Ghen Ghét Muốn Nổi Điên

Chương 43:

Uyển Âm

12/10/2024

Từ Diệp Khiêm dừng lại vài giây như đang suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”

Giúp đỡ một người từng đối xử tốt với mình cũng là điều nên làm, giúp tâm mình thanh thản hơn.

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, lại một tiết học tẻ nhạt nữa tiếp diễn. Giang Trĩ Ninh quyết định vẽ nguệch ngoạc lên giấy, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Từ Diệp Khiêm vừa cười ban nãy.

Cô chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.

Giang Trĩ Ninh vốn có chút năng khiếu về hội họa, thẩm mỹ của cô khá tốt. Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi cô hay vẽ vài bức phác thảo, dù không học qua lớp chuyên nghiệp nào nhưng tranh của cô cũng khá đẹp.

Cô thỉnh thoảng lén nhìn sang người ngồi cạnh, sau đó vội vã vẽ phác thảo trên giấy. Mặc dù hành động của cô rất cẩn thận nhưng vẫn bị Từ Diệp Khiêm phát hiện.

Tuy nhiên, anh không nói gì.

Cả tiết học sau cô cứ mải mê vẽ, ngũ quan của Từ Diệp Khiêm quá xuất sắc, cô lo sợ vẽ quá nặng tay sẽ hỏng, nhưng cũng sợ vẽ quá nhẹ sẽ không thể khắc họa hết được.

Giang Trĩ Ninh liếc nhìn anh vài lần rồi lại vùi đầu vào tờ giấy, đến mức không nhận ra rằng Từ Diệp Khiêm cũng liếc nhìn cô vài lần.

Cô gái nhỏ chăm chú vào công việc trông rất dễ thương.

Khác với vẻ vui tươi, thẳng thắn và bốc đồng thường ngày.



Cô dường như đang vẽ gì đó.

Cuối cùng khi gần hết giờ học, Giang Trĩ Ninh nhanh chóng buông bút, lén liếc nhìn bức vẽ của mình vài lần.

Cô khẽ thở dài, dường như có chút không hài lòng vì chưa thể nắm bắt được hết thần thái của anh, nhưng từ bề ngoài thì vẫn có thể nhận ra đó là ai.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ tạo bóng râm trên một bên khuôn mặt của anh, khiến ngũ quan càng thêm sắc nét. Chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng, nhẹ nhàng mỉm cười dưới ánh sáng.

Đẹp đến nao lòng.

Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên đúng lúc, Giang Trĩ Ninh vội vàng xé tờ giấy ra khỏi quyển vở, úp ngược lại và đặt lên bàn.

“Đàn anh, tặng anh này.”

“Nếu không muốn thì cứ vứt đi, không cần trả lại em đâu.”

Cô vội nói xong, đeo ba lô lên vai và nhanh chóng rời khỏi lớp.

Khi đó, tiếng ồn ào của những sinh viên vừa tan học dần dần lấp đầy căn phòng, ai nấy đều đang vội vã ra ngoài.

Cậu bạn cùng phòng của anh, Lâm Tử Dịch tiến lại gần và khẽ huých vào người Từ Diệp Khiêm, trêu chọc: “Từ Diệp Khiêm, cậu được đấy, cô bé Giang đó theo đuổi cậu đến tận lớp học rồi.”

“Ơ, tờ giấy này là gì vậy?”



“Còn có viền màu hồng nữa, từ bao giờ cậu lại dùng loại giấy dễ thương như vậy rồi?”

Lâm Tử Dịch tò mò hỏi, nói rồi đưa tay định lấy tờ giấy.

Nhưng Từ Diệp Khiêm nhanh chóng ngăn cậu ta lại.

Anh nhanh chóng thu tờ giấy về, cẩn thận nhét vào ba lô, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, giống như đang bảo vệ một báu vật vậy.

Có lẽ là anh nghĩ rằng, cô gái nhỏ xinh xắn như vậy nếu nhìn thấy tờ giấy của mình bị gấp nát thì chắc sẽ buồn lắm.

“Cái gì mà phải giấu kỹ vậy? Không cho người ta xem à?”

“Đừng nói là thư tình nhé?” Lâm Tử Dịch cười đùa.

Từ Diệp Khiêm lạnh nhạt liếc nhìn cậu bạn, giọng điệu bình thản: “Không có gì, đi ăn thôi.”

Buổi trưa trong nhà ăn đông nghịt người, đủ các sinh viên từ năm nhất đến năm tư đều đổ về đây.

Giang Trĩ Ninh nhìn tin nhắn trong nhóm, quyết định đi ăn bún chân giò ở nhà ăn phía Nam.

“Mình nói cho các cậu nghe, hôm nay xấu hổ chết đi được. Ban đầu chỉ định giúp giữ chỗ thôi, ai ngờ—”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ghen Ghét Muốn Nổi Điên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook