Chương 19
Lam Tiểu Mị
13/05/2013
Nhan Miêu có cảm giác rất mạnh về phương hướng, lại nói tiếng Nhật rất lưu
loát, không đi cùng ai cũng chẳng có vấn đề gì, với trình độ trả giá hổ
báo của cô nàng lại thêm tinh thần mua rẻ triệt để, không có Thư Hoán
lẽo đẽo theo sau có lẽ còn tốt hơn.
Thế là Thư Hoán liền chia thời gian đi du lịch ra một phần ở cạnh Từ Vĩ Trạch, kẻ một mình nơi đất khách quê người, suốt ngày lảm nhảm than thở, “Anh cô đơn quá”.
Hai người cùng ăn kem, sau đó thong thả dạo phố. Cả nửa ngày trời cũng không thu hoạch gì nhiều, chỉ mua thuốc cho mắt được đánh giá là rất tốt, thuốc cảm địa phương và cả một số phụ kiện xinh xinh cho tóc ở cửa hàng, rất bình dân, rất thư thái.
Ra khỏi cửa hàng, đối diện là công ty bách hóa, Từ Vĩ Trạch cúi đầu hỏi: “Em không mua quần áo à? Anh có thể chọn giúp em”.
“Hừm…”
Cô luôn nghĩ đó là chuyện bạn trai mới phải làm. Để một người bạn là con trai bình thường đi thử quần áo với mình thì đúng là hơi quá thân mật, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Đàn ông mới hiểu sở thích của đàn ông. Có tham mưu miễn phí với trình độ thẩm mỹ cao như anh mà không sử dụng thì tiếc lắm đấy”.
Nói cũng phải.
Hai người vào Rosebullet, một thương hiệu nổi tiếng của Nhật Bản, trong cửa hàng đa phần là những bộ váy mùa hè lãng mạn mà tạp chí hay đăng tải. Thư Hoán nhìn đến hoa cả mắt trước một giá quần áo mới đang có rất đông người đang chọn lựa, kéo tay Từ Vĩ Trạch, hỏi: “Anh thích em mặc quần áo thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhướn mày, nhanh nhẹn rút ra một bộ đưa cho cô: “Cái này”.
“Liệu có ngắn quá không? Em muốn thử váy dài, mốt năm nay đấy, sẽ nữ tính hơn…”
Từ Vĩ Trạch hừ mũi: “Em thấp như vậy, đàn ông không thích nhìn củ khoai tây mặc váy dài lượt thượt đâu”.
“…”
“Muốn thu hút ánh nhìn thì em đừng mơ tới những chiếc váy dài quá đầu gối.”
T-T Không thèm nể mặt nhau gì cả.
Thư Hoán nhanh chóng bước ra khỏi phòng thử đồ, một chiếc váy ngọt ngào hở vai, phía trên có voan trắng kiểu lá sen, phía dưới là màu xanh da trời thêu hoa cỏ li ti, phối thêm một chiếc thắt lưng bản to ôm sát người. Cổ áo xẻ rất phù hợp, size cũng vừa vặn, từ ngực đến eo đều không chê chỗ nào được.
Thư Hoán kiễng chân nhìn Từ Vĩ Trạch: “Thế nào, thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhìn từ trên xuống, ánh mắt rơi xuống ngực cô, dừng lại khoảng mười giây: “Tốt thôi, nể mặt ‘cảnh sắc’ khá đẹp, anh tha thứ cho việc em nhét bộ ngực vào chiếc váy này”.
Thư Hoán đấm vào cằm anh: “Hạ lưu! >”<”.
“Ôi…”, Từ Vĩ Trạch nhướng mày, “Thế, bộ này không cần hả? Cô ơi, phiền cô…”.
Thư Hoán vội kéo anh lại, làu bàu: “…Em cũng đâu nói là không cần”.
Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Wow, trái tim phụ nữ đúng là khó dò như kim nơi đáy bể. Bị nhìn thì mắng là hạ lưu, nhưng lại muốn người ta nhìn, rốt cuộc là muốn được nhìn hay là không muốn đây?”.
Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Quan trọng không ở chỗ bị nhìn hay không, mà là ai nhìn”.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Vậy em muốn cho ai nhìn?”.
Thư Hoán im thin thít, cô nghĩ ngay đến một cái tên.Chỉ cái tên thôi đã khiến gò má cô nóng rực rồi.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Từ Vĩ Trạch lại cười cười: “Này, em đừng hoang tưởng có thể dùng bộ ngực bé xíu đáng thương của em để cám dỗ ông anh của anh, anh ấy ngay cả F cup cũng nhìn thấy rồi. Em ấy à, anh đoán nhiều nhất là…”.
Thư Hoán lại đấm vào cằm anh.
Từ Vĩ Trạch giúp cô chọn mấy bộ xong rồi cưỡng ép bắt mua. Lúc tính tiền thấy Từ Vĩ Trạch rút thẻ ra định quẹt, Thư Hoán vôi vàng giữ lấy cổ tay anh: “Đừng mà, quần áo của em đương nhiên em tự trả”.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, cười nói: “Sao phải phân biệt rõ thế, chẳng phải em mang đồ ăn cho anh hay sao?”.
“Đừng mà, anh em cũng cần phải rõ ràng.”
“Em định mua rất nhiều đồ phải không, tiền mang có đủ không?”
“Anh trai anh để lại cho em rất nhiều tiền tiêu vặt.”
Từ Vĩ Trạch lại cười nhưng không kiên trì nữa, chỉ đưa tay cốc lên trán cô một cái.
Thư Hoán tự thanh toán rồi xách đồ, còn mời Từ Vĩ Trạch ăn bánh ngọt nhân trái cây. Hai người ăn dính đầy tay, giúp nhau lau chùi sạch sẽ rồi mới đi tiếp sang cửa hàng khác.
Cửa hàng này có đủ loại đồ chơi thu hút Thư Hoán, cô nhìn thấy liền hào hứng kéo Từ Vĩ Trạch vào trong.
“Đúng rồi, có phải anh trai anh áp lực công việc rất lớn không?”
Từ Vĩ Trạch đáp: “Có thể xem là thế”.
“Em mua cái này cho anh ấy xả stress nhé.”
Từ Vĩ Trạch cho tay vào túi quần, liếc nhìn: “Gạch?”.
“Bằng bông đấy, trông rất giống thật đúng không.”
Thư Hoán lắc lắc trong tay, “Hê hê, bực bội có thể cầm nó ném kính cửa sổ, xả stress siêu tốt đó”.
“…”
“Cái này nữa, bánh mì xả giận, có phải rất giống bánh mì thật không? Trông cũng rất đáng yêu!”
“Ừ.”
“Còn có mùi thơm nữa, anh ngửi thử xem.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cái bánh mì vẽ hình mặt hề được đưa đến trước mặt, cũng hiểu ý hít hít mũi.
“Thơm lắm phải không? Sau đó có thể bóp thật mạnh… Anh nhìn này, vẻ mặt nó như đang nhăn nhó ấy, có phải rất buồn cười không?”
“Ừ.”
“Còn cái này nữa, cái này rất vui, bong bóng ép vô hạn, và cả đậu nành ép vô hạn, ép thế nào cũng không vỡ được. Trước kia tâm trạng em không tốt thì ép điên cuồng…”
Thư Hoán thao thao bất tuyệt giải thích: “Cái này, cái này, Gà Kêu Thảm! Nhéo nó bằng sức khác nhau thì tiếng kêu của nó cũng khác nhau. Anh nghe này, thú vị không? Anh có cần không? Em cũng mua mấy con cho anh?”.
Từ Vĩ Trạch chỉ cười: “Anh không cần”.
Cuối cùng nhận ra sự lạnh nhạt của anh, Thư Hoán dừng tay, nhìn anh: “Sao vậy?”.
Từ Vĩ Trạch lại cười cười: “Em thật trẻ con”.
Thư Hoán sững người: “Hả?”.
“Anh trai anh không thích những thứ này.”
“…”
“Thẩm mỹ của anh ấy thực ra rất truyền thống, anh ấy thích những cô gái trẻ trung thanh nhã, chín chắn, kiệm lời. Đầu tóc nhất định phải giữ nguyên, không nhuộm, không uốn, da phải mịn màng, mắt phải to. Không uống rượu, trang điểm, đeo khuyên tai, không sơn móng tay. Váy không được ngắn quá đầu gối, áo không hở vai, giày không hở mũi. Anh ấy ghét nhất thứ con gái ăn mặc tự do, ăn uống thoải mái, nói nhiều.”
Thư Hoán mở to mắt nhìn anh, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Lần đầu cô cảm nhận được sự ác ý thấp thoáng của anh nhưng không hiểu là vì lý do gì.
Không đợi cô mở miệng, Từ Vĩ Trạch đã cười: “Chúng ta đi xem giày đi, anh chọn cho em hai đôi để phối với váy mua hôm nay”.
