Chương 41:
Uyển Âm
12/10/2024
Cảnh tượng ấy thật yên bình, dễ khiến người ta vô thức mê mẩn.
Không chỉ đơn thuần là bị cuốn hút bởi ngoại hình mà đúng hơn là một loại tâm lý cuồng si, cô không thể rời mắt khi đối diện với một thứ đẹp đẽ, mà còn khao khát muốn chiếm hữu.
Đối với “con mồi” Từ Diệp Khiêm, cô đang cố gắng giảm tốc độ theo đuổi.
“Bạn sinh viên này, bạn muốn vào lớp nghe giảng sao?”
Bất chợt, giọng nói của thầy giáo vang lên, thầy ngừng giảng bài, quay sang mỉm cười với cô và hỏi.
Lúc này, ánh mắt của Từ Diệp Khiêm cũng hướng về phía cô.
Trong khoảnh khắc đó, cô chưa kịp phản ứng, đầu óc trống rỗng vội vàng đáp: “Em...”
Cô lo lắng đến nỗi vành tai trắng nõn cũng ửng đỏ lên từng chút, theo phản xạ nhìn về phía Từ Diệp Khiêm. Giáo sư đang dạy là một người lớn đeo kính gọng đen, tóc bạc trắng, ăn mặc nghiêm chỉnh. Thầy nhìn theo ánh mắt của cô mà tìm kiếm, sau đó lộ ra vẻ mặt hiểu ra vấn đề.
“Đến tìm bạn trai hả?”
Giang Trĩ Ninh: … Cô cũng muốn lắm chứ. Nhưng không biết ngày nào mới thành hiện thực đây.
“Không phải đâu ạ, em chỉ là thấy hứng thú với bài giảng của thầy thôi.” Cô nói với vẻ hơi cứng nhắc.
Tình hình hiện tại, bỏ chạy thì cũng không hay.
Giang Trĩ Ninh lại bày ra vẻ mặt đầy mong đợi: “Thầy ơi, em có thể vào nghe một chút không ạ?”
“Tất nhiên rồi, không ngờ lão già như thầy lại có người chủ động đến lớp học như vậy, đúng là hiếm thấy.”
Thầy giáo già tỏ ra vô cùng vui mừng.
Ông là một nhân vật khá nổi tiếng trong viện công nghệ thông tin, nhưng nổi tiếng theo chiều hướng tiêu cực. Các môn học của ông luôn nghiêm khắc, thường xuyên điểm danh, kỳ thi cuối kỳ lại chấm điểm rất khắt khe, số sinh viên không đạt luôn cao nhất so với các môn khác.
Rất nhiều sinh viên đã than phiền, thậm chí cầu mong không phải học môn của ông.
Sắc mặt của Giang Trĩ Ninh ngày càng khó xử hơn. Cô cúi người xuống nhẹ nhàng chạy vào, cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động và nhanh chóng ngồi xuống chỗ bên cạnh Từ Diệp Khiêm.
Cũng may, anh vốn hay ngồi một mình nên không có ai ngồi bên cạnh.
Giang Trĩ Ninh vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy thầy giáo đang giảng giải một công thức lập trình máy tính nào đó.
Trên bảng đen đầy ắp chữ viết bằng phấn khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt, mí mắt cô cũng không ngừng giật giật.
Cô còn chưa kịp nói nhỏ với Từ Diệp Khiêm một câu nào thì đã bị thầy gọi lên.
“Em này, em hãy giải thích cách viết công thức thuật toán này xem nào?”
Giang Trĩ Ninh ngơ ngác chỉ vào mình: “Em… là em ạ?”
“Đúng vậy, là em đó.”
Đoạn này đúng là khiến người ta cảm thấy lo lắng đến run người.
Giang Trĩ Ninh tỏ ra vô cùng bất lực, cô đứng lên lắp bắp, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Ai mà biết nó phức tạp đến vậy chứ.
Cô cắn nhẹ môi, trong đầu nghĩ cách làm sao để đánh lừa qua mắt thầy giáo, thậm chí thầm quyết định sẽ không bao giờ tự làm mình thành trò cười nữa.
Nhưng ngay lúc ấy, người ngồi bên cạnh đã đứng dậy.
Mang theo làn gió dịu mát xung quanh, tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua gương mặt cô.
“Thầy ơi, để em giải thích giúp bạn ấy.” Giọng anh khẽ khàng, trong trẻo nhưng lại có chút lành lạnh, tựa như tiếng suối trong vắt va vào đá ngọc trong núi rừng.
Thầy giáo già cũng không có ý định làm khó một cô gái nhỏ, biết rằng đề bài này thực sự phức tạp, ông chỉ thuận miệng hỏi để kiểm tra mà thôi. Thầy gật đầu: “Từ Diệp Khiêm, được thôi.”
Không chỉ đơn thuần là bị cuốn hút bởi ngoại hình mà đúng hơn là một loại tâm lý cuồng si, cô không thể rời mắt khi đối diện với một thứ đẹp đẽ, mà còn khao khát muốn chiếm hữu.
Đối với “con mồi” Từ Diệp Khiêm, cô đang cố gắng giảm tốc độ theo đuổi.
“Bạn sinh viên này, bạn muốn vào lớp nghe giảng sao?”
Bất chợt, giọng nói của thầy giáo vang lên, thầy ngừng giảng bài, quay sang mỉm cười với cô và hỏi.
Lúc này, ánh mắt của Từ Diệp Khiêm cũng hướng về phía cô.
Trong khoảnh khắc đó, cô chưa kịp phản ứng, đầu óc trống rỗng vội vàng đáp: “Em...”
Cô lo lắng đến nỗi vành tai trắng nõn cũng ửng đỏ lên từng chút, theo phản xạ nhìn về phía Từ Diệp Khiêm. Giáo sư đang dạy là một người lớn đeo kính gọng đen, tóc bạc trắng, ăn mặc nghiêm chỉnh. Thầy nhìn theo ánh mắt của cô mà tìm kiếm, sau đó lộ ra vẻ mặt hiểu ra vấn đề.
“Đến tìm bạn trai hả?”
Giang Trĩ Ninh: … Cô cũng muốn lắm chứ. Nhưng không biết ngày nào mới thành hiện thực đây.
“Không phải đâu ạ, em chỉ là thấy hứng thú với bài giảng của thầy thôi.” Cô nói với vẻ hơi cứng nhắc.
Tình hình hiện tại, bỏ chạy thì cũng không hay.
Giang Trĩ Ninh lại bày ra vẻ mặt đầy mong đợi: “Thầy ơi, em có thể vào nghe một chút không ạ?”
“Tất nhiên rồi, không ngờ lão già như thầy lại có người chủ động đến lớp học như vậy, đúng là hiếm thấy.”
Thầy giáo già tỏ ra vô cùng vui mừng.
Ông là một nhân vật khá nổi tiếng trong viện công nghệ thông tin, nhưng nổi tiếng theo chiều hướng tiêu cực. Các môn học của ông luôn nghiêm khắc, thường xuyên điểm danh, kỳ thi cuối kỳ lại chấm điểm rất khắt khe, số sinh viên không đạt luôn cao nhất so với các môn khác.
Rất nhiều sinh viên đã than phiền, thậm chí cầu mong không phải học môn của ông.
Sắc mặt của Giang Trĩ Ninh ngày càng khó xử hơn. Cô cúi người xuống nhẹ nhàng chạy vào, cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động và nhanh chóng ngồi xuống chỗ bên cạnh Từ Diệp Khiêm.
Cũng may, anh vốn hay ngồi một mình nên không có ai ngồi bên cạnh.
Giang Trĩ Ninh vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy thầy giáo đang giảng giải một công thức lập trình máy tính nào đó.
Trên bảng đen đầy ắp chữ viết bằng phấn khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt, mí mắt cô cũng không ngừng giật giật.
Cô còn chưa kịp nói nhỏ với Từ Diệp Khiêm một câu nào thì đã bị thầy gọi lên.
“Em này, em hãy giải thích cách viết công thức thuật toán này xem nào?”
Giang Trĩ Ninh ngơ ngác chỉ vào mình: “Em… là em ạ?”
“Đúng vậy, là em đó.”
Đoạn này đúng là khiến người ta cảm thấy lo lắng đến run người.
Giang Trĩ Ninh tỏ ra vô cùng bất lực, cô đứng lên lắp bắp, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Ai mà biết nó phức tạp đến vậy chứ.
Cô cắn nhẹ môi, trong đầu nghĩ cách làm sao để đánh lừa qua mắt thầy giáo, thậm chí thầm quyết định sẽ không bao giờ tự làm mình thành trò cười nữa.
Nhưng ngay lúc ấy, người ngồi bên cạnh đã đứng dậy.
Mang theo làn gió dịu mát xung quanh, tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua gương mặt cô.
“Thầy ơi, để em giải thích giúp bạn ấy.” Giọng anh khẽ khàng, trong trẻo nhưng lại có chút lành lạnh, tựa như tiếng suối trong vắt va vào đá ngọc trong núi rừng.
Thầy giáo già cũng không có ý định làm khó một cô gái nhỏ, biết rằng đề bài này thực sự phức tạp, ông chỉ thuận miệng hỏi để kiểm tra mà thôi. Thầy gật đầu: “Từ Diệp Khiêm, được thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.