Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 26:
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
10/08/2024
“Ôn Dao à." Phó Cẩn Chi cười xong đứng thẳng dậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt mở tròn đầy hoang mang của Ôn Dao: "Với tài sản cá nhân của tôi, nuôi cả gia đình ba đời cũng không hết.”
"Tôi không việc gì phải liều lĩnh và cũng không có động cơ phạm tội."
"Nếu cô chú ý nhiều hơn đến tập đoàn Phó thị thì cô sẽ thấy rằng, mỗi năm tôi đều duyệt rất nhiều dự án từ thiện."
“Tôi không phải là người quá lương thiện, nhưng cũng không phải là nghi phạm điển hình của những vụ án hình sự.”
Ôn Dao im lặng, thật ra không phải là cô nghi ngờ Phó Cẩn Chi. Mặc dù bọn họ mới quen biết vài ngày, nhưng Ôn Dao cũng có sự hiểu biết nhất định về anh.
Không giống mấy anh tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết bình thường, toàn những người tàn nhẫn, vô tâm, lạnh lùng làm tổn thương người khác, Phó Cẩn Chi khi làm việc thì vô cùng nghiêm túc, chăm chỉ, cũng rất biết đối nhân xử thế, phong thái vô cùng tao nhã, quý tộc.
Rất thích cười cũng thích nói đùa, là người sống thực tế.
Chỉ là Phó Cẩn Chi không biết, thế giới này do ý thức thế giới điều khiển, vì con cưng của nó, tất cả mọi người đều bị điều khiển như con rối.
Giống như Phó Cẩn Chi trong nguyên tác, bị điều khiển và hủy hoại từng chút một, cuối cùng trở thành nam chính của riêng nữ chính, lạc lối trong mấy chuyện yêu hận buồn cười kia, không thể tìm lại được chính mình ngày xưa.
Ôn Dao đột nhiên muốn biết Phó Cẩn Chi thật sự sẽ đối xử với ánh trăng sáng và thế thân như thế nào.
“À cái cô An mới gặp hôm nay ý, trông cũng giống thanh mai trúc mã An Nhược Nhược của anh nhỉ?”
Phó Cẩn Chi hơi sững sờ, không hiểu vì sao lại chuyển sang chuyện này: "Giống sao? Cũng chỉ là vẻ ngoài thôi mà.”
Trên thực tế ấn tượng của anh đối với An Nhu Nhu rất xấu, như lời cô ta nói bọn họ từng học cùng một trường, vậy chắc chắn cô ta cũng biết An Nhược Nhược.
Nếu Phó Cẩn Chi đã không hề có ấn tượng gì với cô ta vậy cũng chứng tỏ trước kia cô ta không hề giống An Nhược Nhược, vậy tại sao phải bắt chước cách ăn mặc, trang điểm của một người đã mất chứ?
Phó Cẩn Chi lười suy nghĩ xấu về ý đồ của An Nhu Nhu, nhưng đương nhiên anh cũng không thể có hảo cảm với cô ta.
“Vậy anh sẽ bù đắp tiếc nuối với An Nhược Nhược bằng việc đối xử tốt với cô ta sao?” Ôn Dao có chút lo lắng siết chặt tay, đôi mắt trong veo như hồ nước nhìn chằm chằm Phó Cẩn Chi không chớp mắt.
"Tôi không việc gì phải liều lĩnh và cũng không có động cơ phạm tội."
"Nếu cô chú ý nhiều hơn đến tập đoàn Phó thị thì cô sẽ thấy rằng, mỗi năm tôi đều duyệt rất nhiều dự án từ thiện."
“Tôi không phải là người quá lương thiện, nhưng cũng không phải là nghi phạm điển hình của những vụ án hình sự.”
Ôn Dao im lặng, thật ra không phải là cô nghi ngờ Phó Cẩn Chi. Mặc dù bọn họ mới quen biết vài ngày, nhưng Ôn Dao cũng có sự hiểu biết nhất định về anh.
Không giống mấy anh tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết bình thường, toàn những người tàn nhẫn, vô tâm, lạnh lùng làm tổn thương người khác, Phó Cẩn Chi khi làm việc thì vô cùng nghiêm túc, chăm chỉ, cũng rất biết đối nhân xử thế, phong thái vô cùng tao nhã, quý tộc.
Rất thích cười cũng thích nói đùa, là người sống thực tế.
Chỉ là Phó Cẩn Chi không biết, thế giới này do ý thức thế giới điều khiển, vì con cưng của nó, tất cả mọi người đều bị điều khiển như con rối.
Giống như Phó Cẩn Chi trong nguyên tác, bị điều khiển và hủy hoại từng chút một, cuối cùng trở thành nam chính của riêng nữ chính, lạc lối trong mấy chuyện yêu hận buồn cười kia, không thể tìm lại được chính mình ngày xưa.
Ôn Dao đột nhiên muốn biết Phó Cẩn Chi thật sự sẽ đối xử với ánh trăng sáng và thế thân như thế nào.
“À cái cô An mới gặp hôm nay ý, trông cũng giống thanh mai trúc mã An Nhược Nhược của anh nhỉ?”
Phó Cẩn Chi hơi sững sờ, không hiểu vì sao lại chuyển sang chuyện này: "Giống sao? Cũng chỉ là vẻ ngoài thôi mà.”
Trên thực tế ấn tượng của anh đối với An Nhu Nhu rất xấu, như lời cô ta nói bọn họ từng học cùng một trường, vậy chắc chắn cô ta cũng biết An Nhược Nhược.
Nếu Phó Cẩn Chi đã không hề có ấn tượng gì với cô ta vậy cũng chứng tỏ trước kia cô ta không hề giống An Nhược Nhược, vậy tại sao phải bắt chước cách ăn mặc, trang điểm của một người đã mất chứ?
Phó Cẩn Chi lười suy nghĩ xấu về ý đồ của An Nhu Nhu, nhưng đương nhiên anh cũng không thể có hảo cảm với cô ta.
“Vậy anh sẽ bù đắp tiếc nuối với An Nhược Nhược bằng việc đối xử tốt với cô ta sao?” Ôn Dao có chút lo lắng siết chặt tay, đôi mắt trong veo như hồ nước nhìn chằm chằm Phó Cẩn Chi không chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.