Chương 40:
Uyển Âm
12/10/2024
Có phải điều đó chứng tỏ rằng, cô có chút đặc biệt đối với anh không?
Chỉ cần đặc biệt một chút thôi, dù chỉ là 1%.
Điều đó cũng đủ để cô có hứng thú và động lực biến con số đó thành 100%.
“Wow! Cố lên nhé Ninh Ninh!”
Ba người rì rầm to nhỏ thêm vài phút thì giảng viên bước vào lớp.
Là một cô giáo đã lớn tuổi, nhìn khá nghiêm khắc, đây cũng là tiết học đầu tiên từ khi vào đại học.
Mọi người đều ngồi nghiêm túc, tập trung nghe giảng, ghi chép đầy đủ.
Giang Trĩ Ninh vốn không phải kiểu người ham học, nhưng không hiểu sao mỗi khi nghĩ đến Từ Diệp Khiêm cô lại cảm thấy như có một động lực thúc đẩy mình.
Giữa tiết học thứ hai, cô chợt nhớ ra Từ Diệp Khiêm có tiết học vào giờ này, nghe nói là ở phòng học nhỏ, đến muộn thì khó mà có chỗ ngồi, cô liền nói với hai cô bạn đang dọn dẹp sách vở: “Mình đi giữ chỗ cho anh ấy.”
“Tiết học tiếp theo của anh ấy có lịch mà.”
“Hình như là ở W502 thì phải?”
Các tòa nhà ở trường đại học Giang Thành được chia thành 4 khu vực NSWE, chỉ có khu N là có phòng học lớn, chứa được hơn 300 người. Còn lại các khu khác chỉ có phòng cho hai lớp học chung, số chỗ ngồi không nhiều.
Giang Trĩ Ninh vốn hơi mù đường, cô mất một lúc mới tìm đến phòng 502, nhưng không nhìn rõ chữ cái phía trước, chạy lên đến tầng 5 thì mệt lử.
Lúc này trong lớp chỉ có vài sinh viên đang tự học.
Cô chọn chỗ ngồi giữa hàng thứ hai, đặt cặp sách xuống giữ chỗ cho anh rồi chờ đợi.
Nhưng mãi đến khi lớp học sắp bắt đầu, sinh viên lác đác đến nhiều hơn mà vẫn không thấy Từ Diệp Khiêm đâu.
Trốn học ư?
Không thể nào.
Nghĩ một lúc, cuối cùng cô không cưỡng lại được sự tò mò, liền nhắn tin cho anh:
“Anh Từ, sao em không thấy anh ở phòng 502 nhỉ?”
“Em có tiết trước đây nên đến giúp anh giữ chỗ.”
Vốn dĩ cô không phải kiểu người vòng vo, thế nên cứ nói thẳng ra luôn.
Không ngờ, anh nhắn tin lại rất nhanh.
“Không cần đâu, cảm ơn em.”
“Tôi đang ở lớp, chuẩn bị vào học rồi.”
Giang Trĩ Ninh ngơ ngác nhìn tin nhắn, thấy thầy giáo của tiết học này đã vào lớp, cô vội vàng cúi người, định lén lút chuồn ra ngoài.
Nhưng đột nhiên bị gọi lại.
“Bạn sinh viên kia, bạn định công khai bỏ học à?”
Giang Trĩ Ninh cứng đờ người, gần như tất cả các bạn học trong lớp đều quay lại nhìn cô, đến mức này thì chẳng có gì xấu hổ hơn nữa.
Cô ấp úng: “Thưa thầy, xin lỗi thầy, hình như em vào nhầm lớp.”
Cũng may là thầy giáo không làm khó cô, rất nhanh đã để cô rời đi.
Giang Trĩ Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là nhầm lẫn tai hại.
Nhìn kỹ lại, cô thấy cái biển lớp học bị che mất chữ cái phía trước, chữ "E" gần như không rõ.
...
Thì ra là nhầm phòng.
Giang Trĩ Ninh, mày giỏi lắm.
Cô hậm hực tự đấm nhẹ vào đầu rồi nghĩ thôi đi tìm một phòng trống bên cạnh W502 để tự học vậy.
Khi đi ngang qua phòng 502, cửa không đóng, cô nhìn vào và thấy Từ Diệp Khiêm.
Anh ngồi ở giữa, gần cửa sổ, mặc áo sơ mi trắng đơn giản mà sạch sẽ. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống mái tóc đen mềm mại của anh, tạo ra những tia sáng lấp lánh, tôn lên những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt anh.
Lúc này anh đang tập trung lắng nghe bài giảng của thầy giáo.
Cô đứng bên ngoài, nhìn trộm gương mặt nghiêng của anh một lúc lâu, tai vẫn nghe loáng thoáng giọng giảng bài của thầy giáo.
