Chương 34:
Uyển Âm
12/10/2024
Thẩm Dữ và Giang Vân Lạc là hai thái cực trong nhóm bạn: một người không bao giờ chịu tìm bạn gái, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, còn người kia là tay chơi phong lưu, đào hoa khắp nơi.
Việc hai người trở thành bạn thân cũng khiến nhiều người ngạc nhiên.
Nghe họ bàn luận, trên mặt Thẩm Dữ không có biểu cảm gì, ngược lại anh ấy chăm chú gắp thức ăn cho Giang Trĩ Ninh, thỉnh thoảng đưa cho cô khăn giấy, khi thì cắm ống hút vào ly sữa chua cho cô uống.
Có người thấy vậy liền cười: "Anh Thẩm chiều Ninh Ninh quá, tôi cũng muốn làm em gái của anh rồi đấy."
"Cậu phải đầu thai làm con gái ở kiếp sau thì mới có cơ hội, kiếp này thì hết rồi."
Trì Lăng cũng ở đó, khen ngợi Giang Trĩ Ninh một cách lịch thiệp và dễ thương: “Ninh Ninh càng lớn càng xinh đẹp.”
Rõ ràng là khen Giang Trĩ Ninh nhưng ánh mắt của cô ta lại thi thoảng liếc nhìn Giang Vân Lạc, như thể có ẩn ý gì đó không dễ nhận ra.
"Cảm ơn chị Trì Lăng."
"À, sao trước giờ em chưa nghe chị nhắc đến Trì Phi vậy?"
Cô uống một ngụm sữa chua, tò mò hỏi.
Những người khác trông có vẻ bối rối, chỉ có Trì Lăng là biểu cảm hơi khác thường.
Chỉ trong chốc lát, cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường: “Ồ, em gái của chị à, từ nhỏ nó đã hay ốm yếu, sợ gặp người lạ, tính cách lại... ít khi ra ngoài, nên không ai biết tới.”
Mặc dù giọng nói rất bình thường, nhưng Giang Trĩ Ninh lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng cô không phải là người giỏi suy nghĩ sâu xa, liền “ồ” một tiếng.
"Em quen nó à?"
Giang Trĩ Ninh gật đầu: “Cô ấy là bạn cùng phòng của em.”
Trì Lăng khẽ mỉm cười, không thể hiện rõ cảm xúc trong mắt: "Vậy à? Đúng là trùng hợp."
Ánh trăng ngoài cửa sổ ngày càng sáng, vài ngôi sao lấp lánh trong đêm tối điểm thêm chút ánh sáng mờ nhạt cho màn đêm tĩnh mịch.
Giang Trĩ Ninh liếc nhìn đồng hồ, đã 9:30 rồi, ký túc xá có giờ giới nghiêm lúc 10:30, cô kéo nhẹ tay áo Thẩm Dữ nói nhỏ: “Anh Thẩm Dữ, em phải về rồi.”
Người đàn ông vừa uống vài ngụm cocktail, đôi môi đỏ mọng càng thêm quyến rũ, ánh mắt chứa đầy nét cười: “Được, để anh trai em đưa em về trường.”
Giang Vân Lạc ngồi đó từ nãy giờ, không uống giọt rượu nào, bị biến thành tài xế đưa em gái về trường.
Tối nay anh có một hợp đồng cần ký gấp nên không để tài xế riêng đưa mình đi.
Mọi người không có ý kiến gì, "Được thôi anh Thẩm, anh đưa em ấy về rồi quay lại đây, tối nay không được về sớm đâu đấy."
"Chơi hết mình luôn."
Anh ấy đáp với giọng điệu đầy chểnh mảng, cởi áo vest ra khoác lên vai Giang Trĩ Ninh: "Ngoan, bên ngoài gió to, hơi lạnh đấy."
Lâm Giang Tiên vào buổi tối, đặc biệt là lúc về khuya vô cùng nhộn nhịp, tầng một với đèn đuốc sáng rực, những người ca hát nhảy múa trông rất đông vui.
Bãi đậu xe chuyên dụng giờ đã chật kín những chiếc xe sang trọng, các thiếu gia dẫn bạn gái tới đây hoặc tụ tập cùng vài người bạn.
Đây là một chỗ giải trí cao cấp, nhưng trước khi lên xe Giang Trĩ Ninh thoáng nhìn thấy một người quen.
Cô nghĩ rằng mình hoa mắt nên dụi dụi rồi nhìn lại lần nữa.
Hình như là thật.
Đó là bạn cùng phòng của Từ Diệp Khiêm.
Cậu ta đang ôm một cô gái đi vào Lâm Giang Tiên, nhưng có thể thấy rõ là cô gái không bị ép buộc, mà cậu ta cũng rất lịch sự.
