Chương 3: ĐE DỌA NHÀ DURSLEY THÀNH CÔNG.
Tường Vân
03/02/2017
Sáng sớm ngày hôm
sau, trước cửa ngôi nhà số 4 đường Privet Drive, có một cô bé rất xinh
xắn đứng đó, mái tóc ngang vai vàng óng ánh lên trong nắng hồng, cô mặc
một cái đầm màu trắng có ren, trên tay cô cầm một vật gì đó màu đen, rất có thể là một chiếc máy. Xung quanh khu phố chỉ có vài người đi lại, cô bé khẽ gõ lên cánh cửa. Chào đón cô là một khuôn mặt to bè, hằm hằm như chỉ muốn nhảy bổ vào đánh lộn, nhưng khi thấy cô thì người nọ chợt mỉm
cười:
“A, ra là cháu, chào cháu.”
“Cháu chào bác ạ, cháu tới đây vì muốn nói chuyện với nhà bác.” Rihanna nói.
“Chuyện gì vậy cháu ?”
“Chà, bác sẽ sớm biết thôi.”
Ông Dursley né ra cho Rihanna đi vào, nó nhìn quanh và đột nhiên nó nhìn thấy cái gác xép dưới gầm cầu thang, mặt nó đanh lại thầm nghĩ sẽ quyết tâm thực hiện kế hoạch này. Rihanna vào phòng khách, ngồi xuống ghế, nói ông Dursley gọi bà vợ ra để cùng nói chuyện. Bà Dursley hỏi lịch sự :
“Cháu có muốn uống gì không ?”
“Một tách trà và dĩa bánh bích qui sẽ rất dễ thương ạ.” Rihanna mỉm cười trả lời.
Bà Dursley đem trà bánh ra .Khi mọi người đã ngồi xuống, Rihanna mở đầu :
“Hai bác có biết hôm nay cháu tới để nói chuyện gì không ?”
“Cháu nói thử xem.” Ông Dursley cười với vợ, hiển nhiên nghĩ rằng đây chỉ là trò con nít.
“Cháu chỉ muốn nói nhà bác đẹp thật, nhưng mà bác không thấy cái gác xép dưới gầm cầu thang hơi bị chướng mắt hả?” Rihanna nói tiếp, “Hơn nữa, lúc bước vô nhà bác, con có cảm giác kì lạ, giống như mình bị ngược đãi vậy, và nữa cái gác xép cầu thang sao lại có nệm gối trong đó vậy, bác làm cho ai ngủ trong đó hả ?”
“À ơ, cháu nói chơi gì vậy, sao mà có cảm giác bị ngược đãi chớ, còn cái gác xép đó để đồ không xài được thôi mà.” Ông Dursley hơi ấp úng nhưng kịp lấy lại bình tĩnh.
“Chà, vậy Harry Potter là đồ không dùng được luôn, phải không ?” Rihanna trừng mắt nhìn ông bà Dursley.
“Cháu nói gì vậy, chúng ta không hiểu.” Ông Dursley và Dursley lấm lét nhìn nhau.
“Bác hiểu cháu đang muốn nói gì mà…” Rihanna ngừng lại, nhìn thẳng vào ông bà Dursley với ánh mắt sắc bén, ánh mắt mà có thể khiến cho người ta sợ hãi, “Ông bà ngược đãi Harry Potter ! Hành hạ cậu ấy, để Harry sống những ngày tháng không bằng con chó !!! Ông bà nói sao về việc này ?!”
Bà Dursley thì gần như bị té ra khỏi ghế, bà vịn vào tay chồng, nói nhỏ điều gì đó mà cả hai đều lo lắng. Nhưng trời sinh Rihanna có lỗ tai cực thính, mấy câu nói nhỏ như vậy làm sao qua mắt được nó. Ông Dursley trấn an vợ mình, rồi lấy hết can đảm nói, nhưng vẫn không dám nhìn trực diện Rihanna :
“Này, đây là lời buộc tội rất nghiêm trọng, chúng tôi không ngược đãi Harry Potter !!!”
