[Gb,Edit] Tôi Nuôi Dưỡng Một Tên Sát Thủ Biến Thái

Chương 7: Phòng An Toàn (1)

Tiểu Dương Cật Hoa

18/06/2022

An Kiêu từng là du học sinh. Hắn có tiền đề học ngành y, vừa hay phù hợp với đặc điểm của tên sát thủ thích ngược đãi người bị hại trong thời gian dài, cắt tứ chi họ. Bởi vậy, nhân viên phá án chủ chốt hiện tại có cảm giác, cái tên "đồng lõa" trong miệng hắn chỉ là người hỗ trợ giúp đỡ hắn gây án.

An Kiêu khai rằng hắn chỉ là đối với hiện trường giết người có hứng thú, cùng với tên sát thủ bên kia là đơn phương liên hệ. Tên sát thủ đi giết người, hắn sẽ đi cùng tới hiện trường quan sát thi thể.

Căn cứ vào tin tức mà An Kiêu cung cấp, cảnh sát mau chóng phát hiện được tên sát thủ đó lại là một người dân đã bị mất tích 5 năm trước.

"Ta đã báo đáp 2 lần phát hiện thi thể rồi." An Kiêu cười cười nói với Chương Bình. Chương Bình lập tức nổi điên, quăng cây bút máy trên tay, mực nước màu xanh liền bị vẩy ra bắn lên mặt An Kiêu.

Tròng mắt màu xám cũng bị mực nước bắn vào, đôi con ngươi xám sáng đang tràn ngập vẻ xem thường nhân loại liền bị nhuốm màu, biến thành một màu đen. Bị như vậy nhưng An Kiêu vẫn còn cười được, sau khiến Chương Bình bỗng có cảm giác không rét mà run. Chương Bình càng rõ ràng hơn, cái tên nam nhân ma quỷ bày hết chuyện này đến chuyện khác này không thể không bài trừ.

"Tôi cùng lắm cũng được tính vào công trạng thông báo cho cán bộ, đối với thi thể cũng không có làm gì, cái tội danh vũ nhục thi thể cũng không thể tính lên đầu tôi đi?" An Kiêu lại chỉ lên mắt: "Phiền toái ông đem chút nước sạch tới, nếu tôi bị mù, cái danh Chương cảnh sát này ông làm cũng không được đâu."

"Nếu không phải có thế lực ngăn cản, đừng nói phòng an toàn (phòng giam lỏng), người như cậu trực tiếp nhốt vào ngục giam bắn chết mới thích hợp." Chương Bình đè thấp thanh âm, dùng âm lượng chỉ có hắn và An Kiêu mới có thể nghe nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nhưng ông lại không có chứng cứ mà. Chương, cảnh, sát, đối xử với tôi đàng hoàng một chút, như vậy chức đại đội trưởng của ông vẫn còn có khả năng giữ lại." An Kiêu kề sát bên tai Chương Bình: "Càng phát điên với tôi thì càng chứng minh ông vô dụng, tin tức số 11 còn sống chắc là tràn ra rồi phải không? Thế nào, tìm người mãi không thấy, áp lực lớn hay không lớn?"

Chương Bình cơ hồ nổ bùng lên lửa giận, muốn đem cái mặt mỉa mai của An Kiêu xé nát ra. An Kiêu chọc người ta đến nổi khùng ngược lại khiến tâm tình hắn rất tốt, dựa vào ghế ngồi, không để ý Chương Bình đang đỏ mắt nhìn chằm chằm mình mà dùng bút chọc chọc cái bàn.

Tích tắc.

Phảng phất như là tiếng đếm ngược tới thời khắc số 11 tử vong.

Hiện tại có thể coi như giành giật từng giây cứu lấy mạng sống của số 11. Mấy tên cảnh sát ngoài kia đều ngăn cản Chương Bình ra tay, hai bên cãi cọ với nhau mãi cho đến khuya mới kết thúc trong không vui.

Điều tra trang web giết người cũng không được thuận lợi lắm. Sau khi An Kiêu vào phòng an toàn được một hôm, tài khoản của hắn đã bị khóa bởi ai đó. Trang web này fake ip nước ngoài, muốn đăng nhập yêu cầu cần phải có một hội viên tiến cử vào.



Trong web đều là những lão hồ ly ngàn năm, cực kỳ cẩn thận, tài khoản hội viên lão làng của An Kiêu bị khóa đến không một kẻ hở, cảnh sát lại toàn là những người bình thường, muốn phối hợp cùng cái tài khoản đó xâm nhập trang web phá án là không có khả năng.

Các nhân viên thuộc ban phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao hiện tại đang đầu bù tóc rối, từng giây trôi qua cũng không dám lơ là, mà tiến triển lại gần như bằng không.

Đầu mối từ đầu đến đít đều là một cuộn chỉ rối.

Cục cảnh bây giờ hai bốn giờ đều ngập tràn hương vị mỳ gói trong không khí, chốc lát Phó đội trưởng lại đem theo vài người chạy tới hiện trường điều tra, Ngụy Lam ở phòng an toàn bên này cũng chỉ có thể ngồi lo lắng suông.

Ngụy Lam cùng An Kiêu vào ở phòng an toàn là một phòng ở khu dân cư tương đối phồn hoa, nhìn sơ lược một chút, kiểu này Ngụy Lam cũng phải công tác cả năm mới có thể mua một hai căn.

Mấy ngày liên tiếp Ngụy Lam luôn đề phòng An Kiêu tự nhiên phát điên rồi làm chuyện gì đó. Gần đây cô phát hiện một cái phương pháp hữu dụng để ở chung với hắn: Chỉ cần giọng nói cô hung dữ một chút, thái độ lạnh lẽo một chút, An Kiêu bên kia sẽ ngoan ngoãn đi vài lần.

