Chương 9: HẺM XÉO: TRÒ CHUYỆN CÙNG HAGRID.
Tường Vân
12/02/2017
Sáng sớm hôm sau, Rihanna bị đánh thức bởi một tiếng động như đại bác phía dưới nhà. Nó lầu bầu:
“Ồn ào quá…”
Rồi xoay người ngủ tiếp. Tiếng động đó ngưng một chút rồi tiếp tục, lần này coi bộ còn to hơn lần trước, giống như nhà Williams mà không dậy thì kẻ đó sẵn sang đạp cửa mà đi vào lôi đầu mỗi một người dậy. Chịu hết nổi, nó bực mình mở mắt, nhìn sang bên cái đồng hồ. Mới 6 giờ sáng, ôi cha mẹ ơi, sớm quá, 8 giờ nhà nó mới dậy. Tiếng động đó lại vang lên nữa. Nó cảm thấy ghen tị với ba má nó ghê, họ ngủ ở phòng trong, ít nhiều âm thanh cũng bị hãm lại, không như nó phòng ngoài, lãnh hết mọi thứ.
Rihanna ngồi dậy, không thèm vệ sinh cá nhân, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy xuống nhà, vừa đi nó vừa lầm bầm:
“Ai lại đi gọi cửa giờ này hả trời. Nếu mà là nhà Dursley thì họ chết chắc rồi.”
“Rầm rầm,” Tiếng động đinh tai điếc óc lại vang lên.
“Rồi rồi!”
Rihanna hét lên với bên ngoài, chạy vội vàng ra mở cửa. Khi mà mở ra rồi thì nó tự hỏi là ai lại đi đặt hai cái cột ở trước cửa nhà nó. Nó lờ mờ dụi dụi hai mắt, cho là mình còn ngái ngủ, không nhìn kĩ. Và đúng là nó không nhìn kĩ thật, hai cái cột đó là hai cái chân, chân của người khổng lồ. Nó ngước lên, một người đàn ông to khủng khiếp, to hơn những gì mà nó từng biết, đang nhìn nó. Không thấy rõ khuôn mặt ông ta bởi vì đám râu ria rậm rạp đó che gần hết rồi, hơn nữa ông ta lại đứng ở hướng ngược nắng, không thấy cũng là phải. Nhưng đôi mắt thì rất sáng, chúng có màu đen, và chủ nhân của chúng đang ngó Rihanna.
“Chào Rihanna, bác là Hagrid, người giữ khóa của Hogwarts, bác cá là con nhận được thư cú rồi chứ?”
“Ơ, dạ rồi.”
“Tốt, bác cần nói chuyện với cha mẹ cháu một số việc.”
“A, bác vào nhà trước đi ạ, để con đi gọi ba má.”
Rihanna né ra một bên để Hagrid vào, nhưng mà nó lập tức hối hận, lão quá to mà cái cửa thì quá bé, nó thì đứng nép sang bên thành ra nó bị lão ép thở không nổi. Khi mà lão Hagrid chui nổi cái mình của lão qua được cái cửa này thì Rihanna cũng sắp chết vì thiếu khí. Nó hết sức bình sinh hít không khí, vừa nói:
“Khụ khụ, bác vào phòng khách ngồi đi ạ.”
Nó hối hận tập hai, vì cái ghế bành coi bộ sắp sụp tới nơi rồi khi lão ngồi xuống.
“Bác uống trà không ạ?”
“À, có chứ, cảm ơn con.”
Nó vào bếp pha trà, tìm trong tủ một ít bánh qui bày ra đĩa, rồi đem ra cho lão Hagrid.
“Bác đợi một tí nhé, con đi gọi ba má.”
Nói rồi nó chạy lên lầu, mở cửa phòng ba má nó ra, gọi to:
“Ba má, dậy đi, có người kiếm.”
Ông bà Williams có vẻ như đang ngủ say sưa ngon lành, đặc biệt là ông Williams. Má Amanda quay người, khẽ hỏi:
“Ai kiếm vậy con.”
“Hagrid, ông ta bảo ổng là người giữ khóa của trường Hogwarts.”