” “Ôi làm sao đây Veon, con bé phát hiện ra rồi, ba má nó chắc cũng biết, anh nghĩ họ có đi báo cảnh sát không ?”, “Bình tĩnh đi Petunia, mọi chuyện còn trong tầm kiểm soát, cứ để anh lo.” ”
Rihanna nhại lại cuộc đối thoại hồi nãy của ông bà Dursley, vừa nói nó vừa thích thú quan sát hai người. Bà Dursley thì trắng bệch, tay nắm chặt lấy gấu áo chồng, chồng của bà thì lo lắng ra mặt, không tin được vì sao nó có thể nghe họ nói. Sau khi nó kết thúc, mọi người đều im lặng, không một tiếng động. Ông Dursley suy nghĩ ghê lắm, đến nỗi mặt ông chuyển sang màu tím lịm. Rồi đột nhiên ông Dursley nói với giọng đắc thắng :
“Cô đâu thể buộc tội chúng tôi, cô làm gì có bằng chứng !”
Rihanna không nói gì, chỉ mỉm cười, cái mỉm cười này làm cho người ta không rét mà run, nó lấy ra cái vật màu đen, đó là cái máy ghi âm. Người ta chỉ đợi nãy giờ ông nói câu này thôi, ông Dursley à. Căn cứ vào nét mặt, chắc ông bà Dursley cũng biết đây là vật gì. Rihanna bấm cái nút trên cái máy, âm thanh phát ra :
“‘Này, mình là Rihanna Williams, nói cho mình nghe, bạn có bị cái nhà heo đó ngược đãi không?’
‘Nhà ‘heo’?’
‘Ừ.’
‘Uhm… chuyện này khó nói lắm.’
‘Không sao, có mình ở đây.’
‘Họ…họ có ngược đãi mình, nhưng mà mình quen rồi, không sao đâu.’
‘Nói nghe coi Harry, ngược đãi như thế nào?’
‘Họ bỏ đói mình khi mà mình làm sai, còn nhốt mình vào gầm cầu thang, thường xuyên la mắng, đánh đập mình, con trai của họ, Dudley ấy, hay cùng đồng bọn rượt đánh mình, họ mặc kệ…’ ”
Càng nghe, ông bà Dursley càng sợ. Bà Dursley thì mặt cắt không còn giọt máu, ông Dursley cứ liên tục trấn an vợ mình. Rihanna nói một cách ngoan độc:
“Ông bà còn lời nào để bào chữa cho hành vi của mình không?”
Rihanna nói thêm khi thấy vẻ mặt ông Dursley:
“À, về chuyện ông đang muốn hỏi thì, thưa ông, ông nghĩ cảnh sát sẽ tin ông bà, người giám hộ nghiệt ngã, hay là tin tôi, một cô bé xinh xắn đang nói ra sự thật? Đừng quên tôi còn có nhân chứng là Harry Potter, tôi không tin rằng trên người cậu bé không có một vết sẹo nào, và cho dù có phải do ông bà gây nên hay không ,tôi cũng biến nó thành của ông bà. Hơn nữa, đứa con của ông bà, nó cũng không phải là một đứa giỏi giang cho lắm, ép thì nó khai thôi…”
Sự im lặng chết người. Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng nói:
“Má ơi, thằng Harry nó làm cháy miếng bánh mì rồi, con không có gì để ăn hết.”
Bà Dursley điếng người.
“Má, má ơi? Ba má đang làm gì trong đó vậy?” Dudley hỏi khi thấy không ai trả lời nó.
Bà Dursley trả lời với giọng run run:
“Không có gì đâu cưng, ba má đang nói chuyện chút thôi mà. Con đi chơi đi, có thanh sô-cô-la má để trong ngăn tủ lạnh ấy, ăn đi con.”
Dường như Dudley là một thằng bé đơn giản, nghe có đồ ăn là nó chạy đi liền, không chút để ý giọng má nó khác hẳn. Rihanna nói:
“Dudley đấy phải không, thằng bé khờ hơn tôi tưởng đấy.”
“Cô muốn gì?” Ông Dursley gằn giọng, mặt ông tím ngắt.
