Chương 20
Lam Tiểu Mị
13/05/2013
Thư Hoán lại bắt đầu cuộc sống một mình trong căn hộ chung cư nhỏ. Cô vẫn
theo thói quen mà Từ Vĩ Kính đã dạy, không thức quá khuya, sáng dậy sớm
uống một ly nước to trước, bớt chút thời gian ra chạy bộ ở công viên gần đó, trong tủ lạnh đầy thức ăn, ngày nào cũng nấu cơm hoặc xuống lầu ăn
bánh rán, bánh bao, sau đó cố gắng làm việc.
Thực ra cô không cần ở một nơi xa hoa như nhà họ Từ, căn hộ nhỏ này cũng đã đủ. So với nỗi hổ thẹn bị đuổi đi thì điều khiến cô buồn hơn là sau này, cô không còn cơ hội gặp Từ Vĩ Kính nữa.
Điểm chung giữa cô và anh, cũng chỉ có Từ Vĩ Trạch mà thôi. Mất đi cầu nối này, hai người họ như hai đường thẳng song song, không còn khả năng gặp nhau nữa.
Cô rất nhớ Từ Vĩ Kính, cô đặt cuống vé máy bay và phong thư đựng tiền lúc ở Nhật xuống dưới gối, nhưng không tìm đâu ra lý do để gọi điện cho anh.
Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán vẫn đang ngủ trưa, nghe giọng nói ấy, cô chỉ cho rằng mình đang nằm mơ.
“Cảm ơn quà của cô.”
“Ưm…”
“Chúng rất thú vị.”
“…”
“Dạo này cô có ổn không?”
Thực sự Thư Hoán rất muốn khóc, giấc mơ này cũng ngọt ngào quá.
“Thư Hoán, gần đây công ty chúng tôi có một dự án, đối tượng là thanh niên, đang suy nghĩ xem trước mắt nên lấy hình tượng hoạt hình sống động mới mẻ nào để làm hình ảnh đại diện.”
Ủa? Trong mơ cũng có chuyện này sao?
“Tôi nhớ rằng các tác phẩm của cô rất được yêu thích trên mạng.”
Một tay hờ hững cầm di động áp bên tai Thư Hoán hoàn toàn tỉnh hẳn, giọng Từ Vĩ Kính vẫn văng vẳng.
“Nếu tiện thì tôi muốn nhờ cô mang những tài liệu liên quan đến công ty một chuyến.”
Thư Hoán vừa ngạc nhiên, sung sướng vừa lóng ngóng, chồm dậy liền đập đầu cái cốp vào thành giường, tay chân luýnh quýnh: “Vâng, được…”.
“Vậy bốn giờ rưỡi nhé, lúc đó tôi có thời gian.”
Thư Hoán gật đầu như gà mổ thóc, quên mất sự thực là người bên kia không nhìn thấy cô: “Vâng…”.
Cúp máy rồi, Thư Hoán tốn một tiếng đồng hồ tìm quần áo, mỗi bộ hình như đều thiếu một chút gì đó so với sự hoàn hảo cô tìm kiếm. Chúng, hoặc quá nổi bật, hoặc quá cứng nhắc, hoặc quá kín đáo, hoặc lại quá lộ liễu.
Khó khăn lắm Thư Hoán mới uốn tóc xong, chỉnh lại gấu váy, nhìn ra ngoài thấy sắc trời dần tối lại như muốn mưa vậy. Thư Hoán bất giác thấy buồn bực, lại phải chọn xem nên mang giày nào vừa đẹp mà vừa ứng phó được với trời mưa. Sắp đến giờ phải đi rồi mà Thư Hoán còn đang đau khổ chuyện giày dép, bỗng điện thoại đổ chuông.
“Thư Hoán, cô đi chưa?”
Thư Hoán vội tìm một chiếc dép lê mang vào chân: “Em sắp đi ngay đây, nhanh thôi!”.
“Không sao, nếu vẫn chưa đi thì cô cứ ở nhà.”
“A…”
“Tôi có chút việc phải làm, giờ đang ở ngoài, bốn rưỡi không kịp về công ty. Thế này nhé, tôi đến thẳng nhà cô bàn việc. Một tiếng nữa gặp.”
Sét đánh giữa trời quang.
Thư Hoán vừa cúp máy xong liền lao vào bếp, rửa hết chén bát nồi niêu ăn hồi trưa, rắc bột tẩy lên ban công rồi chà mạnh hai lượt, còn trèo lên máy hút khói “Uy mãnh tiên sinh” để hút ầm ầm.
Dọn xong nhà bếp lại dọn phòng khách, từ trà kỷ đến bàn ăn, giá sách, sàn nhà, phòng ngủ đều được thu dọn hết một lượt, gương được lau chùi đến sáng bóng, ngay cả bồn cầu cũng được chà rửa sạch sẽ.
Đến khi căn hộ chung cư của cô lột xác biến hóa, hoa nở nơi nơi thì bản thân cô cũng mệt đến mức tàn hoa bại liễu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở hổn hển như trâu.
Không thể để Từ Vĩ Kính nhìn thấy bộ dạng thảm hại vì lao động qua sức này của mình, Thư Hoán lại chui vào nhà tắm, ra sức tắm rửa sạch sẽ thêm một lần nữa.
Đang quấn khăn tắm, cố gắng sấy cho khô tóc thì Thư Hoán nghe thấy chuông cửa réo vang.
Chiếc váy cô chuẩn bị sẵn khi mặc vào rất phiền toái, nội việc chỉnh lại dây đeo áo lót và hình dáng phần ngực thôi cũng đủ mệt rồi, thắt lưng bằng vải satanh còn phải thắt nơ phía sau, phụ kiện trang sức hãy còn để trên bàn trang điểm.
Thư Hoán căng thẳng, thử mất hai phút, căn bản không thể thắt nơ váy được, cuống đến đổ cả mồ hôi. Không dám để Từ Vĩ Kính đợi lâu, cô chỉ kịp lấy ra một chiếc áo sơ mi dài, rút gọn dây ở eo, chiếc quần ôm mặc mãi đến ba mươi giây cũng không được, cô đành bỏ cuộc, tuyệt vọng để trân chần chạy ra mở cửa.
Từ Vĩ Kính đứng ngoài cửa, sơ mi trắng, âu phục cắt may thủ công màu xám đậm, cúc áo ở tay làm bằng kim cương, trông rất đứng đắn chỉnh tề. Trong thời tiết này mà anh chẳng đổ chút mồ hôi nào.
Anh áo mũ chỉnh tề càng làm nổi bật vẻ luộm thuộm của cô, Thư Hoán lắp bắp: “Thật… thật xin lỗi, để anh đợi lâu”.
Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ, năm, sáu giây sau anh mới quay mặt đi: “Không sao. Nếu cô đang tắm thì có thể từ từ”.
Thư Hoán vẫn luống cuống, vội quay đi rót trà, kéo ghế: “Mời… mời ngồi”.
Từ Vĩ Kính gật đầu, ngồi xuống, cầm ly trà cô rót lên, lịch sự hớp một ngụm: “Chúng ta bàn việc hợp tác vậy”.
“Ồ… vâng.”
Cô chỉ mặc áo sơ mi dài qua mông, lại sợ Từ Vĩ Kính phát hiện ra mình chưa mặc xong quần áo, với cá tính của anh chắc chắn sẽ rất khó chịu, chưa biết chừng còn nghĩ cô thất lễ nên chỉ có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh, e dè khép chân ngồi đối diện anh.
Hai người bàn công việc một lúc, thấy Từ Vĩ Kính thích thú với tác phẩm của mình, lại thêm điều kiện mà anh đưa ra càng làm cho Thư Hoán vui sướng hơn nữa. Kỳ thực hoàn toàn không cần phiền phức như thế, chỉ cần đối phương là Từ Vĩ Kính thì cho dù có bắt cô làm không công, cô cũng vui lòng.
Công việc bàn bạc rất thuận lợi, còn sắc trời bên ngoài thì hoàn toàn không lạc quan. Qua khung cửa sổ khép kín, Thư Hoán thấp thỏm bất an trước tiếng gió đang mạnh lên ở bên ngoài, Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Có lẽ sắp có bão”.
Thư Hoán mở ti vi, bấm sang kênh địa phương, quả nhiên trên màn hình đang liên tục chiếu tin tức cảnh báo bão.
Từ Vĩ Kính nói: “Tôi đi kiểm tra cửa sổ”.
Thư Hoán làm sao dám để anh ra tay, vội nói: “Để em!”.
Hai người cùng dán kín băng keo vào các cửa sổ cả trong lẫn ngoài, kiểm tra không còn kẽ hở nào, vừa ngồi xuống thì gốc cây mới trồng bên ngoài không lâu đã bị gió thổi bật gốc.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Thư Hoán nuốt nước bọt, hỏi: “Xe của anh đã đậu trong hầm chưa?”.
Từ Vĩ Kính gật đầu.
“Vậy… đợi gió ngừng hẵng đi…”
Từ Vĩ Kính lại gật đầu, Thư Hoán càng căng thẳng hơn.
Việc đã bàn xong, cô lại có thời gian ở riêng với Từ Vĩ Kính! Cô có thể hạnh phúc hơn được nữa không?
Từ Vĩ Kính nhìn ngoài cửa sổ một lúc, nói: “Không biết bao giờ gió mới ngừng”.
Thư Hoán e dè nhìn sắc mặt anh: “Anh có việc gấp ạ?”.
“Không”, Từ Vĩ Kính nhíu mày, “Nhưng thế này thì không thể gọi cơm rồi”.
Thư Hoán nói vẻ không hiểu: “…Trong nhà bếp em có đồ ăn”.
Lần này đến lượt Từ Vĩ Kính tỏ ra bất ngờ: “Cô biết nấu cơm à?”.
“… Đương nhiên ạ”, tuy không ngon như nhà hàng.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Tôi cứ tưởng những cô gái độc lập như cô đều không thích nấu nướng”.
“Dạ?”
“Rất nhiều trưởng phòng nữ trong công ty tôi đều cho rằng xuống bếp sẽ làm giảm địa vị xã hội của phụ nữ. Họ không muốn làm bà nội trợ. Năng lực của cô cũng không kém họ, nên…”
“Hơ?” Tuy cô cũng được xem là một cô gái thời đại mới, mạnh mẽ, độc lập, không muốn bị nhốt trong nhà làm bà nội trợ, nhưng…
“Nấu nướng chỉ là một dạng chức năng thôi, nắm thêm một chức năng khác thì có gì là không ổn đâu. Tại sao lại để bản thân phải chịu đói chứ?”
Trên phương diện nào đó thì đầu óc cô rất đơn giản, nếu việc không quan trọng lắm thì sẽ không quá tính toán. Bị người ta lợi dụng một chút cũng chẳng sao, gánh vác nặng hơn nam giới một chút cũng không vấn đề, chỉ cần mình cảm thấy ổn là được.
Từ Vĩ Kính lại nhìn cô, gương mặt thấp thoáng một nụ cười, nhưng anh cuối cùng chỉ nói: “Vậy buổi tối ăn gì?”.
“A…”, Thư Hoán lại cuống lên, “Khả năng bếp núc của em cũng bình thường, đợi em xem có gì ăn được…”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô mở tủ lạnh, bên trong như một kho lương thực mà chuột đồng tích trữ cho mùa đông vậy, từ cá đến trứng gà đến sữa… đều nhét đầy ắp. Dù bị nhốt trong này cả tuần không ra ngoài, hai người cũng không cần phải lo nghĩ về chuyện ăn uống.
Quay người lại thấy ánh mắt Từ Vĩ Kính, Thư Hoán vội giải thích: “Ha… em thường không ra ngoài nên phải tích trữ lương thực…”.
Từ Vĩ Kính gật gù tỏ ý thấu hiểu.
“Cá và nạm bò, anh có ăn được không?”
Từ Vĩ Kính lại gật đầu, Thư Hoán liền lôi hai túi đồ ra ngoài.
Nhìn cô bận rộn, Từ Vĩ Kính nhướng mày: “Siêu thị có bán loại cá này à?”.
“Không phải, đây là cá lúc em mua về đã tẩm ướp gia vị rồi. Như thế sẽ không bị hỏng mà cũng dễ ăn, lúc nấu lại tiết kiệm thời gian.”
Đại thiếu gia như Từ Vĩ Kính chưa bao giờ xuống bếp, đi chợ, không biết chừng còn tưởng lúa lúc gặt xong đã trắng bóc rồi cũng nên.
“Vậy bây giờ chiên cá trước?”
“Đợi một lát, em đi nấu cơm đã, mất thời gian nhất đấy…” Thư Hoán vừa giải thích vừa lấy nồi cơm điện, “Trong thời gian đợi cơm chín, chúng ta có thể nấu thức ăn”.
Từ Vĩ Kính đứng cạnh nhìn cô nấu cơm, hai người bỗng tự nhiên và gần gũi với nhau hơn.
Thư Hoán mặt đỏ bừng bừng lấy đĩa chuyên đựng cá ra, rắc nửa lọ tiêu xay lên, bỏ vào lò vi sóng, chỉnh thời gian và nhiệt độ. Sau đó quay người lại nhanh nhẹn rửa một cái nồi, xào sơ rau diếp, rồi nhân lúc nồi nóng thì xào cà chua để nấu canh trứng.
Đến khi xong thì cá cũng được hấp chín. Thư Hoán nhanh nhẹn kéo đĩa cá ra để nguội, lại lấy nạm bò đã ướp tiêu và cà chua, hành tây, đổ hết vào trong một cái tô lớn bằng sứ, thêm đường rồi đậy nắp lại, sau đó bỏ vào lò vi sóng.
Khi cô dọn xong bàn ăn, xếp đũa bát và mấy món ăn vừa làm xong thì lò vi sóng báo “ding” một tiếng, nồi cơm điện cũng “cách cách” hai tiếng, cơm đã chín.
Thư Hoán vui vẻ lấy thìa xới cơm, lại bưng nạm bò cà chua ra. Cà chua mềm, nước sốt đậm đà với tiêu đen hòa quyện cùng mùi thơm của thịt bò, tuy tài nghệ không thể so sánh với đầu bếp của nhà họ Từ nhưng cũng khiến người ta có tâm trạng thoải mái hơn.
Quan trọng nhất là, cô không để Từ Vĩ Kính đợi quá lâu.
Thư Hoán bận đến nỗi quên mất rằng mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, lúc quay lại mới thấy Từ Vĩ Kính đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, anh vội quay đi nơi khác.
