Chương 44:
Uyển Âm
12/10/2024
“Kết cục là nghe nguyên một tiết học lập trình gì đó, đau cả đầu.”
Tống Dữu cười hì hì: “Cũng hạnh phúc đấy chứ, dù sao cũng được ngồi cạnh đàn anh của cậu lâu như vậy.”
Giang Trĩ Ninh gật đầu: “Anh ấy còn đồng ý sau này có vấn đề gì về học hành mình có thể hỏi anh ấy.”
Có vẻ như anh không khó tiếp cận đến thế.
Hôm nay cô cố ý để lại bức vẽ, chỉ đợi xem Từ Diệp Khiêm có giữ lại hay không, hay sẽ vứt đi.
Nếu anh giữ lại, mỗi khi nhìn bức tranh đó anh sẽ nghĩ đến cô.
Coi như không uổng công.
Dù sao thì cô cũng chỉ có ý định vui đùa mà thôi.
“Đúng rồi, hôm nay mình với Phi Phi thấy có mấy câu lạc bộ tuyển thành viên mới trên cầu sinh hoạt.”
Tống Dữu đột nhiên rút từ trong túi ra một tờ giấy, tỏ ra thần bí.
“Ta-da! Đây là mã QR của đội bóng rổ, mình lấy cho cậu này.”
“Có thể đến đó thử xem. Từ Diệp Khiêm ở trong đội bóng, đội cổ vũ cũng không bận lắm, thi thoảng tụ tập thôi, nhưng mỗi năm họ chỉ tuyển không quá năm thành viên nữ, có khi còn ít hơn.”
Giang Trĩ Ninh mừng rỡ nhận lấy: “Cảm ơn cậu Dữu Dữu! Đến lúc đó mình sẽ đến thử xem.”
Cô quét mã và gia nhập nhóm tuyển thành viên mới, hiện tại đã có hơn 400 người trong nhóm rồi.
Thông báo trong nhóm viết rằng sáng thứ bảy tuần sau sẽ có buổi phỏng vấn tuyển thành viên mới, phó đội trưởng phụ trách phía Nam, còn trưởng đội phụ trách phía Bắc.
Giang Trĩ Ninh hồi học cấp ba cũng từng tham gia đội cổ vũ và học nhảy, cô cảm thấy việc này chắc sẽ không thành vấn đề.
Cô chợt nhớ ra rằng Giang Vân Lạc hồi đại học cũng từng ở trong đội bóng rổ và còn lên làm đội trưởng, nhà họ vẫn còn bức ảnh anh mặc áo bóng rổ cầm cúp vô địch.
Để an toàn hơn, Giang Trĩ Ninh nhanh chóng nhắn tin cho anh trai.
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [Anh trai yêu dấu của em~]
Giang Vân Lạc: [? Bị nhập à?]
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [Anh thấy sao nếu em tham gia đội bóng rổ?]
Giang Vân Lạc: [Làm quả bóng à?]
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [???]
Giang Vân Lạc: [Em nhỏ con thế này, vào để bị đập hay đá?]
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [Đội cổ vũ! Người không biết nói năng thì giữ cái miệng cho người khác dùng đi.]
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [Em nghe nói hồi đại học anh cũng ở đội bóng rổ? Phỏng vấn tuyển thành viên cho đội cổ vũ với hậu cần có yêu cầu gì không?]
Phải mất năm phút sau mới có tin nhắn trả lời: [Đẹp, biết nói chuyện, EQ cao, chịu được khổ.]
[Em không có điểm nào hợp, ngoan, đừng đi.]
Lửa giận của Giang Trĩ Ninh lại bùng lên, cô ngay lập tức chụp màn hình gửi cho mẹ. Nghĩ ngợi một lát, cô chuyển tiếp cả cho ba, nhưng lại lỡ tay chuyển nhầm cho... Từ Diệp Khiêm.
Không nhìn kỹ là ai, cô ngay lập tức trút nỗi niềm vào đoạn "tin nhắn gửi ba".
[Ba ơi, nhìn xem, Giang Vân Lạc lại bắt nạt con đây.]
[Anh ấy nói con xấu.]
Cô tin chắc người duy nhất có thể "xử lý" anh trai là ba.
Cô hậm hực nhấn gửi, trong đầu tưởng tượng cảnh anh trai bị ba quở trách đến thảm thương, không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhưng không ngờ, ngay sau đó Từ Diệp Khiêm lại nhắn cho cô một dấu hỏi chấm.
Giang Trĩ Ninh: ? Ngẩn người.
Chuyện gì đang xảy ra?
Một cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng cô—
Tống Dữu cười hì hì: “Cũng hạnh phúc đấy chứ, dù sao cũng được ngồi cạnh đàn anh của cậu lâu như vậy.”
Giang Trĩ Ninh gật đầu: “Anh ấy còn đồng ý sau này có vấn đề gì về học hành mình có thể hỏi anh ấy.”
Có vẻ như anh không khó tiếp cận đến thế.
Hôm nay cô cố ý để lại bức vẽ, chỉ đợi xem Từ Diệp Khiêm có giữ lại hay không, hay sẽ vứt đi.
Nếu anh giữ lại, mỗi khi nhìn bức tranh đó anh sẽ nghĩ đến cô.
Coi như không uổng công.
Dù sao thì cô cũng chỉ có ý định vui đùa mà thôi.
“Đúng rồi, hôm nay mình với Phi Phi thấy có mấy câu lạc bộ tuyển thành viên mới trên cầu sinh hoạt.”
Tống Dữu đột nhiên rút từ trong túi ra một tờ giấy, tỏ ra thần bí.
“Ta-da! Đây là mã QR của đội bóng rổ, mình lấy cho cậu này.”
“Có thể đến đó thử xem. Từ Diệp Khiêm ở trong đội bóng, đội cổ vũ cũng không bận lắm, thi thoảng tụ tập thôi, nhưng mỗi năm họ chỉ tuyển không quá năm thành viên nữ, có khi còn ít hơn.”
Giang Trĩ Ninh mừng rỡ nhận lấy: “Cảm ơn cậu Dữu Dữu! Đến lúc đó mình sẽ đến thử xem.”
Cô quét mã và gia nhập nhóm tuyển thành viên mới, hiện tại đã có hơn 400 người trong nhóm rồi.
Thông báo trong nhóm viết rằng sáng thứ bảy tuần sau sẽ có buổi phỏng vấn tuyển thành viên mới, phó đội trưởng phụ trách phía Nam, còn trưởng đội phụ trách phía Bắc.
Giang Trĩ Ninh hồi học cấp ba cũng từng tham gia đội cổ vũ và học nhảy, cô cảm thấy việc này chắc sẽ không thành vấn đề.
Cô chợt nhớ ra rằng Giang Vân Lạc hồi đại học cũng từng ở trong đội bóng rổ và còn lên làm đội trưởng, nhà họ vẫn còn bức ảnh anh mặc áo bóng rổ cầm cúp vô địch.
Để an toàn hơn, Giang Trĩ Ninh nhanh chóng nhắn tin cho anh trai.
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [Anh trai yêu dấu của em~]
Giang Vân Lạc: [? Bị nhập à?]
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [Anh thấy sao nếu em tham gia đội bóng rổ?]
Giang Vân Lạc: [Làm quả bóng à?]
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [???]
Giang Vân Lạc: [Em nhỏ con thế này, vào để bị đập hay đá?]
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [Đội cổ vũ! Người không biết nói năng thì giữ cái miệng cho người khác dùng đi.]
Ninh Ninh là một em bé đáng yêu: [Em nghe nói hồi đại học anh cũng ở đội bóng rổ? Phỏng vấn tuyển thành viên cho đội cổ vũ với hậu cần có yêu cầu gì không?]
Phải mất năm phút sau mới có tin nhắn trả lời: [Đẹp, biết nói chuyện, EQ cao, chịu được khổ.]
[Em không có điểm nào hợp, ngoan, đừng đi.]
Lửa giận của Giang Trĩ Ninh lại bùng lên, cô ngay lập tức chụp màn hình gửi cho mẹ. Nghĩ ngợi một lát, cô chuyển tiếp cả cho ba, nhưng lại lỡ tay chuyển nhầm cho... Từ Diệp Khiêm.
Không nhìn kỹ là ai, cô ngay lập tức trút nỗi niềm vào đoạn "tin nhắn gửi ba".
[Ba ơi, nhìn xem, Giang Vân Lạc lại bắt nạt con đây.]
[Anh ấy nói con xấu.]
Cô tin chắc người duy nhất có thể "xử lý" anh trai là ba.
Cô hậm hực nhấn gửi, trong đầu tưởng tượng cảnh anh trai bị ba quở trách đến thảm thương, không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhưng không ngờ, ngay sau đó Từ Diệp Khiêm lại nhắn cho cô một dấu hỏi chấm.
Giang Trĩ Ninh: ? Ngẩn người.
Chuyện gì đang xảy ra?
Một cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng cô—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.