“Đơn giản thôi.” Rihanna nói, “Ông bà thấy đấy, tôi có lời khai của Harry trong này, tôi có thể dễ dàng đem đi báo cảnh sát, ông bà có thể ra tòa án và đi tù vì tội bạo hành trẻ em…Tuy nhiên, tôi cũng không phải ác độc gì cho cam. Ông bà phải cam kết cho tôi, không bao giờ được ngược đãi Harry Potter nữa, bất cứ khi nào tôi muốn Harry, ông bà phải đồng ý, nuôi nấng cậu bé tử tế và như tôi đã nói ngay từ đầu, dẹp cái gầm cầu thang đi, nó chướng mắt quá, cho Harry cái phòng tử tế vào,…Chúng ta đã rõ chưa?”
Không ai nói gì, Rihanna tiếp tục:
“Tùy hai người thôi, ra tòa hoặc kí bản cam kết.”
Rihanna lấy trong túi ra một tờ giấy, đặt nó trước mặt hai người, rồi nhìn hai người thật kĩ. Ông bà Dursley đang bàn bạc, bà Dursley thì cứ giục chồng mình kí cái bản cam kết cho rồi, ông Dursley thì lại suy nghĩ lợi hại. Rihanna cứ để cho họ bàn bạc, mình thì cứ ngồi nhởn nhơ ăn bánh uống trà. Cuối cùng, họ cũng đưa ra quyết định:
“Được rồi, chúng tôi sẽ kí bản cam kết.” Ông Dursley nói với vẻ cam chịu đau đớn.
“Tuyệt vời, ông bà thật sáng suốt khi lựa chọn điều đó.” Rihanna cười nói. “Đây, ông bà ghi tên mình vô, rồi kí.”
Qúa trình kí tên cũng không có gì đặc biệt nếu không kể đến nét mặt biến hóa vi diệu của ông Dursley. Qủa như bà J.K.Rowling viết, mặt ông Dursley chuyển từ màu đỏ sang màu vàng rồi màu tím, đến màu nâu và cuối cùng là màu đen thui. Thiệt là được mở rộng tầm mắt.
Xong xuôi, Rihanna đứng lên, chào ông bà Dursley rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang phòng bếp, nó nhìn thấy Dudley đang chuẩn bị đấm Harry một cái, nó vội la lên:
“Ngừng lại!”
Hiệu quả ngay tức thì, Dudley mặt ngơ ngác nhìn về phía nó, chưa hiểu tại sao nó lại có mặt trong này. Rihanna vội chạy đến, xô Dudley ra (việc này hơi khó vì Dudley bự như con heo nái mà), xem xét Harry.
“Có sao không Harry, cái thằng đó có làm gì bạn không?”
Về Harry thì nó cũng ngạc nhiên lắm, nó sắp sửa bị ăn đòn thì bất ngờ nghe Rihanna la lên. Thấy Rihanna xem xét nó kĩ quá, nó không khỏi bị đỏ mặt, liền ấp úng nói:
“A…không sao đâu.”
Có vẻ như Dudley đã thông minh lên một chút, nó kéo Rihanna ra và nói:
“Ai đây…A, cái con bé nhà hàng xóm , sao mày lại ở đây, tránh ra coi…” Nó đẩy Rihanna sang một bên rồi nói với Harry:
“Tao chưa xong với mày đâu.”
Rihanna lập tức chắn trước mặt Dudley, làm nó té cái oạch xuống đất. Dudley giận dữ kêu lên:
“Mày!”
“Thì sao nào, mày lại bắt nạt Harry hả?” Rihanna hếch cằm.
“Đúng đấy thì sao, mắc mớ gì đến mày?”
“Vậy thì tao phải để ba má mày giải thích cho mày rồi.” Nó cười khẩy.
Cùng lúc đó ông bà Dursley cũng vừa vào đến bếp, thấy Dudley nằm dưới đất, bà Dursley chạy lại ôm chầm lấy con mình, khóc lóc xoa đầu Dudley:
“Ôi cưng của má, con có sao không, nó bắt nạt con hả?” Bà trừng mắt nhìn Rihanna.