Ba Andrew nghe động tĩnh cũng dậy, nghe Rihanna nói, ông ngáp một cái :
“Ôi lại cái trường Hogwarts gì đấy hả? Ba nói con rồi, đừng có tin ba cái thứ đó mà.”
“Về ngủ đi con yêu, con bị mộng du rồi.”
“Ba! Má! Có người ở dưới nhà đang chờ ba má đó, dậy giùm con đi ạ!”
Không ai trả lời.
“BA! MÁ!”
“Rồi Rihanna, ba má sẽ xuống nhà, nếu không đúng như con nói thì, con bị cắt tiền ăn vặt trong tháng này. Nghe chưa?!”
“…Dạ.”
Dọa cắt tiền ăn quà của nó hả? Nó không sợ, dù sao thì cũng có lão Hagrid đang ngồi dưới nhà rồi, lo gì. Ba má sẽ phải kinh ngạc cho coi.
Rihanna về phòng, thay đồ đàng hoàng rồi mới xuống nhà. Trong phòng khách, ông bà Williams ngồi trên cái ghế ở đối diện cái ghế mà lão Hagrid đang ngồi, nom trông hai người có vẻ sững sờ, có thể là do lần đầu tiên gặp một người khổng lồ, cũng có thể là do lời nói của Rihanna đúng, có trường Hogwarts thật.
Nó đứng trước ngưỡng cửa phòng khách, nhìn lão Hagrid và ba má để xem ý họ là có cho nó vào luôn không. Lão Hagrid cười nhìn Rihanna, ba má thì gật đầu ngắc ngứ.
Nó đi vào, ngồi cạnh ba nó. Lão Hagrid mở đầu:
“Chào ông bà Williams, ông bà thiệt là tử tế khi chịu nói chuyện với tôi, thường thì ít ai chịu nổi tôi lắm.”
“Tôi là Rubeus Hagrid, người giữ khóa của trường Hogwarts, tôi tới đây để thông báo cho ông bà và con gái của ông bà là cháu được nhận vào trường Hogwarts – ngôi trường dành cho phù thủy. Cô Williams đây có năng lực đặc biệt, khi mới sinh ra đã được ghi danh vào trường. Vì ông bà là Muggle,”
“Muggle?” Ba Andrew khó hiểu hỏi.
“À, đó là từ dùng để chỉ những người không có pháp thuật như ông bà. Như tôi đã nói, vì ông bà là Muggle nên trường phái tôi đến để nói chuyện với ông bà về việc này. Chuyện này có thể khó tin một chút, nhất là đối với những muggle như ông bà, nhưng mà nó có thiệt, cô Williams có pháp thuật, và cô ấy là một phù thủy. Hôm nay tôi sẽ dẫn cô bé đi đến Hẻm Xéo để mua đồ dùng cần thiết cho năm học.”
Ba Andrew lên tiếng:
“Xin lỗi, nhưng mà tôi e là ông đã lầm rồi, con gái chúng tôi không thể nào có pháp thuật được, nó không phải là phù thủy và cái trường Hogwarts cùng Hẻm Séo gì gì đó càng không có thật.”
“Không có thiệt hả, thử hỏi Rihanna xem nào,” Lão Hagrid quay qua Rihanna hỏi, “Cháu có thấy mình biểu hiện khác với mọi người không?”
“Ý ông là con gái chúng tôi bị điên đó hả?!” Ba giận dữ nói.
“Không, không, ý tôi là, cô bé có biểu hiện của pháp thuật không ấy mà, đừng hiểu lầm tôi.” Lão Hagrid nói tiếp, “Ông bà không phải là trường hợp đầu tiên, có nhiều người còn dọa sẽ báo cảnh sát nữa.”
“Có tin chúng tôi báo cảnh sát bây giờ luôn không?!”
“Anh Andrew, bình tĩnh chút đi.” Má khẽ nói.
“Hừ.”
Cũng đúng thôi, ba má mà thấy một người lạ hoắc, mặt mày ba trợn ngồi trong phòng khách nhà mình, còn nói con gái mình là phù thủy, ai mà không điên tiết cho được.
“Được rồi,” Lão Hagrid nói với giọng hơi rầu rĩ, “Rihanna à, con có bất cứ một biểu hiện nào không?”
Mặc dù không nhưng mà vẫn phải nói có, nói không thì coi như giấc mơ đi Hogwarts của nó tiêu tùng. Nó giả vờ suy nghĩ sâu xa lắm, rồi nói với giọng hưng phấn:
“Có ạ.”
“Kể ra xem nào.”
“Con có thể làm cho bông hoa bay lơ lửng, rồi những lúc lười lấy đồ thì tự nhiên nó lại ở trong tay của con,… Còn nhiều lắm ạ.”
Ba má cũng hết hồn, nhìn Rihanna chằm chằm.
“Con vừa nói gì vậy. Bông hoa bay, đồ vật…Cái gì vậy?”
“Ba à, đó là những biểu hiện gần đây của con đó, con là phù thủy.”
“Ông bà nghe cô bé nói rồi đó.”
“Vậy hả, ông cũng là pháp sư chứ gì, ông chứng minh cho tôi thử coi.”
“Cái này không được đâu,” Hagrid đột nhiên nói nhỏ lại, “Nhưng mà do ông bà yêu cầu nhé.”
Lão Hagrid lấy ra một cây dù màu hồng trong cái áo khoác của lão, rồi chĩa cây dù vào bộ ấm trà trên bàn, lập tức cái ấm bay lên không trung rồi duyên dáng nghiêng xuống, rót đầy hai tách trà, rồi hai cái tách bay đến chỗ ông bà Williams.
Còn về phía ông bà Williams, mặt ai nấy đều mang một vẻ hãi hùng, dường như không thể tin vào mắt mình. Ba Andrew há hốc miệng, trợn trừng nhìn ấm trà, má Amanda thì bụm miệng lại, sửng sốt.
Rihanna vô cùng thích thú nhìn bộ ấm trà bay lên bay xuống, kì này mà ba má không cho nó đi Hogwarts thì nó bỏ nhà đi bụi luôn.
Không ai nói gì một hồi lâu, đột nhiên ba Andrew lên tiếng:
“Vậy…vậy là, có thiệt hả, có pháp sư và phù thủy hả?”
“Tôi nói ông rồi, có thiệt mà.”
“Vậy con gái chúng tôi cũng là phù thủy luôn hả?”
“Đúng vậy.”
“Chà…”
Ba má nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Rihanna, không nói gì cả. Lão Hagrid lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng:
“Ông bà thấy sao, Rihanna sẽ nhập học Hogwarts, đó là nơi mà con bé thuộc về. Nếu ông bà đồng ý thì chút nữa tôi sẽ dắt cô bé đi mua đồ ở Hẻm Xéo. Mà đằng nào đi nữa, nếu Rihanna nguyện ý, thì cô bé vẫn sẽ nhập học Hogwarts mà thôi.”
Cuối cùng, ba Andrew nói:
“Được rồi, chúng tôi đồng ý, nhưng mà liệu có an toàn không?”
“Tất nhiên rồi, Hogwarts là nơi an toàn nhất trên thế giới, vì nơi đó có cụ Dumbledore mà.”
“Cụ Dumbledore là ai?” Má Amanda lên tiếng hỏi.
“Cụ Albus Dumbledore, một pháp sư vĩ đại, cụ là Hiệu trưởng của Hogwarts, cụ là người có cống hiến nhiều nhất cho thế giới pháp thuật.” Lão Hagrid trả lời với vẻ kính trọng lộ rõ trên mặt.
“Vậy còn về ngôi trường thì sao, nó nằm ở đâu?”
“Ngôi trường nằm ở một nơi mà các muggle như ông bà không bao giờ tìm ra được. Hogwarts là một ngôi trường nội trú, các phù thủy trẻ sẽ học ở đó 7 năm, về nhà vào dịp Giáng sinh, lễ Phục sinh và mùa hè, trong thư có ghi rõ ngày nhập học đó, tụi nhỏ sẽ đi bằng tàu lửa để đến trường.”
“Còn cái Hẻm Séo gì đó, nó ở đâu? Với lại tụi ông có xài tiền tệ của chúng tôi không?
