[Gb,Edit] Tôi Nuôi Dưỡng Một Tên Sát Thủ Biến Thái

Chương 2: Đánh

Tiểu Dương Cật Hoa

18/06/2022

Một tiếng CHÁT thanh thúy vang lên, khuôn mặt đang ửng hồng của An Kiêu bị tát trật, gương mặt nhợt nhạt dần hiện lên một cái bàn tay đỏ chói mắt.

Hảo, sắp phải viết bản tường trình rồi.

Ngụy Lam cảm giác khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà bên này, An Kiêu lại giống như phá khóa mở ra cái gì đó mới, cổ họng phát ra vài tiếng nức, như khóc lại như đang thở dốc.

Ngụy Lam nhìn như vậy, vốn bắt đầu lo lắng có phải hay không cô tát quá mạnh, kết quả bỗng dưng An Kiêu khó nhằn hướng cô nâng lên cặp mông no đủ, nhìn lên trên thì hai chữ hưng phấn đã hoàn toàn lấp kín cả mặt hắn.

Hắn sảng rồi.

Hắn đúng là một con hàng khó giải quyết.

Cảnh sát hình sự a.k.a bông hoa Ngụy Lam tự biết bản thân tu chưa đủ, đạo chưa sâu, trấn không nổi con yêu quái này. Không những trấn không nổi, cô còn bị con yêu quái câu dẫn đến xoay vòng vòng chóng hết cả mặt. Nghĩ đến đó, Ngụy Lam nhanh chóng xoay người hướng cửa phòng ý muốn tẩu thoát, nhưng tên An Kiêu sau lưng đã phát ra thanh âm nhộn nhạo kiềm hãm bước chân của cô:

"Muốn hay không làm giao dịch. . . .Cô dạy bảo tôi, tôi liền nói cho cô, những bộ phận còn lại ở đâu. . . .Tuy rằng, người không phải tôi giết, nhưng tôi có thể nói cho cô manh mối. . . ."

Một kẻ giảo hoạt như hắn, hiện tại chẳng sợ hạ tiện, trực tiếp quỳ trên mặt đất cầu người một cách nhục nhã, nhưng trong lời nói một chút sơ hở cũng không bộc lộ ra.

"Chương Bình bên kia bọn họ nhất định rất muốn biết. . . .Cô không nghĩ. . . ." Lập công sao?

An Kiêu chưa nói xong, một bàn tay đã ở trên cặp mông tròn trịa của hắn mà tát mạnh xuống. Lực đạo mạnh đến nỗi nó tiếp xúc trực tiếp với hoa huyệt bí ẩn bên dưới, thứ mà từ khi gặp được Ngụy Lam liền bắt đầu rỉ nước, càng bị đánh rỉ càng nhiều, vương vãi khắp nơi. Chỉ lần này, An Kiêu đã bị đánh đến sụp cả eo.

An Kiêu là tội phạm giết người, là phần tử phá hư trật tự ổn định xã hội cùng hạnh phúc của hơn mười cái gia đình. Ngụy Lam bị thái độ khinh mạn đối với người chết của An Kiêu chọc giận, nghĩ cũng không nghĩ nữa trực tiếp xuống tay.

Ngụy Lam xuống tay nhanh lại mạnh bạo, đem tên nam nhân mấy phút trước dõng dạc yêu cầu bị đối đãi thô bạo đánh đến run rẩy không ngừng, từng tiếng rên rỉ trong cổ họng thoát ra pha lẫn nức nở, cách một lớp quần nhưng đều có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ sưng tấy nơi cặp mông của hắn.

Mông của An Kiêu mềm mềm lại xốp, có lẽ không thường rèn luyện cơ ở đây, lúc đánh còn sẽ có cảm giác đàn hồi da thịt. Ngụy Lam đánh một lúc, thậm chí cô còn từ những đợt xuống tay đánh ra khoái ý vặn vẹo.



An Kiêu vẫn như cũ kêu rên, lại đau đến nước mắt đều rơi xuống lã chã, xụi lơ toàn thân. Ngụy Lam cũng không trái lời hắn mà dừng lại, bàn tay dần mò lên cặp ngực của hắn.

Đánh một cái, xúc cảm hơi khác với tưởng tượng. Không phải cứng rắn một cách lạnh lẽo mà là một loại căng chặt mềm mại, An Kiêu bị đánh đến hai vú căng cứng, trong nháy mắt phát ra một âm thanh dâm đãng chói tai, cả người hướng đến chỗ đầu gối của Ngụy Lam mà bắn lên. Cùng lúc đó, Ngụy Lam lại thấy dưới háng của hắn đã ướt đẫm một vùng, là bị cô làm cho bắn ra tới.

Bản thân chắc sẽ không bị đuổi việc đâu.

Tâm cô hiện tại tĩnh như nước, không còn cảm giác gì nữa.

Vú của An Kiêu vẫn luôn bị băng vải quấn lấy suốt một ngày một đêm, hiện tại không được cởi bỏ đã siết đến có chút đau. Ngụy Lam dùng lực đạo y đúc như lúc đánh mông phóng tới trên hai khối thịt hồng hồng cực độ mẫn cảm này của hắn, An Kiêu trong nháy mắt cảm giác bản thân đã đau muốn ngất đi rồi, lại từ trong bên trong phóng ra một tia khoái cảm mà người bình thường mãi mãi chắc chắn không bao giờ có được.

Cơ thể hắn vô lực ở đó, tầm mắt bị trì trệ, nhưng từ nơi đáy mắt đã kích động nổi lên một cỗ chiếm hữu điên cuồng. Tiểu cảnh sát ngày, hắn cực kỳ muốn.