Dudley mắt ướt ăn vạ:
“Nó xô con té, đau lắm má hu hu…”
“Chúng tao kí vô cái bản cam kết chết tiệt đó không phải để mày ăn hiếp con tao nha!” Ông Dursley gầm lên với Rihanna.
Rihanna chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười khẩy:
“Chẳng phải ông bà mới là người rõ nhất sao? Coi chừng tôi đấy!”
Rồi nó nắm tay Harry đi thẳng một mạch về nhà mình.
“A, ra là cháu, chào cháu.”
“Cháu chào bác ạ, cháu tới đây vì muốn nói chuyện với nhà bác.” Rihanna nói.
“Chuyện gì vậy cháu ?”
“Chà, bác sẽ sớm biết thôi.”
Ông Dursley né ra cho Rihanna đi vào, nó nhìn quanh và đột nhiên nó nhìn thấy cái gác xép dưới gầm cầu thang, mặt nó đanh lại thầm nghĩ sẽ quyết tâm thực hiện kế hoạch này. Rihanna vào phòng khách, ngồi xuống ghế, nói ông Dursley gọi bà vợ ra để cùng nói chuyện. Bà Dursley hỏi lịch sự :
“Cháu có muốn uống gì không ?”
“Một tách trà và dĩa bánh bích qui sẽ rất dễ thương ạ.” Rihanna mỉm cười trả lời.
Bà Dursley đem trà bánh ra .Khi mọi người đã ngồi xuống, Rihanna mở đầu :
“Hai bác có biết hôm nay cháu tới để nói chuyện gì không ?”
“Cháu nói thử xem.” Ông Dursley cười với vợ, hiển nhiên nghĩ rằng đây chỉ là trò con nít.
“Cháu chỉ muốn nói nhà bác đẹp thật, nhưng mà bác không thấy cái gác xép dưới gầm cầu thang hơi bị chướng mắt hả?” Rihanna nói tiếp, “Hơn nữa, lúc bước vô nhà bác, con có cảm giác kì lạ, giống như mình bị ngược đãi vậy, và nữa cái gác xép cầu thang sao lại có nệm gối trong đó vậy, bác làm cho ai ngủ trong đó hả ?”
“À ơ, cháu nói chơi gì vậy, sao mà có cảm giác bị ngược đãi chớ, còn cái gác xép đó để đồ không xài được thôi mà.” Ông Dursley hơi ấp úng nhưng kịp lấy lại bình tĩnh.
“Chà, vậy Harry Potter là đồ không dùng được luôn, phải không ?” Rihanna trừng mắt nhìn ông bà Dursley.
“Cháu nói gì vậy, chúng ta không hiểu.” Ông Dursley và Dursley lấm lét nhìn nhau.
“Bác hiểu cháu đang muốn nói gì mà…” Rihanna ngừng lại, nhìn thẳng vào ông bà Dursley với ánh mắt sắc bén, ánh mắt mà có thể khiến cho người ta sợ hãi, “Ông bà ngược đãi Harry Potter ! Hành hạ cậu ấy, để Harry sống những ngày tháng không bằng con chó !!! Ông bà nói sao về việc này ?!”
Bà Dursley thì gần như bị té ra khỏi ghế, bà vịn vào tay chồng, nói nhỏ điều gì đó mà cả hai đều lo lắng. Nhưng trời sinh Rihanna có lỗ tai cực thính, mấy câu nói nhỏ như vậy làm sao qua mắt được nó. Ông Dursley trấn an vợ mình, rồi lấy hết can đảm nói, nhưng vẫn không dám nhìn trực diện Rihanna :
“Này, đây là lời buộc tội rất nghiêm trọng, chúng tôi không ngược đãi Harry Potter !!!”
” “Ôi làm sao đây Veon, con bé phát hiện ra rồi, ba má nó chắc cũng biết, anh nghĩ họ có đi báo cảnh sát không ?”, “Bình tĩnh đi Petunia, mọi chuyện còn trong tầm kiểm soát, cứ để anh lo.” ”
Rihanna nhại lại cuộc đối thoại hồi nãy của ông bà Dursley, vừa nói nó vừa thích thú quan sát hai người. Bà Dursley thì trắng bệch, tay nắm chặt lấy gấu áo chồng, chồng của bà thì lo lắng ra mặt, không tin được vì sao nó có thể nghe họ nói. Sau khi nó kết thúc, mọi người đều im lặng, không một tiếng động. Ông Dursley suy nghĩ ghê lắm, đến nỗi mặt ông chuyển sang màu tím lịm. Rồi đột nhiên ông Dursley nói với giọng đắc thắng :
“Cô đâu thể buộc tội chúng tôi, cô làm gì có bằng chứng !”
