Gấp Lấy Người Yêu Kiêm Chức Tình Nhân
Chương 25: chương 8.3
Ngải Đông
12/10/2018
Mặc dù trước khi bước vào phòng làm việc, Tần Tinh Tinh liền kêu chính mình trở nên cứng rắn
một chút, Hỉ Nhi nhất định sẽ lôi kéo lỗ tai của cô liên tục niệm liên
tục niệm, niệm đến khi cô khát nước, không thể không giơ tay đầu hàng,
muốn một ly nước giải khát, nhưng mà tình huống hôm nay thật sự rất kỳ
lạ, người phụ nữ này không có giậm chân, cũng không có mở miệng mắng to, yên tĩnh ngồi ở phía sau bàn làm việc, ngược lại khiến người ta không
tự chủ toàn thân nổi da gà.
"Hỉ Nhi, cậu có khỏe không?" Tần Tinh Tinh dựa lưng vào bàn làm việc của mình, khẽ nghiêng người quan sát biểu cảm trên mặt Âu Dương Hỉ Nhi, cự ly bàn làm việc của các cô chỉ có ngăn cách hai người lướt qua nhau, vốn là để cho thuận tiện tán gẫu việc nhà trong giờ làm việc, thế nhưng lúc này ngược lại thành áp lực.
"Tớ không tốt chỗ nào? Không phải tớ hoàn hảo tốt đẹp ngồi ở chỗ này sao?" Âu Dương Hỉ Nhi lạnh buốt liếc cô một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười lại nói tiếp: "Ngày mai sẽ là cuối tuần, tại sao cậu không giải sầu tiếp, tuần sau rồi trở về đi làm?"
"Thật xin lỗi mà..., tớ muốn đi làm lại sớm một chút, nhưng cơ thể khó chịu, Sở Cách Phi khăng khăng giữ tớ ở lại đó nghỉ ngơi thêm một ngày." Vậy cũng coi như là một phần sự thật.
"Thật sao? Không phải muốn chơi nhiều thêm một ngày sao?" Người phụ nữ này cho rằng cô dễ gạt như vậy sao? Tần Tinh Tinh không phủ nhận cũng không thừa nhận, cho dù là không phải, lúc này thượng sách chính là vội vàng cầu xin tha thứ.
"Thật xin lỗi mà..., tớ cũng để cho cậu nghỉ ngơi ba ngày." Trợn trắng cả mắt, Âu Dương Hỉ Nhi nghi ngờ đầu óc của cô vẫn còn ở trạng thái nghỉ phép. "Nếu như hai chúng ta đều bận nghỉ phép, vẫn muốn tiếp tục vận tác (vận hành + thao tác) phòng làm việc này nữa sao?"
Chắp tay trước ngực, Tần Tinh Tinh hết sức mềm mại bày ra thái độ khiêm nhường, thật không thể tin được cô sẽ làm chuyện như vậy. "Tớ biết sai rồi, về sau sẽ không bao giờ bỏ lại công việc chạy đi giải sầu nữa."
Âu Dương Hỉ Nhi đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy? Cô đã lo lắng gần chết! "Một câu sai rồi liền không có chuyện gì sao? Có phải cậu nên thông báo một chút hay không?"
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, chính là mẹ tớ quyết định ly hôn với cha tớ, bởi vì quá đột ngột, tâm trạng có hơi rối loạn, liền chạy đi giải sầu thôi." Hiện tại nhắc tới chuyện này, giống như thật sự không có gì đáng ngại rồi, ngược lại lời hứa hẹn cả đời của Sở Cách Phi khiến cô khó có thể quên được.
Bởi vì quá khiếp sợ, Âu Dương Hỉ Nhi hoàn toàn nói không ra lời. dIỄN ĐÀN L 345 ê Q %^&^ Úy Đ () Ôn
"Không cần quá kinh ngạc, bất cứ chuyện gì đều chỉ cần suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận, không có chuyện gì không thể buông ra."
Âu Dương Hỉ Nhi như mới tỉnh dậy từ trong mộng gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ cần cố gắng, giống như tìm kiếm ốc đảo ở sa mạc, chuyện gì rồi cũng sẽ làm được!"
Tần Tinh Tinh nhịn không được cười ha ha, Âu Dương Hỉ Nhi hình dung khiến cho cô đập bàn tán dương: "Nói thật tốt!"
"Không nên nở nụ cười. Bác gái bị cái gì kích thích, làm sao có thể can đảm, đưa ra quyết định quan trọng như vậy?"
