[Gb,Edit] Tôi Nuôi Dưỡng Một Tên Sát Thủ Biến Thái
Chương 1: Hung Thủ
Tiểu Dương Cật Hoa
18/06/2022
Không khí ở cục cảnh sát hiện tại rất áp lực. Chương Bình vốn đang ngồi trên sô pha, nhưng cái đệm như có cây đinh nhô lên khiến hắn ngồi không được, cứ đứng lên nôn nóng đi qua đi lại trong phòng. Tay hắn không tự chủ được sờ xuống túi quần, nhưng sau nhìn đến bảng "cấm hút thuốc" đang dán trên tường lại từ bỏ.
Ngụy Lam bên cạnh nhìn đội trưởng cứ liên tục loay hoay qua lại khắp phòng dần cũng bắt đầu bực bội.
Ngày hôm qua bắt được người, họ liền ở phòng thẩm vấn một ngày một đêm tra thẩm nhưng từ đầu đến cuối người đó đều không mở miệng lấy một câu. Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, bắt giữ bao nhiêu đối tượng khiến Chương Bình biết đó chính là hung thủ, nhưng đối phương chung quy dầu muối không ăn, cạy cả ngày cũng không nổi một chữ. Nếu không phải bên tỉnh cử chuyên gia tới nhúng một tay vào chuyện này để theo dõi Chương Bình, bằng không hắn có rất nhiều biện pháp khiến đối phương phải mở miệng.
"Đội trưởng, người đừng đi lòng vòng nữa, cháu mở cửa sổ cho thoáng khí một chút."
Ngụy Lam biết Chương Bình đang phải chịu áp lực rất lớn. Tên sát thủ này chui nhủi gây bao vụ giết người tới đây đã hai năm, Chương Bình vất vả lắm mới mai phục bắt được tên đó, thế nhưng cuối cùng lại không cho hắn nhúng tay vào xử lý. Nhìn Chương Bình cứ liên tục rít thuốc, Ngụy Lam muốn nói hắn rít chậm một chút, bằng không phổi hắn sớm muộn cũng nát.
Ngụy Lam là cảnh sát nữ, con kế nghiệp cha, tốt nghiệp không đến một năm liền vào làm. Chương Bình cùng phụ thân của cô là chiến hữu năm xưa, Ngụy Lam cũng thuận nước thuận cái mà theo Chương Bình. Cô tính nghiêm túc, làm việc rất được, vậy là cứ thể ở trong đại đội cảnh sát hình sự của Chương Bình an ổn làm việc.
Tuy làm cảnh sát hình sự thì có nối tám gậy tre đánh cũng không đến hai chữ an ổn, nhưng Ngụy Lam đó giờ chưa từng bị phái đến hiện trường, vì vậy mà vẫn cảm thấy công tác ở đây khá tốt.
"Chương đội (Chương Bình đội trưởng), đối phương yêu cầu đưa nước."
Mọi người đối đãi với tên sát thủ này cũng là thật cẩn thận, muốn gì đưa đó. Vừa lúc Ngụy Lam đang nhàn rỗi liền xung phong cướp việc, cũng thuận tiện để cô tránh xa Chương đội hiện tại đang phì phèo tràn ngập khói thuốc trắng xóa.
Đến bên ngoài quầy bán quà vặt mua chai nước, vừa đi vừa nghĩ, nếu tên kia còn không mở miệng thì đêm nay đại khái có lẽ tiếp tục thâu đêm thẩm vấn. Nghĩ chút, Ngụy Lam mua tiếp một túi bạc hà bọc đường, muốn phân phát cho mọi người chút đồ ăn.
Phòng thẩm vấn bên ngoài đã không còn người. Thời điểm Ngụy Lam nghe tin tên chuyên gia tâm lý tới từ tỉnh mang vẻ mặt mệt mỏi đi ra liền hiểu, xem ra vẫn là không thu hoạch được gì.
Cách một tấm kính pha lê, Ngụy Lam lần đầu tiên trực diện đối mặt với tên sát thủ hàng loạt này.
Cô có chút tò mò, vì đối phương thoạt nhìn rất bình thường.
Thân hắn khá cao, diện mạo bình thường không có gì đặc biệt, một góc mặt được Ngụy Lam thấy rõ nhất cũng xem như là thanh tú. Bên trong phòng thẩm vấn bốn phía đèn chiếu lên người hắn, đổi thành phạm nhân khác, bị chèn ép cường độ cao như vậy tinh lực chắc chắn trôi sạch, có khi hỏng não hỏng cả người không phải ít.
Nhưng tên này chỉ đơn giản rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cổ tay không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Như phát hiện bản thân đang bị ai đó chăm chú nhìn, hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên, phóng ánh mắt xám rực chuẩn xác thẳng đến đối mắt với Ngụy Lam. Dù biết rõ hắn không thể nhìn thấy mình nhưng Ngụy Lam vẫn có cảm giác bị mãnh thú theo dõi, thời điểm đẩy cửa đi vào, cô liền phát hiện bàn tay mình đã có kha khá mồ hôi.
Cô sắp đối mặt, là một lên sát nhân biến thái trong suốt hai năm đã giết chết mười một người, tạo nên một vụ giết người hàng loạt. Biến thái ở chỗ, tất cả mười một cỗ thi thể mà hắn giết hại đều chỉ tìm được duy nhất bộ phận của một người. Chuyên gia tâm lý ghi nhận hắn là một tên mắc chứng phản xã hội, tâm lý có khuyết thiếu không bình thường, là phần tử cực kỳ nguy hiểm đến mức báo động đỏ.
"Cậu muốn nước."
Ngụy Lam đem chai nước khoáng đẩy qua, tâm trạng gợn sóng đợi đối phương phản ứng. Tình huống này trong phim truyền hình tiếp theo sẽ là kiểu nào? Hắn sẽ bộc lộ khinh thường cùng cười nhạo sao? Hay là lại mang tư tưởng phân biệt giới cổ hủ, nhắm vào thân phận cảnh sát nữ của cô mà khinh thường trào phúng rồi lộ ra dấu vết?
Biến thái sát thủ trong phim, thông thường đều khinh thường hoặc căm ghét nữ giới.
"Cảm ơn." Hắn không tiếp nhận chai nước, ngược lại ngẩng đầu lên. Ánh sáng từ bốn phía hắt lại khiến hắn nheo mắt, tuy nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ngụy Lam. Lần này, hắn đột nhiên nói: "Cô hảo, tôi tên An Kiêu."
Âm thanh ngoài ý muốn êm tai, lại rất trong trẻo.
Ngụy Lam cũng không nghĩ đến đối phương đột nhiên giới thiệu: "Cậu...hảo."
"Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mạo muội xin hỏi, tiểu thư đây đã có người tình chưa?"
An Kiêu dừng tầm mắt ở bàn tay Ngụy Lam. Tay cô chỉ là thật xinh đẹp, không có nhẫn, mu bàn tay có một cái kén (vết sẹo) do đánh quyền lưu lại. Mắt hắn hơi lóe, hạ thân bắt đầu mất tự nhiên.
"Không..?" Chủ đề chính bị An Kiêu bẻ lái trật đường ray, Ngụy Lam ý thức được nhưng không có biện pháp nắm giữ thế chủ động. Bởi vì ngay trước mặt cô đây, An Kiêu đã ngồi dậy đến gần sát kế bên, hắn chỉ là bị còng, còn lại đi đứng các loại hành động đều không hề có hạn chế.
Đôi mắt của An Kiêu không biết do bệnh hay là di truyền, tròng đen là màu xám, bên trong dường như có một cái lốc xoáy nho nhỏ. Thời điểm hắn dùng hết sức chăm chú nhìn một ai đó, người nọ ít nhiều cũng sẽ sinh ra cảm giác bị cái lốc xoáy đó hút vào.
"......117864 tiểu thư." An Kiêu đọc lên số hiệu của cô: "Xin hỏi, cô có thể dạy bảo tôi sao?"
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, tựa như hỏi Ngụy Lam hôm nay có ăn cơm chiều hay không.
Dạy bảo?
Ngụy Lam không sợ hãi, chỉ là hoang mang: "Cậu, một tội phạm hình sự, vì cái gì lại muốn...phê bình kiểu giáo dục?"