“Ưm…”
Hôm ấy chia tay nhau rồi, mấy ngày sau Thư Hoán không đến tìm Từ Vĩ Trạch nữa.
Chút ác ý lần ấy của anh rất mơ hồ, nó đến quá đột ngột và đi cũng nhanh chóng, đến nỗi cô chưa kịp nói gì với anh.
Thế nhưng lần đầu tiên giữa họ đã có một thứ gì đó mắc kẹt lại.
Cho dù cả hai không cố ý nhắc lại nhưng nó cũng không biến mất, chỉ ngại ngùng tắc lại ở đó.
Vì sự ngượng ngập đó mà Thư Hoán không tiện chủ động tìm anh, còn Từ Vĩ Trạch cũng không gọi điện cho cô nữa.
Chuyến du lịch thoải mái ở Tokyo đã kết thúc, Thư Hoán thu hoạch đầy ắp, nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà những thứ muốn mua đều có đủ tiền mua, chiếc va ly hai mươi bốn tấc mới mua thêm cũng đấy ắp.
Thế nhưng cô lại không có tâm trạng vui mừng gì mấy. Đối với những chiến lợi phẩm phải chọn mãi mới mua được, đương nhiên là cô rất vui, nhưng trong niềm vui đó lại như có một đám mây mù bao phủ.
Hôm về nước, hai người đã có mặt ở sân bay từ rất sớm, đang làm thủ tục gửi hành lý cồng kềnh thì cô bỗng nghe có người gọi mình ở phía sau: “Gấu Hoán”.
Giọng nói đó vừa vang lên, Thư Hoán chỉ thấy “ding” một tiếng, cả thế giới sáng bừng lên trong khoảnh khắc như có phép thuật.
Thư Hoán vội quay lại, Từ Vĩ Trạch đứng đó, cười và nhìn cô.
Thấy nụ cười dịu dàng không chút thay đổi của anh, cô bỗng thấy nhẹ nhõm: “Từ Vĩ Trạch”.
“Đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Từ Vĩ Trạch cúi xuống ôm cô, hôn lên má cô một cái. Vô thức cô cũng đưa tay ôm lấy lưng anh.
Đối với cô, những chuyện liên quan đến Từ Vĩ Trạch, cho dù chỉ là một chút bất thường đều rất quan trọng. Và khúc mắc từng có giữa đôi bên cũng chỉ cần một vòng tay đã hoàn toàn hóa giải.
“Anh cũng sớm về nước nhanh thôi.”
“Vây em ở nhà đợi anh.”
Nghe cô nói thế, Từ Vĩ Trạch như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười và xoa đầu cô.
Máy bay hạ cánh xuống đường băng, Thư Hoán nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy ắp niềm vui. Lần này đúng là thỏa mãn quay về, thu hoạch được thêm mấy con gấu bông số lượng có hạn, trước khi về còn làm lành với Từ Vĩ Trạch.
Nghĩ tới việc lát nữa về đến nhà họ Từ là có thể nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cô càng cảm thấy ánh nắng thêm rực rỡ.
Bây giờ cô đã xem nhà họ Từ là cái “ổ” của mình. Ban đầu ăn ở miễn phí nhà người ta còn có cảm giác ngại ngùng, dần dần cũng thành quen.
Còn nhà người ta lại giàu có, rõ ràng cũng không để tâm đến việc bàn ăn có thêm một người dùng bữa cùng, cô mặt dày tiếp tục ở lại.
Nhờ phúc của Từ Vĩ Trạch mà cô có thể danh chính ngôn thuận sống cùng Từ Vĩ Kính dưới một mái nhà, tuy quan hệ của họ không thể nào thay đổi nhưng đối với người dễ dàng thỏa mãn như cô mà nói, ngày nào cũng được nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cuộc đời chắc cũng không còn gì để theo đuổi nữa.
Xe tiến vào nhà họ Từ, quản gia Vương vẫn ra đón cô như thường lệ, cười híp mắt giúp cô mang hành lý lên lầu.
Thư Hoán vừa nhìn thấy Từ Vĩ Kính đã vui sướng, tràn đầy hứng khởi chào anh: “Chào anh!”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô, gật đầu: “Đi đường vất vả rồi”.
“Em có mang quà về cho anh đây.” Thư Hoán vẫn vui vẻ, “Nhưng vẫn còn trong va ly, lát nữa em thu dọn xong, sẽ mang cho anh”.
Từ Vĩ Kính lại nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại không chắc có nên mở lời hay không.
Hiếm khi anh chần chừ như thế, Thư Hoán bỗng tò mò hỏi: “Có chuyện gì ạ?”.
“Tối qua Vĩ Trạch gọi điện thoại về.”
Thư Hoán vừa vật lộn với chiếc va ly vừa hào hứng ngẩng lên nhìn anh: “Dạ?”.
“Nó mong rằng hôm nay cô sẽ dọn ra ngoài.”
Thư Hoán vẫn giữ tư thế ngước lên nhìn anh, một hồi cũng chẳng nói gì.
“Nó không nói gì với cô sao?”
Thư Hoán vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Ý nó là, để cô ở đây, giám sát cô thì như thế không được hợp lý.”
“…”, cả anh và cô đều biết đó chỉ là cái cớ.
“Đương nhiên cô có thể tự do chọn lựa, chủ yếu là cảm nhận của cô.”
“…”
“Nếu cô muốn ở lại đây thì…”
Mặt Thư Hoán đã đỏ lên: “Em… lát nữa sẽ dọn đi”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Thực ra không cần gấp như thế…”.
“Không ạ, nhân lúc va ly còn chưa mở, kéo đi luôn thì tiện hơn, để khỏi phải thu dọn lâu…”
Hai người nhìn nhau mấy giây, Thư Hoán lại nói: “A, em lên lầu thu dọn trước, tạm biệt”.
“Cô có thể ăn tối xong rồi…”
“Không cần ạ, trời đang sáng thu dọn gì cũng dễ hơn.”
Thư Hoán đóng va ly vừa mở ra, kéo khóa lại: “Em đã làm phiền lâu rồi, đúng là ngại quá”.
“…”
“Đây là quà tặng anh, không phải thứ gì đắt lắm, cảm ơn sự chăm sóc bấy lâu nay của anh.”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Vậy lát nữa tôi bảo tài xế đưa cô về”.
“Không cần đâu, em gọi taxi cũng tiện mà.”
“Cứ để tài xế đưa cô về.”
Thư Hoán cũng không lằng nhằng nữa. Mặt cô đã đỏ đến độ không thể đỏ hơn nữa, không thể nào nói chuyện với Từ Vĩ Kính được nữa.
“Em… em đi dọn đồ.”
Cô nhanh chóng sắp xếp hành lý, kéo va ly xuống lầu, lóng ngóng làm mồ hôi mồ kê đầy người.
Có thêm đồ mới mua về, cốp sau xe đã không chứa đủ. Phải đổi xe khác nhưng Thư Hoán không chịu, nằng nặc đòi kéo vào trong xe, cô co rúm người ngồi chung với đống hành lý.
“Tạm biệt anh.”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Tạm biệt”.
Lúc vào nhà họ Từ, Thư Hoán luôn e dè xấu hổ, luôn được chăm sóc chiều chuộng, khi đó cô không ngờ sau này lại nghe lệnh tiễn khách như thế, thê thảm rời khỏi nơi đó.
Tài xế lễ phép giúp cô mang hành lý lên lầu, cô lại trở về với căn hộ chung cư nhỏ của chính mình.
Chung cư lâu quá không ai ở, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi nặng nề, không hề có chút sự sống. Trước mặt cô là phòng khách nhỏ, phòng ngủ, vật dụng đơn giản, rèm cửa sổ, và cả đám thú bông thân thương của cô.
Nhà họ Từ là giấc mộng, còn đây mới là hiện thực.
Thư Hoán bắt đầu từ quét dọn, lau chùi, bận rộn đến lúc tối hẳn mới dọn xong. Sau đó lại tốn cả tiếng đồng hồ dọn đồ đạc từ va ly ra, sắp xếp đâu vào đó. Nước cũng đã đun sôi, trong bếp có túi trứng gà và cá hộp sốt cà chua, cô giải quyết bữa tối rất nhanh chóng.
Trong khoảng thời gian đó điện thoại reo vang mấy lần, là Từ Vĩ Trạch gọi, nhưng cô không nghe máy.
Đó là cảm giác bị phản bội.
Rõ ràng anh tỏ ra dịu dàng, ân cần, như thể là bạn tốt nhất của cô, nhưng lúc cô không hề phòng bị lại đâm cho cô một nhát sau lưng.
Có lẽ nói bị đâm một nhát là quá nặng nề, nhưng cảm giác đau đớn của cô chính là ở mức độ đó.
Xưa nay cô luôn rút ruột rút gan với Từ Vĩ Trạch, cho dù là chuyện có thể nói hay không thể nói, cô đều thành thật kể cho anh nghe hết. Bị anh bắt nạt cũng được, lợi dụng cũng được, chỉ cần anh cần cô giúp, cô nhất định sẽ làm tròn bổn phận.
Vậy mà anh lại đuổi cô ra khỏi nhà họ Từ.
Thế là Thư Hoán liền chia thời gian đi du lịch ra một phần ở cạnh Từ Vĩ Trạch, kẻ một mình nơi đất khách quê người, suốt ngày lảm nhảm than thở, “Anh cô đơn quá”.
Hai người cùng ăn kem, sau đó thong thả dạo phố. Cả nửa ngày trời cũng không thu hoạch gì nhiều, chỉ mua thuốc cho mắt được đánh giá là rất tốt, thuốc cảm địa phương và cả một số phụ kiện xinh xinh cho tóc ở cửa hàng, rất bình dân, rất thư thái.
Ra khỏi cửa hàng, đối diện là công ty bách hóa, Từ Vĩ Trạch cúi đầu hỏi: “Em không mua quần áo à? Anh có thể chọn giúp em”.
“Hừm…”
Cô luôn nghĩ đó là chuyện bạn trai mới phải làm. Để một người bạn là con trai bình thường đi thử quần áo với mình thì đúng là hơi quá thân mật, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Đàn ông mới hiểu sở thích của đàn ông. Có tham mưu miễn phí với trình độ thẩm mỹ cao như anh mà không sử dụng thì tiếc lắm đấy”.
Nói cũng phải.
Hai người vào Rosebullet, một thương hiệu nổi tiếng của Nhật Bản, trong cửa hàng đa phần là những bộ váy mùa hè lãng mạn mà tạp chí hay đăng tải. Thư Hoán nhìn đến hoa cả mắt trước một giá quần áo mới đang có rất đông người đang chọn lựa, kéo tay Từ Vĩ Trạch, hỏi: “Anh thích em mặc quần áo thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhướn mày, nhanh nhẹn rút ra một bộ đưa cho cô: “Cái này”.
“Liệu có ngắn quá không? Em muốn thử váy dài, mốt năm nay đấy, sẽ nữ tính hơn…”
Từ Vĩ Trạch hừ mũi: “Em thấp như vậy, đàn ông không thích nhìn củ khoai tây mặc váy dài lượt thượt đâu”.
“…”
“Muốn thu hút ánh nhìn thì em đừng mơ tới những chiếc váy dài quá đầu gối.”
T-T Không thèm nể mặt nhau gì cả.
Thư Hoán nhanh chóng bước ra khỏi phòng thử đồ, một chiếc váy ngọt ngào hở vai, phía trên có voan trắng kiểu lá sen, phía dưới là màu xanh da trời thêu hoa cỏ li ti, phối thêm một chiếc thắt lưng bản to ôm sát người. Cổ áo xẻ rất phù hợp, size cũng vừa vặn, từ ngực đến eo đều không chê chỗ nào được.
Thư Hoán kiễng chân nhìn Từ Vĩ Trạch: “Thế nào, thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhìn từ trên xuống, ánh mắt rơi xuống ngực cô, dừng lại khoảng mười giây: “Tốt thôi, nể mặt ‘cảnh sắc’ khá đẹp, anh tha thứ cho việc em nhét bộ ngực vào chiếc váy này”.
Thư Hoán đấm vào cằm anh: “Hạ lưu! >”<”.
“Ôi…”, Từ Vĩ Trạch nhướng mày, “Thế, bộ này không cần hả? Cô ơi, phiền cô…”.
Thư Hoán vội kéo anh lại, làu bàu: “…Em cũng đâu nói là không cần”.
Từ Vĩ Trạch sờ sờ mũi: “Wow, trái tim phụ nữ đúng là khó dò như kim nơi đáy bể. Bị nhìn thì mắng là hạ lưu, nhưng lại muốn người ta nhìn, rốt cuộc là muốn được nhìn hay là không muốn đây?”.
Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Quan trọng không ở chỗ bị nhìn hay không, mà là ai nhìn”.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Vậy em muốn cho ai nhìn?”.
Thư Hoán im thin thít, cô nghĩ ngay đến một cái tên.Chỉ cái tên thôi đã khiến gò má cô nóng rực rồi.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Từ Vĩ Trạch lại cười cười: “Này, em đừng hoang tưởng có thể dùng bộ ngực bé xíu đáng thương của em để cám dỗ ông anh của anh, anh ấy ngay cả F cup cũng nhìn thấy rồi. Em ấy à, anh đoán nhiều nhất là…”.
Thư Hoán lại đấm vào cằm anh.
Từ Vĩ Trạch giúp cô chọn mấy bộ xong rồi cưỡng ép bắt mua. Lúc tính tiền thấy Từ Vĩ Trạch rút thẻ ra định quẹt, Thư Hoán vôi vàng giữ lấy cổ tay anh: “Đừng mà, quần áo của em đương nhiên em tự trả”.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, cười nói: “Sao phải phân biệt rõ thế, chẳng phải em mang đồ ăn cho anh hay sao?”.
“Đừng mà, anh em cũng cần phải rõ ràng.”
“Em định mua rất nhiều đồ phải không, tiền mang có đủ không?”
“Anh trai anh để lại cho em rất nhiều tiền tiêu vặt.”
Từ Vĩ Trạch lại cười nhưng không kiên trì nữa, chỉ đưa tay cốc lên trán cô một cái.
Thư Hoán tự thanh toán rồi xách đồ, còn mời Từ Vĩ Trạch ăn bánh ngọt nhân trái cây. Hai người ăn dính đầy tay, giúp nhau lau chùi sạch sẽ rồi mới đi tiếp sang cửa hàng khác.
Cửa hàng này có đủ loại đồ chơi thu hút Thư Hoán, cô nhìn thấy liền hào hứng kéo Từ Vĩ Trạch vào trong.
“Đúng rồi, có phải anh trai anh áp lực công việc rất lớn không?”
Từ Vĩ Trạch đáp: “Có thể xem là thế”.
“Em mua cái này cho anh ấy xả stress nhé.”
Từ Vĩ Trạch cho tay vào túi quần, liếc nhìn: “Gạch?”.
“Bằng bông đấy, trông rất giống thật đúng không.”
Thư Hoán lắc lắc trong tay, “Hê hê, bực bội có thể cầm nó ném kính cửa sổ, xả stress siêu tốt đó”.
“…”
“Cái này nữa, bánh mì xả giận, có phải rất giống bánh mì thật không? Trông cũng rất đáng yêu!”
“Ừ.”
“Còn có mùi thơm nữa, anh ngửi thử xem.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cái bánh mì vẽ hình mặt hề được đưa đến trước mặt, cũng hiểu ý hít hít mũi.
“Thơm lắm phải không? Sau đó có thể bóp thật mạnh… Anh nhìn này, vẻ mặt nó như đang nhăn nhó ấy, có phải rất buồn cười không?”
“Ừ.”
“Còn cái này nữa, cái này rất vui, bong bóng ép vô hạn, và cả đậu nành ép vô hạn, ép thế nào cũng không vỡ được. Trước kia tâm trạng em không tốt thì ép điên cuồng…”
Thư Hoán thao thao bất tuyệt giải thích: “Cái này, cái này, Gà Kêu Thảm! Nhéo nó bằng sức khác nhau thì tiếng kêu của nó cũng khác nhau. Anh nghe này, thú vị không? Anh có cần không? Em cũng mua mấy con cho anh?”.
Từ Vĩ Trạch chỉ cười: “Anh không cần”.
Cuối cùng nhận ra sự lạnh nhạt của anh, Thư Hoán dừng tay, nhìn anh: “Sao vậy?”.
Từ Vĩ Trạch lại cười cười: “Em thật trẻ con”.
Thư Hoán sững người: “Hả?”.
“Anh trai anh không thích những thứ này.”
“…”
“Thẩm mỹ của anh ấy thực ra rất truyền thống, anh ấy thích những cô gái trẻ trung thanh nhã, chín chắn, kiệm lời. Đầu tóc nhất định phải giữ nguyên, không nhuộm, không uốn, da phải mịn màng, mắt phải to. Không uống rượu, trang điểm, đeo khuyên tai, không sơn móng tay. Váy không được ngắn quá đầu gối, áo không hở vai, giày không hở mũi. Anh ấy ghét nhất thứ con gái ăn mặc tự do, ăn uống thoải mái, nói nhiều.”
Thư Hoán mở to mắt nhìn anh, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Lần đầu cô cảm nhận được sự ác ý thấp thoáng của anh nhưng không hiểu là vì lý do gì.
Không đợi cô mở miệng, Từ Vĩ Trạch đã cười: “Chúng ta đi xem giày đi, anh chọn cho em hai đôi để phối với váy mua hôm nay”.
“Ưm…”
Hôm ấy chia tay nhau rồi, mấy ngày sau Thư Hoán không đến tìm Từ Vĩ Trạch nữa.