“Nhìn gì thế? Còn có chàng trai nào đẹp hơn anh à?”
Việc hai người trở thành bạn thân cũng khiến nhiều người ngạc nhiên.
Nghe họ bàn luận, trên mặt Thẩm Dữ không có biểu cảm gì, ngược lại anh ấy chăm chú gắp thức ăn cho Giang Trĩ Ninh, thỉnh thoảng đưa cho cô khăn giấy, khi thì cắm ống hút vào ly sữa chua cho cô uống.
Có người thấy vậy liền cười: "Anh Thẩm chiều Ninh Ninh quá, tôi cũng muốn làm em gái của anh rồi đấy."
"Cậu phải đầu thai làm con gái ở kiếp sau thì mới có cơ hội, kiếp này thì hết rồi."
Trì Lăng cũng ở đó, khen ngợi Giang Trĩ Ninh một cách lịch thiệp và dễ thương: “Ninh Ninh càng lớn càng xinh đẹp.”
Rõ ràng là khen Giang Trĩ Ninh nhưng ánh mắt của cô ta lại thi thoảng liếc nhìn Giang Vân Lạc, như thể có ẩn ý gì đó không dễ nhận ra.
"Cảm ơn chị Trì Lăng."
"À, sao trước giờ em chưa nghe chị nhắc đến Trì Phi vậy?"
Cô uống một ngụm sữa chua, tò mò hỏi.
Những người khác trông có vẻ bối rối, chỉ có Trì Lăng là biểu cảm hơi khác thường.
Chỉ trong chốc lát, cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường: “Ồ, em gái của chị à, từ nhỏ nó đã hay ốm yếu, sợ gặp người lạ, tính cách lại... ít khi ra ngoài, nên không ai biết tới.”
Mặc dù giọng nói rất bình thường, nhưng Giang Trĩ Ninh lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng cô không phải là người giỏi suy nghĩ sâu xa, liền “ồ” một tiếng.
"Em quen nó à?"
Giang Trĩ Ninh gật đầu: “Cô ấy là bạn cùng phòng của em.”
Trì Lăng khẽ mỉm cười, không thể hiện rõ cảm xúc trong mắt: "Vậy à? Đúng là trùng hợp."
Ánh trăng ngoài cửa sổ ngày càng sáng, vài ngôi sao lấp lánh trong đêm tối điểm thêm chút ánh sáng mờ nhạt cho màn đêm tĩnh mịch.
Giang Trĩ Ninh liếc nhìn đồng hồ, đã 9:30 rồi, ký túc xá có giờ giới nghiêm lúc 10:30, cô kéo nhẹ tay áo Thẩm Dữ nói nhỏ: “Anh Thẩm Dữ, em phải về rồi.”
Người đàn ông vừa uống vài ngụm cocktail, đôi môi đỏ mọng càng thêm quyến rũ, ánh mắt chứa đầy nét cười: “Được, để anh trai em đưa em về trường.”
Giang Vân Lạc ngồi đó từ nãy giờ, không uống giọt rượu nào, bị biến thành tài xế đưa em gái về trường.
Tối nay anh có một hợp đồng cần ký gấp nên không để tài xế riêng đưa mình đi.
Mọi người không có ý kiến gì, "Được thôi anh Thẩm, anh đưa em ấy về rồi quay lại đây, tối nay không được về sớm đâu đấy."
"Chơi hết mình luôn."
Anh ấy đáp với giọng điệu đầy chểnh mảng, cởi áo vest ra khoác lên vai Giang Trĩ Ninh: "Ngoan, bên ngoài gió to, hơi lạnh đấy."
Lâm Giang Tiên vào buổi tối, đặc biệt là lúc về khuya vô cùng nhộn nhịp, tầng một với đèn đuốc sáng rực, những người ca hát nhảy múa trông rất đông vui.
Bãi đậu xe chuyên dụng giờ đã chật kín những chiếc xe sang trọng, các thiếu gia dẫn bạn gái tới đây hoặc tụ tập cùng vài người bạn.
Đây là một chỗ giải trí cao cấp, nhưng trước khi lên xe Giang Trĩ Ninh thoáng nhìn thấy một người quen.
Cô nghĩ rằng mình hoa mắt nên dụi dụi rồi nhìn lại lần nữa.
Hình như là thật.
Đó là bạn cùng phòng của Từ Diệp Khiêm.
Cậu ta đang ôm một cô gái đi vào Lâm Giang Tiên, nhưng có thể thấy rõ là cô gái không bị ép buộc, mà cậu ta cũng rất lịch sự.
“Nhìn gì thế? Còn có chàng trai nào đẹp hơn anh à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.