Chương 8: SINH NHẬT HARRY POTTER.
Tường Vân
05/02/2017
Ngày 31/7, một
ngày khá bận rộn cho gia đình Williams. Đơn giản vì đó là ngày sinh nhật của Harry Potter, cũng là ngày hôm nay. Gia đình Williams lâu nay đã
coi Harry như con ruột của mình, yêu thương và chăm sóc cho cậu bé. Cho
nên dĩ nhiên là sinh nhật của cậu thì họ phải chuẩn bị chu đáo rồi, hơn
nữa con gái của họ cũng là bạn thân với Harry.
Rihanna cũng đốc thúc ba má nó làm sinh nhật cho Harry, nó muốn tạo một bất ngờ cho cậu bé. Và tất nhiên là về lĩnh vực trang trí (hoặc phá hoại) nhà cửa thì ba và nó là chuyên gia luôn rồi. Vào dịp nào đặc biệt thì ba và nó trang hoàng cái nhà thành cái vũ trường, để rồi hôm sau dọn dẹp bở hở tai. Chuyện này má nói hoài nhưng mà ba với nó có một câu duy nhất để biện hộ, và má nó thì cũng không nói được gì:
“Dịp đặc biệt mà, một năm có mấy lần, trang trí nhà cửa cho nó có không khí, hơn nữa là ba và con dọn mà, má đâu có bị gì đâu.”
Hôm nay cũng vậy, dường như Rihanna và ba nó bị thừa năng lượng, hai người từ sáng đã đi vào nhà kho lôi ra thùng nào là thùng đựng đồ trang trí, bắt đầu trang hoàng căn nhà. Nó với ba Andrew ngứa tay lắm rồi, từ hồi về nhà mới này chưa có dịp để quậy, với lại má cũng không cho nữa, nên nhân dịp sinh nhật Harry, nó với ba quậy một trận cho sướng.
Dĩ nhiên là má Amanda đâu có cho:
“Này, hai cha con lại định bày binh bố trận ra nữa đó hả? Má cấm nha.”
Ba Andrew nhăn mặt:
“Thôi mà em, lâu lâu quẩy, với lại đây là sinh nhật Harry mà, em cho tụi anh xõa một lần đi.”
Rihanna nói thêm với vẻ chân thành nhất:
“Đúng rồi đó má, má cho phép nha, con cũng muốn sinh nhật Harry phải thật trọng đại, cậu bé mười năm nay chưa được tổ chức sinh nhật bao giờ mà.”
Má nghe Rihanna nói xong cũng mềm lòng, đành phải nói:
“Được rồi, nhưng mà vừa vừa thôi nhé, quá là má không cho đâu.”
“Yes madam!” Ba cùng nó đồng thanh nói.
Công cuộc trang trí nhà của hai cha con đến gần trưa thì xong, hai người hài lòng nhìn “tác phẩm” của mình, còn má thì tặc lưỡi, nhưng mà thôi dù sao thì nó cũng đỡ khủng khiếp hơn hồi ở nhà trước.
Sau đó, ba và con gái theo sự chỉ huy của má đi mua nước ngọt và bánh kem. Còn má Amanda thì đi làm đồ ăn.
Lúc chọn bánh kem, Rihanna với ba nó tranh nhau một hồi, đến cô bán hàng cũng phát mệt với hai cha con, lí do là ba và nó mỗi người chọn một cái bánh khác nhau. Nó thì chọn cái bánh sô-cô-la có màu đỏ, hoa văn trang trí cũng rất đẹp, còn ba nó thì chọn cái bánh vị va-ni màu xanh lá cây, hoa văn cũng không thua gì cái bánh kia. Rihanna thì thích vị sô-cô-la, với lại nó cho là Harry vô Gryffindor thì màu đỏ là thích hợp nhứt, ba nó thì lại thích vị va-ni và ba cho là màu xanh lá hợp với Harry vì mắt cậu bé màu xanh lá. Thế là hai người cãi nhau ì xèo, thành ra là phải chơi trò oẳn tù tì để phân thắng bại (mị nghi ngờ đây có phải là hai đứa con nít? =.=). Ba Andrew chưa bao giờ gặp may trong trò này, nên là ba phải bỏ tiền ra mua cái bánh màu đỏ.
Lúc hai cha con về nhà thì má cũng làm đồ ăn xong. Tới giờ, cả nhà mời Harry sang chơi. Bước vào nhà, Harry bị choáng ngợp bởi sự trang trí vô cùng đặc sắc. Trần nhà treo đầy các chùm hoa giấy và băng rôn ghi chữ “Chúc mừng sinh nhật Harry”, xung quanh trên các bức tường treo những chùm bong bóng đủ màu sắc, còn treo thêm những dải giấy cắt thành hình. Nhạc mở từ radio vang lên tưng bừng.
“Bùm!!”
Một tiếng nổ to vang lên, ba Andrew bắn một cây pháo phun ra toàn là giấy màu.
Mọi người đội tên đầu cái nón bằng giất, cùng cầm cái kèn cầm tay thổi lên kêu tò te rất vui tai. Harry bị Rihanna đội cái vương miện ghi chữ “Chủ xị” lên đầu.
Từ hồi đó đến giờ Harry chưa từng được tổ chức một cái sinh nhật nào cả, bây giờ được tổ chức, lại còn là nhà Williams mà nó yêu thích nhất. Harry xúc động nói không nên lời, câu cảm ơn của nó dường như bị nghẹn lại ở cuống họng, nó cảm thấy mắt nó nóng lên, nó thấy Rihanna ngó nó lom lom, cô nàng có vẻ hơi lo lắng hỏi:
“Sao vậy Harry, sinh nhật phải vui lên chứ, sao lại khóc?”
Nghẹn thêm một lúc nữa, Harry nói:
“Không, không. Chỉ là mình vui quá thôi mà.”
Rồi nó quay sang ông bà Williams nói tiếp:
“Cảm ơn hai bác ạ, con rất vui.”
“Có gì đâu con, đây là việc mà bác nên làm mà.” Má Amanda cười xoa đầu Harry.
Ba Andrew nói to:
“Nào nào, chủ xị đã tới, khai tiệc thôi!!!”
Cả nhà kéo nhau tới phòng ăn, ba Andrew xách nguyên một thùng coca, rồi chạy vào bếp lấy thêm mấy cái ly, tiện thể phụ má một tay. Má thì đem đồ ăn bày ra bàn. Rihanna thì tranh thủ nói chuyện với Harry.
“Sao, mình trang trí đẹp hông?” Nó hỏi.
“Đẹp xuất sắc!” Harry cười tươi nói.
Rihanna quay vô nói với má Amanda:
“Thấy chưa má, “đẹp xuất sắc” đó!”
“Harry nó nịnh con thôi.”
“Nói thiệt phải không Harry?”
“Thiệt mà.”
“Má nghe chưa.”
Vừa lúc đó, ông Andrew nhảy vô:
“Bác trang trí hết đó con, con nhỏ này không giúp được gì hết á.”
“Ba này, ba xạo quá đi, Harry đừng tin, mình làm hết đó.” Rihanna cũng không chịu thua.
“Mình tin mà.” Harry cười kiểu bó tay hai cha con.
“Rồi rồi, ai làm cũng được, bây giờ thì ăn nào.”
Má đã ra tay rồi thì làm cách gì cũng không thể cãi lại được. Mọi người đành dừng lại để ngó lên bàn. Khi mà đã ngó lên rồi thì không có cách nào đảo con mắt đi được. Trên bàn đầy đồ ăn, món nào cũng có hương thơm ngào ngạt. Bữa trưa mọi người chỉ ăn qua loa, đều đã đói hết rồi, thấy cái bàn này thì đừng hỏi tại sao bao tử lại tuột xuống mông.
Trên bàn bày ra nào là vịt nướng thơm phức, khoai tây chiên, rau trộn, bánh tôm chiên, gà, xúc xích nướng thơm ngậy, còn có khoai tây nghiền và thịt bò bít-tết.
“Ngon quá má ơi,”
“Tuyệt cú mèo,”
“Ngon ghê cơ bác Williams ạ,”
Sau khi bỏ miếng đầu tiên vào miệng, mỗi người đã tự động thốt lên một câu như vậy. Mọi người ăn như hổ đói, ăn như chưa bao giờ được ăn, người nào người nấy bốc ăn lia lịa (tất nhiên là trừ má Amanda ra rồi). Xong xuôi, má Amanda dọn đồ tráng miệng, kèm theo một cái bánh kem to ra.
Má đốt nến lên rồi đẩy cái bánh về phía Harry, ba thì đi tắt đèn. Rihanna nói:
“Nhanh lên Harry, ước gì đó đi, ước ba điều.”
Harry nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong đầu. Hai điều ước đầu nó ước cho mọi người và nó cùng được may mắn và hạnh phúc, còn điều cuối cùng, nó mở mắt ra, nhìn mọi người một hồi, ánh mắt nó dừng trên Rihanna, rồi nó ước…
Harry thổi nến, cả nhà vỗ tay, Rihanna khởi xướng:
“Happy birthday to you, Happy birthday to you,…”
Rồi mọi người cùng hát theo.
Sau khi xử lí xong cái bánh, bây giờ là chuyên mục tặng quà. Rihanna lấy cái gói nhỏ phía sau lưng nó ra, đưa cho Harry:
“Chúc mừng sinh nhật Harry, mong bạn luôn vui vẻ, quà mình đây, không được chê đâu nhé.”
Harry bóc món quà ra, là một cái bóp viết bằng da, có một tấm thiệp nhỏ kẹp bên trong, Harry mở ra đọc:
Thân gửi Harry,
Chúc mừng sinh nhật bồ nghen, sang tuổi mới học giỏi, mạnh khỏe và luôn vui tươi. Hi vọng bạn sẽ thích món quà của mình.
Gửi bạn thật nhiều yêu thương,
Rihanna.
“Cảm ơn bạn nhiều lắm Rihanna à.”
“Không có chi đâu.”
Cả hai cùng cười khì. Tụi nó lại bày đồ chơi ra, cùng nhau chơi trốn tìm, chơi đổ xúc xắc và đương nhiên là không thể thiếu trò chơi ruột của tụi nó, trò Hải tặc. Tụi nhỏ chơi quên trời quên đất, chơi tới tối mịt thì mới thôi.
Tạm biệt Harry, Rihanna về nhà, nhìn cái đám trang trí này là thấy oải rồi, ba với nó tính để mai dọn, nhưng khi thấy ánh mắt giết người của má Amanda thì không một lời nào nữa mà bắt tay vào dọn dẹp. Ba thì bắc ghế lôi mấy chùm giấy treo trên trần nhà xuống, nó thì đi gom bong bóng và giấy vụn.
Xong hết tất cả, hai cha con mệt bở hở tai. Rihanna liền bay vèo lên trên lầu để tắm rửa rồi đi ngủ. Nó trèo lên giường, trong đầu nó tràn ngập bánh kem và bong bóng, nên dễ hiểu là nó ngủ ngay lập tức, và nó chẳng bận tâm gì cả, cứ ngủ thôi.
Rihanna cũng đốc thúc ba má nó làm sinh nhật cho Harry, nó muốn tạo một bất ngờ cho cậu bé. Và tất nhiên là về lĩnh vực trang trí (hoặc phá hoại) nhà cửa thì ba và nó là chuyên gia luôn rồi. Vào dịp nào đặc biệt thì ba và nó trang hoàng cái nhà thành cái vũ trường, để rồi hôm sau dọn dẹp bở hở tai. Chuyện này má nói hoài nhưng mà ba với nó có một câu duy nhất để biện hộ, và má nó thì cũng không nói được gì:
“Dịp đặc biệt mà, một năm có mấy lần, trang trí nhà cửa cho nó có không khí, hơn nữa là ba và con dọn mà, má đâu có bị gì đâu.”
Hôm nay cũng vậy, dường như Rihanna và ba nó bị thừa năng lượng, hai người từ sáng đã đi vào nhà kho lôi ra thùng nào là thùng đựng đồ trang trí, bắt đầu trang hoàng căn nhà. Nó với ba Andrew ngứa tay lắm rồi, từ hồi về nhà mới này chưa có dịp để quậy, với lại má cũng không cho nữa, nên nhân dịp sinh nhật Harry, nó với ba quậy một trận cho sướng.
Dĩ nhiên là má Amanda đâu có cho:
“Này, hai cha con lại định bày binh bố trận ra nữa đó hả? Má cấm nha.”
Ba Andrew nhăn mặt:
“Thôi mà em, lâu lâu quẩy, với lại đây là sinh nhật Harry mà, em cho tụi anh xõa một lần đi.”
Rihanna nói thêm với vẻ chân thành nhất:
“Đúng rồi đó má, má cho phép nha, con cũng muốn sinh nhật Harry phải thật trọng đại, cậu bé mười năm nay chưa được tổ chức sinh nhật bao giờ mà.”
Má nghe Rihanna nói xong cũng mềm lòng, đành phải nói:
“Được rồi, nhưng mà vừa vừa thôi nhé, quá là má không cho đâu.”
“Yes madam!” Ba cùng nó đồng thanh nói.
Công cuộc trang trí nhà của hai cha con đến gần trưa thì xong, hai người hài lòng nhìn “tác phẩm” của mình, còn má thì tặc lưỡi, nhưng mà thôi dù sao thì nó cũng đỡ khủng khiếp hơn hồi ở nhà trước.
Sau đó, ba và con gái theo sự chỉ huy của má đi mua nước ngọt và bánh kem. Còn má Amanda thì đi làm đồ ăn.
Lúc chọn bánh kem, Rihanna với ba nó tranh nhau một hồi, đến cô bán hàng cũng phát mệt với hai cha con, lí do là ba và nó mỗi người chọn một cái bánh khác nhau. Nó thì chọn cái bánh sô-cô-la có màu đỏ, hoa văn trang trí cũng rất đẹp, còn ba nó thì chọn cái bánh vị va-ni màu xanh lá cây, hoa văn cũng không thua gì cái bánh kia. Rihanna thì thích vị sô-cô-la, với lại nó cho là Harry vô Gryffindor thì màu đỏ là thích hợp nhứt, ba nó thì lại thích vị va-ni và ba cho là màu xanh lá hợp với Harry vì mắt cậu bé màu xanh lá. Thế là hai người cãi nhau ì xèo, thành ra là phải chơi trò oẳn tù tì để phân thắng bại (mị nghi ngờ đây có phải là hai đứa con nít? =.=). Ba Andrew chưa bao giờ gặp may trong trò này, nên là ba phải bỏ tiền ra mua cái bánh màu đỏ.
Lúc hai cha con về nhà thì má cũng làm đồ ăn xong. Tới giờ, cả nhà mời Harry sang chơi. Bước vào nhà, Harry bị choáng ngợp bởi sự trang trí vô cùng đặc sắc. Trần nhà treo đầy các chùm hoa giấy và băng rôn ghi chữ “Chúc mừng sinh nhật Harry”, xung quanh trên các bức tường treo những chùm bong bóng đủ màu sắc, còn treo thêm những dải giấy cắt thành hình. Nhạc mở từ radio vang lên tưng bừng.
“Bùm!!”
Một tiếng nổ to vang lên, ba Andrew bắn một cây pháo phun ra toàn là giấy màu.
Mọi người đội tên đầu cái nón bằng giất, cùng cầm cái kèn cầm tay thổi lên kêu tò te rất vui tai. Harry bị Rihanna đội cái vương miện ghi chữ “Chủ xị” lên đầu.
Từ hồi đó đến giờ Harry chưa từng được tổ chức một cái sinh nhật nào cả, bây giờ được tổ chức, lại còn là nhà Williams mà nó yêu thích nhất. Harry xúc động nói không nên lời, câu cảm ơn của nó dường như bị nghẹn lại ở cuống họng, nó cảm thấy mắt nó nóng lên, nó thấy Rihanna ngó nó lom lom, cô nàng có vẻ hơi lo lắng hỏi:
“Sao vậy Harry, sinh nhật phải vui lên chứ, sao lại khóc?”
Nghẹn thêm một lúc nữa, Harry nói:
“Không, không. Chỉ là mình vui quá thôi mà.”
Rồi nó quay sang ông bà Williams nói tiếp:
“Cảm ơn hai bác ạ, con rất vui.”
“Có gì đâu con, đây là việc mà bác nên làm mà.” Má Amanda cười xoa đầu Harry.
Ba Andrew nói to:
“Nào nào, chủ xị đã tới, khai tiệc thôi!!!”
Cả nhà kéo nhau tới phòng ăn, ba Andrew xách nguyên một thùng coca, rồi chạy vào bếp lấy thêm mấy cái ly, tiện thể phụ má một tay. Má thì đem đồ ăn bày ra bàn. Rihanna thì tranh thủ nói chuyện với Harry.
“Sao, mình trang trí đẹp hông?” Nó hỏi.
“Đẹp xuất sắc!” Harry cười tươi nói.
Rihanna quay vô nói với má Amanda:
“Thấy chưa má, “đẹp xuất sắc” đó!”
“Harry nó nịnh con thôi.”
“Nói thiệt phải không Harry?”
“Thiệt mà.”
