Chương 35:
Uyển Âm
12/10/2024
"Anh tự luyến quá đấy!" Giang Trĩ Ninh lấy lại tinh thần, lè lưỡi trêu lại.
"Hình như là một đàn anh trong trường em."
Thẩm Dữ mở cửa xe để cô lên trước rồi chính mình cũng bước vào xe, khóe môi nở nụ cười nửa vời, thái độ đầy ngông nghênh: “Là người em xem trên điện thoại à?”
Giang Trĩ Ninh lắc đầu: “Bạn cùng phòng của anh ấy.”
Thẩm Dữ: “Ồ, quan tâm thế cơ à? Chẳng lẽ A Trĩ của chúng ta định có bạn trai rồi sao?”
Câu nói này cũng thu hút sự chú ý của Giang Vân Lạc đang lái xe.
Anh hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Ninh Ninh, anh không tin tưởng đầu óc của em lắm đâu, nếu thực sự có ai thì đưa về cho anh xem xét.”
"Dù sao thì thời nay đàn ông tệ không ít, mà em kiểu như—"
Anh tìm một từ ngữ nghe có vẻ không làm cô phát cáu: "Dạng con gái đơn thuần như em, rất dễ bị lừa."
Giang Trĩ Ninh: “…”
Đúng là anh trai ruột của cô.
Cô có đầu óc đàng hoàng mà!
"Không có đâu, chỉ là thấy người ta đẹp trai nên nhìn thêm hai lần thôi mà."
"Anh còn không biết em là kiểu người nào sao?"
Cô là một người chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài đẹp đẽ, thích nhất những thứ mới mẻ, nhưng khi có được rồi lại nhanh chóng chán.
Cô nói với giọng cao hơn, như thể đang che giấu điều gì.
Lạ thật.
Rõ ràng cô đã trưởng thành và đang học đại học, nhưng trước mặt anh trai cô, cô luôn có cảm giác như mình đang bị phát hiện yêu sớm vậy.
"Dù... dù sao cũng không có gì cả, anh đừng điều tra."
Giang Vân Lạc gật đầu: "Tốt nhất là vậy, những chàng trai càng đẹp trai càng dễ là kẻ xấu."
"Ví dụ như, anh Thẩm của em đây."
Thẩm Dữ: ?
"Không phải chứ, sao cậu lại tấn công bừa bãi thế?"
Anh ấy còn phải giữ hình tượng trước mặt em gái chứ.
Chiếc xe chạy êm ru, chẳng mấy chốc đã tới cổng sau của trường, từ đây đến ký túc xá không xa.
Cũng chỉ cách sân bóng rổ chưa đầy trăm mét.
Giang Trĩ Ninh vừa nhảy xuống xe, đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt long lanh chớp chớp, cô vẫy tay: "Anh ơi, hai người không cần đưa em đâu, quay về đi."
Nhưng Thẩm Dữ vẫn xuống xe, bước đi đầy thong dong, ánh mắt chan chứa nét cười ấm áp: “Anh trai em đợi ở đây, để anh đưa em vào.”
"Dù sao, em gái của ai đó gan bé lại còn sợ ma mà."
Giang Trĩ Ninh: “...” Đúng là vậy.
Ban đầu cô còn định lén lút đi ngang qua sân bóng rổ một lát.
Cô là kiểu người hay quên mất nỗi đau khi vết thương lành.
Nhưng anh Thẩm luôn che chở cho cô, chắc không sao đâu nhỉ.
Giang Trĩ Ninh cố nặn ra một nụ cười: "Vậy cũng được."
Khu vực gần cổng sau có mấy cột đèn đường bị hỏng, con đường này hơi tối, chỉ có thể nhìn thấy vài bóng mờ mờ trên mặt đất.
Đi ngang qua sân bóng rổ, Giang Trĩ Ninh theo bản năng liếc mắt về phía đó.
Thật tình cờ, hôm nay đúng là anh đang ở đó.
Tan học xong ra ngoài vận động.
Dưới ánh đèn vàng mờ, dáng anh thanh thoát, các đường nét trên khuôn mặt nổi bật, đôi tay cầm bóng rổ toát lên sức mạnh.
Lúc này anh đang dừng lại nghỉ ngơi, hơi nghiêng đầu.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc, Giang Trĩ Ninh đột nhiên cảm thấy bối rối không nói thành lời.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng biểu cảm của anh ngày càng lạnh lùng, như một vị thần cao ngạo khiến người khác không thể đến gần.
