Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 27:
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
10/08/2024
“Sao cô lại nghĩ như vậy?” Phó Cẩn Chi bật cười, "Nhược Nhược đã không còn nữa, tôi đối tốt với người khác, thì sẽ bù đắp được tiếc nuối cho ai đây?"
“Cho tôi sao? Tôi không có nhàm chán như vậy, Nhược Nhược là Nhược Nhược, người khác là người khác, tôi vẫn có thể phân biệt rõ.”
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Phó Cẩn Chi cười trêu chọc: “Chẳng lẽ cô để ý đến mấy lời đồn về mối quan hệ của tôi và Nhược Nhược sao?”
“Thành thật mà nói, chúng tôi là bạn rất thân, nhưng cũng chỉ dừng ở mối quan hệ bạn bè mà thôi.”
Ôn Dao thật sự muốn xách 8848 ra đánh một trận. Phó Cẩn Chi này cũng không giống như đang nói dối, cho nên nam chính và ánh trăng sáng vốn dĩ chưa có mấy chuyện mập mờ nước đôi sao?
Cũng có thể, hiện tại những nội dung cốt truyện quan trọng trong đại cương không có một cái nào là đúng.
Sau một hồi hai vợ chồng “thành thật với nhau” thì đã đến giờ cơm.
Lần này, Phó Nghiên cuối cùng cũng có cơ hội ngồi ăn chung với Ôn Dao, bị sức ăn của cô làm cho kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm.
Thân hình bé nhỏ như thế, sao có thể ăn hết một cái giò heo, ít nhất là nửa đĩa cánh gà KFC có bảy tám cái, ba bát cơm, còn có một bát salad trái cây!
“Ôn Dao, chị ăn như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?”
Phó Nghiên là nghệ sĩ (mặc dù cũng chỉ là dân nghiệp dư), nhưng vì để giữ dáng nên mỗi ngày đều ăn rất ít, chỉ được buông thả mỗi tuần một lần để ăn chút đồ ăn mình thích.
Bây giờ cô ta ăn món salad rau như đang nhai sáp, nhìn Ôn Dao ăn bừa nhưng vẫn có vòng eo thon gọn, cô ta cảm thấy cuộc đời thật bất công.
“Vấn đề gì?” Ôn Dao miễn cưỡng ngẩng mặt lên tách khỏi bát cơm, chột dạ nhìn Phó Nghiên.
“Có sao đâu, anh của em vẫn còn mua đồ ăn được mà, hôm nay còn nói tiền của anh ấy đủ nuôi chị ba đời.”
“Không phải thế.” Phó Nghiên không còn giữ hình tượng dịu dàng nữa mà liếc mắt, chút đồ ăn kia có đáng là bao, một cái túi xách của cô ta cũng đủ cho Ôn Dao ăn mấy tháng.
“Ý em là, đồ ăn chị ăn còn dày hơn eo của chị nữa, sao có thể nhét vào bụng được vậy? Rất phản khoa học luôn á!”
“Hả?” Ôn Dao cúi đầu nhìn bụng mình, ăn nhiều như vậy mà vẫn rất bằng phẳng. Sau khi biết được cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ký chủ này, thật ra tôi vẫn chưa có cơ hội để nói.”
“Cho tôi sao? Tôi không có nhàm chán như vậy, Nhược Nhược là Nhược Nhược, người khác là người khác, tôi vẫn có thể phân biệt rõ.”
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Phó Cẩn Chi cười trêu chọc: “Chẳng lẽ cô để ý đến mấy lời đồn về mối quan hệ của tôi và Nhược Nhược sao?”
“Thành thật mà nói, chúng tôi là bạn rất thân, nhưng cũng chỉ dừng ở mối quan hệ bạn bè mà thôi.”
Ôn Dao thật sự muốn xách 8848 ra đánh một trận. Phó Cẩn Chi này cũng không giống như đang nói dối, cho nên nam chính và ánh trăng sáng vốn dĩ chưa có mấy chuyện mập mờ nước đôi sao?
Cũng có thể, hiện tại những nội dung cốt truyện quan trọng trong đại cương không có một cái nào là đúng.
Sau một hồi hai vợ chồng “thành thật với nhau” thì đã đến giờ cơm.
Lần này, Phó Nghiên cuối cùng cũng có cơ hội ngồi ăn chung với Ôn Dao, bị sức ăn của cô làm cho kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm.
Thân hình bé nhỏ như thế, sao có thể ăn hết một cái giò heo, ít nhất là nửa đĩa cánh gà KFC có bảy tám cái, ba bát cơm, còn có một bát salad trái cây!
“Ôn Dao, chị ăn như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?”
Phó Nghiên là nghệ sĩ (mặc dù cũng chỉ là dân nghiệp dư), nhưng vì để giữ dáng nên mỗi ngày đều ăn rất ít, chỉ được buông thả mỗi tuần một lần để ăn chút đồ ăn mình thích.
Bây giờ cô ta ăn món salad rau như đang nhai sáp, nhìn Ôn Dao ăn bừa nhưng vẫn có vòng eo thon gọn, cô ta cảm thấy cuộc đời thật bất công.
“Vấn đề gì?” Ôn Dao miễn cưỡng ngẩng mặt lên tách khỏi bát cơm, chột dạ nhìn Phó Nghiên.
“Có sao đâu, anh của em vẫn còn mua đồ ăn được mà, hôm nay còn nói tiền của anh ấy đủ nuôi chị ba đời.”
“Không phải thế.” Phó Nghiên không còn giữ hình tượng dịu dàng nữa mà liếc mắt, chút đồ ăn kia có đáng là bao, một cái túi xách của cô ta cũng đủ cho Ôn Dao ăn mấy tháng.
“Ý em là, đồ ăn chị ăn còn dày hơn eo của chị nữa, sao có thể nhét vào bụng được vậy? Rất phản khoa học luôn á!”
“Hả?” Ôn Dao cúi đầu nhìn bụng mình, ăn nhiều như vậy mà vẫn rất bằng phẳng. Sau khi biết được cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ký chủ này, thật ra tôi vẫn chưa có cơ hội để nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.