Chương 2: GẶP GỠ HARRY POTTER
Tường Vân
03/02/2017
Ngày chính thức ở
ngôi nhà số 5 đường Privet Drive diễn ra khá suôn sẻ. Từ sáng sớm, mọi
người đã bắt tay vào làm việc. Ông Williams phụ vợ dọn dẹp nhà cửa, đôi
khi làm hỏng thì bị bà Williams mắng cho một cái, Rihanna thì ở trên
phòng xếp đồ. Xếp đồ xong thì nó chạy xuống nhà phụ với ba má, nó càng
giúp thì mọi việc trở nên càng rối teng beng nên má đuổi nó trở lên lại.
“Gái đứa chỉ giỏi phá hoại.” Lúc chạy té khói lên lầu để tránh một đao của má thì nó nghe thấy má mắng nó như vậy, nó khoái chí cười khì, về điểm này thì má khỏi chê.
Mọi việc xong xuôi thì đã quá trưa, mọi người đều đói meo đói mốc, má Amanda vội đi làm bữa trưa, còn ba và con gái ngồi chơi oẳn tù tì nhéo tai trong lúc má nấu bữa trưa. Chợt vang lên tiếng chuông cửa. Rihanna chạy ra mở cửa, khi mà mở cửa ra thì Rihanna nghi ngờ là trên trái đất này còn có thứ nào to hơn cái “thứ” đứng trước nó hay không. Cái “thứ” này là một người đàn ông. Ông ta to hết cả phần của thiên hạ, hơn nữa còn có bộ ria mép siêu vĩ đại, Rihanna tí nữa là té dập mông.
“A, chào cháu.” Người đàn ông ục mịch lên tiếng, “Ba má cháu có nhà không?”
“Chào bác ạ.” Nó chào hỏi xong xuôi rồi quay vô gọi ba nó, “Ba, có người kiếm.”
Ba nó đi ra ngay sau tiếng gọi của nó. Thấy người đàn ông trước mặt, ba Andrew cũng hết hồn, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh chào hỏi:
“Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”
“À, anh là hàng xóm mới đến, chúng tôi muốn gặp mặt chào hỏi anh thôi.”
Ủa, bộ còn có “chúng tôi” hả? Tưởng có mình ổng thôi chứ.
“Xin giới thiệu tôi là Vernon Dursley, còn đây là vợ của tôi – phu nhân Petunia Dursley…” Ông ta hôn lên đôi má bà vợ (Rihanna nhăn mặt một cái) “…và con trai của tôi – cậu Dudley Dursley.” Ông ta hôn cái nữa trên trán cậu trai (mặt nó chính thức nhăn như khỉ).
Không phải vì nó ghét nhìn người ta hôn nhau đâu, nó là người phóng khoáng mà, mà là do ngoại hình của cái gia đình này không làm người ta nhăn mặt thì không được. Bà vợ thì gầy nhom gầy nhách, tóc vàng hoe, cổ “bút chì”, sau này nói chuyện cơ mật thì phải nói nhỏ lại không thôi cái cổ của bả lại dài thêm thì mệt lắm, nhìn mặt là biết ngay là bà này nghiệt rồi. Còn ông con thì như một bản sao thu nhỏ của ông cha, khác chỗ chưa có ria mép và chưa bự bằng thôi. Cái nhà này được trời phú rồi.
“Ơ, xin chào, rất vui được gặp gia đình ông.” Ba Andrew nói.
“Chúng tôi cũng vậy, chúng tôi có làm một đĩa bánh qui muốn tặng mọi người làm chút quà gặp nhau.” Nói đoạn liền đưa dĩa bánh cho ba Andrew.
Má Amanda thấy hai cha con quần quần ngoài này nãy giờ chưa vô tưởng hai cha con gặp rắc rối liền vội chạy ra xem.
“Có chuyện gì vậy ba nó?”
“Không có chuyện gì đâu, nhà hàng xóm sang thăm hỏi chúng ta ấy mà, họ còn tặng chúng ta dĩa bánh qui này.” Ba quay sang nói với má.