Ngụy Lam hiểu dạy bảo cùng dạy bảo của An Kiêu hiển nhiên bất đồng. Cô nói như vậy xong, hứng thú trong mắt An Kiêu ngày càng đậm, hoặc là do ảo giác, cô còn cảm thấy trong mắt hắn có một chút hưng phấn: "Người đồng đội họ Chương của cô bên kia sắp không xong rồi nhỉ? Bên ngoài có người điều đi rồi, quyền theo dõi cũng bị đóng, nơi này chỉ còn tôi và cô."
An Kiêu đột nhiên quỳ xuống dọa cho Ngụy Lam giật mình, hai tay vô thức ấn vai hắn, nhìn như muốn đỡ lên mà lại như không.
"Đổi lại cách diễn đạt một chút. Cầu cô bạt tai tôi, đánh tôi, tát tôi."
An Kiêu dùng đầu gối đi tới vài bước, buộc Ngụy Lam lùi lại thẳng đến trên tường. Hắn đem mặt mình áp lên bàn tay cô, khẽ nói: "Tát mặt, đánh lên ngực, còn có mông..." Hắn tựa hồ là bị ảo tưởng của mình làm cho sảng rồi, chôn mặt ở trong lòng bàn tay của Ngụy Lam rên thành tiếng.
Mà Ngụy Lam hiện tại lông tơ đều bị dựng thẳng đứng lên tới.
Mẹ nó, cứu mạng.
Tên này là một con hàng cực kỳ biến thái!
Nhưng dù nội tâm cô có kêu gào đến lợi hại thì bàn tay vẫn không có cách nào di dịch khỏi khuôn mặt An Kiêu. Hắn vốn bình tĩnh im lặng đến nỗi làm Chương đội có bề dày kinh nghiệm đau hết cả đầu, hiện tại lại đang ửng hồng như phát bệnh, hơi thở nóng rực phun thẳng lên bàn tay của cô.
Ngụy Lam nhịn không được, khẽ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ướt át mềm mịn của hắn. An Kiêu được nước càng không muốn xa rời, cọ cọ hai má, mở miệng đưa cái lưỡi ướt át ngậm lấy một ngón tay của Ngụy Lam, kéo vào trong miệng mà mút, dần đến thanh âm lộ rõ.
Ngụy Lam hiện chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lý trí đang tràn ngập nguy cơ, trực giác cho cô biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì sự tình sẽ mất khống chế.
Ngụy Lam bên cạnh nhìn đội trưởng cứ liên tục loay hoay qua lại khắp phòng dần cũng bắt đầu bực bội.
Ngày hôm qua bắt được người, họ liền ở phòng thẩm vấn một ngày một đêm tra thẩm nhưng từ đầu đến cuối người đó đều không mở miệng lấy một câu. Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, bắt giữ bao nhiêu đối tượng khiến Chương Bình biết đó chính là hung thủ, nhưng đối phương chung quy dầu muối không ăn, cạy cả ngày cũng không nổi một chữ. Nếu không phải bên tỉnh cử chuyên gia tới nhúng một tay vào chuyện này để theo dõi Chương Bình, bằng không hắn có rất nhiều biện pháp khiến đối phương phải mở miệng.
"Đội trưởng, người đừng đi lòng vòng nữa, cháu mở cửa sổ cho thoáng khí một chút."
Ngụy Lam biết Chương Bình đang phải chịu áp lực rất lớn. Tên sát thủ này chui nhủi gây bao vụ giết người tới đây đã hai năm, Chương Bình vất vả lắm mới mai phục bắt được tên đó, thế nhưng cuối cùng lại không cho hắn nhúng tay vào xử lý. Nhìn Chương Bình cứ liên tục rít thuốc, Ngụy Lam muốn nói hắn rít chậm một chút, bằng không phổi hắn sớm muộn cũng nát.
Ngụy Lam là cảnh sát nữ, con kế nghiệp cha, tốt nghiệp không đến một năm liền vào làm. Chương Bình cùng phụ thân của cô là chiến hữu năm xưa, Ngụy Lam cũng thuận nước thuận cái mà theo Chương Bình. Cô tính nghiêm túc, làm việc rất được, vậy là cứ thể ở trong đại đội cảnh sát hình sự của Chương Bình an ổn làm việc.
Tuy làm cảnh sát hình sự thì có nối tám gậy tre đánh cũng không đến hai chữ an ổn, nhưng Ngụy Lam đó giờ chưa từng bị phái đến hiện trường, vì vậy mà vẫn cảm thấy công tác ở đây khá tốt.
"Chương đội (Chương Bình đội trưởng), đối phương yêu cầu đưa nước."
Mọi người đối đãi với tên sát thủ này cũng là thật cẩn thận, muốn gì đưa đó. Vừa lúc Ngụy Lam đang nhàn rỗi liền xung phong cướp việc, cũng thuận tiện để cô tránh xa Chương đội hiện tại đang phì phèo tràn ngập khói thuốc trắng xóa.
Đến bên ngoài quầy bán quà vặt mua chai nước, vừa đi vừa nghĩ, nếu tên kia còn không mở miệng thì đêm nay đại khái có lẽ tiếp tục thâu đêm thẩm vấn. Nghĩ chút, Ngụy Lam mua tiếp một túi bạc hà bọc đường, muốn phân phát cho mọi người chút đồ ăn.
Phòng thẩm vấn bên ngoài đã không còn người. Thời điểm Ngụy Lam nghe tin tên chuyên gia tâm lý tới từ tỉnh mang vẻ mặt mệt mỏi đi ra liền hiểu, xem ra vẫn là không thu hoạch được gì.
Cách một tấm kính pha lê, Ngụy Lam lần đầu tiên trực diện đối mặt với tên sát thủ hàng loạt này.
Cô có chút tò mò, vì đối phương thoạt nhìn rất bình thường.
Thân hắn khá cao, diện mạo bình thường không có gì đặc biệt, một góc mặt được Ngụy Lam thấy rõ nhất cũng xem như là thanh tú. Bên trong phòng thẩm vấn bốn phía đèn chiếu lên người hắn, đổi thành phạm nhân khác, bị chèn ép cường độ cao như vậy tinh lực chắc chắn trôi sạch, có khi hỏng não hỏng cả người không phải ít.
Nhưng tên này chỉ đơn giản rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cổ tay không biết là đang nghĩ đến cái gì.
Như phát hiện bản thân đang bị ai đó chăm chú nhìn, hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên, phóng ánh mắt xám rực chuẩn xác thẳng đến đối mắt với Ngụy Lam. Dù biết rõ hắn không thể nhìn thấy mình nhưng Ngụy Lam vẫn có cảm giác bị mãnh thú theo dõi, thời điểm đẩy cửa đi vào, cô liền phát hiện bàn tay mình đã có kha khá mồ hôi.
Cô sắp đối mặt, là một lên sát nhân biến thái trong suốt hai năm đã giết chết mười một người, tạo nên một vụ giết người hàng loạt. Biến thái ở chỗ, tất cả mười một cỗ thi thể mà hắn giết hại đều chỉ tìm được duy nhất bộ phận của một người. Chuyên gia tâm lý ghi nhận hắn là một tên mắc chứng phản xã hội, tâm lý có khuyết thiếu không bình thường, là phần tử cực kỳ nguy hiểm đến mức báo động đỏ.
"Cậu muốn nước."
Ngụy Lam đem chai nước khoáng đẩy qua, tâm trạng gợn sóng đợi đối phương phản ứng. Tình huống này trong phim truyền hình tiếp theo sẽ là kiểu nào? Hắn sẽ bộc lộ khinh thường cùng cười nhạo sao? Hay là lại mang tư tưởng phân biệt giới cổ hủ, nhắm vào thân phận cảnh sát nữ của cô mà khinh thường trào phúng rồi lộ ra dấu vết?
Biến thái sát thủ trong phim, thông thường đều khinh thường hoặc căm ghét nữ giới.
"Cảm ơn." Hắn không tiếp nhận chai nước, ngược lại ngẩng đầu lên. Ánh sáng từ bốn phía hắt lại khiến hắn nheo mắt, tuy nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ngụy Lam. Lần này, hắn đột nhiên nói: "Cô hảo, tôi tên An Kiêu."
Âm thanh ngoài ý muốn êm tai, lại rất trong trẻo.