Chương Bình mang theo người vừa mới cãi cọ cùng tổ chuyên gia xong liền nghe được từ phòng thẩm vấn truyền đến tiếng thét. Hắn chỉ sợ Lam tiểu nha đầu xảy ra chuyện, thế là một đám người phành phạch chạy tới đẩy cửa ra. Nhưng ngoài ý muốn của họ, chỉ thấy Ngụy Lam hoàn toàn không hao tổn gì ngồi xổm trên mặt đất, kế bên là tên phạm nhân xụi lơ toàn thân. Thấy bọn họ tiến vào, tiểu nha đầu lộ ra một nụ cười kinh dị so với khóc còn khó coi hơn: "Chương đội, cháu không cố ý. . ."

Nhất thời, trên đầu mọi người đều là dấu chấm hỏi.

An Kiêu thở hồng hộc đem bản thân dịch lên đến trên ghế, mông vẫn còn sưng, hắn không dám ngồi nên chỉ đành nhẹ nhàng dựa gần ghế, ở trước mặt một đám cảnh sát đủ loại biểu tình run rẩy đưa tay cầm chai nước lên. Nhưng toàn thân hắn bây giờ ngoại trừ vô lực thì cũng là mềm, tay không dùng được dù chỉ là một chút sức lực, thời điểm định từ bỏ thì bên cạnh một đôi tay đã duỗi đến, giúp hắn đem chai nước vặn ra.

Là đôi tay cách đây vài phút đã đem đến cho hắn cực lạc.

Tiểu cảnh sát hơi chép miệng, cũng không nhìn hắn.

An Kiêu uống nước thật sự gấp, hắn phóng rất nhiều tinh dịch, lại chảy ra rất nhiều thể dịch, hiện tại đã đặc biệt khát đến lợi hại.

Chương Bình ngồi xuống trước mặt hắn. Lúc này An Kiêu đã khôi phục được tinh thần, cười cười: "Làm giao dịch đi. Tôi muốn cô gái này bên người bảo hộ tôi, công bằng đổi lại, tôi nói cho các người một bí mật."

"Không được." Chương Bình không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt.

Nhưng mà đằng này, Ngụy Lam bỗng đáp ứng: "Được."

Kỳ quái là, cô không có lấy một chút sợ hãi.



Chương Bình không tán đồng nhìn qua, nhưng sau cùng cũng đồng ý yêu cầu này.

"Tôi không giết người, tôi có một tên đồng lõa, hắn là kẻ bắt mười một người đó. Các người chỉ phát hiện ngón tay cùng cánh tay của người kia, vậy thì những người khác nói không chừng còn sống."

An Kiêu cũng không có đem nói hết, nhưng lượng tin tức hắn cống ra cũng đã là rất lớn. Nghe được người bị hại có khả năng còn sống, quần chúng cảnh sát liền thật sự hưng phấn, tâm thế nghiêm trọng trên mặt giảm bớt phần nào.

An Kiêu còn nói ra một trang web ẩn trên mạng, chuyên để giết người, tin tức này càng đúng chuẩn là ném bom vào hồ nước phẳng lặng, chúng cảnh sát lập tức bùng nổ suy nghĩ, không còn một ai bận tâm đến vừa rồi đã xảy ra chuyện gì giữa Ngụy Lam và An Kiêu.

An Kiêu bị lưu lại tại phòng thẩm vấn, Ngụy Lam vốn tưởng cũng cùng theo mọi người ly khai, nhưng kết quả ma xui quỷ khiến thế nào quay đầu lại. Vừa nhìn tới, tầm mắt đã thấy được An Kiêu nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt có vài phần đáng thương.

Vừa rồi xuống tay như vậy, với người bình thường chắc chắn là hai chữ tàn nhẫn. Cô cũng không phải loại nhu nhược tay trói gà không chặt mà là người đã nhiều năm trải qua huấn luyện võ thuật, bàn tay lớn lực lại to, đánh rất đau.

". .Ngày mai sẽ cho cậu một cái phòng, tối nay khả năng vẫn phải ngốc thêm một đêm ở phòng thẩm vấn." An Kiêu cũng không có nhận tội, nhưng sau cùng thì ngày mai hắn cũng được thả đi: ". .Chốc nữa, tôi đến đưa cậu thức ăn. . .cùng dược."

Ngụy Lam bắt đầu cảm giác lần hành sự này thật phá của.

"Ngụy Lam tiểu thư." An Kiêu từ Chương Bình biết tên cô: "Tôi tưởng, cô hẳn là biết một việc."

"Việc?" Việc cậu là một tên biến thái sao? Hình như tôi biết rồi.

"Tôi đối với tiểu thư, nhất kiến chung tình."

An Kiêu cười rộ lên, hàm răng trắng sáng cùng hai cái răng nanh hiện rõ.

Ngụy Lam cảm thấy như chính mình biến thành thất học, nghe không hiểu tải không được, trì trệ não bộ. Kết quả, cái tên vừa bị cô đánh đến yếu ớt không phản kháng An Kiêu đột nhiên nhào tới, hung hăng hướng môi cô mà ngậm, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng cưỡng bách thứ bên trong quấn lấy đầu lưỡi của hắn, mạnh bạo hòa vào nhau đến nước dãi không kịp nuốt mà nhỏ giọt xuống nền nhà.

"Tôi không chỉ đối với cô nhất kiến chung tình, tôi còn tưởng bị cô nuôi dưỡng."

Ngụy Lam mất nụ hôn đầu tiên, muốn báo quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Gb,Edit] Tôi Nuôi Dưỡng Một Tên Sát Thủ Biến Thái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook