói xem, liệu các cặp đôi khác chia xa như chúng ta họ có thể quay lại với nhau không?"
Anh tì cằm lên vai cô, ôm chặt cô vào lòng: "Thế phải xem hoàn cảnh, tình cảm của cả hai như thế nào thôi. Chúng ta quay lại với nhau đối với anh là một điều anh mơ ước suốt năm năm qua, trong vô số giấc mơ anh đều thấy em đã quay về ở bên cạnh anh như bình thường nhưng khi mở mắt ra anh biết em đang ở một đất nước xa xôi, không có ở bên cạnh anh như trong giấc mơ. Trong lòng anh lúc đó vô cùng trống rỗng, hiện tại anh rất sợ đây là một giấc mơ."
Cô ngẩng đầu hôn lên cằm anh: "Không phải là giấc mơ đâu, là sự thật đó."
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, cong khóe môi nở nụ cười: "Đúng là sự thật, anh hiện tại và sau này đều không muốn xa cách em nữa."
"Sẽ không xa cách nữa." Hai người đứng đó ôm nhau, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc đôi mắt nhìn vào bầu trời đêm đầy sao.
Ngày hôm sau, ở chỗ biểu diễn Cố Thường Hi luyện tập đàn lại một lần nữa. Mary và giáo sư Join ngồi trên ghế đôi mắt hướng về phía cô, tập trung nghe tiếng đàn truyền tới. Một lát sau tiếng đàn dừng lại, giáo sư Join vỗ tay cười nói: "Làm tốt lắm."
Cô đứng dậy đi đến chỗ ông: "Nghe giáo sư nói như vậy thì em cảm thấy yên tâm rồi."
Mary đứng dậy lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô, giáo sư Join cũng đứng dậy nhìn cô: "Em phải tin tưởng vào bản thân, đừng lo lắng. Hôm nay sân khấu, ánh đèn, hào quang đều là của em nên hãy cố gắng."
Cô mỉm cười gật đầu: "Em biết rồi thầy."
Giáo sư Join vỗ vai cô rồi nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm nữa, em mau vào trong trang điểm thay đồ đi để biểu diễn. Còn khán giả sắp tới xem em rồi đấy."
Cô nhìn đồng hồ đeo tay của Mary đứng bên cạnh sau đó gật đầu: "Cũng không còn sớm nữa, vậy em với Mary vào phòng trang điểm trước đây. Lát gặp thầy sau."
"Được, lát gặp em sau."
Còn ở sân bay, Tần Minh đậu xe xong bước vào nhìn quanh một lượt thì thấy một cặp đôi đang đứng. Nhìn qua anh cũng biết hai người họ là ai, anh đi tới gọi: "Bách Khanh, Mộng Phạn. Đợi tôi có lâu không?"
Bách Khanh đi tới vỗ vai anh: "Cũng hơn mười lăm phút, làm gì để bọn mình đợi lâu thế?"
"Trên đường đi đến sân bay có chút kẹt xe nên đến trễ một chút. Hi Hi đang chuẩn bị biểu diễn không tới đón hai người được nên để tôi tới đón."
Mộng Phạn đứng bên cạnh Bách Khanh lên tiếng: "Hôm qua mình có nói với Hi Hi không cần rước bọn mình đâu, bắt taxi đi là được nhưng cậu ấy bảo hai người bọn mình lâu lâu mới xem biểu diễn nên phải đón cho yên tâm."
Anh nghe vậy thì gật đầu: "Cô ấy nói đúng, dù gì hai người đến xem cô ấy biểu diễn nên những việc này là điều mà cô ấy nên làm."
Bách Khanh nhìn đồng hồ rồi nói: "Chúng ta mau đi thôi, sắp đến giờ biểu diễn của Hi Hi rồi. Nếu còn đứng đây tán gẫu chắc tới đó sẽ muộn mất."
"Vậy chúng ta đi thôi." Anh nói rồi cầm lấy giúp vali rồi cùng hai người họ rời khỏi sân bay.
