Chương 29:
Uyển Âm
11/10/2024
Có lẽ sự dịu dàng trong phòng y tế hôm qua chỉ là thoáng qua, khiến cô hiểu lầm mà thôi.
Giang Trĩ Ninh nghĩ ngợi rồi nhìn xuống ly trà sữa màu xanh thiên thanh xinh đẹp trong tay, trông như một bức tranh sơn dầu, còn được thắt nơ nhỏ, cô thở dài.
"Ly đẹp thế mà anh ấy lại không uống."
"Thôi vậy, mình uống hai ly!"
Uống một chút, Giang Trĩ Ninh cảm thấy ly trà sữa mà mình vốn rất yêu thích bỗng không còn ngon như trước, nhưng không rõ tại sao.
Buổi diễn tập quân sự cuối cùng, đội của họ thể hiện rất tốt, cuối cùng khi công bố kết quả, họ giành được giải nhất.
Khi chia tay với huấn luyện viên, một số bạn còn có chút tiếc nuối, cả lớp cùng nhau hát bài tiễn biệt.
Nỗi buồn chia ly dâng lên từng chút một trong tim.
Giang Trĩ Ninh nhìn bóng dáng của anh trong ánh chiều tà, sau buổi hôm nay có lẽ sẽ khó gặp lại anh thường xuyên.
Không biết, liệu anh có cảm thấy tiếc nuối chút nào không.
"Với nụ cười tươi
Vẫy tay chào tạm biệt
Chúc bạn thuận buồm xuôi gió..."
Một bài hát cũ đầy cảm xúc, cả lớp cùng hát và vẫy tay, chia tay với khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Đến lúc gần tan buổi, Giang Trĩ Ninh nhìn theo bóng lưng của anh, chợt muốn nói điều gì đó.
Cô chạy đến, mượn sự che chắn của đám đông, mái tóc có chút rối, đôi mắt thì lấp lánh ánh sáng, cô hỏi: "Đàn anh, bây giờ em có thể xin anh phương thức liên lạc không?"
Từ Diệp Khiêm định từ chối theo bản năng.
Thậm chí còn tự khuyên mình nên tránh xa cô.
Nhưng đôi mắt mong đợi của thiếu nữ ấy tràn đầy sự chân thành, khiến anh không thể thốt ra lời từ chối.
Anh do dự vài giây, ngay khi Giang Trĩ Ninh nghĩ rằng lại sắp thất bại nữa rồi thì cô nghe thấy một tiếng "Ừm" trầm thấp phát ra từ trên đầu mình.
"Anh đồng ý rồi!"
"Anh Từ, nói phải giữ lời đấy nhé!"
"Đợi chút, để em tìm mã QR, để em quét cũng được."
Cô lục lọi điện thoại, nhưng bất ngờ phát hiện ra – đúng lúc quan trọng thì điện thoại lại tắt nguồn.
Biểu cảm trên mặt Giang Trĩ Ninh còn tệ hơn cả khóc, khó khăn lắm anh mới đồng ý.
Thế mà điện thoại lại không chịu hợp tác.
"Em..."
Cô cắn môi dưới, nói ra sự thật đau lòng: "Điện thoại em hết pin rồi."
"Có thể... anh tìm số của em rồi kết bạn được không?"
Nói xong, Giang Trĩ Ninh nhắm mắt lại theo bản năng, cô lo rằng anh sẽ thấy phiền mà bỏ đi ngay.
Cô thử mở một mắt ra nhìn lén, mơ hồ thấy môi anh khẽ cong lên một chút, độ cong rất nhỏ khiến cô nghi ngờ mình có nhìn nhầm hay không.
"Số của em là gì?" Anh hỏi.
Giang Trĩ Ninh vội vàng đọc dãy số, còn kiễng chân lên, lén nhìn anh khi anh nhập số vào, nhấn nút thêm bạn bè rồi mới yên tâm.
Cô cũng lặng lẽ thu lại ánh mắt.
Không biết rằng những hành động nhỏ này đã bị Từ Diệp Khiêm nhìn thấy hết, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Cũng có chút dễ thương.
Giang Trĩ Ninh nắm chặt vạt áo quân sự, đang định nói thêm gì đó để kéo gần khoảng cách thì anh lên tiếng: "Đàn em."
"Dạ?"
"Uy tín của tôi, chắc vẫn còn chấp nhận được."
Ý là, không cần lo lắng rằng anh sẽ nhập sai số và không kết bạn với cô.
Giang Trĩ Ninh phải mất mấy giây mới hiểu ra ý của anh.
Gương mặt cô bất giác đỏ bừng, cô nắm chặt vạt áo, cố gắng tìm lại giọng nói của mình: "Em... chỉ sợ anh nhập sai thôi."
"Không có ý gì khác, thật đấy."
"Anh Từ, bạn cùng phòng của em gọi đi ăn rồi, tối nay em sẽ sạc điện thoại rồi đồng ý kết bạn!"
Giang Trĩ Ninh nghĩ ngợi rồi nhìn xuống ly trà sữa màu xanh thiên thanh xinh đẹp trong tay, trông như một bức tranh sơn dầu, còn được thắt nơ nhỏ, cô thở dài.
"Ly đẹp thế mà anh ấy lại không uống."
"Thôi vậy, mình uống hai ly!"
Uống một chút, Giang Trĩ Ninh cảm thấy ly trà sữa mà mình vốn rất yêu thích bỗng không còn ngon như trước, nhưng không rõ tại sao.
Buổi diễn tập quân sự cuối cùng, đội của họ thể hiện rất tốt, cuối cùng khi công bố kết quả, họ giành được giải nhất.
Khi chia tay với huấn luyện viên, một số bạn còn có chút tiếc nuối, cả lớp cùng nhau hát bài tiễn biệt.
Nỗi buồn chia ly dâng lên từng chút một trong tim.
Giang Trĩ Ninh nhìn bóng dáng của anh trong ánh chiều tà, sau buổi hôm nay có lẽ sẽ khó gặp lại anh thường xuyên.
Không biết, liệu anh có cảm thấy tiếc nuối chút nào không.
"Với nụ cười tươi
Vẫy tay chào tạm biệt
Chúc bạn thuận buồm xuôi gió..."
Một bài hát cũ đầy cảm xúc, cả lớp cùng hát và vẫy tay, chia tay với khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Đến lúc gần tan buổi, Giang Trĩ Ninh nhìn theo bóng lưng của anh, chợt muốn nói điều gì đó.
Cô chạy đến, mượn sự che chắn của đám đông, mái tóc có chút rối, đôi mắt thì lấp lánh ánh sáng, cô hỏi: "Đàn anh, bây giờ em có thể xin anh phương thức liên lạc không?"
Từ Diệp Khiêm định từ chối theo bản năng.
Thậm chí còn tự khuyên mình nên tránh xa cô.
Nhưng đôi mắt mong đợi của thiếu nữ ấy tràn đầy sự chân thành, khiến anh không thể thốt ra lời từ chối.
Anh do dự vài giây, ngay khi Giang Trĩ Ninh nghĩ rằng lại sắp thất bại nữa rồi thì cô nghe thấy một tiếng "Ừm" trầm thấp phát ra từ trên đầu mình.
"Anh đồng ý rồi!"
"Anh Từ, nói phải giữ lời đấy nhé!"
"Đợi chút, để em tìm mã QR, để em quét cũng được."
Cô lục lọi điện thoại, nhưng bất ngờ phát hiện ra – đúng lúc quan trọng thì điện thoại lại tắt nguồn.
Biểu cảm trên mặt Giang Trĩ Ninh còn tệ hơn cả khóc, khó khăn lắm anh mới đồng ý.
Thế mà điện thoại lại không chịu hợp tác.
"Em..."
Cô cắn môi dưới, nói ra sự thật đau lòng: "Điện thoại em hết pin rồi."
"Có thể... anh tìm số của em rồi kết bạn được không?"
Nói xong, Giang Trĩ Ninh nhắm mắt lại theo bản năng, cô lo rằng anh sẽ thấy phiền mà bỏ đi ngay.
Cô thử mở một mắt ra nhìn lén, mơ hồ thấy môi anh khẽ cong lên một chút, độ cong rất nhỏ khiến cô nghi ngờ mình có nhìn nhầm hay không.
"Số của em là gì?" Anh hỏi.
Giang Trĩ Ninh vội vàng đọc dãy số, còn kiễng chân lên, lén nhìn anh khi anh nhập số vào, nhấn nút thêm bạn bè rồi mới yên tâm.
Cô cũng lặng lẽ thu lại ánh mắt.
Không biết rằng những hành động nhỏ này đã bị Từ Diệp Khiêm nhìn thấy hết, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Cũng có chút dễ thương.
Giang Trĩ Ninh nắm chặt vạt áo quân sự, đang định nói thêm gì đó để kéo gần khoảng cách thì anh lên tiếng: "Đàn em."
"Dạ?"
"Uy tín của tôi, chắc vẫn còn chấp nhận được."
Ý là, không cần lo lắng rằng anh sẽ nhập sai số và không kết bạn với cô.
Giang Trĩ Ninh phải mất mấy giây mới hiểu ra ý của anh.
Gương mặt cô bất giác đỏ bừng, cô nắm chặt vạt áo, cố gắng tìm lại giọng nói của mình: "Em... chỉ sợ anh nhập sai thôi."
"Không có ý gì khác, thật đấy."
"Anh Từ, bạn cùng phòng của em gọi đi ăn rồi, tối nay em sẽ sạc điện thoại rồi đồng ý kết bạn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.