Giả Diện Hoàng Kim (Mặt Nạ Vàng)
Chương 12
Trường Lê
04/03/2022
Cả đám nghe Bảy nói mà tròn mắt ngạc nhiên, trong những người đang có mặt ở đây, ngoại trừ Bảy, hay còn được gọi là " Bảy Gấu " thì 4 tên còn lại đều chỉ là lính mới gia nhập vào công ty của Hưởng độ 2-3 năm nay.
Một tên hỏi tiếp:
- - Có ghê gớm thế nào thì chẳng phải hắn ta cũng đã chết rồi sao..? Người đã chết lâu như vậy thì cần gì phải mất công đi truy tìm gốc gác nếu như không phải ruột thịt chứ...?
Bảy trả lời:
- - Chúng mày không cần phải thắc mắc quá nhiều. Sếp bảo sao thì cứ thế mà làm, bớt cái mồm lại sẽ dễ thở hơn đấy. Hơn nữa, chuyến đi này không chỉ đơn giản là tìm hiểu về người đã chết, mà còn là đi tìm cả người sống nữa. Không tám nữa, uống nước xong thì lập tức lên đường. Cũng đã quá trưa rồi đấy.
Một tên vâng dạ nói:
- - Bọn em rõ rồi anh, mà anh Bảy này, có phải cái tay Phong, người đã chết mà sếp yêu cầu chúng ta đi tìm hiểu về nhân thân, gia đình, họ hàng cũng ở đâu đó quanh khu vực sông Côn này phải không..?
Bảy gật đầu:
- - Đúng rồi, thế nên tao với tụi mày giờ mới đang có mặt ở đây.....Nhưng sao...?
Tên vừa nói tiếp tục đưa ý kiến:
- - Em đọc trong tờ thông báo của sếp, thấy mọi thứ rất mơ hồ, không rõ ràng. Chỉ biết là người này sống ở quanh khu vực sông Côn. Tuy nhiên chính xác là ở đâu thì không ai chắc chắn. Chưa kể tới việc hắn ta đã chết 14-15 năm nay.....Đi tìm một người chết mà không có thông tin gì cụ thể, thực sự là như mò kim đáy bể ấy. Còn cái ảnh mà sếp đưa cho chúng ta cũng là ảnh chụp từ mười mấy năm về trước, khó đấy anh ạ.
Bảy Gấu đăm chiêu suy nghĩ rồi gật gù đáp:
- - Điều mày nói cũng chính là điều tao đang suy nghĩ, nhưng ngoài việc đi tìm ra thì tao cũng chưa nghĩ ra được cách nào hay. Chưa kể đến, không hiểu tại sao lần này sếp Hưởng cực kỳ gay gắt trong việc đi tìm thông tin của người này. Mười mấy năm qua chưa từng thấy sếp quan tâm quá nhiều đến chuyện này. Sếp Hưởng là người làm việc cho dù 1 chuyện nhỏ nhất cũng tính toán cực kỳ chi tiết. Vậy cho nên không phải sau từng ấy năm mà sếp bỗng dưng lật lại quá khứ đi tìm hiểu về một người đã chết cả. Chắc chắn phải có lý do quan trọng, thú thật là vụ này tao cũng thấy hơi khoai.
Ngoại trừ tên vừa đưa ra ý kiến thì 3 tên đàn em còn lại ai cũng lắc đầu đồng tình với Bảy Gấu, nhưng đã có một giải pháp được đưa ra.
Tên đang nói chuyện với Bảy lấy ra một bức ảnh rồi khẽ nói:
- - Anh Bảy thử để em dùng cách này xem sao.
Bảy hỏi lại:
- - Là sao...? Mày định làm gì..?
Tên đàn em đặt tấm ảnh của Phong được chụp từ rất lâu về trước lên mặt bàn rồi trả lời:
- - Theo như em được biết, bức ảnh này được chụp từ 14-15 năm về trước, tính ra thì người trong ảnh lúc ấy chừng 30 tuổi. Nếu còn sống thì hắn ta tới thời điểm này là chừng 45 tuổi.
Bảy cau mày:
- - Rồi sao, nói luôn đi, mày đếm số tuổi làm gì...? Lằng nhằng quá..
