Chương 35:
Nhất Cá Mễ Bính
12/12/2023
Nhưng hắn và Tiêu Văn Ninh chưa từng gặp hay quen biết nhau, hắn đợi hơn một tháng, để xem thử vị Tiêu thiếu gia này rốt cuộc có mục đích mờ ám gì.
Nhưng ngoài việc cậu ta lúc nào cũng đùa giỡn hắn, thì cũng chẳng làm gì khác nữa. Hàn Diệu là người thẳng thắn, nếu hắn muốn biết gì thì sẽ hỏi thẳng. Nhưng Hàn Diệu cũng là một người thông minh, có nhiều chuyện không phải cứ hỏi là sẽ có được đáp án chính xác.
Tiêu thiếu gia rõ là một người có tâm tư thâm sâu, uống nhiều như vậy, mà miệng vẫn giữ kín như bưng.
Hàn Diệu kéo Tiêu Văn Ninh đang nằm nhoài trên người mình sang một bên, Tiêu Văn Ninh mơ mơ màng màng ngồi yên một lúc, sau đó lại sáp lại gần Hàn Diệu lần nữa.
Hàn Diệu lại kéo cậu ra lần nữa, Tiêu Văn Ninh bất mãn, lẩm bẩm nói: “Cậu làm gì vậy?”
Vừa nói vừa đưa tay vòng quay cổ Hàn Diệu, bò lên người hắn.
Hàn Diệu để mặc Tiêu Văn Ninh bò lên đùi mình ngồi, ôm lấy cổ hắn, say khướt cười cười nhìn hắn: “Hàn Diệu ơi…”
Hàn Diệu lên tiếng đáp: “Ừ.”
Tiêu Văn Ninh đụng nhẹ mũi hắn chậm rãi nói: “Cậu… Phải bảo vệ tôi cho tốt… Bây giờ cậu là vệ sĩ của tôi.”
Hàn Diệu thở dài với cậu, sau đó gật đầu đồng ý. Tiêu Văn Ninh ôm hắn cọ cọ, say khướt nói với hắn: “Hàn Diệu, gần đây tôi có quen một người… Tôi thấy hắn khá tốt.”
Tiêu Văn Ninh nói năng lộn xộn, chia sẻ bí mật với Hàn Diệu: “Hắn làm nạng gỗ cho tôi, à, còn giúp tôi sửa cửa sổ, ừm, còn gấp giấy cho tôi nữa… Hàn Diệu, cậu cảm thấy hắn như thế nào?”
Hàn Diệu cong môi mỉm cười: “Cũng được đấy.”
Tiêu Văn Ninh nghe hắn nói xong thì im lặng một lúc lâu: “Tôi cũng thấy hắn không tệ… Cậu nói xem, tôi theo có đuổi hắn được không?”
“Sao lại muốn theo đuổi hắn?”
“Vì… Vì tôi… Ơ? Không đúng không đúng, bởi vì hắn đẹp trai, ừ đúng đẹp trai.”
“Chỉ thế thôi?”
“Ừ, là vậy đó.”
Tiêu Văn Ninh ngẩng mặt lên từ lồng ngực hắn, một đôi mắt mang theo men say lờ đờ khiến người khác chẳng thể nào nhìn thấu.
Nhưng ngoài việc cậu ta lúc nào cũng đùa giỡn hắn, thì cũng chẳng làm gì khác nữa. Hàn Diệu là người thẳng thắn, nếu hắn muốn biết gì thì sẽ hỏi thẳng. Nhưng Hàn Diệu cũng là một người thông minh, có nhiều chuyện không phải cứ hỏi là sẽ có được đáp án chính xác.
Tiêu thiếu gia rõ là một người có tâm tư thâm sâu, uống nhiều như vậy, mà miệng vẫn giữ kín như bưng.
Hàn Diệu kéo Tiêu Văn Ninh đang nằm nhoài trên người mình sang một bên, Tiêu Văn Ninh mơ mơ màng màng ngồi yên một lúc, sau đó lại sáp lại gần Hàn Diệu lần nữa.
Hàn Diệu lại kéo cậu ra lần nữa, Tiêu Văn Ninh bất mãn, lẩm bẩm nói: “Cậu làm gì vậy?”
Vừa nói vừa đưa tay vòng quay cổ Hàn Diệu, bò lên người hắn.
Hàn Diệu để mặc Tiêu Văn Ninh bò lên đùi mình ngồi, ôm lấy cổ hắn, say khướt cười cười nhìn hắn: “Hàn Diệu ơi…”
Hàn Diệu lên tiếng đáp: “Ừ.”
Tiêu Văn Ninh đụng nhẹ mũi hắn chậm rãi nói: “Cậu… Phải bảo vệ tôi cho tốt… Bây giờ cậu là vệ sĩ của tôi.”
Hàn Diệu thở dài với cậu, sau đó gật đầu đồng ý. Tiêu Văn Ninh ôm hắn cọ cọ, say khướt nói với hắn: “Hàn Diệu, gần đây tôi có quen một người… Tôi thấy hắn khá tốt.”
Tiêu Văn Ninh nói năng lộn xộn, chia sẻ bí mật với Hàn Diệu: “Hắn làm nạng gỗ cho tôi, à, còn giúp tôi sửa cửa sổ, ừm, còn gấp giấy cho tôi nữa… Hàn Diệu, cậu cảm thấy hắn như thế nào?”
Hàn Diệu cong môi mỉm cười: “Cũng được đấy.”
Tiêu Văn Ninh nghe hắn nói xong thì im lặng một lúc lâu: “Tôi cũng thấy hắn không tệ… Cậu nói xem, tôi theo có đuổi hắn được không?”
“Sao lại muốn theo đuổi hắn?”
“Vì… Vì tôi… Ơ? Không đúng không đúng, bởi vì hắn đẹp trai, ừ đúng đẹp trai.”
“Chỉ thế thôi?”
“Ừ, là vậy đó.”
Tiêu Văn Ninh ngẩng mặt lên từ lồng ngực hắn, một đôi mắt mang theo men say lờ đờ khiến người khác chẳng thể nào nhìn thấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.