Chỉ cần đặc biệt một chút thôi, dù chỉ là 1%.
Điều đó cũng đủ để cô có hứng thú và động lực biến con số đó thành 100%.
“Wow! Cố lên nhé Ninh Ninh!”
Ba người rì rầm to nhỏ thêm vài phút thì giảng viên bước vào lớp.
Là một cô giáo đã lớn tuổi, nhìn khá nghiêm khắc, đây cũng là tiết học đầu tiên từ khi vào đại học.
Mọi người đều ngồi nghiêm túc, tập trung nghe giảng, ghi chép đầy đủ.
Giang Trĩ Ninh vốn không phải kiểu người ham học, nhưng không hiểu sao mỗi khi nghĩ đến Từ Diệp Khiêm cô lại cảm thấy như có một động lực thúc đẩy mình.
Giữa tiết học thứ hai, cô chợt nhớ ra Từ Diệp Khiêm có tiết học vào giờ này, nghe nói là ở phòng học nhỏ, đến muộn thì khó mà có chỗ ngồi, cô liền nói với hai cô bạn đang dọn dẹp sách vở: “Mình đi giữ chỗ cho anh ấy.”
“Tiết học tiếp theo của anh ấy có lịch mà.”
“Hình như là ở W502 thì phải?”
Các tòa nhà ở trường đại học Giang Thành được chia thành 4 khu vực NSWE, chỉ có khu N là có phòng học lớn, chứa được hơn 300 người. Còn lại các khu khác chỉ có phòng cho hai lớp học chung, số chỗ ngồi không nhiều.
Giang Trĩ Ninh vốn hơi mù đường, cô mất một lúc mới tìm đến phòng 502, nhưng không nhìn rõ chữ cái phía trước, chạy lên đến tầng 5 thì mệt lử.
Lúc này trong lớp chỉ có vài sinh viên đang tự học.
Cô chọn chỗ ngồi giữa hàng thứ hai, đặt cặp sách xuống giữ chỗ cho anh rồi chờ đợi.
Nhưng mãi đến khi lớp học sắp bắt đầu, sinh viên lác đác đến nhiều hơn mà vẫn không thấy Từ Diệp Khiêm đâu.
Trốn học ư?
Không thể nào.
Nghĩ một lúc, cuối cùng cô không cưỡng lại được sự tò mò, liền nhắn tin cho anh:
“Anh Từ, sao em không thấy anh ở phòng 502 nhỉ?”
“Em có tiết trước đây nên đến giúp anh giữ chỗ.”
Vốn dĩ cô không phải kiểu người vòng vo, thế nên cứ nói thẳng ra luôn.
Không ngờ, anh nhắn tin lại rất nhanh.
“Không cần đâu, cảm ơn em.”
“Tôi đang ở lớp, chuẩn bị vào học rồi.”
Giang Trĩ Ninh ngơ ngác nhìn tin nhắn, thấy thầy giáo của tiết học này đã vào lớp, cô vội vàng cúi người, định lén lút chuồn ra ngoài.
Nhưng đột nhiên bị gọi lại.
“Bạn sinh viên kia, bạn định công khai bỏ học à?”
Giang Trĩ Ninh cứng đờ người, gần như tất cả các bạn học trong lớp đều quay lại nhìn cô, đến mức này thì chẳng có gì xấu hổ hơn nữa.
Cô ấp úng: “Thưa thầy, xin lỗi thầy, hình như em vào nhầm lớp.”
Cũng may là thầy giáo không làm khó cô, rất nhanh đã để cô rời đi.
Giang Trĩ Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là nhầm lẫn tai hại.
Nhìn kỹ lại, cô thấy cái biển lớp học bị che mất chữ cái phía trước, chữ "E" gần như không rõ.
...
Thì ra là nhầm phòng.
Giang Trĩ Ninh, mày giỏi lắm.
Cô hậm hực tự đấm nhẹ vào đầu rồi nghĩ thôi đi tìm một phòng trống bên cạnh W502 để tự học vậy.
Khi đi ngang qua phòng 502, cửa không đóng, cô nhìn vào và thấy Từ Diệp Khiêm.
Anh ngồi ở giữa, gần cửa sổ, mặc áo sơ mi trắng đơn giản mà sạch sẽ. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống mái tóc đen mềm mại của anh, tạo ra những tia sáng lấp lánh, tôn lên những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt anh.
Lúc này anh đang tập trung lắng nghe bài giảng của thầy giáo.
Cô đứng bên ngoài, nhìn trộm gương mặt nghiêng của anh một lúc lâu, tai vẫn nghe loáng thoáng giọng giảng bài của thầy giáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.