“Hẻm Xéo ở Luân Đôn, sau quán Cái Vạc Lủng có một lối đi. À còn về chuyện tiền tệ, không, chúng tôi không xài bảng Anh mà chúng tôi dùng tiền phù thủy, gồm có galleon, sickle và knut.” Lão Hagrid nói thêm khi nhìn thấy vẻ mặt của má Amanda, “Quán Cái Vạc Lủng nằm ở Luân Đôn luôn, muggle không thể nhìn thấy được.”
“Vậy thì làm sao mà Rihanna mua đồ được chứ, chúng tôi đâu có tiền phù thủy.”
“Ông bà không cần phải lo, tất nhiên là sẽ có dịch vụ chuyển tiền rồi. Ngân hàng Gringott sẽ làm chuyện đó. Ông bà chỉ cần đi đổi tiền là được.”
“Vậy là chúng tôi vô Hẻm Xéo luôn hả?”
“Tất nhiên rồi, ông bà không vô thì làm sao Rihanna có tiền mà mua được đồ.”
“Nhưng mà tôi tưởng là người như chúng tôi không được vô.”
“Đối với trường hợp của ông bà thì có thể vô được.” Lão Hagrid nói tiếp, “Vậy ông bà đồng ý rồi nhé, bây giờ tôi đi đây một tí, chút nữa quay lại đưa gia đình ông bà đi.”
Lão quay sang nói với Rihanna:
“Rihanna à, con còn giữ cái thư của trường Hogwarst không?”
“Có ạ.”
“Ờ, trong đó có một danh sách mà con cần mua cho năm học đó, lấy ra sẵn đi, tí nữa là đi luôn,” Lão nhìn lên đồng hồ rồi quay sang ông bà Williams nói, “Chà, gần 7 giờ rồi, tôi xin phép nhé.”
Nói rồi lão Hagrid đứng lên (cái ghế bành rung rung), chào ông bà Williams một cái rồi đi ra cửa, nghi là sau đợt này chắc thay luôn cái ghế với cái cửa quá.
Sau khi lão Hagrid đi, Rihanna cùng ba má nó nói chuyện. Ba Andrew hỏi:
“Sao từ trước tới giờ con không cho ba má biết là con có pháp thuật?”
Tại vì con có tí biểu hiện gì đâu mà nói! Rihanna muốn nói vậy lắm mà kềm lại.
“Ơ, không phải ba má dọa sẽ tống con vô nhà thương điên sao. Sao con dám nói được chớ.”
“Cái đó khác,… Được rồi, con gái của ba má là phù thủy, ba sẽ cần một thời gian để tiêu hóa chuyện này.”
Má đột nhiên hỏi ba:
“Anh có nghĩ cái ông đó lừa đảo bắt cóc con nít không?”
Rihanna cự lại liền:
“Sao mà được má, ổng là pháp sư mà, má thấy cái ấm bay lên không?”
“Cũng có thể lắm, nhưng mà ổng làm phép cho mình coi rồi đó, với lại ổng nói sẽ dẫn chúng ta đi vô Hẻm Xéo mà.” Ba Andrew nói tiếp, “Chuyện này chúng ta sẽ sớm biết thôi mà.”
Mọi người ngồi chờ trong phòng khách, Rihanna chạy lên lầu lấy ra cái danh sách mua đồ đính kèm với bức thư Hogwarts, rồi chạy xuống ngồi đợi chung với ba má nó. Nói thêm đôi ba câu nữa thì ngoài cửa vang lên tiếng “Rầm rầm” như hồi sáng, chỉ khác là lần này đỡ hơn, Rihanna nghi ngờ là lão Hagrid có biết gõ cửa nhỏ nhẹ là gì không, nhưng mà nó bỏ ngay cái suy nghĩ ấy, vì nếu như vậy thì lão đâu phải là Hagrid nữa.
Lão Hagrid cười tươi với nhà Williams khi họ bước ra, bên cạnh là Harry trông nhỏ bé đến phát thương, lão nói:
“Xong, tôi đã nói chuyện với ông bà Dursley, cũng nhanh vì chẳng cần nói gì nhiều, cậu nhóc Harry này cũng là pháp sư, năm nay cũng là tân sinh vào Hogwarts giống Rihanna. Bây giờ chúng ta lên đường nào.”
“Ồn ào quá…”
Rồi xoay người ngủ tiếp. Tiếng động đó ngưng một chút rồi tiếp tục, lần này coi bộ còn to hơn lần trước, giống như nhà Williams mà không dậy thì kẻ đó sẵn sang đạp cửa mà đi vào lôi đầu mỗi một người dậy. Chịu hết nổi, nó bực mình mở mắt, nhìn sang bên cái đồng hồ. Mới 6 giờ sáng, ôi cha mẹ ơi, sớm quá, 8 giờ nhà nó mới dậy. Tiếng động đó lại vang lên nữa. Nó cảm thấy ghen tị với ba má nó ghê, họ ngủ ở phòng trong, ít nhiều âm thanh cũng bị hãm lại, không như nó phòng ngoài, lãnh hết mọi thứ.
Rihanna ngồi dậy, không thèm vệ sinh cá nhân, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy xuống nhà, vừa đi nó vừa lầm bầm:
“Ai lại đi gọi cửa giờ này hả trời. Nếu mà là nhà Dursley thì họ chết chắc rồi.”
“Rầm rầm,” Tiếng động đinh tai điếc óc lại vang lên.
“Rồi rồi!”
Rihanna hét lên với bên ngoài, chạy vội vàng ra mở cửa. Khi mà mở ra rồi thì nó tự hỏi là ai lại đi đặt hai cái cột ở trước cửa nhà nó. Nó lờ mờ dụi dụi hai mắt, cho là mình còn ngái ngủ, không nhìn kĩ. Và đúng là nó không nhìn kĩ thật, hai cái cột đó là hai cái chân, chân của người khổng lồ. Nó ngước lên, một người đàn ông to khủng khiếp, to hơn những gì mà nó từng biết, đang nhìn nó. Không thấy rõ khuôn mặt ông ta bởi vì đám râu ria rậm rạp đó che gần hết rồi, hơn nữa ông ta lại đứng ở hướng ngược nắng, không thấy cũng là phải. Nhưng đôi mắt thì rất sáng, chúng có màu đen, và chủ nhân của chúng đang ngó Rihanna.
“Chào Rihanna, bác là Hagrid, người giữ khóa của Hogwarts, bác cá là con nhận được thư cú rồi chứ?”
“Ơ, dạ rồi.”
“Tốt, bác cần nói chuyện với cha mẹ cháu một số việc.”
“A, bác vào nhà trước đi ạ, để con đi gọi ba má.”
Rihanna né ra một bên để Hagrid vào, nhưng mà nó lập tức hối hận, lão quá to mà cái cửa thì quá bé, nó thì đứng nép sang bên thành ra nó bị lão ép thở không nổi. Khi mà lão Hagrid chui nổi cái mình của lão qua được cái cửa này thì Rihanna cũng sắp chết vì thiếu khí. Nó hết sức bình sinh hít không khí, vừa nói:
“Khụ khụ, bác vào phòng khách ngồi đi ạ.”
Nó hối hận tập hai, vì cái ghế bành coi bộ sắp sụp tới nơi rồi khi lão ngồi xuống.
“Bác uống trà không ạ?”
“À, có chứ, cảm ơn con.”
Nó vào bếp pha trà, tìm trong tủ một ít bánh qui bày ra đĩa, rồi đem ra cho lão Hagrid.
“Bác đợi một tí nhé, con đi gọi ba má.”
Nói rồi nó chạy lên lầu, mở cửa phòng ba má nó ra, gọi to:
“Ba má, dậy đi, có người kiếm.”
Ông bà Williams có vẻ như đang ngủ say sưa ngon lành, đặc biệt là ông Williams. Má Amanda quay người, khẽ hỏi:
“Ai kiếm vậy con.”
“Hagrid, ông ta bảo ổng là người giữ khóa của trường Hogwarts.”
Ba Andrew nghe động tĩnh cũng dậy, nghe Rihanna nói, ông ngáp một cái :
“Ôi lại cái trường Hogwarts gì đấy hả? Ba nói con rồi, đừng có tin ba cái thứ đó mà.”
“Về ngủ đi con yêu, con bị mộng du rồi.”
“Ba! Má! Có người ở dưới nhà đang chờ ba má đó, dậy giùm con đi ạ!”
Không ai trả lời.
“BA! MÁ!”
“Rồi Rihanna, ba má sẽ xuống nhà, nếu không đúng như con nói thì, con bị cắt tiền ăn vặt trong tháng này. Nghe chưa?!”
“…Dạ.”
Dọa cắt tiền ăn quà của nó hả? Nó không sợ, dù sao thì cũng có lão Hagrid đang ngồi dưới nhà rồi, lo gì. Ba má sẽ phải kinh ngạc cho coi.
Rihanna về phòng, thay đồ đàng hoàng rồi mới xuống nhà. Trong phòng khách, ông bà Williams ngồi trên cái ghế ở đối diện cái ghế mà lão Hagrid đang ngồi, nom trông hai người có vẻ sững sờ, có thể là do lần đầu tiên gặp một người khổng lồ, cũng có thể là do lời nói của Rihanna đúng, có trường Hogwarts thật.
Nó đứng trước ngưỡng cửa phòng khách, nhìn lão Hagrid và ba má để xem ý họ là có cho nó vào luôn không. Lão Hagrid cười nhìn Rihanna, ba má thì gật đầu ngắc ngứ.
Nó đi vào, ngồi cạnh ba nó. Lão Hagrid mở đầu:
“Chào ông bà Williams, ông bà thiệt là tử tế khi chịu nói chuyện với tôi, thường thì ít ai chịu nổi tôi lắm.”
“Tôi là Rubeus Hagrid, người giữ khóa của trường Hogwarts, tôi tới đây để thông báo cho ông bà và con gái của ông bà là cháu được nhận vào trường Hogwarts – ngôi trường dành cho phù thủy. Cô Williams đây có năng lực đặc biệt, khi mới sinh ra đã được ghi danh vào trường. Vì ông bà là Muggle,”
“Muggle?” Ba Andrew khó hiểu hỏi.
“À, đó là từ dùng để chỉ những người không có pháp thuật như ông bà. Như tôi đã nói, vì ông bà là Muggle nên trường phái tôi đến để nói chuyện với ông bà về việc này. Chuyện này có thể khó tin một chút, nhất là đối với những muggle như ông bà, nhưng mà nó có thiệt, cô Williams có pháp thuật, và cô ấy là một phù thủy. Hôm nay tôi sẽ dẫn cô bé đi đến Hẻm Xéo để mua đồ dùng cần thiết cho năm học.”
Ba Andrew lên tiếng:
“Xin lỗi, nhưng mà tôi e là ông đã lầm rồi, con gái chúng tôi không thể nào có pháp thuật được, nó không phải là phù thủy và cái trường Hogwarts cùng Hẻm Séo gì gì đó càng không có thật.”
“Không có thiệt hả, thử hỏi Rihanna xem nào,” Lão Hagrid quay qua Rihanna hỏi, “Cháu có thấy mình biểu hiện khác với mọi người không?”
“Ý ông là con gái chúng tôi bị điên đó hả?!” Ba giận dữ nói.
“Không, không, ý tôi là, cô bé có biểu hiện của pháp thuật không ấy mà, đừng hiểu lầm tôi.” Lão Hagrid nói tiếp, “Ông bà không phải là trường hợp đầu tiên, có nhiều người còn dọa sẽ báo cảnh sát nữa.”
“Có tin chúng tôi báo cảnh sát bây giờ luôn không?!”
“Anh Andrew, bình tĩnh chút đi.” Má khẽ nói.
“Hừ.”
Cũng đúng thôi, ba má mà thấy một người lạ hoắc, mặt mày ba trợn ngồi trong phòng khách nhà mình, còn nói con gái mình là phù thủy, ai mà không điên tiết cho được.
“Được rồi,” Lão Hagrid nói với giọng hơi rầu rĩ, “Rihanna à, con có bất cứ một biểu hiện nào không?”
Mặc dù không nhưng mà vẫn phải nói có, nói không thì coi như giấc mơ đi Hogwarts của nó tiêu tùng. Nó giả vờ suy nghĩ sâu xa lắm, rồi nói với giọng hưng phấn:
“Có ạ.”
“Kể ra xem nào.”
“Con có thể làm cho bông hoa bay lơ lửng, rồi những lúc lười lấy đồ thì tự nhiên nó lại ở trong tay của con,… Còn nhiều lắm ạ.”
Ba má cũng hết hồn, nhìn Rihanna chằm chằm.
“Con vừa nói gì vậy. Bông hoa bay, đồ vật…Cái gì vậy?”
“Ba à, đó là những biểu hiện gần đây của con đó, con là phù thủy.”
“Ông bà nghe cô bé nói rồi đó.”
“Vậy hả, ông cũng là pháp sư chứ gì, ông chứng minh cho tôi thử coi.”
“Cái này không được đâu,” Hagrid đột nhiên nói nhỏ lại, “Nhưng mà do ông bà yêu cầu nhé.”
Lão Hagrid lấy ra một cây dù màu hồng trong cái áo khoác của lão, rồi chĩa cây dù vào bộ ấm trà trên bàn, lập tức cái ấm bay lên không trung rồi duyên dáng nghiêng xuống, rót đầy hai tách trà, rồi hai cái tách bay đến chỗ ông bà Williams.
Còn về phía ông bà Williams, mặt ai nấy đều mang một vẻ hãi hùng, dường như không thể tin vào mắt mình. Ba Andrew há hốc miệng, trợn trừng nhìn ấm trà, má Amanda thì bụm miệng lại, sửng sốt.
Rihanna vô cùng thích thú nhìn bộ ấm trà bay lên bay xuống, kì này mà ba má không cho nó đi Hogwarts thì nó bỏ nhà đi bụi luôn.
Không ai nói gì một hồi lâu, đột nhiên ba Andrew lên tiếng:
“Vậy…vậy là, có thiệt hả, có pháp sư và phù thủy hả?”
“Tôi nói ông rồi, có thiệt mà.”
“Vậy con gái chúng tôi cũng là phù thủy luôn hả?”
“Đúng vậy.”
“Chà…”
Ba má nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Rihanna, không nói gì cả. Lão Hagrid lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng:
“Ông bà thấy sao, Rihanna sẽ nhập học Hogwarts, đó là nơi mà con bé thuộc về. Nếu ông bà đồng ý thì chút nữa tôi sẽ dắt cô bé đi mua đồ ở Hẻm Xéo. Mà đằng nào đi nữa, nếu Rihanna nguyện ý, thì cô bé vẫn sẽ nhập học Hogwarts mà thôi.”
Cuối cùng, ba Andrew nói:
“Được rồi, chúng tôi đồng ý, nhưng mà liệu có an toàn không?”
“Tất nhiên rồi, Hogwarts là nơi an toàn nhất trên thế giới, vì nơi đó có cụ Dumbledore mà.”
“Cụ Dumbledore là ai?” Má Amanda lên tiếng hỏi.
“Cụ Albus Dumbledore, một pháp sư vĩ đại, cụ là Hiệu trưởng của Hogwarts, cụ là người có cống hiến nhiều nhất cho thế giới pháp thuật.” Lão Hagrid trả lời với vẻ kính trọng lộ rõ trên mặt.
“Vậy còn về ngôi trường thì sao, nó nằm ở đâu?”
“Ngôi trường nằm ở một nơi mà các muggle như ông bà không bao giờ tìm ra được. Hogwarts là một ngôi trường nội trú, các phù thủy trẻ sẽ học ở đó 7 năm, về nhà vào dịp Giáng sinh, lễ Phục sinh và mùa hè, trong thư có ghi rõ ngày nhập học đó, tụi nhỏ sẽ đi bằng tàu lửa để đến trường.”
“Còn cái Hẻm Séo gì đó, nó ở đâu? Với lại tụi ông có xài tiền tệ của chúng tôi không?
“Hẻm Xéo ở Luân Đôn, sau quán Cái Vạc Lủng có một lối đi. À còn về chuyện tiền tệ, không, chúng tôi không xài bảng Anh mà chúng tôi dùng tiền phù thủy, gồm có galleon, sickle và knut.” Lão Hagrid nói thêm khi nhìn thấy vẻ mặt của má Amanda, “Quán Cái Vạc Lủng nằm ở Luân Đôn luôn, muggle không thể nhìn thấy được.”
“Vậy thì làm sao mà Rihanna mua đồ được chứ, chúng tôi đâu có tiền phù thủy.”
“Ông bà không cần phải lo, tất nhiên là sẽ có dịch vụ chuyển tiền rồi. Ngân hàng Gringott sẽ làm chuyện đó. Ông bà chỉ cần đi đổi tiền là được.”
“Vậy là chúng tôi vô Hẻm Xéo luôn hả?”
“Tất nhiên rồi, ông bà không vô thì làm sao Rihanna có tiền mà mua được đồ.”
“Nhưng mà tôi tưởng là người như chúng tôi không được vô.”
“Đối với trường hợp của ông bà thì có thể vô được.” Lão Hagrid nói tiếp, “Vậy ông bà đồng ý rồi nhé, bây giờ tôi đi đây một tí, chút nữa quay lại đưa gia đình ông bà đi.”
Lão quay sang nói với Rihanna:
“Rihanna à, con còn giữ cái thư của trường Hogwarst không?”
“Có ạ.”
“Ờ, trong đó có một danh sách mà con cần mua cho năm học đó, lấy ra sẵn đi, tí nữa là đi luôn,” Lão nhìn lên đồng hồ rồi quay sang ông bà Williams nói, “Chà, gần 7 giờ rồi, tôi xin phép nhé.”
Nói rồi lão Hagrid đứng lên (cái ghế bành rung rung), chào ông bà Williams một cái rồi đi ra cửa, nghi là sau đợt này chắc thay luôn cái ghế với cái cửa quá.
Sau khi lão Hagrid đi, Rihanna cùng ba má nó nói chuyện. Ba Andrew hỏi:
“Sao từ trước tới giờ con không cho ba má biết là con có pháp thuật?”
Tại vì con có tí biểu hiện gì đâu mà nói! Rihanna muốn nói vậy lắm mà kềm lại.
“Ơ, không phải ba má dọa sẽ tống con vô nhà thương điên sao. Sao con dám nói được chớ.”
“Cái đó khác,… Được rồi, con gái của ba má là phù thủy, ba sẽ cần một thời gian để tiêu hóa chuyện này.”
Má đột nhiên hỏi ba:
“Anh có nghĩ cái ông đó lừa đảo bắt cóc con nít không?”
Rihanna cự lại liền:
“Sao mà được má, ổng là pháp sư mà, má thấy cái ấm bay lên không?”
“Cũng có thể lắm, nhưng mà ổng làm phép cho mình coi rồi đó, với lại ổng nói sẽ dẫn chúng ta đi vô Hẻm Xéo mà.” Ba Andrew nói tiếp, “Chuyện này chúng ta sẽ sớm biết thôi mà.”
Mọi người ngồi chờ trong phòng khách, Rihanna chạy lên lầu lấy ra cái danh sách mua đồ đính kèm với bức thư Hogwarts, rồi chạy xuống ngồi đợi chung với ba má nó. Nói thêm đôi ba câu nữa thì ngoài cửa vang lên tiếng “Rầm rầm” như hồi sáng, chỉ khác là lần này đỡ hơn, Rihanna nghi ngờ là lão Hagrid có biết gõ cửa nhỏ nhẹ là gì không, nhưng mà nó bỏ ngay cái suy nghĩ ấy, vì nếu như vậy thì lão đâu phải là Hagrid nữa.
Lão Hagrid cười tươi với nhà Williams khi họ bước ra, bên cạnh là Harry trông nhỏ bé đến phát thương, lão nói:
“Xong, tôi đã nói chuyện với ông bà Dursley, cũng nhanh vì chẳng cần nói gì nhiều, cậu nhóc Harry này cũng là pháp sư, năm nay cũng là tân sinh vào Hogwarts giống Rihanna. Bây giờ chúng ta lên đường nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.