"Đây là công lao của Sở Cách Phi, anh ấy khiến cho mẹ tớ phát hiện bầu trời bên ngoài rất rộng lớn." Sau khi bình tĩnh trở lại, cô nghĩ tới, ngược lại mẹ cũng không phải thật sự hâm mộ cô và Sở Cách Phi, muốn tìm kiếm tình yêu mới, mà là không muốn giống quá khứ luôn uất ức canh giữ ở trong nhà nữa, muốn tự do hưởng thụ bầu không khí tràn trề, linh hồn có khát vọng mới, dĩ nhiên bà không cách nào yên lòng ở trong nhà tù lúc đầu nữa.
Âu Dương Hỉ Nhi giống như nghĩ đến cái gì vỗ đầu mình một cái, "Đúng vậy, thời gian trước Sở Cách Phi thường xuyên dẫn cậu và bác gái đi ra ngoài đạp thanh."
"Anh ấy còn hiểu rõ mẹ tớ khao khát có được gì hơn tớ."
Cười ha ha, Âu Dương Hỉ Nhi ra vẻ xem kịch vui. "Nghe cậu nói như vậy, anh ta chẳng những bắt được lòng của cậu, đến lòng của bác gái cũng bị anh ta thu mua rồi."
"Mẹ tớ luôn luôn không có năng lực miễn dịch với trai đẹp." Lý do này cực kỳ vụn về!
"Tớ thấy cậu trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Sở Cách Phi rồi."
Nếu như anh tiếp tục ở lại nơi này một năm hoặc nửa năm nữa, không dám đảm bảo cô có thể tiếp tục kiên trì, nhưng ba tháng sau anh sẽ rời khỏi Đài Loan rồi, cô không thể nào ở trong thời gian ngắn như vậy ra quyết định cùng anh rời đi. Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, xoay ghế dựa một góc bốn mươi lăm độ nhìn thẳng Tần Tinh Tinh, hắng giọng một cái nói: "Tớ có một chuyện muốn thương lượng với cậu, chúng ta có nên đóng cửa phòng làm việc hay không?"
Sau khi ngớ ra một lúc lâu, Tần Tinh Tinh hình như rất khó tiếp nhận chuyện mới vừa nghe được: "Cậu nói. . . . . . Đóng cửa phòng làm việc?"
Gãi gãi đầu, Âu Dương Hỉ Nhi có chút phập phồng không yên, "Có lẽ là liên quan đến mùa thu, gần đây một chút hứng thú làm việc cũng không có, giống như trước mỗi lần kỳ sinh lý tới, rất buồn phiền, lại không biết buồn phiền cái gì, tớ bắt đầu có suy nghĩ, nếu ba thiếu một, mà Tiểu Điềm động một chút là xin nghỉ, như hôm nay lại xin nghỉ nửa ngày, cảm thấy phòng làm việc rất vắng vẻ, không bằng đóng cửa đi thôi."
"Cậu muốn nghỉ phép liền nghỉ phép, không cần mượn cớ." Eri - l () ê q@# uý đ #$ôn ngôn tình
"Cậu đã trốn việc rồi, tớ cũng không cần khách khí, ngượng ngùng nghỉ phép. Thật không phải là lấy cớ, mà là không có ý muốn tiếp tục cố gắng vì phòng làm việc này."
"Cậu không phải là bởi vì gần đây trong lòng suy sụp, liền muốn kết thúc phòng làm việc, nhất định có nguyên nhân gì đó."
"Tớ muốn sinh đứa trẻ, thừa dịp hiện tại thể lực đang ở thời kỳ sung mãn, muốn mau chóng mang thai sinh đứa trẻ."
"Tớ chỉ nghe qua sau khi sinh xong đứa bé, vì sinh con, không thể không hy sinh công việc, ngược lại chưa từng nghe qua có người vì chuẩn bị sinh đứa trẻ mà nghỉ việc."
"Chuyện này cậu không hiểu, áp lực quá lớn, đứa bé sinh không được."
"Cậu có áp lực công việc sao?" Lúc trước các cô hùn vốn mở "Thích đẹp", đơn thuần là hi vọng ba người bạn tốt có thể làm việc với nhau, vất vả vì người khác, còn không bằng vất vả cần cù vui vui vẻ vẻ vì mình, chưa từng ôm ảo tưởng lớn lao kiếm nhiều tiền.
"Cậu nói cho tớ biết, trên thế giới này người nào mà không có áp lực công việc?" Không sai, Âu Dương Hỉ Nhi cô là một chuyên gia thiết kế thời trang hạng ba, nhưng cô cũng hi vọng mình thiết kế ra quần áo và đồ trang sức được hoan nghênh.
"Tớ còn tưởng rằng cậu rất thỏa mãn làm một chuyên gia thiết kế thời trang hạng ba."
Âu Dương Hỉ Nhi hung ác trừng mắt, trên thế giới này có người vui vẻ khi làm một nhân vật hạng ba sao?
"Nếu như cậu khăng khăng đóng cửa phòng làm việc, tớ cũng không thể phản đối, dù sao tớ không sợ đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng mà cậu chắc chắn đóng cửa phòng làm việc, là có thể thuận lợi mang thai sao? Tớ hi vọng cậu cẩn thận suy tính thêm nữa, không cần đến lúc đó rảnh rỗi đến bị khùng, lại không sinh được đứa bé."
Dừng một chút, Âu Dương Hỉ hơi nhỏ giọng nói: "Thành thật mà nói, tớ thà rảnh rỗi đến bị khùng."
"Âu Dương Hỉ Nhi, cậu thật sự cực kỳ không có tiền đồ!"
"Nếu như mà tớ cực kỳ có tiền đồ, đã sớm trở thành nhà thiết kế hạng nhất rồi."
"Cậu muốn làm nhà thiết kế hạng nhất, vậy cũng cần phải có thiên phú."
"Cậu đang nói tớ không có thiên phú sao?" Âu Dương Hỉ Nhi âm âm u u híp mắt.
Chữ "Đúng" này vẫn là thức thời nuốt trở lại bụng, bằng không khẳng định người phụ nữ này trở mặt, cô tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nếu như cậu thật sự trở thành nhà thiết kế hạng nhất, áp lực của cậu sẽ lớn hơn."
Điều này cũng đúng sự thật, Âu Dương Hỉ Nhi quyết định không so đo với cô. "Tớ có thể hiểu rõ cậu không nỡ đóng cửa phòng làm việc này bao nhiêu, tớ cũng giống vậy, nhưng cuộc sống có bỏ mới có được, muốn lưỡng toàn tề mỹ (cả hai đều tốt) vốn là rất khó."
"Được rồi, nhưng tớ không hy vọng cậu ở dưới tình huống vội vàng như vậy quyết định tương lai phòng làm việc, tớ cho cậu thời gian một tháng, cậu nghĩ rõ ràng, nếu như vẫn không thay đổi ý kiến, chúng ta sẽ đóng cửa phòng làm việc."
Suy nghĩ một hồi, Âu Dương Hỉ Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cũng đúng, mặc dù giờ phút này bị kích động muốn kết thúc tất cả ở đây, nhưng có lẽ ngay sau đó sẽ hối hận, cho dù nói thế nào, căn phòng làm việc này cũng là kết tinh tâm huyết đã nhiều năm của các cô, nói muốn kết thúc, khó tránh khỏi sẽ không nỡ.
"Hỉ Nhi, cậu có khỏe không?" Tần Tinh Tinh dựa lưng vào bàn làm việc của mình, khẽ nghiêng người quan sát biểu cảm trên mặt Âu Dương Hỉ Nhi, cự ly bàn làm việc của các cô chỉ có ngăn cách hai người lướt qua nhau, vốn là để cho thuận tiện tán gẫu việc nhà trong giờ làm việc, thế nhưng lúc này ngược lại thành áp lực.
"Tớ không tốt chỗ nào? Không phải tớ hoàn hảo tốt đẹp ngồi ở chỗ này sao?" Âu Dương Hỉ Nhi lạnh buốt liếc cô một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười lại nói tiếp: "Ngày mai sẽ là cuối tuần, tại sao cậu không giải sầu tiếp, tuần sau rồi trở về đi làm?"
"Thật xin lỗi mà..., tớ muốn đi làm lại sớm một chút, nhưng cơ thể khó chịu, Sở Cách Phi khăng khăng giữ tớ ở lại đó nghỉ ngơi thêm một ngày." Vậy cũng coi như là một phần sự thật.
"Thật sao? Không phải muốn chơi nhiều thêm một ngày sao?" Người phụ nữ này cho rằng cô dễ gạt như vậy sao? Tần Tinh Tinh không phủ nhận cũng không thừa nhận, cho dù là không phải, lúc này thượng sách chính là vội vàng cầu xin tha thứ.
"Thật xin lỗi mà..., tớ cũng để cho cậu nghỉ ngơi ba ngày." Trợn trắng cả mắt, Âu Dương Hỉ Nhi nghi ngờ đầu óc của cô vẫn còn ở trạng thái nghỉ phép. "Nếu như hai chúng ta đều bận nghỉ phép, vẫn muốn tiếp tục vận tác (vận hành + thao tác) phòng làm việc này nữa sao?"
Chắp tay trước ngực, Tần Tinh Tinh hết sức mềm mại bày ra thái độ khiêm nhường, thật không thể tin được cô sẽ làm chuyện như vậy. "Tớ biết sai rồi, về sau sẽ không bao giờ bỏ lại công việc chạy đi giải sầu nữa."
Âu Dương Hỉ Nhi đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy? Cô đã lo lắng gần chết! "Một câu sai rồi liền không có chuyện gì sao? Có phải cậu nên thông báo một chút hay không?"
"Thật ra thì cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, chính là mẹ tớ quyết định ly hôn với cha tớ, bởi vì quá đột ngột, tâm trạng có hơi rối loạn, liền chạy đi giải sầu thôi." Hiện tại nhắc tới chuyện này, giống như thật sự không có gì đáng ngại rồi, ngược lại lời hứa hẹn cả đời của Sở Cách Phi khiến cô khó có thể quên được.
Bởi vì quá khiếp sợ, Âu Dương Hỉ Nhi hoàn toàn nói không ra lời. dIỄN ĐÀN L 345 ê Q %^&^ Úy Đ () Ôn
"Không cần quá kinh ngạc, bất cứ chuyện gì đều chỉ cần suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận, không có chuyện gì không thể buông ra."
Âu Dương Hỉ Nhi như mới tỉnh dậy từ trong mộng gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ cần cố gắng, giống như tìm kiếm ốc đảo ở sa mạc, chuyện gì rồi cũng sẽ làm được!"
Tần Tinh Tinh nhịn không được cười ha ha, Âu Dương Hỉ Nhi hình dung khiến cho cô đập bàn tán dương: "Nói thật tốt!"
"Không nên nở nụ cười. Bác gái bị cái gì kích thích, làm sao có thể can đảm, đưa ra quyết định quan trọng như vậy?"
"Đây là công lao của Sở Cách Phi, anh ấy khiến cho mẹ tớ phát hiện bầu trời bên ngoài rất rộng lớn." Sau khi bình tĩnh trở lại, cô nghĩ tới, ngược lại mẹ cũng không phải thật sự hâm mộ cô và Sở Cách Phi, muốn tìm kiếm tình yêu mới, mà là không muốn giống quá khứ luôn uất ức canh giữ ở trong nhà nữa, muốn tự do hưởng thụ bầu không khí tràn trề, linh hồn có khát vọng mới, dĩ nhiên bà không cách nào yên lòng ở trong nhà tù lúc đầu nữa.
Âu Dương Hỉ Nhi giống như nghĩ đến cái gì vỗ đầu mình một cái, "Đúng vậy, thời gian trước Sở Cách Phi thường xuyên dẫn cậu và bác gái đi ra ngoài đạp thanh."
"Anh ấy còn hiểu rõ mẹ tớ khao khát có được gì hơn tớ."
Cười ha ha, Âu Dương Hỉ Nhi ra vẻ xem kịch vui. "Nghe cậu nói như vậy, anh ta chẳng những bắt được lòng của cậu, đến lòng của bác gái cũng bị anh ta thu mua rồi."
"Mẹ tớ luôn luôn không có năng lực miễn dịch với trai đẹp." Lý do này cực kỳ vụn về!
"Tớ thấy cậu trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Sở Cách Phi rồi."
Nếu như anh tiếp tục ở lại nơi này một năm hoặc nửa năm nữa, không dám đảm bảo cô có thể tiếp tục kiên trì, nhưng ba tháng sau anh sẽ rời khỏi Đài Loan rồi, cô không thể nào ở trong thời gian ngắn như vậy ra quyết định cùng anh rời đi. Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, xoay ghế dựa một góc bốn mươi lăm độ nhìn thẳng Tần Tinh Tinh, hắng giọng một cái nói: "Tớ có một chuyện muốn thương lượng với cậu, chúng ta có nên đóng cửa phòng làm việc hay không?"
Sau khi ngớ ra một lúc lâu, Tần Tinh Tinh hình như rất khó tiếp nhận chuyện mới vừa nghe được: "Cậu nói. . . . . . Đóng cửa phòng làm việc?"
Gãi gãi đầu, Âu Dương Hỉ Nhi có chút phập phồng không yên, "Có lẽ là liên quan đến mùa thu, gần đây một chút hứng thú làm việc cũng không có, giống như trước mỗi lần kỳ sinh lý tới, rất buồn phiền, lại không biết buồn phiền cái gì, tớ bắt đầu có suy nghĩ, nếu ba thiếu một, mà Tiểu Điềm động một chút là xin nghỉ, như hôm nay lại xin nghỉ nửa ngày, cảm thấy phòng làm việc rất vắng vẻ, không bằng đóng cửa đi thôi."
"Cậu muốn nghỉ phép liền nghỉ phép, không cần mượn cớ." Eri - l () ê q@# uý đ #$ôn ngôn tình
"Cậu đã trốn việc rồi, tớ cũng không cần khách khí, ngượng ngùng nghỉ phép. Thật không phải là lấy cớ, mà là không có ý muốn tiếp tục cố gắng vì phòng làm việc này."
"Cậu không phải là bởi vì gần đây trong lòng suy sụp, liền muốn kết thúc phòng làm việc, nhất định có nguyên nhân gì đó."
"Tớ muốn sinh đứa trẻ, thừa dịp hiện tại thể lực đang ở thời kỳ sung mãn, muốn mau chóng mang thai sinh đứa trẻ."
"Tớ chỉ nghe qua sau khi sinh xong đứa bé, vì sinh con, không thể không hy sinh công việc, ngược lại chưa từng nghe qua có người vì chuẩn bị sinh đứa trẻ mà nghỉ việc."
"Chuyện này cậu không hiểu, áp lực quá lớn, đứa bé sinh không được."
"Cậu có áp lực công việc sao?" Lúc trước các cô hùn vốn mở "Thích đẹp", đơn thuần là hi vọng ba người bạn tốt có thể làm việc với nhau, vất vả vì người khác, còn không bằng vất vả cần cù vui vui vẻ vẻ vì mình, chưa từng ôm ảo tưởng lớn lao kiếm nhiều tiền.
"Cậu nói cho tớ biết, trên thế giới này người nào mà không có áp lực công việc?" Không sai, Âu Dương Hỉ Nhi cô là một chuyên gia thiết kế thời trang hạng ba, nhưng cô cũng hi vọng mình thiết kế ra quần áo và đồ trang sức được hoan nghênh.
"Tớ còn tưởng rằng cậu rất thỏa mãn làm một chuyên gia thiết kế thời trang hạng ba."
Âu Dương Hỉ Nhi hung ác trừng mắt, trên thế giới này có người vui vẻ khi làm một nhân vật hạng ba sao?
"Nếu như cậu khăng khăng đóng cửa phòng làm việc, tớ cũng không thể phản đối, dù sao tớ không sợ đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng mà cậu chắc chắn đóng cửa phòng làm việc, là có thể thuận lợi mang thai sao? Tớ hi vọng cậu cẩn thận suy tính thêm nữa, không cần đến lúc đó rảnh rỗi đến bị khùng, lại không sinh được đứa bé."
Dừng một chút, Âu Dương Hỉ hơi nhỏ giọng nói: "Thành thật mà nói, tớ thà rảnh rỗi đến bị khùng."
"Âu Dương Hỉ Nhi, cậu thật sự cực kỳ không có tiền đồ!"
"Nếu như mà tớ cực kỳ có tiền đồ, đã sớm trở thành nhà thiết kế hạng nhất rồi."
"Cậu muốn làm nhà thiết kế hạng nhất, vậy cũng cần phải có thiên phú."
"Cậu đang nói tớ không có thiên phú sao?" Âu Dương Hỉ Nhi âm âm u u híp mắt.
Chữ "Đúng" này vẫn là thức thời nuốt trở lại bụng, bằng không khẳng định người phụ nữ này trở mặt, cô tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nếu như cậu thật sự trở thành nhà thiết kế hạng nhất, áp lực của cậu sẽ lớn hơn."
Điều này cũng đúng sự thật, Âu Dương Hỉ Nhi quyết định không so đo với cô. "Tớ có thể hiểu rõ cậu không nỡ đóng cửa phòng làm việc này bao nhiêu, tớ cũng giống vậy, nhưng cuộc sống có bỏ mới có được, muốn lưỡng toàn tề mỹ (cả hai đều tốt) vốn là rất khó."
"Được rồi, nhưng tớ không hy vọng cậu ở dưới tình huống vội vàng như vậy quyết định tương lai phòng làm việc, tớ cho cậu thời gian một tháng, cậu nghĩ rõ ràng, nếu như vẫn không thay đổi ý kiến, chúng ta sẽ đóng cửa phòng làm việc."
Suy nghĩ một hồi, Âu Dương Hỉ Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cũng đúng, mặc dù giờ phút này bị kích động muốn kết thúc tất cả ở đây, nhưng có lẽ ngay sau đó sẽ hối hận, cho dù nói thế nào, căn phòng làm việc này cũng là kết tinh tâm huyết đã nhiều năm của các cô, nói muốn kết thúc, khó tránh khỏi sẽ không nỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.