Chương 28:
Uyển Âm
11/10/2024
"Không có gì đâu, tụi mình đi ăn thôi."
"Được! Cuối cùng cũng sắp hết huấn luyện quân sự rồi, hồi cấp ba mình cũng không mệt thế này."
"Nhưng mà phải nói, lúc đầu mình và Phi Phi còn tưởng cậu giả vờ ngất, ai ngờ cậu bị cảm nắng thật."
"Cậu không biết đâu, đàn anh nhanh lắm, lao tới đỡ cậu luôn."
"Nếu không phải do hình tượng anh ấy không hợp, mình còn nghi là anh ấy đã để ý cậu từ lâu rồi."
Tống Dữu vốn hay nhiều chuyện, vừa kể lại cảnh tượng lúc đó vừa đoán mò.
Tâm trạng Giang Trĩ Ninh vốn đã rất vui, giờ nụ cười lại càng rạng rỡ hơn.
Ừm, có rất nhiều thứ tưởng chừng anh không bao giờ phá vỡ được.
Cô sẽ dần dần phá bỏ từng thứ một.
Từ Diệp Khiêm, cũng không khó tiếp cận lắm.
—
Hôm nay ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự, không quá mệt. Buổi sáng là ôn luyện lại các nội dung, buổi chiều các đội thực hiện biểu diễn thi đua.
Cũng là lúc chia tay với huấn luyện viên.
Tầm hơn 10 giờ, lúc nghỉ giải lao có mấy anh chị khóa trên đến mang theo trà sữa và trái cây cho lớp.
Giang Trĩ Ninh không ngờ mình cũng có phần.
Một đàn anh lạ mặt đi tới, tay xách mấy ly trà sữa lạnh, nở nụ cười tươi rói: "Em là Giang Trĩ Ninh đúng không?"
"Vâng, là em."
"Có một cậu bạn nhờ tôi mang cái này đến cho em, cậu ấy mới về nước, tặng quà cho em và hẹn cuối tuần dẫn em đi ăn đại tiệc."
Giọng nói của anh ấy không nhỏ, mấy bạn cùng lớp đứng gần đó lập tức trêu: "Ôi trời! Bạn trai à?"
"Chu đáo thế!"
Giang Trĩ Ninh vừa nghe giọng điệu quen thuộc đã đoán ra là ai, mỉm cười lắc đầu: "Không phải đâu, là anh trai thân thiết trong nhà thôi."
Cô lịch sự nhận lấy, khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Trà sữa có mấy ly, lại được đóng gói cầu kỳ, vô cùng đẹp mắt, đây là do chuyên gia pha chế nhà anh ấy làm riêng cho cô.
Còn rất hợp với khẩu vị của cô nữa.
Rõ ràng là Giang Trĩ Ninh uống loại này nhiều rồi.
Ly trà quá đẹp khiến cô không nỡ buông tay, đúng là người ấy rất hiểu cô!
Cô chia vài ly cho bạn cùng phòng: "Nào, thử xem."
Tống Dữu cắm ống hút vào uống một ngụm, mắt cô ấy sáng lên: "Wow, ngon quá! Vị cũng lạ nữa."
"Cảm ơn bảo bối của mình."
Trì Phi cũng nhỏ giọng nói: "Mát thật đấy, cảm ơn cậu."
Sau khi chia hết vẫn còn dư một ly, chính là ly mà cô cố tình để lại. Giang Trĩ Ninh nhìn về phía góc khán đài nơi Từ Diệp Khiêm đang ngồi.
Anh ngồi đó một mình, toát lên vẻ lạnh lẽo như thể quanh người anh có một lớp tuyết bao phủ, ngăn cách với mọi người xung quanh.
Giang Trĩ Ninh chạy đến gần, "Đàn anh, mời anh uống, cảm ơn anh đã đưa em tới phòng y tế hôm qua."
Giọng cô đầy chân thành, đôi mắt trong trẻo tràn đầy niềm vui.
Ly trà sữa xinh đẹp như vậy, anh chắc cũng sẽ thích nhỉ.
Cô nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người ít nhiều đã có chút tiến triển, ít nhất thì giờ họ không còn là người xa lạ nữa, chắc sẽ không bị từ chối lạnh lùng đâu.
Không ngờ anh vẫn như mọi khi, thậm chí giọng còn lạnh hơn: "Không cần."
Ngay khoảnh khắc ấy, chưa kịp để cô phản ứng anh đã đứng dậy đi chỗ khác, rõ ràng muốn giữ khoảng cách, không muốn có thêm liên quan gì.
Giang Trĩ Ninh sững người, thậm chí chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Hôm nay anh trông không vui lắm.
Sự lạnh nhạt của anh thật đáng sợ.
Nhưng dường như, cũng chẳng có vấn đề gì.
Từ Diệp Khiêm vốn dĩ là một người khó gần như vậy.
"Được! Cuối cùng cũng sắp hết huấn luyện quân sự rồi, hồi cấp ba mình cũng không mệt thế này."
"Nhưng mà phải nói, lúc đầu mình và Phi Phi còn tưởng cậu giả vờ ngất, ai ngờ cậu bị cảm nắng thật."
"Cậu không biết đâu, đàn anh nhanh lắm, lao tới đỡ cậu luôn."
"Nếu không phải do hình tượng anh ấy không hợp, mình còn nghi là anh ấy đã để ý cậu từ lâu rồi."
Tống Dữu vốn hay nhiều chuyện, vừa kể lại cảnh tượng lúc đó vừa đoán mò.
Tâm trạng Giang Trĩ Ninh vốn đã rất vui, giờ nụ cười lại càng rạng rỡ hơn.
Ừm, có rất nhiều thứ tưởng chừng anh không bao giờ phá vỡ được.
Cô sẽ dần dần phá bỏ từng thứ một.
Từ Diệp Khiêm, cũng không khó tiếp cận lắm.
—
Hôm nay ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự, không quá mệt. Buổi sáng là ôn luyện lại các nội dung, buổi chiều các đội thực hiện biểu diễn thi đua.
Cũng là lúc chia tay với huấn luyện viên.
Tầm hơn 10 giờ, lúc nghỉ giải lao có mấy anh chị khóa trên đến mang theo trà sữa và trái cây cho lớp.
Giang Trĩ Ninh không ngờ mình cũng có phần.
Một đàn anh lạ mặt đi tới, tay xách mấy ly trà sữa lạnh, nở nụ cười tươi rói: "Em là Giang Trĩ Ninh đúng không?"
"Vâng, là em."
"Có một cậu bạn nhờ tôi mang cái này đến cho em, cậu ấy mới về nước, tặng quà cho em và hẹn cuối tuần dẫn em đi ăn đại tiệc."
Giọng nói của anh ấy không nhỏ, mấy bạn cùng lớp đứng gần đó lập tức trêu: "Ôi trời! Bạn trai à?"
"Chu đáo thế!"
Giang Trĩ Ninh vừa nghe giọng điệu quen thuộc đã đoán ra là ai, mỉm cười lắc đầu: "Không phải đâu, là anh trai thân thiết trong nhà thôi."
Cô lịch sự nhận lấy, khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Trà sữa có mấy ly, lại được đóng gói cầu kỳ, vô cùng đẹp mắt, đây là do chuyên gia pha chế nhà anh ấy làm riêng cho cô.
Còn rất hợp với khẩu vị của cô nữa.
Rõ ràng là Giang Trĩ Ninh uống loại này nhiều rồi.
Ly trà quá đẹp khiến cô không nỡ buông tay, đúng là người ấy rất hiểu cô!
Cô chia vài ly cho bạn cùng phòng: "Nào, thử xem."
Tống Dữu cắm ống hút vào uống một ngụm, mắt cô ấy sáng lên: "Wow, ngon quá! Vị cũng lạ nữa."
"Cảm ơn bảo bối của mình."
Trì Phi cũng nhỏ giọng nói: "Mát thật đấy, cảm ơn cậu."
Sau khi chia hết vẫn còn dư một ly, chính là ly mà cô cố tình để lại. Giang Trĩ Ninh nhìn về phía góc khán đài nơi Từ Diệp Khiêm đang ngồi.
Anh ngồi đó một mình, toát lên vẻ lạnh lẽo như thể quanh người anh có một lớp tuyết bao phủ, ngăn cách với mọi người xung quanh.
Giang Trĩ Ninh chạy đến gần, "Đàn anh, mời anh uống, cảm ơn anh đã đưa em tới phòng y tế hôm qua."
Giọng cô đầy chân thành, đôi mắt trong trẻo tràn đầy niềm vui.
Ly trà sữa xinh đẹp như vậy, anh chắc cũng sẽ thích nhỉ.
Cô nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người ít nhiều đã có chút tiến triển, ít nhất thì giờ họ không còn là người xa lạ nữa, chắc sẽ không bị từ chối lạnh lùng đâu.
Không ngờ anh vẫn như mọi khi, thậm chí giọng còn lạnh hơn: "Không cần."
Ngay khoảnh khắc ấy, chưa kịp để cô phản ứng anh đã đứng dậy đi chỗ khác, rõ ràng muốn giữ khoảng cách, không muốn có thêm liên quan gì.
Giang Trĩ Ninh sững người, thậm chí chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Hôm nay anh trông không vui lắm.
Sự lạnh nhạt của anh thật đáng sợ.
Nhưng dường như, cũng chẳng có vấn đề gì.
Từ Diệp Khiêm vốn dĩ là một người khó gần như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.