“Má nghe chưa.”
Vừa lúc đó, ông Andrew nhảy vô:
“Bác trang trí hết đó con, con nhỏ này không giúp được gì hết á.”
“Ba này, ba xạo quá đi, Harry đừng tin, mình làm hết đó.” Rihanna cũng không chịu thua.
“Mình tin mà.” Harry cười kiểu bó tay hai cha con.
“Rồi rồi, ai làm cũng được, bây giờ thì ăn nào.”
Má đã ra tay rồi thì làm cách gì cũng không thể cãi lại được. Mọi người đành dừng lại để ngó lên bàn. Khi mà đã ngó lên rồi thì không có cách nào đảo con mắt đi được. Trên bàn đầy đồ ăn, món nào cũng có hương thơm ngào ngạt. Bữa trưa mọi người chỉ ăn qua loa, đều đã đói hết rồi, thấy cái bàn này thì đừng hỏi tại sao bao tử lại tuột xuống mông.
Trên bàn bày ra nào là vịt nướng thơm phức, khoai tây chiên, rau trộn, bánh tôm chiên, gà, xúc xích nướng thơm ngậy, còn có khoai tây nghiền và thịt bò bít-tết.
“Ngon quá má ơi,”
“Tuyệt cú mèo,”
“Ngon ghê cơ bác Williams ạ,”
Sau khi bỏ miếng đầu tiên vào miệng, mỗi người đã tự động thốt lên một câu như vậy. Mọi người ăn như hổ đói, ăn như chưa bao giờ được ăn, người nào người nấy bốc ăn lia lịa (tất nhiên là trừ má Amanda ra rồi). Xong xuôi, má Amanda dọn đồ tráng miệng, kèm theo một cái bánh kem to ra.
Má đốt nến lên rồi đẩy cái bánh về phía Harry, ba thì đi tắt đèn. Rihanna nói:
“Nhanh lên Harry, ước gì đó đi, ước ba điều.”
Harry nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong đầu. Hai điều ước đầu nó ước cho mọi người và nó cùng được may mắn và hạnh phúc, còn điều cuối cùng, nó mở mắt ra, nhìn mọi người một hồi, ánh mắt nó dừng trên Rihanna, rồi nó ước…
Harry thổi nến, cả nhà vỗ tay, Rihanna khởi xướng:
“Happy birthday to you, Happy birthday to you,…”
Rồi mọi người cùng hát theo.
Sau khi xử lí xong cái bánh, bây giờ là chuyên mục tặng quà. Rihanna lấy cái gói nhỏ phía sau lưng nó ra, đưa cho Harry:
“Chúc mừng sinh nhật Harry, mong bạn luôn vui vẻ, quà mình đây, không được chê đâu nhé.”
Harry bóc món quà ra, là một cái bóp viết bằng da, có một tấm thiệp nhỏ kẹp bên trong, Harry mở ra đọc:
Thân gửi Harry,
Chúc mừng sinh nhật bồ nghen, sang tuổi mới học giỏi, mạnh khỏe và luôn vui tươi. Hi vọng bạn sẽ thích món quà của mình.
Gửi bạn thật nhiều yêu thương,
Rihanna.
“Cảm ơn bạn nhiều lắm Rihanna à.”
“Không có chi đâu.”
Cả hai cùng cười khì. Tụi nó lại bày đồ chơi ra, cùng nhau chơi trốn tìm, chơi đổ xúc xắc và đương nhiên là không thể thiếu trò chơi ruột của tụi nó, trò Hải tặc. Tụi nhỏ chơi quên trời quên đất, chơi tới tối mịt thì mới thôi.
Tạm biệt Harry, Rihanna về nhà, nhìn cái đám trang trí này là thấy oải rồi, ba với nó tính để mai dọn, nhưng khi thấy ánh mắt giết người của má Amanda thì không một lời nào nữa mà bắt tay vào dọn dẹp. Ba thì bắc ghế lôi mấy chùm giấy treo trên trần nhà xuống, nó thì đi gom bong bóng và giấy vụn.
Xong hết tất cả, hai cha con mệt bở hở tai. Rihanna liền bay vèo lên trên lầu để tắm rửa rồi đi ngủ. Nó trèo lên giường, trong đầu nó tràn ngập bánh kem và bong bóng, nên dễ hiểu là nó ngủ ngay lập tức, và nó chẳng bận tâm gì cả, cứ ngủ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.