Chút ác ý lần ấy của anh rất mơ hồ, nó đến quá đột ngột và đi cũng nhanh chóng, đến nỗi cô chưa kịp nói gì với anh.
Thế nhưng lần đầu tiên giữa họ đã có một thứ gì đó mắc kẹt lại.
Cho dù cả hai không cố ý nhắc lại nhưng nó cũng không biến mất, chỉ ngại ngùng tắc lại ở đó.
Vì sự ngượng ngập đó mà Thư Hoán không tiện chủ động tìm anh, còn Từ Vĩ Trạch cũng không gọi điện cho cô nữa.
Chuyến du lịch thoải mái ở Tokyo đã kết thúc, Thư Hoán thu hoạch đầy ắp, nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà những thứ muốn mua đều có đủ tiền mua, chiếc va ly hai mươi bốn tấc mới mua thêm cũng đấy ắp.
Thế nhưng cô lại không có tâm trạng vui mừng gì mấy. Đối với những chiến lợi phẩm phải chọn mãi mới mua được, đương nhiên là cô rất vui, nhưng trong niềm vui đó lại như có một đám mây mù bao phủ.
Hôm về nước, hai người đã có mặt ở sân bay từ rất sớm, đang làm thủ tục gửi hành lý cồng kềnh thì cô bỗng nghe có người gọi mình ở phía sau: “Gấu Hoán”.
Giọng nói đó vừa vang lên, Thư Hoán chỉ thấy “ding” một tiếng, cả thế giới sáng bừng lên trong khoảnh khắc như có phép thuật.
Thư Hoán vội quay lại, Từ Vĩ Trạch đứng đó, cười và nhìn cô.
Thấy nụ cười dịu dàng không chút thay đổi của anh, cô bỗng thấy nhẹ nhõm: “Từ Vĩ Trạch”.
“Đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Từ Vĩ Trạch cúi xuống ôm cô, hôn lên má cô một cái. Vô thức cô cũng đưa tay ôm lấy lưng anh.
Đối với cô, những chuyện liên quan đến Từ Vĩ Trạch, cho dù chỉ là một chút bất thường đều rất quan trọng. Và khúc mắc từng có giữa đôi bên cũng chỉ cần một vòng tay đã hoàn toàn hóa giải.
“Anh cũng sớm về nước nhanh thôi.”
“Vây em ở nhà đợi anh.”
Nghe cô nói thế, Từ Vĩ Trạch như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười và xoa đầu cô.
Máy bay hạ cánh xuống đường băng, Thư Hoán nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy ắp niềm vui. Lần này đúng là thỏa mãn quay về, thu hoạch được thêm mấy con gấu bông số lượng có hạn, trước khi về còn làm lành với Từ Vĩ Trạch.
Nghĩ tới việc lát nữa về đến nhà họ Từ là có thể nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cô càng cảm thấy ánh nắng thêm rực rỡ.
Bây giờ cô đã xem nhà họ Từ là cái “ổ” của mình. Ban đầu ăn ở miễn phí nhà người ta còn có cảm giác ngại ngùng, dần dần cũng thành quen.
Còn nhà người ta lại giàu có, rõ ràng cũng không để tâm đến việc bàn ăn có thêm một người dùng bữa cùng, cô mặt dày tiếp tục ở lại.
Nhờ phúc của Từ Vĩ Trạch mà cô có thể danh chính ngôn thuận sống cùng Từ Vĩ Kính dưới một mái nhà, tuy quan hệ của họ không thể nào thay đổi nhưng đối với người dễ dàng thỏa mãn như cô mà nói, ngày nào cũng được nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cuộc đời chắc cũng không còn gì để theo đuổi nữa.
Xe tiến vào nhà họ Từ, quản gia Vương vẫn ra đón cô như thường lệ, cười híp mắt giúp cô mang hành lý lên lầu.
Thư Hoán vừa nhìn thấy Từ Vĩ Kính đã vui sướng, tràn đầy hứng khởi chào anh: “Chào anh!”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô, gật đầu: “Đi đường vất vả rồi”.
“Em có mang quà về cho anh đây.” Thư Hoán vẫn vui vẻ, “Nhưng vẫn còn trong va ly, lát nữa em thu dọn xong, sẽ mang cho anh”.
Từ Vĩ Kính lại nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại không chắc có nên mở lời hay không.
Hiếm khi anh chần chừ như thế, Thư Hoán bỗng tò mò hỏi: “Có chuyện gì ạ?”.
“Tối qua Vĩ Trạch gọi điện thoại về.”
Thư Hoán vừa vật lộn với chiếc va ly vừa hào hứng ngẩng lên nhìn anh: “Dạ?”.
