Chương 6:
Nhất Cá Mễ Bính
18/09/2023
Hàn Diệu liếc nhìn hai cái, không bước tới, cho đến khi Tiêu Văn Ninh lại phát ra tiếng rên lần nữa thì hắn mới đi đến, nâng người nọ ngồi lại xe lăn, Tiêu Văn Ninh gật đầu cảm ơn, lại kiên cường chuẩn bị đứng lên.
Hàn Diệu nhìn lướt qua giá sách, hỏi: “Quyển nào?”
Tiêu Văn Ninh tùy tiện nói một cái tên, nhờ hắn lấy xuống dùm mình.
Sau khi lấy được sách, Tiêu Văn Ninh ngồi bên cửa sổ lật hai trang, Hàn Diệu không tỏ biểu cảm gì, luôn đứng sau chờ cậu ra lệnh, hắn có chút không hiểu.
Người chủ này rõ ràng chỉ bị què một chân, một hai cứ phải giả vờ liệt nửa người, hắn không biết người này muốn giở trò gì, nhưng hôm qua khi đứng một chân mà vẫn có thể nhảy lên đá vào chân hắn để ăn đậu hủ thì đúng là không đơn giản.
Nhớ tới nụ hôn cố ý ngày hôm qua, Hàn Diệu không khỏi nhíu mày.
Mấy ngày sau vẫn bình an không có chuyện gì, Tiêu Văn Ninh ăn không ngồi rồi chỉ có thể quan sát người vệ sĩ mới này.
Tuy nhỏ hơn cậu vài tuổi, nhưng cao ít nhất cũng phải 1m9, thân hình khỏe mạnh, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
Mỗi lần bế cậu đều rất nhẹ nhàng không tốn sức, cậu lại liếc nhìn bóng lưng hắn, lén liếm khóe miệng, đột nhiên muốn khám phá tìm tòi thứ gì đó sâu hơn.
Mắt Tiêu Văn Ninh đảo hai cái, đột nhiên nói: “Hàn Diệu, tới giúp tôi một chút.”
Hàn Diệu nghe được âm thanh thì lập tức xoay người, Tiêu Văn Ninh xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, hắn bước tới, vừa định đỡ cậu lên xe lăn thì thấy đôi chân dài trơn bóng lộ ra dưới lớp chăn, cơ thể hắn khựng lại, khó hiểu nhìn Tiêu Văn Ninh.
Vẻ mặt Tiêu Văn Ninh vô cùng đứng đắn: “Tôi đã không tắm mấy ngày nay rồi, cậu đỡ tôi đến nhà tắm đi, tôi muốn tắm một chút.”
Hàn Diệu không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn đỡ Tiêu Văn Ninh đi vào.
Tiêu Văn Ninh nhìn xung quanh, hình như có chút buồn rầu, cậu không hay sống ở đây, trong bồn tắm có một chút bụi, thật sự không có thời gian để vệ sinh, cậu liếc mắt bảo Hàn Diệu đặt mình lên nắp bồn cầu, sau đó cầm lấy vòi sen chuẩn bị tắm.
Hàn Diệu nhìn lướt qua giá sách, hỏi: “Quyển nào?”
Tiêu Văn Ninh tùy tiện nói một cái tên, nhờ hắn lấy xuống dùm mình.
Sau khi lấy được sách, Tiêu Văn Ninh ngồi bên cửa sổ lật hai trang, Hàn Diệu không tỏ biểu cảm gì, luôn đứng sau chờ cậu ra lệnh, hắn có chút không hiểu.
Người chủ này rõ ràng chỉ bị què một chân, một hai cứ phải giả vờ liệt nửa người, hắn không biết người này muốn giở trò gì, nhưng hôm qua khi đứng một chân mà vẫn có thể nhảy lên đá vào chân hắn để ăn đậu hủ thì đúng là không đơn giản.
Nhớ tới nụ hôn cố ý ngày hôm qua, Hàn Diệu không khỏi nhíu mày.
Mấy ngày sau vẫn bình an không có chuyện gì, Tiêu Văn Ninh ăn không ngồi rồi chỉ có thể quan sát người vệ sĩ mới này.
Tuy nhỏ hơn cậu vài tuổi, nhưng cao ít nhất cũng phải 1m9, thân hình khỏe mạnh, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
Mỗi lần bế cậu đều rất nhẹ nhàng không tốn sức, cậu lại liếc nhìn bóng lưng hắn, lén liếm khóe miệng, đột nhiên muốn khám phá tìm tòi thứ gì đó sâu hơn.
Mắt Tiêu Văn Ninh đảo hai cái, đột nhiên nói: “Hàn Diệu, tới giúp tôi một chút.”
Hàn Diệu nghe được âm thanh thì lập tức xoay người, Tiêu Văn Ninh xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, hắn bước tới, vừa định đỡ cậu lên xe lăn thì thấy đôi chân dài trơn bóng lộ ra dưới lớp chăn, cơ thể hắn khựng lại, khó hiểu nhìn Tiêu Văn Ninh.
Vẻ mặt Tiêu Văn Ninh vô cùng đứng đắn: “Tôi đã không tắm mấy ngày nay rồi, cậu đỡ tôi đến nhà tắm đi, tôi muốn tắm một chút.”
Hàn Diệu không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn đỡ Tiêu Văn Ninh đi vào.
Tiêu Văn Ninh nhìn xung quanh, hình như có chút buồn rầu, cậu không hay sống ở đây, trong bồn tắm có một chút bụi, thật sự không có thời gian để vệ sinh, cậu liếc mắt bảo Hàn Diệu đặt mình lên nắp bồn cầu, sau đó cầm lấy vòi sen chuẩn bị tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.