Tên đàn em khẽ cười rồi tiếp tục:
- - Anh cứ bình tĩnh nghe em phân tích nốt đã. Giờ thông tin về người này mà chúng ta có chỉ là hắn ta tên Phong, năm nay 45 tuổi, nhưng đã chết lúc 30 tuổi, sống ở đâu đó quanh khu vực sông Côn. Sếp Hưởng muốn chúng ta đi điều tra về nhân thân của hắn, xem hắn có họ hàng hay người thân nào không. Với những thông tin trên em có một ý này. Chỉ với 5 người chúng ta mà đi tìm cả cái thị trấn, có khi là cả cái huyện này là điều vô cùng khó. Tại sao chúng ta không tìm thêm người để tìm kiếm.
Bảy lừ mắt:
- - Tưởng mày có ý gì, mày định đăng cái ảnh này lên xong nhờ người tìm rồi trao thưởng à...? Đúng là tốn thời gian khi nghe mày lảm nhảm nãy giờ. Sếp Hưởng không cho phép làm như vậy, sếp yêu cầu tìm hiểu trong bí mật.
Tên đàn em vội tiếp:
- - Anh Bảy từ từ đã, tất nhiên là em nhớ sếp yêu cầu tìm trong bí mật. Nhưng sếp cũng chỉ giới hạn như không được đăng ảnh rầm rộ, không được nhờ đến những tổ chức khác trong việc tìm kiếm thông tin. Cái mà em sắp nói là một ý kiến khác, không rùm beng, mà lại cực kỳ hiệu quả.
Bảy bắt đầu cùn:
- - Nói luôn đi xem nào...?
Tên đàn em nói:
- - Chúng ta sẽ làm phương pháp loại trừ, chỉ hỏi những người có độ tuổi từ 45 tuổi trở lên. Bởi nếu hỏi những người ít hơn số tuổi này thì chắc chắn họ sẽ không biết người này là ai. Còn nữa, khi hỏi chúng ta sẽ nói rằng đang đi tìm người nhà bị thất lạc nhiều năm nay. Chỉ có ảnh, tên và chút thông tin là người này được sinh ra ở gần khu vực sông Côn. Cách này em tin sẽ hiệu quả.
Bảy Gấu nghe xong thấy rất hợp lý, nhưng tên đàn em vẫn đang định nói tiếp điều gì đó.
Bất chợt hắn gọi thanh niên phục vụ đang bê bát đĩa lại:
- - Ê, thằng em, lại đây anh bảo cái này.
Thanh niên phục vụ vội vàng hạ chồng bát đĩa xuống bàn rồi đi tới, miệng vâng dạ:
- - Các anh cần thêm gì ạ.
" Cạch "
Kéo thêm một cái ghế, đàn em Bảy Gấu chỉ tay nói phục vụ ngồi xuống. Thanh niên phục vụ hơi rén, nhưng sao dám không ngồi. Quàng tay qua vai thanh niên phục vụ, đàn em Bảy cười nhẹ:
- - Hề hề, ngồi xuống đây anh bảo. Sớm chú em nói quán cơm này có từ lâu lắm rồi phải không..?
Thanh niên phục vụ đáp:
- - Dạ vâng, quán của ông chủ em là quán cơm gia truyền đấy. Truyền từ đời ông bà, bố mẹ, xong tới đời ông chủ em cũng được 3 đời rồi. Ít ra cũng phải trên 20 năm. Ai đi qua đây mà không biết quán này chứ.....Mà sao vậy anh...?
Đàn em Bảy nói tiếp:
- - Hầy, bọn anh không phải người ở đây, chắc nghe giọng chú em mày cũng biết. Số là bọn anh lặn lội vào tận trong này là đang đi tìm một ông anh. Người anh này rất quan trọng đối với bọn anh. Ngày xưa đồng cam cộng khổ, bỗng dưng anh ấy mất tích. Nay anh em đều có chỗ đứng, có tiền, muốn tìm anh để báo đáp. Chậc, vậy mà chỉ biết anh ấy là người Bình Định, sinh ra ở đâu đó quanh khu vực sông Côn. Cũng mười mấy năm rồi không có tin tức thành ra cứ như đi mò kim đáy biển ấy. Chú chắc là người bản địa, lại làm ở quán cơm đông người ra vào, quán lại lâu năm.....Không biết chú mày có giúp bọn anh được việc này không..? Tất nhiên nếu tìm được thông tin của anh ấy, anh đây sẽ thưởng lớn cho mày.