“Ôi dễ thương quá, cám ơn anh chị nhiều lắm!” Má nói với ông bà Dursley.
“Không có chi đâu” ông Dursley nói tiếp “ Hai ông bà rảnh chứ, hôm nay chúng tôi bận một tí việc, hai ông bà trông thằng cháu tôi giùm chúng tôi một lúc nhé, đến chiều chúng tôi sẽ đón nó về.” Vừa nói ông Dursley vừa lôi một thằng nhỏ từ phía sau ra. Nó gầy nhom à, người nhỏ thó, tóc đen rối bù, cái kính thì dán đầy băng keo, nhưng đôi mắt thì rất sang, màu xanh biếc, còn có thể thấy cái vết sẹo hình tia chớp trên tran của nó, nó nhìn như đứa bé 5,6 tuổi vậy đó, trái ngược hoàn toàn với thằng nhóc mập Dudley kia. Tổng kết lại là, thằng nhỏ bị ngược đãi.
“Chào hai bác đi mày!” ông Dursley quát lên với thằng nhỏ.
“Ơ…dạ chào hai bác ạ.” Thằng nhỏ khúm núm nói.
“Chào cháu.” Má cười tươi với nó, rồi bà nhìn ông bà Dursley, nhưng bà không còn vẻ thân thiện như trước nữa, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt và hơi có vẻ coi thường, dường như bà cũng đã nhận ra việc thằng nhỏ bị ngược đãi, ngay cả ba Andrew cũng vậy.
Rihanna cảm thấy máu nóng trong người nó xông lên, nó cực kì ghét ngược đãi trẻ con, kiếp trước bởi vì ngứa mắt mấy vụ việc như này mà nó tham gia tổ chức Bảo vệ Trẻ em, đấu tranh cho quyền trẻ em, bây giờ vụ việc xảy ra ngay trước mắt hỏi không tức làm sao được. Mặc dù chưa có bằng chứng cụ thể nhưng mà với kinh nghiệm 10 năm làm việc ở kiếp trước cộng thêm 10 năm kiếp này nó có thể khẳng định đây là bạo hành trẻ em.
“Vậy ông bà có thể trông nó dùm chúng tôi chứ?” bà Dursley hỏi.
“Vâng, chúng tôi sẽ trông thằng bé.” Ba Andrew nói với bà Dursley.
“Ôi cảm ơn ông bà nhiều lắm, thôi chúng tôi đi nhé.” Nói rồi cả nhà Dursley kéo nhau đi, bỏ mặc thằng nhỏ đứng đó một mình, không thèm lo lắng liệu những người hàng xóm này có tốt hay không, có làm hại gì đến cháu của mình hay không.
Sau khi vào trong nhà, ba má mới quay ra nói chuyện với thằng nhỏ.
“Cháu tên gì vậy? Mấy tuổi rồi?”
“Dạ cháu tên Harry Potter ạ, năm nay cháu 10 tuổi rồi.”
Harry Potter? HARRY POTTER? Đầu Rihanna quay vòng vòng, nó xuyên tới thế giới Harry Potter ư? Hay lắm Ti Mệnh, không nói cho tôi biết trước, tôi mà gặp ông thì ông chết với tôi.
“Rihanna à, con có sao không vậy?” Thấy nó lại ngẩn người, má lo lắng nhìn nó.
“Con không sao cả.”
“Thôi, ba đói bụng rồi, mẹ nó nấu xong chưa, ba phải đi ăn đây.”
…
Bữa trưa hôm đó hơi ngượng nghịu, bởi vì có thêm Harry Potter vô, nhân vật chính của cái thế giới này luôn. Rihanna đang ngồi kế Harry Potter, nó cảm thấy…chà nói sao nhỉ, nó cảm thấy hơi bị ngượng, mà lại có phần vui sướng. Vui là vì Harry Potter là bộ truyện mà nó yêu thích nhất hồi kiếp trước thậm chí có thể nói nó đã thuộc lòng nội dung truyện,, còn ngượng là bởi vì nó thấy Harry Potter là nhân vật chính, mà bây giờ lại ngồi kế bên nó, người ta là ngôi sao trong thế giới phù thủy đó. Nên là lúc ăn nó cứ hay lén nhìn Harry.
Chỉ có Harry nhỏ bé là tội nghiệp thôi, nó đâu biết gì đâu, nó chỉ thấy là cái bạn gái này cứ hay dè chừng nó, lâu lâu lại lén nhìn nó. Harry thiệt tình sợ sẽ gây khó chịu cho gia đình Williams vì tính cách và ngoại hình của nó, nhưng mà thật may là ông bà Williams rất tốt với nó, chỉ là không hiểu vì sao mà bạn gái này lại nhìn nó như vậy. Nhưng mà không sao, nó cũng quen với việc này rồi, ai mà chả coi nó là đồ dị hợm chứ. Nghĩ như vậy, nó liền cúi đầu ăn lẹ.
Bữa trưa cũng đã xong, bây giờ hai đứa nhỏ ra ngoài phòng khách chơi. Rihanna dẫn Harry ra phòng khách rồi ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc như người lớn.
“Này, mình là Rihanna Williams, nói cho mình nghe, bạn có bị cái nhà ‘heo’ đó ngược đãi không?”
“Nhà ‘heo’?” Harry bật cười trước cái biệt hiệu mà Rihanna đặt cho nhà Dursley.
“Ừ.”
“Uhm… chuyện này khó nói lắm.”
“Không sao, có mình ở đây.”
“Họ…họ có ngược đãi mình, nhưng mà mình quen rồi, không sao đâu.”
“Nói nghe coi Harry, ngược đãi như thế nào?”
Harry ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Họ bỏ đói mình khi mà mình làm sai, còn nhốt mình vào gầm cầu thang, con trai của họ, Dudley ấy, hay cùng đồng bọn rượt đánh mình,…”
Sau khi Harry kể hết, Rihanna cực kì thỏa mãn,nó đã có cái mình muốn nên liền bày đồ chơi ra, rủ Harry chơi với mình, kì lạ cái là, Rihanna là con gái mà lại không chơi búp bê, chỉ mê gậy gọc súng ống. Tụi nhỏ bày trò chơi cướp biển, lấy ghế sô-fa làm chiến hạm, rồi dùng súng đồ chơi bắn, dùng bom giấy quăng nhau. Harry bị bắn trúng hoài, mà mỗi lần thua là phải thực hiện một yêu cầu của đối phương, Rihanna cũng ít có ác, bắt Harry hát hò, nhảy múa cho mình coi. Hai đứa chơi vui quá trời, xong rồi lăn ra ngủ.
Đến chập tối thì gia đình Dursley đến đón Harry về, bà Williams ra ngoài nói với họ rằng mình sẽ giữ Harry lại ăn tối luôn, rồi không cần họ đồng ý bà liền bỏ vô nhà. Mà nhà Dursley thì xưa nay có ưa harry đâu, được như vậy họ mừng muốn chết, nên chẳng nói gì cả mà đi về. Đến bữa tối, ông Williams gọi hai đứa dậy vào ăn. Bữa ăn này không còn ngượng nghịu như trước nữa, mà thân thiết hơn nhiều. mọi người nói chuyện rôm rả, Harry cũng nói nhiều hơn, điều mà trước đây nó chưa từng làm. Cuối cùng, khi đưa Harry về nhà, má Amanda còn dặn nó rằng:
“Harry à, bất cứ lúc nào con muốn, thì nhà bác luôn chào đón con nhé!”
Harry cảm ơn má Amanda, sau đó đi vào nhà. Rihanna cũng tạm biệt Harry rồi về nhà. Cũng đã tới giờ ngủ, nó về phòng, vô tắm lẹ rồi nhào lên giường ngủ. Nó rất hào hứng khi nghĩ về ngày mai, về kế hoạch mà nó toan tính thực hiện, và chưa đến một giây sau, nó đã chìm vào giấc ngủ.
——— ————-ta là phân cách tuyến trên thiên cung———— ———–
“Hắt xìiiiiiiii” Một tràng hắt hơi dài vang lên một cách kì lạ.
Ti Mệnh quẹt mũi thầm nghĩ “Ai da, không biết ai nói xấu mình vậy ta… HẮT XÌ!”
Thiệt tội nghiệp.
“Gái đứa chỉ giỏi phá hoại.” Lúc chạy té khói lên lầu để tránh một đao của má thì nó nghe thấy má mắng nó như vậy, nó khoái chí cười khì, về điểm này thì má khỏi chê.
Mọi việc xong xuôi thì đã quá trưa, mọi người đều đói meo đói mốc, má Amanda vội đi làm bữa trưa, còn ba và con gái ngồi chơi oẳn tù tì nhéo tai trong lúc má nấu bữa trưa. Chợt vang lên tiếng chuông cửa. Rihanna chạy ra mở cửa, khi mà mở cửa ra thì Rihanna nghi ngờ là trên trái đất này còn có thứ nào to hơn cái “thứ” đứng trước nó hay không. Cái “thứ” này là một người đàn ông. Ông ta to hết cả phần của thiên hạ, hơn nữa còn có bộ ria mép siêu vĩ đại, Rihanna tí nữa là té dập mông.
“A, chào cháu.” Người đàn ông ục mịch lên tiếng, “Ba má cháu có nhà không?”
“Chào bác ạ.” Nó chào hỏi xong xuôi rồi quay vô gọi ba nó, “Ba, có người kiếm.”
Ba nó đi ra ngay sau tiếng gọi của nó. Thấy người đàn ông trước mặt, ba Andrew cũng hết hồn, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh chào hỏi:
“Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”
“À, anh là hàng xóm mới đến, chúng tôi muốn gặp mặt chào hỏi anh thôi.”
Ủa, bộ còn có “chúng tôi” hả? Tưởng có mình ổng thôi chứ.
“Xin giới thiệu tôi là Vernon Dursley, còn đây là vợ của tôi – phu nhân Petunia Dursley…” Ông ta hôn lên đôi má bà vợ (Rihanna nhăn mặt một cái) “…và con trai của tôi – cậu Dudley Dursley.” Ông ta hôn cái nữa trên trán cậu trai (mặt nó chính thức nhăn như khỉ).
Không phải vì nó ghét nhìn người ta hôn nhau đâu, nó là người phóng khoáng mà, mà là do ngoại hình của cái gia đình này không làm người ta nhăn mặt thì không được. Bà vợ thì gầy nhom gầy nhách, tóc vàng hoe, cổ “bút chì”, sau này nói chuyện cơ mật thì phải nói nhỏ lại không thôi cái cổ của bả lại dài thêm thì mệt lắm, nhìn mặt là biết ngay là bà này nghiệt rồi. Còn ông con thì như một bản sao thu nhỏ của ông cha, khác chỗ chưa có ria mép và chưa bự bằng thôi. Cái nhà này được trời phú rồi.
“Ơ, xin chào, rất vui được gặp gia đình ông.” Ba Andrew nói.
“Chúng tôi cũng vậy, chúng tôi có làm một đĩa bánh qui muốn tặng mọi người làm chút quà gặp nhau.” Nói đoạn liền đưa dĩa bánh cho ba Andrew.
Má Amanda thấy hai cha con quần quần ngoài này nãy giờ chưa vô tưởng hai cha con gặp rắc rối liền vội chạy ra xem.
“Có chuyện gì vậy ba nó?”
“Không có chuyện gì đâu, nhà hàng xóm sang thăm hỏi chúng ta ấy mà, họ còn tặng chúng ta dĩa bánh qui này.” Ba quay sang nói với má.
“Ôi dễ thương quá, cám ơn anh chị nhiều lắm!” Má nói với ông bà Dursley.
“Không có chi đâu” ông Dursley nói tiếp “ Hai ông bà rảnh chứ, hôm nay chúng tôi bận một tí việc, hai ông bà trông thằng cháu tôi giùm chúng tôi một lúc nhé, đến chiều chúng tôi sẽ đón nó về.” Vừa nói ông Dursley vừa lôi một thằng nhỏ từ phía sau ra. Nó gầy nhom à, người nhỏ thó, tóc đen rối bù, cái kính thì dán đầy băng keo, nhưng đôi mắt thì rất sang, màu xanh biếc, còn có thể thấy cái vết sẹo hình tia chớp trên tran của nó, nó nhìn như đứa bé 5,6 tuổi vậy đó, trái ngược hoàn toàn với thằng nhóc mập Dudley kia. Tổng kết lại là, thằng nhỏ bị ngược đãi.
“Chào hai bác đi mày!” ông Dursley quát lên với thằng nhỏ.
“Ơ…dạ chào hai bác ạ.” Thằng nhỏ khúm núm nói.
“Chào cháu.” Má cười tươi với nó, rồi bà nhìn ông bà Dursley, nhưng bà không còn vẻ thân thiện như trước nữa, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt và hơi có vẻ coi thường, dường như bà cũng đã nhận ra việc thằng nhỏ bị ngược đãi, ngay cả ba Andrew cũng vậy.
Rihanna cảm thấy máu nóng trong người nó xông lên, nó cực kì ghét ngược đãi trẻ con, kiếp trước bởi vì ngứa mắt mấy vụ việc như này mà nó tham gia tổ chức Bảo vệ Trẻ em, đấu tranh cho quyền trẻ em, bây giờ vụ việc xảy ra ngay trước mắt hỏi không tức làm sao được. Mặc dù chưa có bằng chứng cụ thể nhưng mà với kinh nghiệm 10 năm làm việc ở kiếp trước cộng thêm 10 năm kiếp này nó có thể khẳng định đây là bạo hành trẻ em.
“Vậy ông bà có thể trông nó dùm chúng tôi chứ?” bà Dursley hỏi.
“Vâng, chúng tôi sẽ trông thằng bé.” Ba Andrew nói với bà Dursley.
“Ôi cảm ơn ông bà nhiều lắm, thôi chúng tôi đi nhé.” Nói rồi cả nhà Dursley kéo nhau đi, bỏ mặc thằng nhỏ đứng đó một mình, không thèm lo lắng liệu những người hàng xóm này có tốt hay không, có làm hại gì đến cháu của mình hay không.
Sau khi vào trong nhà, ba má mới quay ra nói chuyện với thằng nhỏ.
“Cháu tên gì vậy? Mấy tuổi rồi?”
“Dạ cháu tên Harry Potter ạ, năm nay cháu 10 tuổi rồi.”
Harry Potter? HARRY POTTER? Đầu Rihanna quay vòng vòng, nó xuyên tới thế giới Harry Potter ư? Hay lắm Ti Mệnh, không nói cho tôi biết trước, tôi mà gặp ông thì ông chết với tôi.
“Rihanna à, con có sao không vậy?” Thấy nó lại ngẩn người, má lo lắng nhìn nó.
“Con không sao cả.”
“Thôi, ba đói bụng rồi, mẹ nó nấu xong chưa, ba phải đi ăn đây.”
…
Bữa trưa hôm đó hơi ngượng nghịu, bởi vì có thêm Harry Potter vô, nhân vật chính của cái thế giới này luôn. Rihanna đang ngồi kế Harry Potter, nó cảm thấy…chà nói sao nhỉ, nó cảm thấy hơi bị ngượng, mà lại có phần vui sướng. Vui là vì Harry Potter là bộ truyện mà nó yêu thích nhất hồi kiếp trước thậm chí có thể nói nó đã thuộc lòng nội dung truyện,, còn ngượng là bởi vì nó thấy Harry Potter là nhân vật chính, mà bây giờ lại ngồi kế bên nó, người ta là ngôi sao trong thế giới phù thủy đó. Nên là lúc ăn nó cứ hay lén nhìn Harry.