“Nó mong rằng hôm nay cô sẽ dọn ra ngoài.”
Thư Hoán vẫn giữ tư thế ngước lên nhìn anh, một hồi cũng chẳng nói gì.
“Nó không nói gì với cô sao?”
Thư Hoán vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Ý nó là, để cô ở đây, giám sát cô thì như thế không được hợp lý.”
“…”, cả anh và cô đều biết đó chỉ là cái cớ.
“Đương nhiên cô có thể tự do chọn lựa, chủ yếu là cảm nhận của cô.”
“…”
“Nếu cô muốn ở lại đây thì…”
Mặt Thư Hoán đã đỏ lên: “Em… lát nữa sẽ dọn đi”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Thực ra không cần gấp như thế…”.
“Không ạ, nhân lúc va ly còn chưa mở, kéo đi luôn thì tiện hơn, để khỏi phải thu dọn lâu…”
Hai người nhìn nhau mấy giây, Thư Hoán lại nói: “A, em lên lầu thu dọn trước, tạm biệt”.
“Cô có thể ăn tối xong rồi…”
“Không cần ạ, trời đang sáng thu dọn gì cũng dễ hơn.”
Thư Hoán đóng va ly vừa mở ra, kéo khóa lại: “Em đã làm phiền lâu rồi, đúng là ngại quá”.
“…”
“Đây là quà tặng anh, không phải thứ gì đắt lắm, cảm ơn sự chăm sóc bấy lâu nay của anh.”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Vậy lát nữa tôi bảo tài xế đưa cô về”.
“Không cần đâu, em gọi taxi cũng tiện mà.”
“Cứ để tài xế đưa cô về.”
Thư Hoán cũng không lằng nhằng nữa. Mặt cô đã đỏ đến độ không thể đỏ hơn nữa, không thể nào nói chuyện với Từ Vĩ Kính được nữa.
“Em… em đi dọn đồ.”
Cô nhanh chóng sắp xếp hành lý, kéo va ly xuống lầu, lóng ngóng làm mồ hôi mồ kê đầy người.
Có thêm đồ mới mua về, cốp sau xe đã không chứa đủ. Phải đổi xe khác nhưng Thư Hoán không chịu, nằng nặc đòi kéo vào trong xe, cô co rúm người ngồi chung với đống hành lý.
“Tạm biệt anh.”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Tạm biệt”.
Lúc vào nhà họ Từ, Thư Hoán luôn e dè xấu hổ, luôn được chăm sóc chiều chuộng, khi đó cô không ngờ sau này lại nghe lệnh tiễn khách như thế, thê thảm rời khỏi nơi đó.
Tài xế lễ phép giúp cô mang hành lý lên lầu, cô lại trở về với căn hộ chung cư nhỏ của chính mình.
Chung cư lâu quá không ai ở, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi nặng nề, không hề có chút sự sống. Trước mặt cô là phòng khách nhỏ, phòng ngủ, vật dụng đơn giản, rèm cửa sổ, và cả đám thú bông thân thương của cô.
Nhà họ Từ là giấc mộng, còn đây mới là hiện thực.
Thư Hoán bắt đầu từ quét dọn, lau chùi, bận rộn đến lúc tối hẳn mới dọn xong. Sau đó lại tốn cả tiếng đồng hồ dọn đồ đạc từ va ly ra, sắp xếp đâu vào đó. Nước cũng đã đun sôi, trong bếp có túi trứng gà và cá hộp sốt cà chua, cô giải quyết bữa tối rất nhanh chóng.
Trong khoảng thời gian đó điện thoại reo vang mấy lần, là Từ Vĩ Trạch gọi, nhưng cô không nghe máy.
Đó là cảm giác bị phản bội.
Rõ ràng anh tỏ ra dịu dàng, ân cần, như thể là bạn tốt nhất của cô, nhưng lúc cô không hề phòng bị lại đâm cho cô một nhát sau lưng.
Có lẽ nói bị đâm một nhát là quá nặng nề, nhưng cảm giác đau đớn của cô chính là ở mức độ đó.
Xưa nay cô luôn rút ruột rút gan với Từ Vĩ Trạch, cho dù là chuyện có thể nói hay không thể nói, cô đều thành thật kể cho anh nghe hết. Bị anh bắt nạt cũng được, lợi dụng cũng được, chỉ cần anh cần cô giúp, cô nhất định sẽ làm tròn bổn phận.
Vậy mà anh lại đuổi cô ra khỏi nhà họ Từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.