Chương 39:
Uyển Âm
12/10/2024
Giang Trĩ Ninh đứng không xa đã nhìn thấy hết cảnh này.
Trong lòng cô có chút vui vẻ vì anh từ chối người khác.
Nhưng đồng thời cô cũng lo lắng và bất an, liệu có phải anh sẽ từ chối cô như vậy không?
Sao mà khó tiếp cận quá.
Nhưng đã đến tận đây rồi, cô không thể bỏ cuộc được.
Dù sao cô cũng không mất mát gì, không có hại gì.
Huống chi tính cách của Giang Trĩ Ninh vốn thẳng thắn, bộc trực.
Cô nắm chặt cốc sữa đậu nành và bánh mì kẹp thịt, bước nhanh về phía anh, nhưng vì xung quanh quá nhiều người nên giọng cô lại hơi nhỏ:
“Anh... anh Từ, em mang bữa sáng cho anh.”
Sự xuất hiện của Giang Trĩ Ninh khiến cả đội bóng rổ ngạc nhiên. Ngoại trừ Lâm Tử Dịch, những người còn lại đều lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Làn da mịn màng như sứ, gương mặt thanh thuần như hoa đào.
Một số người huýt sáo, trêu đùa: “Anh Khiêm, anh thật may mắn nhỉ?”
Từ Diệp Khiêm không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua bữa sáng cô đang cầm.
Sau đó anh ngẩng lên, thấy vẻ mặt cô có chút căng thẳng.
Cô còn nháy mắt với anh, như thể đang van nài.
Bị từ chối trước mặt bao nhiêu người, xấu hổ lắm.
Cô khẽ hít mũi, trông đáng thương, đôi mắt còn đỏ hoe.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy cảnh đó trái tim Từ Diệp Khiêm hơi thắt lại.
Rõ ràng anh đã quyết định không nhận bất kỳ thứ gì từ cô nữa, nhưng khi đối diện với cô, anh lại không thể nói ra lời từ chối.
Cuối cùng anh nhận lấy đồ ăn và nói nhỏ: “Cảm ơn em.”
“Lần sau không cần mang nữa.”
Giang Trĩ Ninh vẫn chưa hoàn hồn vì quá vui mừng thì đã ngây người mất vài giây: “À?”
Có lẽ vì thấy cô gái nhỏ sẽ buồn, anh kiên nhẫn giải thích thêm: “Phiền phức lắm, tôi có thể tự mua.”
Giờ thì cô đã hiểu, không phải là một lời từ chối thẳng thừng.
Mắt cô sáng lên, lúm đồng tiền bên má hiện rõ, giọng cô vui vẻ hơn: “Không sao, không sao! Anh ăn ngon miệng nhé, em đi học đây.”
Sau đó cô quay người chạy đi ngay.
Những người còn lại trong đội bóng rổ đều sững sờ: “Không phải chứ, Từ Diệp Khiêm, mặt trời mọc đằng Tây rồi à?”
“Hiếm thấy lắm đấy, cậu lại nhận đồ ăn của con gái hả.”
“Trời đất ơi, có chuyện rồi, chắc chắn có chuyện, cô bé kia là ai thế? Xinh thật đấy.”
Từ Diệp Khiêm lạnh lùng lườm đám người thích buôn chuyện: “Đi thôi, còn có tiết học nữa.”
“Không đúng, anh Khiêm bị dị ứng với đồ làm từ đậu mà, sao lại uống sữa đậu nành?”
Lâm Tử Dịch biết nhiều hơn một chút, chỉ khẽ cười bí ẩn rồi đùa: “Cẩn thận đấy, đoá hoa trên đỉnh núi cao của đội chúng ta có khi lại thoát kiếp độc thân trước các cậu đấy.”
“Gì cơ? Không thể nào!”
Phó Tư Ngữ biến đổi nét mặt liên tục, cuối cùng siết chặt nắm tay, nhìn theo bóng lưng anh mà không nói lời nào.
---
Tiết học đầu tiên hôm nay là môn chuyên ngành giới thiệu về truyền thông và truyền thông mới.
Giang Trĩ Ninh đeo cặp sách bước vào lớp, thấy Tống Dữu đang vẫy tay gọi mình.
“Mình chọn chỗ này hay không, vừa ở giữa lại vừa ở phía sau, tầm nhìn tốt mà cũng không bị thầy cô gọi nhiều.”
Giang Trĩ Ninh đặt cặp xuống lấy sách vở ra: “Quả là chỗ ngồi an toàn.”
Tống Dữu nghiêng đầu qua hỏi: “Bữa sáng của cậu sao rồi?”
“Nhận rồi, hơn nữa—”
Giang Trĩ Ninh cố tình kéo dài giọng, không nói hết, mỉm cười nhìn hai cô bạn đang hồi hộp lắng nghe.
“Hơn nữa cái gì? Nói nhanh lên nào!”
