Chương 2:
Nhất Cá Mễ Bính
31/08/2023
Trần Phong lắc đầu không đồng tình: “Vậy thì ông cũng tàn nhẫn với bản thân quá rồi.”
Tiêu Văn Ninh không cho là đúng: “Chuyện này thì có là gì, nếu tui không tự té thì thằng tạp chủng Tiêu Văn Hạo kia cũng sẽ làm cho tui té, nếu tui chủ động thì còn đỡ, đợi nó làm thì những gì ông thấy bây giờ sẽ là hủ tro cốt của người bạn thân.”
“Haha, hủ tro cốt, rồi ông định ở đâu?”
“Hoa Viên Cẩm Đình, mà khi vào vệ sĩ của tui đến vậy?”
“Ngày mốt.”
“Được rồi, đi đi.”
Năng lực tự chăm sóc của Tiêu thiếu gia bị gãy chân vẫn còn rất tốt, cậu không bị ngã quá nặng, còn có thể nhảy lên nhảy xuống bằng chân còn lại, Trần Phong có chút lo lắng: “Ông thật sự không muốn tìm bảo mẫu hay hộ công hả?”
“Giờ đừng tìm, không biết có thể ở đó mấy ngày, trước tiên cứ tìm vệ sĩ có thể canh cổng cho tui là được rồi.”
“Sao ông nói như không nói vậy?”
“Vệ sĩ chẳng phải là người canh cổng sao?”
Trần Phong nghĩ lại: “Cũng đúng, vậy ông tự chú ý một chút, tui đi đó?”
Tiêu Văn Ninh lò cò nhảy tới mép giường rồi ngồi xuống: “Được rồi, có việc gì sẽ điện cho ông.”
Sau khi Trần Phong rời đi, Tiêu Văn Ninh nằm trên giường ngủ một lúc, đến nửa đêm, bụng đói cồn cào, đói đến không chịu được thì cậu mới mơ mơ màng màng mở mắt bật đèn lên.
Tiêu Văn Ninh đầu thai tốt, nhưng mệnh lại không được như thế, mẹ là vợ được ba cưới hỏi đàng hoàng, kết quả lại không tốt lắm, hai ngày sau khi hạ sinh cậu thì đã thăng thiên, mà ba cậu cũng không phải kẻ si tình, vợ vừa mất một tháng đã cưới một người mẹ kế xinh đẹp như hoa cho cậu.
Nhưng cậu cũng khổ, từ nhỏ được bảo mẫu nuôi lớn, cha không thương nội không yêu, còn bị em trai cùng cha khác mẹ coi là cái gai trong mắt.
Cậu vừa ngáp liên miên vừa tự nấu một bát mì cho mình, sau đó lò cò đến ban công, chuẩn bị húp canh ngắm trăng.
Kết quả là trời đen thùi lùi, cậu cúi đầu, buồn rầu nhìn ánh đèn đường xuân thu: “Canh toàn là nước, không có lấy một miếng thịt.”
Tiêu Văn Ninh không cho là đúng: “Chuyện này thì có là gì, nếu tui không tự té thì thằng tạp chủng Tiêu Văn Hạo kia cũng sẽ làm cho tui té, nếu tui chủ động thì còn đỡ, đợi nó làm thì những gì ông thấy bây giờ sẽ là hủ tro cốt của người bạn thân.”
“Haha, hủ tro cốt, rồi ông định ở đâu?”
“Hoa Viên Cẩm Đình, mà khi vào vệ sĩ của tui đến vậy?”
“Ngày mốt.”
“Được rồi, đi đi.”
Năng lực tự chăm sóc của Tiêu thiếu gia bị gãy chân vẫn còn rất tốt, cậu không bị ngã quá nặng, còn có thể nhảy lên nhảy xuống bằng chân còn lại, Trần Phong có chút lo lắng: “Ông thật sự không muốn tìm bảo mẫu hay hộ công hả?”
“Giờ đừng tìm, không biết có thể ở đó mấy ngày, trước tiên cứ tìm vệ sĩ có thể canh cổng cho tui là được rồi.”
“Sao ông nói như không nói vậy?”
“Vệ sĩ chẳng phải là người canh cổng sao?”
Trần Phong nghĩ lại: “Cũng đúng, vậy ông tự chú ý một chút, tui đi đó?”
Tiêu Văn Ninh lò cò nhảy tới mép giường rồi ngồi xuống: “Được rồi, có việc gì sẽ điện cho ông.”
Sau khi Trần Phong rời đi, Tiêu Văn Ninh nằm trên giường ngủ một lúc, đến nửa đêm, bụng đói cồn cào, đói đến không chịu được thì cậu mới mơ mơ màng màng mở mắt bật đèn lên.
Tiêu Văn Ninh đầu thai tốt, nhưng mệnh lại không được như thế, mẹ là vợ được ba cưới hỏi đàng hoàng, kết quả lại không tốt lắm, hai ngày sau khi hạ sinh cậu thì đã thăng thiên, mà ba cậu cũng không phải kẻ si tình, vợ vừa mất một tháng đã cưới một người mẹ kế xinh đẹp như hoa cho cậu.
Nhưng cậu cũng khổ, từ nhỏ được bảo mẫu nuôi lớn, cha không thương nội không yêu, còn bị em trai cùng cha khác mẹ coi là cái gai trong mắt.
Cậu vừa ngáp liên miên vừa tự nấu một bát mì cho mình, sau đó lò cò đến ban công, chuẩn bị húp canh ngắm trăng.
Kết quả là trời đen thùi lùi, cậu cúi đầu, buồn rầu nhìn ánh đèn đường xuân thu: “Canh toàn là nước, không có lấy một miếng thịt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.