Rihanna không nói gì, chỉ mỉm cười, cái mỉm cười này làm cho người ta không rét mà run, nó lấy ra cái vật màu đen, đó là cái máy ghi âm. Người ta chỉ đợi nãy giờ ông nói câu này thôi, ông Dursley à. Căn cứ vào nét mặt, chắc ông bà Dursley cũng biết đây là vật gì. Rihanna bấm cái nút trên cái máy, âm thanh phát ra :
“‘Này, mình là Rihanna Williams, nói cho mình nghe, bạn có bị cái nhà heo đó ngược đãi không?’
‘Nhà ‘heo’?’
‘Ừ.’
‘Uhm… chuyện này khó nói lắm.’
‘Không sao, có mình ở đây.’
‘Họ…họ có ngược đãi mình, nhưng mà mình quen rồi, không sao đâu.’
‘Nói nghe coi Harry, ngược đãi như thế nào?’
‘Họ bỏ đói mình khi mà mình làm sai, còn nhốt mình vào gầm cầu thang, thường xuyên la mắng, đánh đập mình, con trai của họ, Dudley ấy, hay cùng đồng bọn rượt đánh mình, họ mặc kệ…’ ”
Càng nghe, ông bà Dursley càng sợ. Bà Dursley thì mặt cắt không còn giọt máu, ông Dursley cứ liên tục trấn an vợ mình. Rihanna nói một cách ngoan độc:
“Ông bà còn lời nào để bào chữa cho hành vi của mình không?”
Rihanna nói thêm khi thấy vẻ mặt ông Dursley:
“À, về chuyện ông đang muốn hỏi thì, thưa ông, ông nghĩ cảnh sát sẽ tin ông bà, người giám hộ nghiệt ngã, hay là tin tôi, một cô bé xinh xắn đang nói ra sự thật? Đừng quên tôi còn có nhân chứng là Harry Potter, tôi không tin rằng trên người cậu bé không có một vết sẹo nào, và cho dù có phải do ông bà gây nên hay không ,tôi cũng biến nó thành của ông bà. Hơn nữa, đứa con của ông bà, nó cũng không phải là một đứa giỏi giang cho lắm, ép thì nó khai thôi…”
Sự im lặng chết người. Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng nói:
“Má ơi, thằng Harry nó làm cháy miếng bánh mì rồi, con không có gì để ăn hết.”
Bà Dursley điếng người.
“Má, má ơi? Ba má đang làm gì trong đó vậy?” Dudley hỏi khi thấy không ai trả lời nó.
Bà Dursley trả lời với giọng run run:
“Không có gì đâu cưng, ba má đang nói chuyện chút thôi mà. Con đi chơi đi, có thanh sô-cô-la má để trong ngăn tủ lạnh ấy, ăn đi con.”
Dường như Dudley là một thằng bé đơn giản, nghe có đồ ăn là nó chạy đi liền, không chút để ý giọng má nó khác hẳn. Rihanna nói:
“Dudley đấy phải không, thằng bé khờ hơn tôi tưởng đấy.”
“Cô muốn gì?” Ông Dursley gằn giọng, mặt ông tím ngắt.
“Đơn giản thôi.” Rihanna nói, “Ông bà thấy đấy, tôi có lời khai của Harry trong này, tôi có thể dễ dàng đem đi báo cảnh sát, ông bà có thể ra tòa án và đi tù vì tội bạo hành trẻ em…Tuy nhiên, tôi cũng không phải ác độc gì cho cam. Ông bà phải cam kết cho tôi, không bao giờ được ngược đãi Harry Potter nữa, bất cứ khi nào tôi muốn Harry, ông bà phải đồng ý, nuôi nấng cậu bé tử tế và như tôi đã nói ngay từ đầu, dẹp cái gầm cầu thang đi, nó chướng mắt quá, cho Harry cái phòng tử tế vào,…Chúng ta đã rõ chưa?”
