Chương 7:
Nhất Cá Mễ Bính
18/09/2023
Hàn Diệu thấy cậu bắt đầu cởi quần áo để tắm, định xoay người đi ra ngoài canh, nhưng còn chưa đi được hai bước thì lại cảm nhận được một luồng nước ấm đang trực tiếp phun thẳng lên người mình.
Tuyển thủ giả té Tiêu Văn Ninh lại không biết dùng cách nào, lần nữa té từ trên nắp bồn cầu xuống đất, vòi sen trong tay cậu đang vặn nước ở mức tối đa, không cẩn thận xịt hết lên người Hàn Diệu.
Tiêu Văn Ninh đợi hắn quay lại, qua mười giây mới dùng vẻ mặt hoảng sợ đổi hướng vòi sen, sau đó trở về phong cách lạnh lùng, ảo não xin lỗi Hàn Diệu: “Xin lỗi nhé, cậu nhìn chân tôi này, nó thật không nghe lời… Cậu không sao chứ?”
Hàn Diệu lẳng lặng nhìn Tiêu Văn Ninh vài giây, nhấc chân qua tắt vòi sen, Tiêu Văn Ninh trần trụi ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy nửa thân bị ướt của Hàn Diệu.
Những đường nét cơ bắp hiện rõ dưới lớp quần áo, đường cong lên xuống gọn gàng, hoàn hảo tạo thành tám múi, dọc theo bụng dưới, chiếc quần ướt đẫm dính sát vào nơi nào đó dưới háng, to đến mức khiến Tiêu Văn Ninh thiếu chút nữa đã mở miệng khen.
Trước khi làm chuyện này thì Tiêu Văn Ninh cũng đã lường trước được một vài hậu quả.
Mấy ngày nay ở chung, trừ lúc đầu có hỏi chuyện vài câu thì Hàn Diệu hầu như chẳng nói câu nào nữa.
Cậu cũng chẳng biết mấy tên vệ sĩ có ít nói như vậy không hay chỉ có mình Hàn Diệu là đầu gỗ.
Tục ngữ nói tượng đất còn có ba phần trần tục, mấy ngày nay cậu công khai ăn đậu hủ của hắn như vậy, vậy mà Hàn Diệu lại chẳng có xíu phản ứng nào cả.
Tiêu Văn Ninh cậu là loại người vì muốn ngắm cơ thể của người khác, mà lại cố ý giả vờ tự ngã sao?
Tiêu thiếu gia tự xem xét lại bản thân, đúng là vậy thật.
Tất nhiên cơ thể là điều quan trọng nhất, nhưng tính cách cũng phải đàng hoàng.
Tuy hắn chỉ là một vệ sĩ, lại đẹp trai như vậy, nhưng cũng phải tìm hiểu kĩ càng một chút.
Cậu ngồi ở dưới đất ngẩng đầu lên, muốn xem xem Hàn Diệu bị ướt sũng sẽ phản ứng như thế nào. Trong lòng Tiêu Văn Ninh thầm nghĩ: Nếu hắn dám đánh cậu, cậu sẽ khóc lóc xin tha.
Tuyển thủ giả té Tiêu Văn Ninh lại không biết dùng cách nào, lần nữa té từ trên nắp bồn cầu xuống đất, vòi sen trong tay cậu đang vặn nước ở mức tối đa, không cẩn thận xịt hết lên người Hàn Diệu.
Tiêu Văn Ninh đợi hắn quay lại, qua mười giây mới dùng vẻ mặt hoảng sợ đổi hướng vòi sen, sau đó trở về phong cách lạnh lùng, ảo não xin lỗi Hàn Diệu: “Xin lỗi nhé, cậu nhìn chân tôi này, nó thật không nghe lời… Cậu không sao chứ?”
Hàn Diệu lẳng lặng nhìn Tiêu Văn Ninh vài giây, nhấc chân qua tắt vòi sen, Tiêu Văn Ninh trần trụi ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy nửa thân bị ướt của Hàn Diệu.
Những đường nét cơ bắp hiện rõ dưới lớp quần áo, đường cong lên xuống gọn gàng, hoàn hảo tạo thành tám múi, dọc theo bụng dưới, chiếc quần ướt đẫm dính sát vào nơi nào đó dưới háng, to đến mức khiến Tiêu Văn Ninh thiếu chút nữa đã mở miệng khen.
Trước khi làm chuyện này thì Tiêu Văn Ninh cũng đã lường trước được một vài hậu quả.
Mấy ngày nay ở chung, trừ lúc đầu có hỏi chuyện vài câu thì Hàn Diệu hầu như chẳng nói câu nào nữa.
Cậu cũng chẳng biết mấy tên vệ sĩ có ít nói như vậy không hay chỉ có mình Hàn Diệu là đầu gỗ.
Tục ngữ nói tượng đất còn có ba phần trần tục, mấy ngày nay cậu công khai ăn đậu hủ của hắn như vậy, vậy mà Hàn Diệu lại chẳng có xíu phản ứng nào cả.
Tiêu Văn Ninh cậu là loại người vì muốn ngắm cơ thể của người khác, mà lại cố ý giả vờ tự ngã sao?
Tiêu thiếu gia tự xem xét lại bản thân, đúng là vậy thật.
Tất nhiên cơ thể là điều quan trọng nhất, nhưng tính cách cũng phải đàng hoàng.
Tuy hắn chỉ là một vệ sĩ, lại đẹp trai như vậy, nhưng cũng phải tìm hiểu kĩ càng một chút.
Cậu ngồi ở dưới đất ngẩng đầu lên, muốn xem xem Hàn Diệu bị ướt sũng sẽ phản ứng như thế nào. Trong lòng Tiêu Văn Ninh thầm nghĩ: Nếu hắn dám đánh cậu, cậu sẽ khóc lóc xin tha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.