“Nào, ăn cơm thôi”, Thư Hoán không biết dáng vẻ cô nhìn từ phía sau ra sao, chỉ có thể thầm cầu nguyện đừng tệ quá là được.
Từ Vĩ Kính nếm thử một miếng cá, gật đầu: “Mùi vị được lắm”.
“Cảm… cảm ơn…”
“Cô rất giỏi.”
Thư Hoán được anh khen, vui đến độ đỏ bừng mặt, suýt nữa thì và cơm vào mũi.
Ăn cơm xong, Thư Hoán lại dọn dẹp sạch sẽ, rồi cần mẫn ngồi xuống gọt hoa quả. Cô biết Từ Vĩ Kính đang nhìn mình nhưng không biết trong mắt đàn ông một cô gái chỉ mặc một cái áo sơ mi to bận rộn tất bật trong nhà như thế là tốt hay xấu, chỉ có thể thấp thỏm không yên.
Bên ngoài gió mưa vẫn quất ào ào, Từ Vĩ Kính không thể đi đâu được. Thư Hoán vừa thầm sung sướng, vừa xấu hổ, không dám trò chuyện tự nhiên với anh, chỉ có thể ngồi cùng anh trên sofa, tim đập loạn, vui vẻ xem ti vi.
Phim truyền hình giải trí đã chiếu được một tập rưỡi, nam nữ chính với gương mặt đau khổ bắt đầu mờ nhòe, nhòa nhạt, sau đó màn hình lóe lên một cái rồi chỉ còn lại màu xanh.
Đường dây cáp ti vi cuối cùng đã gục ngã trước thời tiết.
Lần này ngay cả âm thanh duy nhất để giải tỏa bầu không khí ngượng ngập đã không còn. Hai người chìn trong im lặng, chỉ có thể ngồi yên.
Thư Hoán cố lấy hết can đảm bắt chuyện: “Anh… anh có đọc sách không?”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Ừ, cô có sách gì?”.
“Ưm…” Cô chỉ có tạp chí làm đẹp, tập san manga, và cả một bản Hồng lâu mộng cũ rích, “Em… em xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới xem xem có tạp chí kinh tế gì không…”.
“Không sao, không cần đâu.”
“Vậy thì, em… em kể chuyện cười cho anh nghe nhé.” Không khí lạnh lẽo kiểu này thực sự khiến cô thấy hoảng hốt sợ hãi. Đừng nói là kể chuyện cười, nếu đại thiếu gia Từ Vĩ Kính có nhu cầu, cô còn có thể diễn kịch cho anh xem.
“…”
“Ngày xưa có một que diêm, nó đi mãi đi mãi, cảm thấy đầu nó ngứa quá, thế là nó bắt đầu gãi, gãi gãi, nó bốc cháy…”
“…”
“Tiếp đó nó được đưa vào băng bó trong bệnh viện. Lúc ra viện, anh có biết nó biến thành cái gì không?”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Biến thành cái gì?”.
“Biến thành tăm bông.”
“…”
Từ Vĩ Kính vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, Thư Hoán lại thấy hoảng hốt, vội ngậm miệng lại.
Bỗng nghe anh hỏi: “Còn không?”.
Thư Hoán lau mồ hôi: “Còn, còn nữa. Bác sĩ nha khoa kiểm tra răng cho bệnh nhân xong, nói: ‘Răng anh có một cái lỗ một cái lỗ.’ Bệnh nhân nói: ‘Có lỗ thì có lỗ, tại sao còn phải nói hai lần?’”.
“…”
“Bác sĩ bảo: ‘Lần thứ hai là tiếng vọng’.”
“…”
“Có một đôi bạn, tên là Hi Hi và Ha Ha. Bỗng một ngày nọ, Ha Ha qua đời…”
“…”
“Hi Hi khóc lóc: ‘Ha Ha chết rồi, Ha Ha chết rồi, Ha Ha, Ha Ha…’.”
“…”
Mặt Từ Vĩ Kính vẫn khó đăm đăm, chỉ một lúc sau, anh lại hỏi: “Còn nữa không?”.
“Còn… còn nữa…”
Cô bỗng thấy tội nghiệp cho Từ Vĩ Kính, đến những câu chuyện cười cũ rích này cũng chưa từng nghe, rốt cuộc cuộc sống của anh lấy gì làm niềm vui?
Thư Hoán kể mấy chục câu chuyện cười cho vị thính giả mặt không cảm xúc này nghe, rồi ánh đèn trên đầu bỗng nhấp nháy, run rẩy, giây lát cả gian phòng chìm trong bóng tối.
Đến điện cũng mất rồi.
Thư Hoán đành đi tìm nến thơm, thắp lên. Hai người bối rối nhìn nhau trong ánh nến bé như hạt đậu và thơm nồng này, sau đó Từ Vĩ Kính nói: “Tối này chỉ có thể làm phiền cô rồi”.
Phải năm giây sau Thư Hoán mới hiểu được anh có ý ở lại qua đêm. Không ngờ mình lại trúng được giải độc đắc, máu nóng dồn lên, cô lắp bắp không nói nên lời, hồi lâu sau mới run rẩy: “Xin… xin tự nhiên”.
Thực ra cô không cần ở một nơi xa hoa như nhà họ Từ, căn hộ nhỏ này cũng đã đủ. So với nỗi hổ thẹn bị đuổi đi thì điều khiến cô buồn hơn là sau này, cô không còn cơ hội gặp Từ Vĩ Kính nữa.
Điểm chung giữa cô và anh, cũng chỉ có Từ Vĩ Trạch mà thôi. Mất đi cầu nối này, hai người họ như hai đường thẳng song song, không còn khả năng gặp nhau nữa.
Cô rất nhớ Từ Vĩ Kính, cô đặt cuống vé máy bay và phong thư đựng tiền lúc ở Nhật xuống dưới gối, nhưng không tìm đâu ra lý do để gọi điện cho anh.
Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán vẫn đang ngủ trưa, nghe giọng nói ấy, cô chỉ cho rằng mình đang nằm mơ.
“Cảm ơn quà của cô.”
“Ưm…”
“Chúng rất thú vị.”
“…”
“Dạo này cô có ổn không?”
Thực sự Thư Hoán rất muốn khóc, giấc mơ này cũng ngọt ngào quá.
“Thư Hoán, gần đây công ty chúng tôi có một dự án, đối tượng là thanh niên, đang suy nghĩ xem trước mắt nên lấy hình tượng hoạt hình sống động mới mẻ nào để làm hình ảnh đại diện.”
Ủa? Trong mơ cũng có chuyện này sao?
“Tôi nhớ rằng các tác phẩm của cô rất được yêu thích trên mạng.”
Một tay hờ hững cầm di động áp bên tai Thư Hoán hoàn toàn tỉnh hẳn, giọng Từ Vĩ Kính vẫn văng vẳng.
“Nếu tiện thì tôi muốn nhờ cô mang những tài liệu liên quan đến công ty một chuyến.”
Thư Hoán vừa ngạc nhiên, sung sướng vừa lóng ngóng, chồm dậy liền đập đầu cái cốp vào thành giường, tay chân luýnh quýnh: “Vâng, được…”.
“Vậy bốn giờ rưỡi nhé, lúc đó tôi có thời gian.”
Thư Hoán gật đầu như gà mổ thóc, quên mất sự thực là người bên kia không nhìn thấy cô: “Vâng…”.
Cúp máy rồi, Thư Hoán tốn một tiếng đồng hồ tìm quần áo, mỗi bộ hình như đều thiếu một chút gì đó so với sự hoàn hảo cô tìm kiếm. Chúng, hoặc quá nổi bật, hoặc quá cứng nhắc, hoặc quá kín đáo, hoặc lại quá lộ liễu.
Khó khăn lắm Thư Hoán mới uốn tóc xong, chỉnh lại gấu váy, nhìn ra ngoài thấy sắc trời dần tối lại như muốn mưa vậy. Thư Hoán bất giác thấy buồn bực, lại phải chọn xem nên mang giày nào vừa đẹp mà vừa ứng phó được với trời mưa. Sắp đến giờ phải đi rồi mà Thư Hoán còn đang đau khổ chuyện giày dép, bỗng điện thoại đổ chuông.
“Thư Hoán, cô đi chưa?”
Thư Hoán vội tìm một chiếc dép lê mang vào chân: “Em sắp đi ngay đây, nhanh thôi!”.
“Không sao, nếu vẫn chưa đi thì cô cứ ở nhà.”
“A…”
“Tôi có chút việc phải làm, giờ đang ở ngoài, bốn rưỡi không kịp về công ty. Thế này nhé, tôi đến thẳng nhà cô bàn việc. Một tiếng nữa gặp.”
Sét đánh giữa trời quang.
Thư Hoán vừa cúp máy xong liền lao vào bếp, rửa hết chén bát nồi niêu ăn hồi trưa, rắc bột tẩy lên ban công rồi chà mạnh hai lượt, còn trèo lên máy hút khói “Uy mãnh tiên sinh” để hút ầm ầm.
Dọn xong nhà bếp lại dọn phòng khách, từ trà kỷ đến bàn ăn, giá sách, sàn nhà, phòng ngủ đều được thu dọn hết một lượt, gương được lau chùi đến sáng bóng, ngay cả bồn cầu cũng được chà rửa sạch sẽ.
Đến khi căn hộ chung cư của cô lột xác biến hóa, hoa nở nơi nơi thì bản thân cô cũng mệt đến mức tàn hoa bại liễu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở hổn hển như trâu.
Không thể để Từ Vĩ Kính nhìn thấy bộ dạng thảm hại vì lao động qua sức này của mình, Thư Hoán lại chui vào nhà tắm, ra sức tắm rửa sạch sẽ thêm một lần nữa.
Đang quấn khăn tắm, cố gắng sấy cho khô tóc thì Thư Hoán nghe thấy chuông cửa réo vang.
Chiếc váy cô chuẩn bị sẵn khi mặc vào rất phiền toái, nội việc chỉnh lại dây đeo áo lót và hình dáng phần ngực thôi cũng đủ mệt rồi, thắt lưng bằng vải satanh còn phải thắt nơ phía sau, phụ kiện trang sức hãy còn để trên bàn trang điểm.
Thư Hoán căng thẳng, thử mất hai phút, căn bản không thể thắt nơ váy được, cuống đến đổ cả mồ hôi. Không dám để Từ Vĩ Kính đợi lâu, cô chỉ kịp lấy ra một chiếc áo sơ mi dài, rút gọn dây ở eo, chiếc quần ôm mặc mãi đến ba mươi giây cũng không được, cô đành bỏ cuộc, tuyệt vọng để trân chần chạy ra mở cửa.
Từ Vĩ Kính đứng ngoài cửa, sơ mi trắng, âu phục cắt may thủ công màu xám đậm, cúc áo ở tay làm bằng kim cương, trông rất đứng đắn chỉnh tề. Trong thời tiết này mà anh chẳng đổ chút mồ hôi nào.
Anh áo mũ chỉnh tề càng làm nổi bật vẻ luộm thuộm của cô, Thư Hoán lắp bắp: “Thật… thật xin lỗi, để anh đợi lâu”.
Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ, năm, sáu giây sau anh mới quay mặt đi: “Không sao. Nếu cô đang tắm thì có thể từ từ”.
Thư Hoán vẫn luống cuống, vội quay đi rót trà, kéo ghế: “Mời… mời ngồi”.
Từ Vĩ Kính gật đầu, ngồi xuống, cầm ly trà cô rót lên, lịch sự hớp một ngụm: “Chúng ta bàn việc hợp tác vậy”.
“Ồ… vâng.”
Cô chỉ mặc áo sơ mi dài qua mông, lại sợ Từ Vĩ Kính phát hiện ra mình chưa mặc xong quần áo, với cá tính của anh chắc chắn sẽ rất khó chịu, chưa biết chừng còn nghĩ cô thất lễ nên chỉ có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh, e dè khép chân ngồi đối diện anh.
Hai người bàn công việc một lúc, thấy Từ Vĩ Kính thích thú với tác phẩm của mình, lại thêm điều kiện mà anh đưa ra càng làm cho Thư Hoán vui sướng hơn nữa. Kỳ thực hoàn toàn không cần phiền phức như thế, chỉ cần đối phương là Từ Vĩ Kính thì cho dù có bắt cô làm không công, cô cũng vui lòng.
Công việc bàn bạc rất thuận lợi, còn sắc trời bên ngoài thì hoàn toàn không lạc quan. Qua khung cửa sổ khép kín, Thư Hoán thấp thỏm bất an trước tiếng gió đang mạnh lên ở bên ngoài, Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Có lẽ sắp có bão”.
Thư Hoán mở ti vi, bấm sang kênh địa phương, quả nhiên trên màn hình đang liên tục chiếu tin tức cảnh báo bão.
Từ Vĩ Kính nói: “Tôi đi kiểm tra cửa sổ”.
Thư Hoán làm sao dám để anh ra tay, vội nói: “Để em!”.
Hai người cùng dán kín băng keo vào các cửa sổ cả trong lẫn ngoài, kiểm tra không còn kẽ hở nào, vừa ngồi xuống thì gốc cây mới trồng bên ngoài không lâu đã bị gió thổi bật gốc.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Thư Hoán nuốt nước bọt, hỏi: “Xe của anh đã đậu trong hầm chưa?”.
Từ Vĩ Kính gật đầu.
“Vậy… đợi gió ngừng hẵng đi…”
Từ Vĩ Kính lại gật đầu, Thư Hoán càng căng thẳng hơn.
Việc đã bàn xong, cô lại có thời gian ở riêng với Từ Vĩ Kính! Cô có thể hạnh phúc hơn được nữa không?
Từ Vĩ Kính nhìn ngoài cửa sổ một lúc, nói: “Không biết bao giờ gió mới ngừng”.
Thư Hoán e dè nhìn sắc mặt anh: “Anh có việc gấp ạ?”.
“Không”, Từ Vĩ Kính nhíu mày, “Nhưng thế này thì không thể gọi cơm rồi”.
Thư Hoán nói vẻ không hiểu: “…Trong nhà bếp em có đồ ăn”.
Lần này đến lượt Từ Vĩ Kính tỏ ra bất ngờ: “Cô biết nấu cơm à?”.
“… Đương nhiên ạ”, tuy không ngon như nhà hàng.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Tôi cứ tưởng những cô gái độc lập như cô đều không thích nấu nướng”.
“Dạ?”
“Rất nhiều trưởng phòng nữ trong công ty tôi đều cho rằng xuống bếp sẽ làm giảm địa vị xã hội của phụ nữ. Họ không muốn làm bà nội trợ. Năng lực của cô cũng không kém họ, nên…”
“Hơ?” Tuy cô cũng được xem là một cô gái thời đại mới, mạnh mẽ, độc lập, không muốn bị nhốt trong nhà làm bà nội trợ, nhưng…
“Nấu nướng chỉ là một dạng chức năng thôi, nắm thêm một chức năng khác thì có gì là không ổn đâu. Tại sao lại để bản thân phải chịu đói chứ?”
Trên phương diện nào đó thì đầu óc cô rất đơn giản, nếu việc không quan trọng lắm thì sẽ không quá tính toán. Bị người ta lợi dụng một chút cũng chẳng sao, gánh vác nặng hơn nam giới một chút cũng không vấn đề, chỉ cần mình cảm thấy ổn là được.
Từ Vĩ Kính lại nhìn cô, gương mặt thấp thoáng một nụ cười, nhưng anh cuối cùng chỉ nói: “Vậy buổi tối ăn gì?”.
“A…”, Thư Hoán lại cuống lên, “Khả năng bếp núc của em cũng bình thường, đợi em xem có gì ăn được…”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô mở tủ lạnh, bên trong như một kho lương thực mà chuột đồng tích trữ cho mùa đông vậy, từ cá đến trứng gà đến sữa… đều nhét đầy ắp. Dù bị nhốt trong này cả tuần không ra ngoài, hai người cũng không cần phải lo nghĩ về chuyện ăn uống.
Quay người lại thấy ánh mắt Từ Vĩ Kính, Thư Hoán vội giải thích: “Ha… em thường không ra ngoài nên phải tích trữ lương thực…”.
Từ Vĩ Kính gật gù tỏ ý thấu hiểu.
“Cá và nạm bò, anh có ăn được không?”
Từ Vĩ Kính lại gật đầu, Thư Hoán liền lôi hai túi đồ ra ngoài.
Nhìn cô bận rộn, Từ Vĩ Kính nhướng mày: “Siêu thị có bán loại cá này à?”.
“Không phải, đây là cá lúc em mua về đã tẩm ướp gia vị rồi. Như thế sẽ không bị hỏng mà cũng dễ ăn, lúc nấu lại tiết kiệm thời gian.”
Đại thiếu gia như Từ Vĩ Kính chưa bao giờ xuống bếp, đi chợ, không biết chừng còn tưởng lúa lúc gặt xong đã trắng bóc rồi cũng nên.
“Vậy bây giờ chiên cá trước?”
“Đợi một lát, em đi nấu cơm đã, mất thời gian nhất đấy…” Thư Hoán vừa giải thích vừa lấy nồi cơm điện, “Trong thời gian đợi cơm chín, chúng ta có thể nấu thức ăn”.
Từ Vĩ Kính đứng cạnh nhìn cô nấu cơm, hai người bỗng tự nhiên và gần gũi với nhau hơn.
Thư Hoán mặt đỏ bừng bừng lấy đĩa chuyên đựng cá ra, rắc nửa lọ tiêu xay lên, bỏ vào lò vi sóng, chỉnh thời gian và nhiệt độ. Sau đó quay người lại nhanh nhẹn rửa một cái nồi, xào sơ rau diếp, rồi nhân lúc nồi nóng thì xào cà chua để nấu canh trứng.
Đến khi xong thì cá cũng được hấp chín. Thư Hoán nhanh nhẹn kéo đĩa cá ra để nguội, lại lấy nạm bò đã ướp tiêu và cà chua, hành tây, đổ hết vào trong một cái tô lớn bằng sứ, thêm đường rồi đậy nắp lại, sau đó bỏ vào lò vi sóng.
Khi cô dọn xong bàn ăn, xếp đũa bát và mấy món ăn vừa làm xong thì lò vi sóng báo “ding” một tiếng, nồi cơm điện cũng “cách cách” hai tiếng, cơm đã chín.
Thư Hoán vui vẻ lấy thìa xới cơm, lại bưng nạm bò cà chua ra. Cà chua mềm, nước sốt đậm đà với tiêu đen hòa quyện cùng mùi thơm của thịt bò, tuy tài nghệ không thể so sánh với đầu bếp của nhà họ Từ nhưng cũng khiến người ta có tâm trạng thoải mái hơn.
Quan trọng nhất là, cô không để Từ Vĩ Kính đợi quá lâu.
Thư Hoán bận đến nỗi quên mất rằng mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, lúc quay lại mới thấy Từ Vĩ Kính đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, anh vội quay đi nơi khác.
“Nào, ăn cơm thôi”, Thư Hoán không biết dáng vẻ cô nhìn từ phía sau ra sao, chỉ có thể thầm cầu nguyện đừng tệ quá là được.
Từ Vĩ Kính nếm thử một miếng cá, gật đầu: “Mùi vị được lắm”.
“Cảm… cảm ơn…”
“Cô rất giỏi.”
Thư Hoán được anh khen, vui đến độ đỏ bừng mặt, suýt nữa thì và cơm vào mũi.
Ăn cơm xong, Thư Hoán lại dọn dẹp sạch sẽ, rồi cần mẫn ngồi xuống gọt hoa quả. Cô biết Từ Vĩ Kính đang nhìn mình nhưng không biết trong mắt đàn ông một cô gái chỉ mặc một cái áo sơ mi to bận rộn tất bật trong nhà như thế là tốt hay xấu, chỉ có thể thấp thỏm không yên.
Bên ngoài gió mưa vẫn quất ào ào, Từ Vĩ Kính không thể đi đâu được. Thư Hoán vừa thầm sung sướng, vừa xấu hổ, không dám trò chuyện tự nhiên với anh, chỉ có thể ngồi cùng anh trên sofa, tim đập loạn, vui vẻ xem ti vi.
Phim truyền hình giải trí đã chiếu được một tập rưỡi, nam nữ chính với gương mặt đau khổ bắt đầu mờ nhòe, nhòa nhạt, sau đó màn hình lóe lên một cái rồi chỉ còn lại màu xanh.
Đường dây cáp ti vi cuối cùng đã gục ngã trước thời tiết.
Lần này ngay cả âm thanh duy nhất để giải tỏa bầu không khí ngượng ngập đã không còn. Hai người chìn trong im lặng, chỉ có thể ngồi yên.
Thư Hoán cố lấy hết can đảm bắt chuyện: “Anh… anh có đọc sách không?”.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Ừ, cô có sách gì?”.
“Ưm…” Cô chỉ có tạp chí làm đẹp, tập san manga, và cả một bản Hồng lâu mộng cũ rích, “Em… em xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới xem xem có tạp chí kinh tế gì không…”.
“Không sao, không cần đâu.”
“Vậy thì, em… em kể chuyện cười cho anh nghe nhé.” Không khí lạnh lẽo kiểu này thực sự khiến cô thấy hoảng hốt sợ hãi. Đừng nói là kể chuyện cười, nếu đại thiếu gia Từ Vĩ Kính có nhu cầu, cô còn có thể diễn kịch cho anh xem.
“…”
“Ngày xưa có một que diêm, nó đi mãi đi mãi, cảm thấy đầu nó ngứa quá, thế là nó bắt đầu gãi, gãi gãi, nó bốc cháy…”
“…”
“Tiếp đó nó được đưa vào băng bó trong bệnh viện. Lúc ra viện, anh có biết nó biến thành cái gì không?”
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Biến thành cái gì?”.
“Biến thành tăm bông.”
“…”
Từ Vĩ Kính vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, Thư Hoán lại thấy hoảng hốt, vội ngậm miệng lại.
Bỗng nghe anh hỏi: “Còn không?”.
Thư Hoán lau mồ hôi: “Còn, còn nữa. Bác sĩ nha khoa kiểm tra răng cho bệnh nhân xong, nói: ‘Răng anh có một cái lỗ một cái lỗ.’ Bệnh nhân nói: ‘Có lỗ thì có lỗ, tại sao còn phải nói hai lần?’”.
“…”
“Bác sĩ bảo: ‘Lần thứ hai là tiếng vọng’.”
“…”
“Có một đôi bạn, tên là Hi Hi và Ha Ha. Bỗng một ngày nọ, Ha Ha qua đời…”
“…”
“Hi Hi khóc lóc: ‘Ha Ha chết rồi, Ha Ha chết rồi, Ha Ha, Ha Ha…’.”
“…”
Mặt Từ Vĩ Kính vẫn khó đăm đăm, chỉ một lúc sau, anh lại hỏi: “Còn nữa không?”.
“Còn… còn nữa…”
Cô bỗng thấy tội nghiệp cho Từ Vĩ Kính, đến những câu chuyện cười cũ rích này cũng chưa từng nghe, rốt cuộc cuộc sống của anh lấy gì làm niềm vui?
Thư Hoán kể mấy chục câu chuyện cười cho vị thính giả mặt không cảm xúc này nghe, rồi ánh đèn trên đầu bỗng nhấp nháy, run rẩy, giây lát cả gian phòng chìm trong bóng tối.
Đến điện cũng mất rồi.
Thư Hoán đành đi tìm nến thơm, thắp lên. Hai người bối rối nhìn nhau trong ánh nến bé như hạt đậu và thơm nồng này, sau đó Từ Vĩ Kính nói: “Tối này chỉ có thể làm phiền cô rồi”.
Phải năm giây sau Thư Hoán mới hiểu được anh có ý ở lại qua đêm. Không ngờ mình lại trúng được giải độc đắc, máu nóng dồn lên, cô lắp bắp không nói nên lời, hồi lâu sau mới run rẩy: “Xin… xin tự nhiên”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.