Chỉ có Harry nhỏ bé là tội nghiệp thôi, nó đâu biết gì đâu, nó chỉ thấy là cái bạn gái này cứ hay dè chừng nó, lâu lâu lại lén nhìn nó. Harry thiệt tình sợ sẽ gây khó chịu cho gia đình Williams vì tính cách và ngoại hình của nó, nhưng mà thật may là ông bà Williams rất tốt với nó, chỉ là không hiểu vì sao mà bạn gái này lại nhìn nó như vậy. Nhưng mà không sao, nó cũng quen với việc này rồi, ai mà chả coi nó là đồ dị hợm chứ. Nghĩ như vậy, nó liền cúi đầu ăn lẹ.
Bữa trưa cũng đã xong, bây giờ hai đứa nhỏ ra ngoài phòng khách chơi. Rihanna dẫn Harry ra phòng khách rồi ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc như người lớn.
“Này, mình là Rihanna Williams, nói cho mình nghe, bạn có bị cái nhà ‘heo’ đó ngược đãi không?”
“Nhà ‘heo’?” Harry bật cười trước cái biệt hiệu mà Rihanna đặt cho nhà Dursley.
“Ừ.”
“Uhm… chuyện này khó nói lắm.”
“Không sao, có mình ở đây.”
“Họ…họ có ngược đãi mình, nhưng mà mình quen rồi, không sao đâu.”
“Nói nghe coi Harry, ngược đãi như thế nào?”
Harry ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Họ bỏ đói mình khi mà mình làm sai, còn nhốt mình vào gầm cầu thang, con trai của họ, Dudley ấy, hay cùng đồng bọn rượt đánh mình,…”
Sau khi Harry kể hết, Rihanna cực kì thỏa mãn,nó đã có cái mình muốn nên liền bày đồ chơi ra, rủ Harry chơi với mình, kì lạ cái là, Rihanna là con gái mà lại không chơi búp bê, chỉ mê gậy gọc súng ống. Tụi nhỏ bày trò chơi cướp biển, lấy ghế sô-fa làm chiến hạm, rồi dùng súng đồ chơi bắn, dùng bom giấy quăng nhau. Harry bị bắn trúng hoài, mà mỗi lần thua là phải thực hiện một yêu cầu của đối phương, Rihanna cũng ít có ác, bắt Harry hát hò, nhảy múa cho mình coi. Hai đứa chơi vui quá trời, xong rồi lăn ra ngủ.
Đến chập tối thì gia đình Dursley đến đón Harry về, bà Williams ra ngoài nói với họ rằng mình sẽ giữ Harry lại ăn tối luôn, rồi không cần họ đồng ý bà liền bỏ vô nhà. Mà nhà Dursley thì xưa nay có ưa harry đâu, được như vậy họ mừng muốn chết, nên chẳng nói gì cả mà đi về. Đến bữa tối, ông Williams gọi hai đứa dậy vào ăn. Bữa ăn này không còn ngượng nghịu như trước nữa, mà thân thiết hơn nhiều. mọi người nói chuyện rôm rả, Harry cũng nói nhiều hơn, điều mà trước đây nó chưa từng làm. Cuối cùng, khi đưa Harry về nhà, má Amanda còn dặn nó rằng:
“Harry à, bất cứ lúc nào con muốn, thì nhà bác luôn chào đón con nhé!”
Harry cảm ơn má Amanda, sau đó đi vào nhà. Rihanna cũng tạm biệt Harry rồi về nhà. Cũng đã tới giờ ngủ, nó về phòng, vô tắm lẹ rồi nhào lên giường ngủ. Nó rất hào hứng khi nghĩ về ngày mai, về kế hoạch mà nó toan tính thực hiện, và chưa đến một giây sau, nó đã chìm vào giấc ngủ.
——— ————-ta là phân cách tuyến trên thiên cung———— ———–
“Hắt xìiiiiiiii” Một tràng hắt hơi dài vang lên một cách kì lạ.
Ti Mệnh quẹt mũi thầm nghĩ “Ai da, không biết ai nói xấu mình vậy ta… HẮT XÌ!”
Thiệt tội nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.