Không ai nói gì, Rihanna tiếp tục:
“Tùy hai người thôi, ra tòa hoặc kí bản cam kết.”
Rihanna lấy trong túi ra một tờ giấy, đặt nó trước mặt hai người, rồi nhìn hai người thật kĩ. Ông bà Dursley đang bàn bạc, bà Dursley thì cứ giục chồng mình kí cái bản cam kết cho rồi, ông Dursley thì lại suy nghĩ lợi hại. Rihanna cứ để cho họ bàn bạc, mình thì cứ ngồi nhởn nhơ ăn bánh uống trà. Cuối cùng, họ cũng đưa ra quyết định:
“Được rồi, chúng tôi sẽ kí bản cam kết.” Ông Dursley nói với vẻ cam chịu đau đớn.
“Tuyệt vời, ông bà thật sáng suốt khi lựa chọn điều đó.” Rihanna cười nói. “Đây, ông bà ghi tên mình vô, rồi kí.”
Qúa trình kí tên cũng không có gì đặc biệt nếu không kể đến nét mặt biến hóa vi diệu của ông Dursley. Qủa như bà J.K.Rowling viết, mặt ông Dursley chuyển từ màu đỏ sang màu vàng rồi màu tím, đến màu nâu và cuối cùng là màu đen thui. Thiệt là được mở rộng tầm mắt.
Xong xuôi, Rihanna đứng lên, chào ông bà Dursley rồi đi ra ngoài, lúc đi ngang phòng bếp, nó nhìn thấy Dudley đang chuẩn bị đấm Harry một cái, nó vội la lên:
“Ngừng lại!”
Hiệu quả ngay tức thì, Dudley mặt ngơ ngác nhìn về phía nó, chưa hiểu tại sao nó lại có mặt trong này. Rihanna vội chạy đến, xô Dudley ra (việc này hơi khó vì Dudley bự như con heo nái mà), xem xét Harry.
“Có sao không Harry, cái thằng đó có làm gì bạn không?”
Về Harry thì nó cũng ngạc nhiên lắm, nó sắp sửa bị ăn đòn thì bất ngờ nghe Rihanna la lên. Thấy Rihanna xem xét nó kĩ quá, nó không khỏi bị đỏ mặt, liền ấp úng nói:
“A…không sao đâu.”
Có vẻ như Dudley đã thông minh lên một chút, nó kéo Rihanna ra và nói:
“Ai đây…A, cái con bé nhà hàng xóm , sao mày lại ở đây, tránh ra coi…” Nó đẩy Rihanna sang một bên rồi nói với Harry:
“Tao chưa xong với mày đâu.”
Rihanna lập tức chắn trước mặt Dudley, làm nó té cái oạch xuống đất. Dudley giận dữ kêu lên:
“Mày!”
“Thì sao nào, mày lại bắt nạt Harry hả?” Rihanna hếch cằm.
“Đúng đấy thì sao, mắc mớ gì đến mày?”
“Vậy thì tao phải để ba má mày giải thích cho mày rồi.” Nó cười khẩy.
Cùng lúc đó ông bà Dursley cũng vừa vào đến bếp, thấy Dudley nằm dưới đất, bà Dursley chạy lại ôm chầm lấy con mình, khóc lóc xoa đầu Dudley:
“Ôi cưng của má, con có sao không, nó bắt nạt con hả?” Bà trừng mắt nhìn Rihanna.
Dudley mắt ướt ăn vạ:
“Nó xô con té, đau lắm má hu hu…”
“Chúng tao kí vô cái bản cam kết chết tiệt đó không phải để mày ăn hiếp con tao nha!” Ông Dursley gầm lên với Rihanna.
Rihanna chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười khẩy:
“Chẳng phải ông bà mới là người rõ nhất sao? Coi chừng tôi đấy!”
Rồi nó nắm tay Harry đi thẳng một mạch về nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.