Giang Trĩ Ninh cảm thấy trái tim mình rối bời, cô vội cúi đầu xuống kéo tay Thẩm Dữ, nhanh chóng bỏ đi.
"Hình như là một đàn anh trong trường em."
Thẩm Dữ mở cửa xe để cô lên trước rồi chính mình cũng bước vào xe, khóe môi nở nụ cười nửa vời, thái độ đầy ngông nghênh: “Là người em xem trên điện thoại à?”
Giang Trĩ Ninh lắc đầu: “Bạn cùng phòng của anh ấy.”
Thẩm Dữ: “Ồ, quan tâm thế cơ à? Chẳng lẽ A Trĩ của chúng ta định có bạn trai rồi sao?”
Câu nói này cũng thu hút sự chú ý của Giang Vân Lạc đang lái xe.
Anh hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Ninh Ninh, anh không tin tưởng đầu óc của em lắm đâu, nếu thực sự có ai thì đưa về cho anh xem xét.”
"Dù sao thì thời nay đàn ông tệ không ít, mà em kiểu như—"
Anh tìm một từ ngữ nghe có vẻ không làm cô phát cáu: "Dạng con gái đơn thuần như em, rất dễ bị lừa."
Giang Trĩ Ninh: “…”
Đúng là anh trai ruột của cô.
Cô có đầu óc đàng hoàng mà!
"Không có đâu, chỉ là thấy người ta đẹp trai nên nhìn thêm hai lần thôi mà."
"Anh còn không biết em là kiểu người nào sao?"
Cô là một người chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài đẹp đẽ, thích nhất những thứ mới mẻ, nhưng khi có được rồi lại nhanh chóng chán.
Cô nói với giọng cao hơn, như thể đang che giấu điều gì.
Lạ thật.
Rõ ràng cô đã trưởng thành và đang học đại học, nhưng trước mặt anh trai cô, cô luôn có cảm giác như mình đang bị phát hiện yêu sớm vậy.
"Dù... dù sao cũng không có gì cả, anh đừng điều tra."
Giang Vân Lạc gật đầu: "Tốt nhất là vậy, những chàng trai càng đẹp trai càng dễ là kẻ xấu."
"Ví dụ như, anh Thẩm của em đây."
Thẩm Dữ: ?
"Không phải chứ, sao cậu lại tấn công bừa bãi thế?"
Anh ấy còn phải giữ hình tượng trước mặt em gái chứ.
Chiếc xe chạy êm ru, chẳng mấy chốc đã tới cổng sau của trường, từ đây đến ký túc xá không xa.
Cũng chỉ cách sân bóng rổ chưa đầy trăm mét.
Giang Trĩ Ninh vừa nhảy xuống xe, đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt long lanh chớp chớp, cô vẫy tay: "Anh ơi, hai người không cần đưa em đâu, quay về đi."
Nhưng Thẩm Dữ vẫn xuống xe, bước đi đầy thong dong, ánh mắt chan chứa nét cười ấm áp: “Anh trai em đợi ở đây, để anh đưa em vào.”
"Dù sao, em gái của ai đó gan bé lại còn sợ ma mà."
Giang Trĩ Ninh: “...” Đúng là vậy.
Ban đầu cô còn định lén lút đi ngang qua sân bóng rổ một lát.
Cô là kiểu người hay quên mất nỗi đau khi vết thương lành.
Nhưng anh Thẩm luôn che chở cho cô, chắc không sao đâu nhỉ.
Giang Trĩ Ninh cố nặn ra một nụ cười: "Vậy cũng được."
Khu vực gần cổng sau có mấy cột đèn đường bị hỏng, con đường này hơi tối, chỉ có thể nhìn thấy vài bóng mờ mờ trên mặt đất.
Đi ngang qua sân bóng rổ, Giang Trĩ Ninh theo bản năng liếc mắt về phía đó.
Thật tình cờ, hôm nay đúng là anh đang ở đó.
Tan học xong ra ngoài vận động.
Dưới ánh đèn vàng mờ, dáng anh thanh thoát, các đường nét trên khuôn mặt nổi bật, đôi tay cầm bóng rổ toát lên sức mạnh.
Lúc này anh đang dừng lại nghỉ ngơi, hơi nghiêng đầu.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc, Giang Trĩ Ninh đột nhiên cảm thấy bối rối không nói thành lời.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng biểu cảm của anh ngày càng lạnh lùng, như một vị thần cao ngạo khiến người khác không thể đến gần.
Giang Trĩ Ninh cảm thấy trái tim mình rối bời, cô vội cúi đầu xuống kéo tay Thẩm Dữ, nhanh chóng bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.