Ở bên trong phòng trang điểm, Cố Thường Hi đứng trước gương chỉnh lại chiếc váy mà mình đang mặt. Mary đi ra phía sau lưng cô giúp cô chỉnh lại dây kéo, cô hít sâu một hơi rồi thở ra, hỏi: "Em thấy như vậy đã ổn chưa?"
Mary đi ra phía trước nhìn cô, gương mặt cô được trang điểm không quá đậm, đôi môi được tô bởi một chút son màu đỏ, đôi mi được uốn cong, hai gò má thì có chút ửng hồng, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ nhàng rồi kẹp phân nửa lên. Chỉ như thế thôi nhưng lại thu hút được ánh nhìn từ người khác khiến họ không thể dời mắt được.
Mary gật đầu, nói: "Đã ổn rồi đó chị Mia nhưng thiếu bông tai. Để em chọn một cái cho chị."
Cô nghe thấy vậy thì từ trong túi xách lấy ra một hộp nhỏ, Mary đứng bên cạnh vô cùng tò mò đây là cái gì. Cô mở hộp ra, bên trong xuất hiện một đôi bông tai mà hôm trước Tần Minh đã tặng cho cô hôm giáng sinh. Cô cầm lấy đeo lên đôi tai của mình, mỉm cười quay sang hỏi: "Có hợp không? Có đẹp không?"
Mary nhanh chóng gật đầu: "Rất hợp, rất đẹp luôn đó chị Mia. Đôi bông tai này em chưa thấy bao giờ, chị mới mua sao?"
Cô đậy hộp lại để vào túi xách, lắc đầu: "Không phải chị mua mà là Tần Minh tặng cho chị. Hôm nay biểu diễn chị muốn đeo đôi bông tai này lên cho anh ấy xem."
Lúc này một người đàn ông bước vào chạy tới chỗ hai người bọn cô, hỏi: "Cô Mia, cô đã sửa soạn xong chưa?"
Cô gật đầu nhìn người đàn ông đó: "Tôi đã sửa soạn xong rồi, có thể ra biểu diễn."
Người đàn ông đó nghe vậy thì gật đầu: "Chúng ta mau đi thôi, khán giả bên ngoài đã đến đông đủ cả rồi." Cô nghe vậy thì gật đầu cùng với Mary theo người đàn ông ra ngoài.
Lúc ba người họ tới thì đã thấy chỗ ngồi đông đủ cả rồi, ba người nhanh chóng đi lên ba ghế đầu rồi ngồi xuống. Mộng Phạn quay sang nói: "Chúng ta cũng may không đến trễ đấy nếu không sẽ bỏ lỡ khúc đầu biểu diễn rồi."
Bách Khanh ngồi bên cạnh nghe vậy thì cười nói, chỉ người ngồi bên cạnh: "Em cũng phải hỏi xem người lái xe chở chúng ta là ai. Chính là người bạn trai của người sắp lên biểu diễn nên sao không gấp gáp cho được."
Mộng Phạn nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý: "Đúng là em cảm thấy anh nói đúng thật. Chồng em hôm nay mới thấy nói có chí lí một câu."
Tần Minh ngồi nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, anh vắt chéo chân hắng giọng nói: "Hai người còn nói linh tinh nữa một lát bắt taxi về."
Hai người nghe vậy nhanh chóng im lặng làm động tác kéo khóa miệng rồi ngồi ngay ngắn lại. Lúc này trên sân khấu đèn sáng lên, Cố Thường Hi bước ra đứng giữa sân khấu nhìn một lượt sau đó ánh mắt dừng lại chỗ ba người bọn họ lâu hơn một chút rồi rời đi, cúi chào: "Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến ủng hộ buổi biểu diễn của tôi. Để không làm lãng phí thời gian, tôi xin phép được biểu diễn để mọi người cùng lắng nghe những bản nhạc do tôi đàn."
Cô vừa nói xong thì phía dưới truyền đến tiếng vỗ tay, cô đi tới cây đàn piano để bên cạnh rồi ngồi xuống ghế sau đó đặt những ngón tay mình lên phím đàn rồi bắt đầu đàn bản nhạc đầu tiên. Tiếng đàn vừa cất lên thì mọi người lập tức im lặng lắng nghe những giai điệu truyền tới. Tần Minh ngồi ở ghế khán giả, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào cô không rời khỏi. Lúc cô bước ra thì anh đã thấy đôi bông tai hôm nay cô đeo chính là món quà giáng sinh mà anh tặng cô vào mấy hôm trước.
Cố Thường Hi bị anh hôn đến đôi môi sưng đỏ, cô cố gắng lấy lại hô hấp. Một lát sau anh nằm sang bên cạnh, cánh tay để lên eo cô rồi kéo cô vào lòng. Cô ôm lấy anh, ngẩng đầu lên nhìn anh sau đó thu hồi tầm mắt kiếm một tư thế thoải mái ôm anh. Anh biết cô có điều muốn hỏi, anh đưa tay xoa lưng cô: "Em có chuyện muốn hỏi anh phải không?"
Cô gật đầu đang định nói thì anh đã nói trước: "Anh biết em đanh muốn hỏi chuyện gì. Tại sao anh lại dừng lại không làm tiếp có phải không?"
Cô tiếp tục gật đầu, đúng là lúc nãy cô muốn hỏi cái này nhưng dù gì cô cũng là con gái nên cũng có chút khó hỏi. Anh cười khẽ, xoa đầu cô: "Ở đây là khách sạn, anh không muốn lần đầu tiên của chúng ta ở nơi này. Với lại anh biết em chưa sẵn sàng về việc này nên cứ từ từ không cần gấp gáp."
Tuy lúc nãy trong lòng cô có hơi mất mát nhưng khi nghe anh giải thích xong thì trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều. Đúng là cô vẫn có chút chưa chuẩn bị về việc này nhưng lúc nãy khi anh dừng lại, trong lòng cô có vô số điều suy nghĩ nhưng cuối cùng anh cũng đã giải thích cho cô. Nằm một lúc cô hỏi: "Anh đã ăn gì chưa?"
Anh lắc đầu: "Vẫn chưa."
Cô nghe vậy thì vội ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh không nói sớm, bây giờ cũng trễ rồi em dẫn anh đi ăn gì đó."
Anh hôn lên trán cô một cái, nói: "Chúng ta không cần ra ngoài đâu, gọi vài món để nhân viên đem lên đây là được rồi. Trời tối thời tiết đang lạnh, chúng ta ở trong khách sạn ăn là được rồi."
Cô hôn lên môi anh một cái rồi ngồi dậy chỉnh lại áo, hỏi anh: "Thế anh muốn ăn gì để em gọi."
Anh cũng ngồi dậy đưa tay xoa đầu cô: "Em gọi gì anh cũng đều ăn được, không kén ăn. Anh đi tắm trước đây."
"Có cần em xả nước nóng giúp anh không?"
Anh đứng dậy mở cái vali lấy bộ đồ ngủ ra, lắc đầu: "Không cần đâu, anh tự làm được rồi. Em hôm nay tập luyện cũng mệt sao có thể phiền em những việc này được."
Anh nói rồi đứng dậy đi vào phòng tắm đóng cửa lại. Cô nhìn cánh cửa đã đóng lại mới cầm điện thoại bàn để ở trên tủ đầu giường lên gọi cho lễ tân kêu món ăn. Gọi xong cô đi tới mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ để trên giường sẵn, sau đấy đi đến cửa sổ ngắm bầu trời đêm trong lúc chờ đợi anh.
Một lát sau anh từ phòng tắm bước ra thấy cô đang đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn ra bên ngoài không biết nhìn gì nhưng khá chăm chú. Anh nhìn thấy trên bàn đã có mấy món ăn chắc là lúc nãy nhân viên đã đem lên, anh đi tới từ sau lưng ôm lấy cô, hỏi: "Em đang nhìn gì mà chăm chú vậy?"
Cô dựa vào lồng ngực anh, một tay nắm lấy tay anh, nói: "Em đang nhìn bầu trời đêm suy nghĩ chút chuyện thôi. Anh nói xem, liệu các cặp đôi khác chia xa như chúng ta họ có thể quay lại với nhau không?"
Anh tì cằm lên vai cô, ôm chặt cô vào lòng: "Thế phải xem hoàn cảnh, tình cảm của cả hai như thế nào thôi. Chúng ta quay lại với nhau đối với anh là một điều anh mơ ước suốt năm năm qua, trong vô số giấc mơ anh đều thấy em đã quay về ở bên cạnh anh như bình thường nhưng khi mở mắt ra anh biết em đang ở một đất nước xa xôi, không có ở bên cạnh anh như trong giấc mơ. Trong lòng anh lúc đó vô cùng trống rỗng, hiện tại anh rất sợ đây là một giấc mơ."
Cô ngẩng đầu hôn lên cằm anh: "Không phải là giấc mơ đâu, là sự thật đó."
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, cong khóe môi nở nụ cười: "Đúng là sự thật, anh hiện tại và sau này đều không muốn xa cách em nữa."
"Sẽ không xa cách nữa." Hai người đứng đó ôm nhau, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc đôi mắt nhìn vào bầu trời đêm đầy sao.
Ngày hôm sau, ở chỗ biểu diễn Cố Thường Hi luyện tập đàn lại một lần nữa. Mary và giáo sư Join ngồi trên ghế đôi mắt hướng về phía cô, tập trung nghe tiếng đàn truyền tới. Một lát sau tiếng đàn dừng lại, giáo sư Join vỗ tay cười nói: "Làm tốt lắm."
Cô đứng dậy đi đến chỗ ông: "Nghe giáo sư nói như vậy thì em cảm thấy yên tâm rồi."
Mary đứng dậy lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho cô, giáo sư Join cũng đứng dậy nhìn cô: "Em phải tin tưởng vào bản thân, đừng lo lắng. Hôm nay sân khấu, ánh đèn, hào quang đều là của em nên hãy cố gắng."
Cô mỉm cười gật đầu: "Em biết rồi thầy."
Giáo sư Join vỗ vai cô rồi nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm nữa, em mau vào trong trang điểm thay đồ đi để biểu diễn. Còn khán giả sắp tới xem em rồi đấy."
Cô nhìn đồng hồ đeo tay của Mary đứng bên cạnh sau đó gật đầu: "Cũng không còn sớm nữa, vậy em với Mary vào phòng trang điểm trước đây. Lát gặp thầy sau."
"Được, lát gặp em sau."
Còn ở sân bay, Tần Minh đậu xe xong bước vào nhìn quanh một lượt thì thấy một cặp đôi đang đứng. Nhìn qua anh cũng biết hai người họ là ai, anh đi tới gọi: "Bách Khanh, Mộng Phạn. Đợi tôi có lâu không?"
Bách Khanh đi tới vỗ vai anh: "Cũng hơn mười lăm phút, làm gì để bọn mình đợi lâu thế?"
"Trên đường đi đến sân bay có chút kẹt xe nên đến trễ một chút. Hi Hi đang chuẩn bị biểu diễn không tới đón hai người được nên để tôi tới đón."
Mộng Phạn đứng bên cạnh Bách Khanh lên tiếng: "Hôm qua mình có nói với Hi Hi không cần rước bọn mình đâu, bắt taxi đi là được nhưng cậu ấy bảo hai người bọn mình lâu lâu mới xem biểu diễn nên phải đón cho yên tâm."
Anh nghe vậy thì gật đầu: "Cô ấy nói đúng, dù gì hai người đến xem cô ấy biểu diễn nên những việc này là điều mà cô ấy nên làm."
Bách Khanh nhìn đồng hồ rồi nói: "Chúng ta mau đi thôi, sắp đến giờ biểu diễn của Hi Hi rồi. Nếu còn đứng đây tán gẫu chắc tới đó sẽ muộn mất."
"Vậy chúng ta đi thôi." Anh nói rồi cầm lấy giúp vali rồi cùng hai người họ rời khỏi sân bay.
Ở bên trong phòng trang điểm, Cố Thường Hi đứng trước gương chỉnh lại chiếc váy mà mình đang mặt. Mary đi ra phía sau lưng cô giúp cô chỉnh lại dây kéo, cô hít sâu một hơi rồi thở ra, hỏi: "Em thấy như vậy đã ổn chưa?"
Mary đi ra phía trước nhìn cô, gương mặt cô được trang điểm không quá đậm, đôi môi được tô bởi một chút son màu đỏ, đôi mi được uốn cong, hai gò má thì có chút ửng hồng, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ nhàng rồi kẹp phân nửa lên. Chỉ như thế thôi nhưng lại thu hút được ánh nhìn từ người khác khiến họ không thể dời mắt được.
Mary gật đầu, nói: "Đã ổn rồi đó chị Mia nhưng thiếu bông tai. Để em chọn một cái cho chị."
Cô nghe thấy vậy thì từ trong túi xách lấy ra một hộp nhỏ, Mary đứng bên cạnh vô cùng tò mò đây là cái gì. Cô mở hộp ra, bên trong xuất hiện một đôi bông tai mà hôm trước Tần Minh đã tặng cho cô hôm giáng sinh. Cô cầm lấy đeo lên đôi tai của mình, mỉm cười quay sang hỏi: "Có hợp không? Có đẹp không?"
Mary nhanh chóng gật đầu: "Rất hợp, rất đẹp luôn đó chị Mia. Đôi bông tai này em chưa thấy bao giờ, chị mới mua sao?"
Cô đậy hộp lại để vào túi xách, lắc đầu: "Không phải chị mua mà là Tần Minh tặng cho chị. Hôm nay biểu diễn chị muốn đeo đôi bông tai này lên cho anh ấy xem."
Lúc này một người đàn ông bước vào chạy tới chỗ hai người bọn cô, hỏi: "Cô Mia, cô đã sửa soạn xong chưa?"
Cô gật đầu nhìn người đàn ông đó: "Tôi đã sửa soạn xong rồi, có thể ra biểu diễn."
Người đàn ông đó nghe vậy thì gật đầu: "Chúng ta mau đi thôi, khán giả bên ngoài đã đến đông đủ cả rồi." Cô nghe vậy thì gật đầu cùng với Mary theo người đàn ông ra ngoài.
Lúc ba người họ tới thì đã thấy chỗ ngồi đông đủ cả rồi, ba người nhanh chóng đi lên ba ghế đầu rồi ngồi xuống. Mộng Phạn quay sang nói: "Chúng ta cũng may không đến trễ đấy nếu không sẽ bỏ lỡ khúc đầu biểu diễn rồi."
Bách Khanh ngồi bên cạnh nghe vậy thì cười nói, chỉ người ngồi bên cạnh: "Em cũng phải hỏi xem người lái xe chở chúng ta là ai. Chính là người bạn trai của người sắp lên biểu diễn nên sao không gấp gáp cho được."
Mộng Phạn nghe thấy vậy thì gật đầu đồng ý: "Đúng là em cảm thấy anh nói đúng thật. Chồng em hôm nay mới thấy nói có chí lí một câu."
Tần Minh ngồi nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, anh vắt chéo chân hắng giọng nói: "Hai người còn nói linh tinh nữa một lát bắt taxi về."
Hai người nghe vậy nhanh chóng im lặng làm động tác kéo khóa miệng rồi ngồi ngay ngắn lại. Lúc này trên sân khấu đèn sáng lên, Cố Thường Hi bước ra đứng giữa sân khấu nhìn một lượt sau đó ánh mắt dừng lại chỗ ba người bọn họ lâu hơn một chút rồi rời đi, cúi chào: "Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến ủng hộ buổi biểu diễn của tôi. Để không làm lãng phí thời gian, tôi xin phép được biểu diễn để mọi người cùng lắng nghe những bản nhạc do tôi đàn."
Cô vừa nói xong thì phía dưới truyền đến tiếng vỗ tay, cô đi tới cây đàn piano để bên cạnh rồi ngồi xuống ghế sau đó đặt những ngón tay mình lên phím đàn rồi bắt đầu đàn bản nhạc đầu tiên. Tiếng đàn vừa cất lên thì mọi người lập tức im lặng lắng nghe những giai điệu truyền tới. Tần Minh ngồi ở ghế khán giả, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào cô không rời khỏi. Lúc cô bước ra thì anh đã thấy đôi bông tai hôm nay cô đeo chính là món quà giáng sinh mà anh tặng cô vào mấy hôm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.