Chương 1:
Nhất Cá Mễ Bính
31/08/2023
Tiêu nhị thiếu bị gãy chân khi cưỡi ngựa, bác sĩ thờ dài, nói với ông cụ Tiêu: “Sau này từ từ hồi phục, nửa năm này phải ngồi xe lăn.”
Tiêu Văn Ninh mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt không nhìn ra cảm xúc gì.
Ông cụ Tiêu chống gậy đi đến trước mặt cậu: “Là Văn Hạo sai, ta thay nó xin lỗi cậu.”
Ngón tay thon dài của Tiêu Văn Ninh nhịp hai cái, có chút lạnh lùng: “Không sao, cũng không phải Văn Hạo cố ý.”
Vẻ mặt nghiêm túc của ông Tiêu dịu đi một chút: “Dù sao nó cũng nhỏ hơn cậu vài tuổi, cậu đừng để bụng chuyện này.”
Tiêu Văn Ninh nghe lời gật đầu, một lát sau, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên một tia cầu khẩn: “Ông nội, cháu có thể dọn ra ngoài ở một thời gian không? Chờ khi chân cháu tốt hơn, cháu sẽ…”
Ông cụ Tiêu nhìn khóe mắt đỏ hoe của cậu, bất lực chống gậy đi ra cửa: “Tùy cậu.”
Hai giọt nước mắt treo trên lông mi của Tiêu Văn Ninh, thấy ông cụ đã ra ngoài, buồn rầu sụt sịt mũi, giơ ngón giữa lên.
Ngày xuất viện, Tiêu Văn Ninh gọi điện cho bạn tốt của mình là Trần Phong, bị cậu ta chọc ghẹo qua điện thoại: “Sao rồi? Ông thật sự dọn ra ngoài à?”
Tiêu Văn Ninh ngồi trên xe lăn, vừa đung đưa cái chân không bị thương vừa ăn nho: “Đương nhiên, mà vệ sĩ tui nhờ ông tìm sao rồi?”
Trần Phong lái xe chờ đèn đỏ: “Tìm được rồi, đã chọn theo tiêu chuẩn của ông.”
“Thật sao?”
“Vớ vẩn, tui làm việc mà ông còn nghi ngờ à?”
“Thân thế như nào?”
“Sạch sẽ, là một thằng nhóc 22 tuổi, nhưng mà thân thủ rất tốt.”
“Được rồi, ông nhanh lên đi, tui chán ngấy cái mùi thuốc sát trùng ở đây rồi.”
Khi Trần Phong đến bệnh viện thì đã thấy Tiêu Văn Ninh ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời chiếu lên người cậu, trên người khoác một chiếc áo lông, là một dạng công tử bột, thoạt nhìn thì thấy rất ảm đạm, kết quả khi mở miệng lại thô thỉ như một tên côn đồ: “Thấy chân anh mày không? Nó bị què!”
Trần Phong vui vẻ đi vào: “Nghe ý của ông thì nó khá tốt?”
“Tui sinh ra đã bị gãy chân đó ông có hiểu không? Tui đã muốn dọn ra ngoài nhiều năm như vậy, ông già Tiêu Trình Mậu kia có từng mặc kệ tui chưa?”
Tiêu Văn Ninh mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt không nhìn ra cảm xúc gì.
Ông cụ Tiêu chống gậy đi đến trước mặt cậu: “Là Văn Hạo sai, ta thay nó xin lỗi cậu.”
Ngón tay thon dài của Tiêu Văn Ninh nhịp hai cái, có chút lạnh lùng: “Không sao, cũng không phải Văn Hạo cố ý.”
Vẻ mặt nghiêm túc của ông Tiêu dịu đi một chút: “Dù sao nó cũng nhỏ hơn cậu vài tuổi, cậu đừng để bụng chuyện này.”
Tiêu Văn Ninh nghe lời gật đầu, một lát sau, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên một tia cầu khẩn: “Ông nội, cháu có thể dọn ra ngoài ở một thời gian không? Chờ khi chân cháu tốt hơn, cháu sẽ…”
Ông cụ Tiêu nhìn khóe mắt đỏ hoe của cậu, bất lực chống gậy đi ra cửa: “Tùy cậu.”
Hai giọt nước mắt treo trên lông mi của Tiêu Văn Ninh, thấy ông cụ đã ra ngoài, buồn rầu sụt sịt mũi, giơ ngón giữa lên.
Ngày xuất viện, Tiêu Văn Ninh gọi điện cho bạn tốt của mình là Trần Phong, bị cậu ta chọc ghẹo qua điện thoại: “Sao rồi? Ông thật sự dọn ra ngoài à?”
Tiêu Văn Ninh ngồi trên xe lăn, vừa đung đưa cái chân không bị thương vừa ăn nho: “Đương nhiên, mà vệ sĩ tui nhờ ông tìm sao rồi?”
Trần Phong lái xe chờ đèn đỏ: “Tìm được rồi, đã chọn theo tiêu chuẩn của ông.”
“Thật sao?”
“Vớ vẩn, tui làm việc mà ông còn nghi ngờ à?”
“Thân thế như nào?”
“Sạch sẽ, là một thằng nhóc 22 tuổi, nhưng mà thân thủ rất tốt.”
“Được rồi, ông nhanh lên đi, tui chán ngấy cái mùi thuốc sát trùng ở đây rồi.”
Khi Trần Phong đến bệnh viện thì đã thấy Tiêu Văn Ninh ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời chiếu lên người cậu, trên người khoác một chiếc áo lông, là một dạng công tử bột, thoạt nhìn thì thấy rất ảm đạm, kết quả khi mở miệng lại thô thỉ như một tên côn đồ: “Thấy chân anh mày không? Nó bị què!”
Trần Phong vui vẻ đi vào: “Nghe ý của ông thì nó khá tốt?”
“Tui sinh ra đã bị gãy chân đó ông có hiểu không? Tui đã muốn dọn ra ngoài nhiều năm như vậy, ông già Tiêu Trình Mậu kia có từng mặc kệ tui chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.