Chương 15: Ngày mưa...
Linda Nguyễn
21/07/2016
Chap
15: Ngày mưa…
Chỉ có Hoàng Ân và Tuấn Phong là tiến lại phía nó. Hoàng Ân bỗng ôm chầm lấy nó:
-Em giỏi quá !
Tất cả mọi anh mắt đều đổ dồn về phía nó và anh. Nụ cười trên môi Quỳnh Anh dần trở nên méo mó…. Mặt cô đang đen lại.Tay cô bất giác nắm chặt, móng tay đâm xuyên qua da. “Có lẽ người ta nói đúng! Tình yêu có thể làm con người ta trở nên mù quáng… và thay đổi nhanh đến bất ngờ.” – Hắn nghĩ khi hành động của Quỳnh Anh vô tình lọt vào mắt hắn. Hắn tự hỏi… từ lúc nào hắn đã không còn “thích” Quỳnh Anh nữa? Từ lúc nào… hắn biết đánh giá cô? Phải chăng là từ lúc nó xuất hiện? Kể từ khi ấy… con người nhí nhảnh, lanh chanh, nhưng tốt bụng, dễ thương của Quỳnh Anh đã biến mất…
Hoàng Ân bỏ ra, nó cũng không nói gì. Đơn giản… chri là nó có chút – 1 chút thôi muốn chọc tức QUỳnh Anh. Chả hiểu nổi sao nó lại đi chấp Quỳnh Anh nữa……Có phải vì nó thoáng cảm thấy ghen tị khi hắn ở bên QUỳnh Anh?
-Cậu làm tốt lắm! – Tuấn Phong nháy mắt với nó.
- 2 người nói chuyện đi nhé! – Hoàng Ân cũng nháy mắt với nó rồi đi về phía Quỳnh Anh và bất ngờ ôm lấy cô… Anh biết…. Cô tức giận… Và anh chỉ muốn dùng vòng tay của mình để xoa dịu cô… và anh đã đúng…. Quỳnh Anh đã lại nở nụ cười rạng ngời như lúc trước.
Còn về phía nó… nó đúng thật càng ngày càng không hiểu chính mình…. Từ trước đến nay nó cứ ngỡ không ai có thể hiểu nó hơn chính bản thân nó… vậy mà ngay lúc này nó lại thấy cái người ta gọi là “cảm xúc” khó nắm bắt hơn nó tưởng tượng…. Nó đang rất rối…. Nó tưởng chừng mình thích Phong… nhưng sao ngay lúc này nó thấy chán ở cạnh anh… Nó thay đổi nhanh quá – nhanh đến mức chính nó cũng phải thảng thốt tự hỏi chính mình.
-Cậu cũng làm tốt nữa ! Tớ rất ấn tượng về sự tự tin của cậu đó ! – Hoáng Ân nói đầy ấm áp và trìu mến.
Các học sinh giờ vẫn chưa hoàn hồn…Mọi người đều có chung một suy nghĩ: “Cold boy … Hoàng tử băng giá của họ đâu? Sao dạo này… kể từ khi Ngọc Yến xuất hiện… anh hay cười, hay nói…. Và bộc lộ cảm xúc thật của mình như vậy? Rốt cuộc nó là thần thánh phương nào?”
Lại nói đến QUỳnh Anh. Cô không những không tức giận nữa… mà thấy chút gì đó… len lỏi trong tim.
Hắn tiến lại phía nó:
-Chúc mừng nhé! Cậu nói rất hay đó !
Nó khẽ gật đầu rồi quay bước đi. Tuấn Phong chạy theo nó như mọi lần, anh vừa đi vừa kể chuyện trên trời dưới đất mặc kệ nó có để ý hay không. Bóng dáng 2 người đổ dài trên sân trường.
Chỉ có Hoàng Ân và Tuấn Phong là tiến lại phía nó. Hoàng Ân bỗng ôm chầm lấy nó:
-Em giỏi quá !
Tất cả mọi anh mắt đều đổ dồn về phía nó và anh. Nụ cười trên môi Quỳnh Anh dần trở nên méo mó…. Mặt cô đang đen lại.Tay cô bất giác nắm chặt, móng tay đâm xuyên qua da. “Có lẽ người ta nói đúng! Tình yêu có thể làm con người ta trở nên mù quáng… và thay đổi nhanh đến bất ngờ.” – Hắn nghĩ khi hành động của Quỳnh Anh vô tình lọt vào mắt hắn. Hắn tự hỏi… từ lúc nào hắn đã không còn “thích” Quỳnh Anh nữa? Từ lúc nào… hắn biết đánh giá cô? Phải chăng là từ lúc nó xuất hiện? Kể từ khi ấy… con người nhí nhảnh, lanh chanh, nhưng tốt bụng, dễ thương của Quỳnh Anh đã biến mất…
Hoàng Ân bỏ ra, nó cũng không nói gì. Đơn giản… chri là nó có chút – 1 chút thôi muốn chọc tức QUỳnh Anh. Chả hiểu nổi sao nó lại đi chấp Quỳnh Anh nữa……Có phải vì nó thoáng cảm thấy ghen tị khi hắn ở bên QUỳnh Anh?
-Cậu làm tốt lắm! – Tuấn Phong nháy mắt với nó.
- 2 người nói chuyện đi nhé! – Hoàng Ân cũng nháy mắt với nó rồi đi về phía Quỳnh Anh và bất ngờ ôm lấy cô… Anh biết…. Cô tức giận… Và anh chỉ muốn dùng vòng tay của mình để xoa dịu cô… và anh đã đúng…. Quỳnh Anh đã lại nở nụ cười rạng ngời như lúc trước.
Còn về phía nó… nó đúng thật càng ngày càng không hiểu chính mình…. Từ trước đến nay nó cứ ngỡ không ai có thể hiểu nó hơn chính bản thân nó… vậy mà ngay lúc này nó lại thấy cái người ta gọi là “cảm xúc” khó nắm bắt hơn nó tưởng tượng…. Nó đang rất rối…. Nó tưởng chừng mình thích Phong… nhưng sao ngay lúc này nó thấy chán ở cạnh anh… Nó thay đổi nhanh quá – nhanh đến mức chính nó cũng phải thảng thốt tự hỏi chính mình.
-Cậu cũng làm tốt nữa ! Tớ rất ấn tượng về sự tự tin của cậu đó ! – Hoáng Ân nói đầy ấm áp và trìu mến.
Các học sinh giờ vẫn chưa hoàn hồn…Mọi người đều có chung một suy nghĩ: “Cold boy … Hoàng tử băng giá của họ đâu? Sao dạo này… kể từ khi Ngọc Yến xuất hiện… anh hay cười, hay nói…. Và bộc lộ cảm xúc thật của mình như vậy? Rốt cuộc nó là thần thánh phương nào?”
Lại nói đến QUỳnh Anh. Cô không những không tức giận nữa… mà thấy chút gì đó… len lỏi trong tim.
Hắn tiến lại phía nó:
-Chúc mừng nhé! Cậu nói rất hay đó !
Nó khẽ gật đầu rồi quay bước đi. Tuấn Phong chạy theo nó như mọi lần, anh vừa đi vừa kể chuyện trên trời dưới đất mặc kệ nó có để ý hay không. Bóng dáng 2 người đổ dài trên sân trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.