Chương 36:
Nhất Cá Mễ Bính
12/12/2023
Cậu đưa tay sờ sườn mặt Hàn Diệu: “Tính cách của hắn tốt hơn tôi nghĩ một chút, mà tôi bắt đầu cảm thấy, chắc chắn là sẽ rất khó để đối phó với hắn.”
Hàn Diệu bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại phải đối phó với hắn? Trước đây bọn anh đã quen nhau sao?”
“Ừm… Không quen, chính vì không quen, nên mới muốn làm quen đó.”
“Vậy tại sao anh lại muốn làm quen với hắn?”
Tiêu Văn Ninh hơi bất mãn nhìn chằm chằm cái miệng cứ hỏi không ngừng của Hàn Diệu, cậu giơ tay bóp lấy hai bờ môi của Hàn Diệu lại, lầm bầm nói: “Không được hỏi nữa.”
Hàn Diệu bị cậu bóp ra vẻ mặt trông thật buồn cười, Tiêu Văn Ninh mơ màng nhìn một lúc, ‘phụt’ một tiếng bật cười. Cậu buông tay ra, bắt đầu nghĩ cách khác để lấp kín cái miệng không ngừng hỏi này.
Hương rượu nồng nàn, còn mang theo vị nước bọt thơm ngọt. Hàn Diệu rũ mắt, vừa khéo nhìn thấy mí mắt mỏng như cánh ve của Tiêu Văn Ninh đang rung rung từng hồi. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo loạn trong khoang miệng, ve vãn đầu lưỡi của hắn nhằm khiêu khích.
Cuối cùng Hàn Diệu cũng đưa ra quyết định, đưa tay ra giữ đầu cậu, nương theo động tác cậu mà mút vào dây dưa không ngừng.
Hôn một lúc lâu, Tiêu Văn Ninh hơi chê bai rời khỏi môi hắn: “Cậu vụng về quá vậy.”
Hàn Diệu nổi khùng với bộ dạng đó của cậu tới nỗi hắn phải nghiêm túc giải thích cho một tên say sỉn: “Đây là lần đầu tiên tôi hôn môi.”
Tiêu Văn Ninh nghĩ trong chốc lát: “Để tôi dạy cậu.”
Hàn Diệu gật đầu: “Được.”
Tiêu Văn Ninh híp mắt vờ nghiêm túc, nói: “Nếu cậu hôn không tốt nữa, thì tôi sẽ trừng phạt đấy.”
Hàn Diệu nhướng mày hỏi: “Trừng phạt thế nào?”
Người ngồi trong ngực hắn xoa xoa cằm, ra vẻ thần bí: “Không nói cho cậu biết.”
Vừa dứt lời lại đưa đầu lưỡi linh hoạt vào khoang miệng hắn, nút lấy đầu lưỡi.
Không biết đã học bao lâu, cuối cùng Hàn Diệu cũng đưa được Tiêu Văn Ninh say khướt về nhà.
Tính cách sau khi say của Tiêu Văn Ninh khá ngoan, khi lên xe ngồi cũng yên tĩnh không hề quậy phá như những kẻ say rượu khác.
Hàn Diệu bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại phải đối phó với hắn? Trước đây bọn anh đã quen nhau sao?”
“Ừm… Không quen, chính vì không quen, nên mới muốn làm quen đó.”
“Vậy tại sao anh lại muốn làm quen với hắn?”
Tiêu Văn Ninh hơi bất mãn nhìn chằm chằm cái miệng cứ hỏi không ngừng của Hàn Diệu, cậu giơ tay bóp lấy hai bờ môi của Hàn Diệu lại, lầm bầm nói: “Không được hỏi nữa.”
Hàn Diệu bị cậu bóp ra vẻ mặt trông thật buồn cười, Tiêu Văn Ninh mơ màng nhìn một lúc, ‘phụt’ một tiếng bật cười. Cậu buông tay ra, bắt đầu nghĩ cách khác để lấp kín cái miệng không ngừng hỏi này.
Hương rượu nồng nàn, còn mang theo vị nước bọt thơm ngọt. Hàn Diệu rũ mắt, vừa khéo nhìn thấy mí mắt mỏng như cánh ve của Tiêu Văn Ninh đang rung rung từng hồi. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo loạn trong khoang miệng, ve vãn đầu lưỡi của hắn nhằm khiêu khích.
Cuối cùng Hàn Diệu cũng đưa ra quyết định, đưa tay ra giữ đầu cậu, nương theo động tác cậu mà mút vào dây dưa không ngừng.
Hôn một lúc lâu, Tiêu Văn Ninh hơi chê bai rời khỏi môi hắn: “Cậu vụng về quá vậy.”
Hàn Diệu nổi khùng với bộ dạng đó của cậu tới nỗi hắn phải nghiêm túc giải thích cho một tên say sỉn: “Đây là lần đầu tiên tôi hôn môi.”
Tiêu Văn Ninh nghĩ trong chốc lát: “Để tôi dạy cậu.”
Hàn Diệu gật đầu: “Được.”
Tiêu Văn Ninh híp mắt vờ nghiêm túc, nói: “Nếu cậu hôn không tốt nữa, thì tôi sẽ trừng phạt đấy.”
Hàn Diệu nhướng mày hỏi: “Trừng phạt thế nào?”
Người ngồi trong ngực hắn xoa xoa cằm, ra vẻ thần bí: “Không nói cho cậu biết.”
Vừa dứt lời lại đưa đầu lưỡi linh hoạt vào khoang miệng hắn, nút lấy đầu lưỡi.
Không biết đã học bao lâu, cuối cùng Hàn Diệu cũng đưa được Tiêu Văn Ninh say khướt về nhà.
Tính cách sau khi say của Tiêu Văn Ninh khá ngoan, khi lên xe ngồi cũng yên tĩnh không hề quậy phá như những kẻ say rượu khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.