“Anh ấy từ chối chai nước của cô bạn cùng đội, nhưng lại nhận bữa sáng của mình.”
Trong lòng cô có chút vui vẻ vì anh từ chối người khác.
Nhưng đồng thời cô cũng lo lắng và bất an, liệu có phải anh sẽ từ chối cô như vậy không?
Sao mà khó tiếp cận quá.
Nhưng đã đến tận đây rồi, cô không thể bỏ cuộc được.
Dù sao cô cũng không mất mát gì, không có hại gì.
Huống chi tính cách của Giang Trĩ Ninh vốn thẳng thắn, bộc trực.
Cô nắm chặt cốc sữa đậu nành và bánh mì kẹp thịt, bước nhanh về phía anh, nhưng vì xung quanh quá nhiều người nên giọng cô lại hơi nhỏ:
“Anh... anh Từ, em mang bữa sáng cho anh.”
Sự xuất hiện của Giang Trĩ Ninh khiến cả đội bóng rổ ngạc nhiên. Ngoại trừ Lâm Tử Dịch, những người còn lại đều lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Làn da mịn màng như sứ, gương mặt thanh thuần như hoa đào.
Một số người huýt sáo, trêu đùa: “Anh Khiêm, anh thật may mắn nhỉ?”
Từ Diệp Khiêm không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua bữa sáng cô đang cầm.
Sau đó anh ngẩng lên, thấy vẻ mặt cô có chút căng thẳng.
Cô còn nháy mắt với anh, như thể đang van nài.
Bị từ chối trước mặt bao nhiêu người, xấu hổ lắm.
Cô khẽ hít mũi, trông đáng thương, đôi mắt còn đỏ hoe.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy cảnh đó trái tim Từ Diệp Khiêm hơi thắt lại.
Rõ ràng anh đã quyết định không nhận bất kỳ thứ gì từ cô nữa, nhưng khi đối diện với cô, anh lại không thể nói ra lời từ chối.
Cuối cùng anh nhận lấy đồ ăn và nói nhỏ: “Cảm ơn em.”
“Lần sau không cần mang nữa.”
Giang Trĩ Ninh vẫn chưa hoàn hồn vì quá vui mừng thì đã ngây người mất vài giây: “À?”
Có lẽ vì thấy cô gái nhỏ sẽ buồn, anh kiên nhẫn giải thích thêm: “Phiền phức lắm, tôi có thể tự mua.”
Giờ thì cô đã hiểu, không phải là một lời từ chối thẳng thừng.
Mắt cô sáng lên, lúm đồng tiền bên má hiện rõ, giọng cô vui vẻ hơn: “Không sao, không sao! Anh ăn ngon miệng nhé, em đi học đây.”
Sau đó cô quay người chạy đi ngay.
Những người còn lại trong đội bóng rổ đều sững sờ: “Không phải chứ, Từ Diệp Khiêm, mặt trời mọc đằng Tây rồi à?”
“Hiếm thấy lắm đấy, cậu lại nhận đồ ăn của con gái hả.”
“Trời đất ơi, có chuyện rồi, chắc chắn có chuyện, cô bé kia là ai thế? Xinh thật đấy.”
Từ Diệp Khiêm lạnh lùng lườm đám người thích buôn chuyện: “Đi thôi, còn có tiết học nữa.”
“Không đúng, anh Khiêm bị dị ứng với đồ làm từ đậu mà, sao lại uống sữa đậu nành?”
Lâm Tử Dịch biết nhiều hơn một chút, chỉ khẽ cười bí ẩn rồi đùa: “Cẩn thận đấy, đoá hoa trên đỉnh núi cao của đội chúng ta có khi lại thoát kiếp độc thân trước các cậu đấy.”
“Gì cơ? Không thể nào!”
Phó Tư Ngữ biến đổi nét mặt liên tục, cuối cùng siết chặt nắm tay, nhìn theo bóng lưng anh mà không nói lời nào.
---
Tiết học đầu tiên hôm nay là môn chuyên ngành giới thiệu về truyền thông và truyền thông mới.
Giang Trĩ Ninh đeo cặp sách bước vào lớp, thấy Tống Dữu đang vẫy tay gọi mình.
“Mình chọn chỗ này hay không, vừa ở giữa lại vừa ở phía sau, tầm nhìn tốt mà cũng không bị thầy cô gọi nhiều.”
Giang Trĩ Ninh đặt cặp xuống lấy sách vở ra: “Quả là chỗ ngồi an toàn.”
Tống Dữu nghiêng đầu qua hỏi: “Bữa sáng của cậu sao rồi?”
“Nhận rồi, hơn nữa—”
Giang Trĩ Ninh cố tình kéo dài giọng, không nói hết, mỉm cười nhìn hai cô bạn đang hồi hộp lắng nghe.
“Hơn nữa cái gì? Nói nhanh lên nào!”
“Anh ấy từ chối chai nước của cô bạn cùng đội, nhưng lại nhận bữa sáng của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.