An Kiêu không dính lên trên người Ngụy Lam nữa, hiện tại hắn lựa chọn quỳ bên người cô. Ngụy Lam cũng chỉ có thể đau đầu đưa ra quyết định làm lơ hắn.

Chỉ là, có chút sự tình cô cũng không khống chế được. Ví dụ như chỉ cần hai người ở nhà, An Kiêu sẽ không bao giờ chịu mặc quần áo đàng hoàng. Bất luận Ngụy Lam khóa cửa cẩn thận tới cỡ nào, ngủ một giấc dậy xong sẽ luôn luôn thấy An Kiêu đeo cái vòng xích chó, quỳ bên cạnh giường ngay kế cô.

Bị người khác xông vào phòng mà chính bản thân còn không ý thức được, đối với Ngụy Lam - người hiện tại đang ở chung cùng sát nhân hàng loạt - chính là một việc trí mạng.

Nhưng mà, tiềm thức Ngụy Lam lại cảm thấy An Kiêu sẽ không tổn thương cô, thứ khiến cô phiền lòng dần lại đổi thành việc An Kiêu tại sao lần nào cũng không mặc quần áo mà quỳ.

"....Không phải không cho cậu quỳ, chỉ là hiện tại đang vào tháng ba, trời rất lạnh. Tôi cũng không biết cậu quỳ đã mấy tiếng rồi, người còn không mặc quần áo, sớm muộn cũng sẽ bị cảm." Ngụy Lam hơi nhăn mày đưa cho hắn bộ áo ngủ, tay hơi cọ tới trên cặp ngực mềm mại đàn hồi của hắn: ".....Còn có, cậu cứ tự làm bản thân chịu lạnh như vậy, thời gian hành kinh sẽ rất đau bụng..."

Ngụy Lam ít nói thì không sao, nhưng nói nhiều thì nghĩa là cô đã có chút mềm lòng. Mà vào những thời điểm như vậy, An Kiêu liền sẽ tùy ý không chút kiêng kị xà vào lòng Ngụy Lam: "Vậy cô xoa cho tôi đi....Bây giờ tôi cũng đau...." Vừa nói, cái đùi mềm mịn trơn bóng cũng đồng thời cọ cọ eo của Ngụy Lam.

Ngụy Lam chỉ cho rằng bản thân mình không quen nhìn An Kiêu tự làm bản thân hèn hạ đi, nhưng hắn rõ ràng là cố ý làm nũng không nói lý. Cô nhìn hắn, lại hoàn toàn không nhớ đến An Kiêu là một tên nghiện bị đau.

"......"



Nhìn sự trầm mặt của Ngụy Lam, An Kiêu bắt đầu tỏ vẻ như nhịn không được nữa, hai cái đầu gối bị quỳ đến đỏ rực bây giờ lại muốn đập xuống mặt đất, hại cô lập tức ôm hắn kéo lại: "Đừng quỳ! Xoa, đau ở đâu, tôi xoa!"

Mẹ nó, yêu tinh tái thế.

Trực tiếp đem người nhét vào trong chăn mềm, Ngụy Lam duỗi tay vào sờ sờ bụng hắn, lại bị An Kiêu đè cánh tay lại: "Bụng tôi không đau, vú đau."

Đau, nơi nào? Hắn rõ ràng là động dục.

An Kiêu sao có thể không biết Ngụy Lam dùng lời nói lạnh nhạt vì để trốn tránh cùng hắn tiếp xúc da thịt mấy ngày nay. Hưởng thụ được vài ngày bị đối đãi bằng mấy từ ngữ thô bạo, hắn lại càng khao khát muốn thịt chạm thịt với Ngụy Lam, cái trải nghiệm xoa xoa vú cùng bị nghẹn lại hít thở đến cao trào lúc trước làm hắn nhớ đến muốn điên.

Lòng bàn tay bị xúc cảm mềm mại bao phủ lên, Ngụy Lam có cảm giác như bản thân đang nắm sữa bò (?). Cô cũng biết khi tới kỳ bà dì sẽ đau lợi hại, bàn tay nhẹ xoa xoa truyền cho An Kiêu một chút độ ấm.

Không thể phủ nhận, vú hắn cho xúc cảm thật sự rất tốt, mềm mềm lại căng, cô sợ mình xoa một hồi cũng bắt đầu thích chơi.

An Kiêu bị xoa chốc lát cũng bắt đầu phàn nàn với Ngụy Lam, cái kiểu xoa không nặng không nhẹ lại có chút âu yếm này thật sự gãi không đúng chỗ hắn ngứa: "Dùng sức một chút được không...."

Ngụy Lam cũng nghe lời mà tăng lực tay một chút, xoa mạnh lên, làm đến An Kiêu bắt đầu thở dốc liên tục, phà hơi thở ướt át lên sườn mặt của cô. Hắn bắt đầu được nước mà vênh váo lấn tới: "Không cần xoa nhẹ....cô làm như lần trước, dạy bảo tôi....được không?"

Ngụy Lam thu tay lại, liếc xéo hắn một cái: "Không phải vừa nói đau sao? Đánh không phải sẽ càng đau?"

Cô sớm nên biết, cái tên này phun ra không có một câu nào là nói thật.

Không đợi An Kiêu giảo biện, di động của Ngụy Lam bỗng vang lên. Cô cũng lười nghe An Kiêu nói, đi tới tiếp điện thoại: "Tôi đây, sao vậy?"

"......Lại tìm được thêm một ngón tay!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Gb,Edit] Tôi Nuôi Dưỡng Một Tên Sát Thủ Biến Thái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook