Gấp Lấy Người Yêu Kiêm Chức Tình Nhân
Chương 26: chương 9
Ngải Đông
12/10/2018
Tan việc về đến nhà,
thay quần áo thoải mái ở nhà, Tần Tinh Tinh đang chuẩn bị vào phòng bếp
giúp bản thân rót ly cà phê nóng, chuông cửa liền vang lên, lúc này chỉ
có một người sẽ đến. Khóe môi không khỏi giơ lên, cô bước nhanh đi ra mở cửa. Nhưng vừa nhìn thấy trận địa lớn ở bên ngoài, trong nháy mắt nụ
cười của cô đông cứng.
"Anh. . . . . . Làm cái gì vậy?" Tần Tinh Tinh thử tỉnh táo đối mặt với tình huống trước mắt, nhưng. . . . . . Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái! Một lớn, một vừa, hai nhỏ, nhiêu đây còn chưa đủ, trên tay anh còn xách một cái, cô biết nhãn hiệu va li hành lý này – va li hành lý Ri¬mowa có trên trăm năm lịch sử ở nước Đức, đây là dòng Tan¬go, cũng chính là dòng thương vụ, anh đi tới nơi này của cô để làm việc sao?
"Em nhìn thấy rồi đó, bắt đầu từ hôm nay, anh muốn chuyển đến chỗ của em." Sở Cách Phi không yêu cầu cô giúp đỡ, anh có thể lý giải giờ phút này cô đang hoảng sợ cần phải có thời gian bình phục lại, cho nên tự mình động thủ, thong thả ung dung đẩy mạnh từng cái va li hành lý vào bên trong nhà, cuối cùng còn không quên đóng cửa.
"Anh nói cái gì?" Cô có vẻ bị sấm sét bổ trúng, toàn thân cứng ngắc, không cách nào chuyển động.
"Bắt đầu từ hôm nay, anh muốn ở lại chỗ của em." Anh không keo kiệt thuật lại một lần, nghênh ngang ngồi xuống ghế sofa, cả ngày thu dọn hành lý, vào lúc này thật sự có hơi mệt mỏi.
"Tại sao?" Eri diễn đàn l %_€ ê q €£ Úy đ○n
Anh giống như hao tâm tổn trí lắc đầu một cái, trí nhớ người phụ nữ này không tốt lắm! "Tại sao cái gì, anh đã nói rồi, lại xảy ra tình huống mất liên lạc, anh sẽ ở gần trông coi."
"Am. . . . . . Chuyện đó đúng. . . . . . Chuyện đó đúng. . . . . ." Nói là hiểu lầm, vậy không phải tương đương với việc cô thừa nhận lại diễn tiết mục mất liên lạc một lần nữa sao? Nhưng trên thực tế, cô không có mà, cô chỉ là có thói quen tắt điện thoại di động sau khi gửi xong tin nhắn, nếu là trốn việc chạy ra ngoài nghỉ phép, cũng không thể để cho Hỉ Nhi gọi điện thoại tới chửi mắng một trận. Nhưng mà nói đi nói lại, lúc ấy nếu nhìn thấy điện thoại gọi đến là anh, có lẽ cô cũng sẽ không nghe điện thoại.
"Mặc kệ lý do là gì, nếu đã phạm sai lầm nên nhận trừng phạt, bằng không, cần gì phải yêu cầu người ta nói lời giữ lời?" Toàn bộ lưng Sở Cách Phi dựa về sau, ngẩng đầu lên, nhắm mắt dưỡng thần một lúc. "Hành lý trước để đó, ngày mai anh sẽ từ từ sắp xếp lại. . . . . . Hình như anh ngửi thấy được mùi vị cà phê nóng, anh cũng muốn một ly."
Cô sắp té xỉu: "Đừng ầm ĩ, anh hẳn không thật sự muốn ở lại ổ nhỏ này của em chứ."
"Em thấy bộ dạng anh giống như đang đùa giỡn sao? Anh đã tặng phòng khách sạn cho Sở Ngọc Linh, hiện tại con bé kia đang hưng phấn ở trên giường lớn nhảy điệu Tăng-gô." Anh tự động tự phát vào phòng bếp rót cà phê nóng, thuận đường hỏi cô có muốn một ly hay không, y hệt là chủ của nơi này.
Đây là sự thực! Tần Tinh Tinh suy yếu đến mức chân nhũn ra rồi.
"Em đừng đứng phạt ở đó, tới đây uống cà phê nóng." Anh giúp cô đặt cà phê nóng ở trên bàn trà, mình thì đi tới bên cửa sổ sát đất, khẽ mở ra, để cho gió ở bên ngoài thổi vào.
Lung la lung lay đi vài bước, hai tay vươn ra vịn vào tay ghế sofa, cô gần như là bò lên trên ghế sofa, sau đó xem cà phê nóng trở thành người cứu mạng cầm lên đưa vào trong miệng. . . . . . A! Thật là nóng!
"Em cẩn thận một chút." Người phụ nữ này thật là khiến người khác lo lắng.
Nóng cũng tốt, ngược lại nhờ vậy cảm xúc chấn động khắp người đã ổn định lại, rốt cuộc đầu óc của cô khôi phục bình thường, bắt đầu suy nghĩ khuyên anh về như thế nào.
"Chậc. . . . . . Chỗ này của em rất nhỏ, anh ở nơi này nhất định sẽ cảm thấy rất không thoải mái."
"Không phải là lần đầu tiên anh ở nơi này, anh rõ ràng không gian nơi này bao lớn, dĩ nhiên cũng biết nơi này có bao nhiêu ấm áp, anh thích chen chung giường lớn với em." Bởi vì liên quan đến cô, anh thay đổi rất nhiều thói quen, ví dụ như trước kia anh tuyệt không cho phép phụ nữ qua đêm ở trên giường anh, anh ghét giường của mình dính phải mùi của những người khác; còn có anh ghét đồ ngọt, nhưng mà bây giờ lại thích cùng cô uống cà phê nóng, lực ảnh hưởng của cô đối với anh thật là đáng sợ!
"Em không thích chen chung giường lớn với anh." Cô không tự chủ hạ thấp âm lượng, đối với một người trời sinh cô độc mà nói, cô quả thật chán ghét cùng người khác dính chung một chỗ, nhưng gần đây càng ngày càng quen với hơi thở của anh, bên cạnh có người cũng sẽ không giống như trước kia luôn lăn lộn khó ngủ nữa.
"Em sẽ quen." Diễn đàn l ♤♡♢ ê q °•○ úy đ ¤▪☆ ôn
"Sao em có thể dưỡng thành thói quen này?" Sau khi anh rời đi, chính mình lại cô đơn một mình, hiện tại cô nên tránh lại lệ thuộc vào anh, mà không phải càng lệ thuộc vào anh sâu thêm.
"Anh chính là muốn em quen có anh." Anh không ngại phơi bày ý đồ của mình ra trước mặt cô.
Tần Tinh Tinh trừng hai mắt, cô lo lắng vớ vẩn quả nhiên không phải không có căn cứ, người đàn ông này hoàn toàn không dễ dàng thỏa hiệp.
"Không cần trừng anh, sẽ không hối hận khi để cho anh ở lại nơi này, anh sẽ khiến cuộc sống của em tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, đến lúc đó anh không buộc em, em cũng sẽ nắm chặt anh." Thật ra thì cô đã sớm biết, anh sẽ khiến cho cuộc sống của cô tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, đây chính là điều cô sợ, ngọt ngào và hạnh phúc chỉ sẽ ăn mòn sự kiên cường của cô.
"Đúng rồi, em có chìa khóa dự phòng không?"
"Chìa khóa dự phòng duy nhất của em đang gửi ở chỗ Hỉ Nhi."
"Vậy không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài làm một chiếc, chúng ta thuận đường ăn tối, hôm nay bận rộn cả ngày, anh không muốn vào phòng bếp."
"Anh thật sự muốn ở lại chỗ này sao?"
Lần này đến phiên Sở Cách Phi trừng cô. "Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ giống như người đần độn vậy, chuyển y nguyên những hành lý này về khách sạn sao?"
Nhìn lại những hành lý kia, cô thật sự rất khó tin tưởng đây là hành lý của một người đàn ông, cũng không phải là phụ nữ, tại sao có thể mang nhiều đồ đạc như vậy? "Sợ rằng tủ âm tường của em không còn nhiều không gian như vậy."
"Em không nên bị số lượng va li hành lý hù sợ, thật ra thì không có quá nhiều đồ đạc, anh thà rằng mang thêm mấy va li hành lý, cũng không thích nhét đồ đến lộn xộn."
Cô đã sớm phát hiện, người đàn ông này còn thích sạch sẽ hơn cô, sau khi dùng qua phòng bếp nhất định sẽ khôi phục nguyên trạng, thức ăn bày trên đĩa nhất định là vui tai vui mắt, giống như là dùng cơm ở nhà hàng bên ngoài. Bĩu môi, cô không nhịn được nói thầm.
"Vậy cũng nhiều quá rồi đấy, mang nhiều va li hành lý bay qua Thái Bình Dương như vậy, anh không có cảm thấy cực kỳ vất vả sao?"
"Không vất vả, anh đều sẽ sắp xếp xe riêng có người chuyên trách đưa đón."
Tần Tinh Tinh cười khổ, cô hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngốc, anh là kiểu người sẽ sắp xếp ổn thoả bất kỳ việc gì trước đó, rõ ràng cực kỳ đàn ông, suy nghĩ còn tinh tế hơn phụ nữ, nếu như không phải là bởi vì như thế, anh cũng không có biện pháp mềm hoá vỏ ngoài kiên cường lạnh lẽo của cô.
Bây giờ nhìn lại, cô không có khả năng khiến cho anh bỏ đi suy nghĩ ở lại chỗ này, nhưng mà, thật sự không thể nhịn được muốn càm ràm mấy câu. "Không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì, để lại phòng khách sạn vừa lớn vừa thoải mái, chạy tới ru rú ở chỗ nhỏ này, mấy ngày nữa eo mỏi lưng đau, anh cũng đừng có trách em đó."
Sở Cách Phi bỏ chiếc cốc trên tay xuống đi tới, vươn tay lôi cô đứng lên kéo vào trong ngực, cúi đầu xuống vùi vào cổ của cô, một câu hai nghĩa dịu dàng nỉ non. "Cho dù rất vất vả, đời này anh đều sẽ quấn em không rời."
Trong lòng chấn động, Tần Tinh Tinh một câu cũng nói không nên lời, tại sao người đàn ông này có thể khiến cô không thích chứ?
Thôi, thời gian hai người có thể sớm chiều ở chung cũng chẳng tới ba tháng, cô sẽ để cho anh ở nơi này, ghi nhớ kỹ trong đầu từng li từng tí cuộc sống mỗi ngày, về sau cũng có thể mượn những hình ảnh này nhớ nhung đối phương. Buổi sáng tỉnh lại, cô không thích lập tức mở mắt, thói quen trước dùng lỗ tai chú ý lắng nghe tiếng động bốn phía, cảm thấy bốn phía có thể làm cho người ta yên tâm bình tĩnh, cô mới có thể chuẩn bị tốt đón chào một ngày mới, hôm nay cũng như vậy.
"Anh. . . . . . Làm cái gì vậy?" Tần Tinh Tinh thử tỉnh táo đối mặt với tình huống trước mắt, nhưng. . . . . . Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái! Một lớn, một vừa, hai nhỏ, nhiêu đây còn chưa đủ, trên tay anh còn xách một cái, cô biết nhãn hiệu va li hành lý này – va li hành lý Ri¬mowa có trên trăm năm lịch sử ở nước Đức, đây là dòng Tan¬go, cũng chính là dòng thương vụ, anh đi tới nơi này của cô để làm việc sao?
"Em nhìn thấy rồi đó, bắt đầu từ hôm nay, anh muốn chuyển đến chỗ của em." Sở Cách Phi không yêu cầu cô giúp đỡ, anh có thể lý giải giờ phút này cô đang hoảng sợ cần phải có thời gian bình phục lại, cho nên tự mình động thủ, thong thả ung dung đẩy mạnh từng cái va li hành lý vào bên trong nhà, cuối cùng còn không quên đóng cửa.
"Anh nói cái gì?" Cô có vẻ bị sấm sét bổ trúng, toàn thân cứng ngắc, không cách nào chuyển động.
"Bắt đầu từ hôm nay, anh muốn ở lại chỗ của em." Anh không keo kiệt thuật lại một lần, nghênh ngang ngồi xuống ghế sofa, cả ngày thu dọn hành lý, vào lúc này thật sự có hơi mệt mỏi.
"Tại sao?" Eri diễn đàn l %_€ ê q €£ Úy đ○n
Anh giống như hao tâm tổn trí lắc đầu một cái, trí nhớ người phụ nữ này không tốt lắm! "Tại sao cái gì, anh đã nói rồi, lại xảy ra tình huống mất liên lạc, anh sẽ ở gần trông coi."
"Am. . . . . . Chuyện đó đúng. . . . . . Chuyện đó đúng. . . . . ." Nói là hiểu lầm, vậy không phải tương đương với việc cô thừa nhận lại diễn tiết mục mất liên lạc một lần nữa sao? Nhưng trên thực tế, cô không có mà, cô chỉ là có thói quen tắt điện thoại di động sau khi gửi xong tin nhắn, nếu là trốn việc chạy ra ngoài nghỉ phép, cũng không thể để cho Hỉ Nhi gọi điện thoại tới chửi mắng một trận. Nhưng mà nói đi nói lại, lúc ấy nếu nhìn thấy điện thoại gọi đến là anh, có lẽ cô cũng sẽ không nghe điện thoại.
"Mặc kệ lý do là gì, nếu đã phạm sai lầm nên nhận trừng phạt, bằng không, cần gì phải yêu cầu người ta nói lời giữ lời?" Toàn bộ lưng Sở Cách Phi dựa về sau, ngẩng đầu lên, nhắm mắt dưỡng thần một lúc. "Hành lý trước để đó, ngày mai anh sẽ từ từ sắp xếp lại. . . . . . Hình như anh ngửi thấy được mùi vị cà phê nóng, anh cũng muốn một ly."
Cô sắp té xỉu: "Đừng ầm ĩ, anh hẳn không thật sự muốn ở lại ổ nhỏ này của em chứ."
"Em thấy bộ dạng anh giống như đang đùa giỡn sao? Anh đã tặng phòng khách sạn cho Sở Ngọc Linh, hiện tại con bé kia đang hưng phấn ở trên giường lớn nhảy điệu Tăng-gô." Anh tự động tự phát vào phòng bếp rót cà phê nóng, thuận đường hỏi cô có muốn một ly hay không, y hệt là chủ của nơi này.
Đây là sự thực! Tần Tinh Tinh suy yếu đến mức chân nhũn ra rồi.
"Em đừng đứng phạt ở đó, tới đây uống cà phê nóng." Anh giúp cô đặt cà phê nóng ở trên bàn trà, mình thì đi tới bên cửa sổ sát đất, khẽ mở ra, để cho gió ở bên ngoài thổi vào.
Lung la lung lay đi vài bước, hai tay vươn ra vịn vào tay ghế sofa, cô gần như là bò lên trên ghế sofa, sau đó xem cà phê nóng trở thành người cứu mạng cầm lên đưa vào trong miệng. . . . . . A! Thật là nóng!
"Em cẩn thận một chút." Người phụ nữ này thật là khiến người khác lo lắng.
Nóng cũng tốt, ngược lại nhờ vậy cảm xúc chấn động khắp người đã ổn định lại, rốt cuộc đầu óc của cô khôi phục bình thường, bắt đầu suy nghĩ khuyên anh về như thế nào.
"Chậc. . . . . . Chỗ này của em rất nhỏ, anh ở nơi này nhất định sẽ cảm thấy rất không thoải mái."
"Không phải là lần đầu tiên anh ở nơi này, anh rõ ràng không gian nơi này bao lớn, dĩ nhiên cũng biết nơi này có bao nhiêu ấm áp, anh thích chen chung giường lớn với em." Bởi vì liên quan đến cô, anh thay đổi rất nhiều thói quen, ví dụ như trước kia anh tuyệt không cho phép phụ nữ qua đêm ở trên giường anh, anh ghét giường của mình dính phải mùi của những người khác; còn có anh ghét đồ ngọt, nhưng mà bây giờ lại thích cùng cô uống cà phê nóng, lực ảnh hưởng của cô đối với anh thật là đáng sợ!
"Em không thích chen chung giường lớn với anh." Cô không tự chủ hạ thấp âm lượng, đối với một người trời sinh cô độc mà nói, cô quả thật chán ghét cùng người khác dính chung một chỗ, nhưng gần đây càng ngày càng quen với hơi thở của anh, bên cạnh có người cũng sẽ không giống như trước kia luôn lăn lộn khó ngủ nữa.
"Em sẽ quen." Diễn đàn l ♤♡♢ ê q °•○ úy đ ¤▪☆ ôn
"Sao em có thể dưỡng thành thói quen này?" Sau khi anh rời đi, chính mình lại cô đơn một mình, hiện tại cô nên tránh lại lệ thuộc vào anh, mà không phải càng lệ thuộc vào anh sâu thêm.
"Anh chính là muốn em quen có anh." Anh không ngại phơi bày ý đồ của mình ra trước mặt cô.
Tần Tinh Tinh trừng hai mắt, cô lo lắng vớ vẩn quả nhiên không phải không có căn cứ, người đàn ông này hoàn toàn không dễ dàng thỏa hiệp.
"Không cần trừng anh, sẽ không hối hận khi để cho anh ở lại nơi này, anh sẽ khiến cuộc sống của em tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, đến lúc đó anh không buộc em, em cũng sẽ nắm chặt anh." Thật ra thì cô đã sớm biết, anh sẽ khiến cho cuộc sống của cô tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, đây chính là điều cô sợ, ngọt ngào và hạnh phúc chỉ sẽ ăn mòn sự kiên cường của cô.
"Đúng rồi, em có chìa khóa dự phòng không?"
"Chìa khóa dự phòng duy nhất của em đang gửi ở chỗ Hỉ Nhi."
"Vậy không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài làm một chiếc, chúng ta thuận đường ăn tối, hôm nay bận rộn cả ngày, anh không muốn vào phòng bếp."
"Anh thật sự muốn ở lại chỗ này sao?"
Lần này đến phiên Sở Cách Phi trừng cô. "Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ giống như người đần độn vậy, chuyển y nguyên những hành lý này về khách sạn sao?"
Nhìn lại những hành lý kia, cô thật sự rất khó tin tưởng đây là hành lý của một người đàn ông, cũng không phải là phụ nữ, tại sao có thể mang nhiều đồ đạc như vậy? "Sợ rằng tủ âm tường của em không còn nhiều không gian như vậy."
"Em không nên bị số lượng va li hành lý hù sợ, thật ra thì không có quá nhiều đồ đạc, anh thà rằng mang thêm mấy va li hành lý, cũng không thích nhét đồ đến lộn xộn."
Cô đã sớm phát hiện, người đàn ông này còn thích sạch sẽ hơn cô, sau khi dùng qua phòng bếp nhất định sẽ khôi phục nguyên trạng, thức ăn bày trên đĩa nhất định là vui tai vui mắt, giống như là dùng cơm ở nhà hàng bên ngoài. Bĩu môi, cô không nhịn được nói thầm.
"Vậy cũng nhiều quá rồi đấy, mang nhiều va li hành lý bay qua Thái Bình Dương như vậy, anh không có cảm thấy cực kỳ vất vả sao?"
"Không vất vả, anh đều sẽ sắp xếp xe riêng có người chuyên trách đưa đón."
Tần Tinh Tinh cười khổ, cô hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngốc, anh là kiểu người sẽ sắp xếp ổn thoả bất kỳ việc gì trước đó, rõ ràng cực kỳ đàn ông, suy nghĩ còn tinh tế hơn phụ nữ, nếu như không phải là bởi vì như thế, anh cũng không có biện pháp mềm hoá vỏ ngoài kiên cường lạnh lẽo của cô.
Bây giờ nhìn lại, cô không có khả năng khiến cho anh bỏ đi suy nghĩ ở lại chỗ này, nhưng mà, thật sự không thể nhịn được muốn càm ràm mấy câu. "Không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì, để lại phòng khách sạn vừa lớn vừa thoải mái, chạy tới ru rú ở chỗ nhỏ này, mấy ngày nữa eo mỏi lưng đau, anh cũng đừng có trách em đó."
Sở Cách Phi bỏ chiếc cốc trên tay xuống đi tới, vươn tay lôi cô đứng lên kéo vào trong ngực, cúi đầu xuống vùi vào cổ của cô, một câu hai nghĩa dịu dàng nỉ non. "Cho dù rất vất vả, đời này anh đều sẽ quấn em không rời."
Trong lòng chấn động, Tần Tinh Tinh một câu cũng nói không nên lời, tại sao người đàn ông này có thể khiến cô không thích chứ?
Thôi, thời gian hai người có thể sớm chiều ở chung cũng chẳng tới ba tháng, cô sẽ để cho anh ở nơi này, ghi nhớ kỹ trong đầu từng li từng tí cuộc sống mỗi ngày, về sau cũng có thể mượn những hình ảnh này nhớ nhung đối phương. Buổi sáng tỉnh lại, cô không thích lập tức mở mắt, thói quen trước dùng lỗ tai chú ý lắng nghe tiếng động bốn phía, cảm thấy bốn phía có thể làm cho người ta yên tâm bình tĩnh, cô mới có thể chuẩn bị tốt đón chào một ngày mới, hôm nay cũng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.