Ngụy Lam cũng không nghĩ đến đối phương đột nhiên giới thiệu: "Cậu...hảo."
"Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mạo muội xin hỏi, tiểu thư đây đã có người tình chưa?"
An Kiêu dừng tầm mắt ở bàn tay Ngụy Lam. Tay cô chỉ là thật xinh đẹp, không có nhẫn, mu bàn tay có một cái kén (vết sẹo) do đánh quyền lưu lại. Mắt hắn hơi lóe, hạ thân bắt đầu mất tự nhiên.
"Không..?" Chủ đề chính bị An Kiêu bẻ lái trật đường ray, Ngụy Lam ý thức được nhưng không có biện pháp nắm giữ thế chủ động. Bởi vì ngay trước mặt cô đây, An Kiêu đã ngồi dậy đến gần sát kế bên, hắn chỉ là bị còng, còn lại đi đứng các loại hành động đều không hề có hạn chế.
Đôi mắt của An Kiêu không biết do bệnh hay là di truyền, tròng đen là màu xám, bên trong dường như có một cái lốc xoáy nho nhỏ. Thời điểm hắn dùng hết sức chăm chú nhìn một ai đó, người nọ ít nhiều cũng sẽ sinh ra cảm giác bị cái lốc xoáy đó hút vào.
"......117864 tiểu thư." An Kiêu đọc lên số hiệu của cô: "Xin hỏi, cô có thể dạy bảo tôi sao?"
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, tựa như hỏi Ngụy Lam hôm nay có ăn cơm chiều hay không.
Dạy bảo?
Ngụy Lam không sợ hãi, chỉ là hoang mang: "Cậu, một tội phạm hình sự, vì cái gì lại muốn...phê bình kiểu giáo dục?"
Ngụy Lam hiểu dạy bảo cùng dạy bảo của An Kiêu hiển nhiên bất đồng. Cô nói như vậy xong, hứng thú trong mắt An Kiêu ngày càng đậm, hoặc là do ảo giác, cô còn cảm thấy trong mắt hắn có một chút hưng phấn: "Người đồng đội họ Chương của cô bên kia sắp không xong rồi nhỉ? Bên ngoài có người điều đi rồi, quyền theo dõi cũng bị đóng, nơi này chỉ còn tôi và cô."
An Kiêu đột nhiên quỳ xuống dọa cho Ngụy Lam giật mình, hai tay vô thức ấn vai hắn, nhìn như muốn đỡ lên mà lại như không.
"Đổi lại cách diễn đạt một chút. Cầu cô bạt tai tôi, đánh tôi, tát tôi."
An Kiêu dùng đầu gối đi tới vài bước, buộc Ngụy Lam lùi lại thẳng đến trên tường. Hắn đem mặt mình áp lên bàn tay cô, khẽ nói: "Tát mặt, đánh lên ngực, còn có mông..." Hắn tựa hồ là bị ảo tưởng của mình làm cho sảng rồi, chôn mặt ở trong lòng bàn tay của Ngụy Lam rên thành tiếng.
Mà Ngụy Lam hiện tại lông tơ đều bị dựng thẳng đứng lên tới.
Mẹ nó, cứu mạng.
Tên này là một con hàng cực kỳ biến thái!
Nhưng dù nội tâm cô có kêu gào đến lợi hại thì bàn tay vẫn không có cách nào di dịch khỏi khuôn mặt An Kiêu. Hắn vốn bình tĩnh im lặng đến nỗi làm Chương đội có bề dày kinh nghiệm đau hết cả đầu, hiện tại lại đang ửng hồng như phát bệnh, hơi thở nóng rực phun thẳng lên bàn tay của cô.
Ngụy Lam nhịn không được, khẽ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ướt át mềm mịn của hắn. An Kiêu được nước càng không muốn xa rời, cọ cọ hai má, mở miệng đưa cái lưỡi ướt át ngậm lấy một ngón tay của Ngụy Lam, kéo vào trong miệng mà mút, dần đến thanh âm lộ rõ.
Ngụy Lam hiện chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lý trí đang tràn ngập nguy cơ, trực giác cho cô biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này thì sự tình sẽ mất khống chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.