" Bộp "
Nói rồi, gã rút ra một cọc 500 nghìn ( 50 triệu) ra vỗ vỗ vào mặt bàn, miệng tiếp:
- - Nếu có thông tin chính xác, chỗ này sẽ là của chú mày.
Phục vụ bàn nhìn thấy cọc tiền thì mắt sáng long lanh, tay định sờ vào cọc tiền thì gã đàn em Bảy rụt lại:
- - Phải tìm được người trước đã.
Phục vụ bàn nuốt nước bọt:
- - Nhưng chỉ có thông tin như vậy thì sao em tìm cho các anh được.
Đàn em Bảy mỉm cười:
- - Không, tất nhiên là anh còn cái khác nữa. Đây là ảnh của anh ấy chụp cách đây khoảng 15 năm trước. Anh ấy tên là Phong, chú mày thử giúp anh việc này xem sao. Bởi anh thấy mày nhanh nhẹn, mồm mép cũng khéo......Quán ăn này cũng có người ra người vào, biết đâu chú mày lại hỏi ra được. Bọn anh là dân xã hội, coi trọng chữ tín, nói một là một, hai là hai....Nãy quý chú mày anh cũng không tiếc gì, thế nên chỉ cần chú mày tìm ra được người trong ảnh hay đại khái như người nhà, người thân, anh chị em, bố mẹ gì của anh ấy......Cọc tiền này chắc chắn là của chú mày.
Thanh niên phục vụ cầm tấm ảnh của Phong hồi còn trẻ đưa lên nhìn chăm chú rồi gật đầu nói:
- - Tên là Phong, trong ảnh chụp là lúc 30 tuổi, người vùng này à...? Được rồi, em nhớ rồi, anh cho em mượn tấm ảnh này nhé. Em sẽ cố gắng, mặc dù hơi khó nhưng em sẽ thử. Biết đâu chăm hỏi lại có người biết, dân bản địa đến quán ăn cơm cũng thường xuyên lắm.
Đàn em Bảy nhếch mép cười:
- - Giỏi lắm, trông chờ vào thằng em vậy.....Số điện thoại của anh đây, nếu có bất kỳ thông tin gì, lập tức alo cho anh. Giữ bức ảnh cho cẩn thận....Hề hề hề.
Thỏa thuận xong xuôi, Bảy Gấu cùng 4 tên đàn em rời khỏi quán. Trên xe, Bảy Gấu nhìn gã đàn em ranh ma khen ngợi:
- - Mày quả là một thằng có đầu óc, biết tận dụng con người một cách khéo léo. Mày tên gì nhỉ...?
Tên đàn em cúi đầu đáp:
- - Dạ, em tên Trương.....Mọi người hay gọi em là " Trương Liêu ". Có gì mong anh Bảy chiếu cố.....Hì hì hì.
Một tên hỏi tiếp:
- - Có ghê gớm thế nào thì chẳng phải hắn ta cũng đã chết rồi sao..? Người đã chết lâu như vậy thì cần gì phải mất công đi truy tìm gốc gác nếu như không phải ruột thịt chứ...?
Bảy trả lời:
- - Chúng mày không cần phải thắc mắc quá nhiều. Sếp bảo sao thì cứ thế mà làm, bớt cái mồm lại sẽ dễ thở hơn đấy. Hơn nữa, chuyến đi này không chỉ đơn giản là tìm hiểu về người đã chết, mà còn là đi tìm cả người sống nữa. Không tám nữa, uống nước xong thì lập tức lên đường. Cũng đã quá trưa rồi đấy.
Một tên vâng dạ nói:
- - Bọn em rõ rồi anh, mà anh Bảy này, có phải cái tay Phong, người đã chết mà sếp yêu cầu chúng ta đi tìm hiểu về nhân thân, gia đình, họ hàng cũng ở đâu đó quanh khu vực sông Côn này phải không..?
Bảy gật đầu:
- - Đúng rồi, thế nên tao với tụi mày giờ mới đang có mặt ở đây.....Nhưng sao...?
Tên vừa nói tiếp tục đưa ý kiến:
- - Em đọc trong tờ thông báo của sếp, thấy mọi thứ rất mơ hồ, không rõ ràng. Chỉ biết là người này sống ở quanh khu vực sông Côn. Tuy nhiên chính xác là ở đâu thì không ai chắc chắn. Chưa kể tới việc hắn ta đã chết 14-15 năm nay.....Đi tìm một người chết mà không có thông tin gì cụ thể, thực sự là như mò kim đáy bể ấy. Còn cái ảnh mà sếp đưa cho chúng ta cũng là ảnh chụp từ mười mấy năm về trước, khó đấy anh ạ.
Bảy Gấu đăm chiêu suy nghĩ rồi gật gù đáp:
- - Điều mày nói cũng chính là điều tao đang suy nghĩ, nhưng ngoài việc đi tìm ra thì tao cũng chưa nghĩ ra được cách nào hay. Chưa kể đến, không hiểu tại sao lần này sếp Hưởng cực kỳ gay gắt trong việc đi tìm thông tin của người này. Mười mấy năm qua chưa từng thấy sếp quan tâm quá nhiều đến chuyện này. Sếp Hưởng là người làm việc cho dù 1 chuyện nhỏ nhất cũng tính toán cực kỳ chi tiết. Vậy cho nên không phải sau từng ấy năm mà sếp bỗng dưng lật lại quá khứ đi tìm hiểu về một người đã chết cả. Chắc chắn phải có lý do quan trọng, thú thật là vụ này tao cũng thấy hơi khoai.
Ngoại trừ tên vừa đưa ra ý kiến thì 3 tên đàn em còn lại ai cũng lắc đầu đồng tình với Bảy Gấu, nhưng đã có một giải pháp được đưa ra.
Tên đang nói chuyện với Bảy lấy ra một bức ảnh rồi khẽ nói:
- - Anh Bảy thử để em dùng cách này xem sao.
Bảy hỏi lại:
- - Là sao...? Mày định làm gì..?
Tên đàn em đặt tấm ảnh của Phong được chụp từ rất lâu về trước lên mặt bàn rồi trả lời:
- - Theo như em được biết, bức ảnh này được chụp từ 14-15 năm về trước, tính ra thì người trong ảnh lúc ấy chừng 30 tuổi. Nếu còn sống thì hắn ta tới thời điểm này là chừng 45 tuổi.
Bảy cau mày:
- - Rồi sao, nói luôn đi, mày đếm số tuổi làm gì...? Lằng nhằng quá..
Tên đàn em khẽ cười rồi tiếp tục:
- - Anh cứ bình tĩnh nghe em phân tích nốt đã. Giờ thông tin về người này mà chúng ta có chỉ là hắn ta tên Phong, năm nay 45 tuổi, nhưng đã chết lúc 30 tuổi, sống ở đâu đó quanh khu vực sông Côn. Sếp Hưởng muốn chúng ta đi điều tra về nhân thân của hắn, xem hắn có họ hàng hay người thân nào không. Với những thông tin trên em có một ý này. Chỉ với 5 người chúng ta mà đi tìm cả cái thị trấn, có khi là cả cái huyện này là điều vô cùng khó. Tại sao chúng ta không tìm thêm người để tìm kiếm.
Bảy lừ mắt:
- - Tưởng mày có ý gì, mày định đăng cái ảnh này lên xong nhờ người tìm rồi trao thưởng à...? Đúng là tốn thời gian khi nghe mày lảm nhảm nãy giờ. Sếp Hưởng không cho phép làm như vậy, sếp yêu cầu tìm hiểu trong bí mật.
Tên đàn em vội tiếp:
- - Anh Bảy từ từ đã, tất nhiên là em nhớ sếp yêu cầu tìm trong bí mật. Nhưng sếp cũng chỉ giới hạn như không được đăng ảnh rầm rộ, không được nhờ đến những tổ chức khác trong việc tìm kiếm thông tin. Cái mà em sắp nói là một ý kiến khác, không rùm beng, mà lại cực kỳ hiệu quả.
Bảy bắt đầu cùn:
- - Nói luôn đi xem nào...?
Tên đàn em nói:
- - Chúng ta sẽ làm phương pháp loại trừ, chỉ hỏi những người có độ tuổi từ 45 tuổi trở lên. Bởi nếu hỏi những người ít hơn số tuổi này thì chắc chắn họ sẽ không biết người này là ai. Còn nữa, khi hỏi chúng ta sẽ nói rằng đang đi tìm người nhà bị thất lạc nhiều năm nay. Chỉ có ảnh, tên và chút thông tin là người này được sinh ra ở gần khu vực sông Côn. Cách này em tin sẽ hiệu quả.
Bảy Gấu nghe xong thấy rất hợp lý, nhưng tên đàn em vẫn đang định nói tiếp điều gì đó.
Bất chợt hắn gọi thanh niên phục vụ đang bê bát đĩa lại:
- - Ê, thằng em, lại đây anh bảo cái này.
Thanh niên phục vụ vội vàng hạ chồng bát đĩa xuống bàn rồi đi tới, miệng vâng dạ:
- - Các anh cần thêm gì ạ.
" Cạch "
Kéo thêm một cái ghế, đàn em Bảy Gấu chỉ tay nói phục vụ ngồi xuống. Thanh niên phục vụ hơi rén, nhưng sao dám không ngồi. Quàng tay qua vai thanh niên phục vụ, đàn em Bảy cười nhẹ:
- - Hề hề, ngồi xuống đây anh bảo. Sớm chú em nói quán cơm này có từ lâu lắm rồi phải không..?
Thanh niên phục vụ đáp:
- - Dạ vâng, quán của ông chủ em là quán cơm gia truyền đấy. Truyền từ đời ông bà, bố mẹ, xong tới đời ông chủ em cũng được 3 đời rồi. Ít ra cũng phải trên 20 năm. Ai đi qua đây mà không biết quán này chứ.....Mà sao vậy anh...?
Đàn em Bảy nói tiếp:
- - Hầy, bọn anh không phải người ở đây, chắc nghe giọng chú em mày cũng biết. Số là bọn anh lặn lội vào tận trong này là đang đi tìm một ông anh. Người anh này rất quan trọng đối với bọn anh. Ngày xưa đồng cam cộng khổ, bỗng dưng anh ấy mất tích. Nay anh em đều có chỗ đứng, có tiền, muốn tìm anh để báo đáp. Chậc, vậy mà chỉ biết anh ấy là người Bình Định, sinh ra ở đâu đó quanh khu vực sông Côn. Cũng mười mấy năm rồi không có tin tức thành ra cứ như đi mò kim đáy biển ấy. Chú chắc là người bản địa, lại làm ở quán cơm đông người ra vào, quán lại lâu năm.....Không biết chú mày có giúp bọn anh được việc này không..? Tất nhiên nếu tìm được thông tin của anh ấy, anh đây sẽ thưởng lớn cho mày.
" Bộp "
Nói rồi, gã rút ra một cọc 500 nghìn ( 50 triệu) ra vỗ vỗ vào mặt bàn, miệng tiếp:
- - Nếu có thông tin chính xác, chỗ này sẽ là của chú mày.
Phục vụ bàn nhìn thấy cọc tiền thì mắt sáng long lanh, tay định sờ vào cọc tiền thì gã đàn em Bảy rụt lại:
- - Phải tìm được người trước đã.
Phục vụ bàn nuốt nước bọt:
- - Nhưng chỉ có thông tin như vậy thì sao em tìm cho các anh được.
Đàn em Bảy mỉm cười:
- - Không, tất nhiên là anh còn cái khác nữa. Đây là ảnh của anh ấy chụp cách đây khoảng 15 năm trước. Anh ấy tên là Phong, chú mày thử giúp anh việc này xem sao. Bởi anh thấy mày nhanh nhẹn, mồm mép cũng khéo......Quán ăn này cũng có người ra người vào, biết đâu chú mày lại hỏi ra được. Bọn anh là dân xã hội, coi trọng chữ tín, nói một là một, hai là hai....Nãy quý chú mày anh cũng không tiếc gì, thế nên chỉ cần chú mày tìm ra được người trong ảnh hay đại khái như người nhà, người thân, anh chị em, bố mẹ gì của anh ấy......Cọc tiền này chắc chắn là của chú mày.
Thanh niên phục vụ cầm tấm ảnh của Phong hồi còn trẻ đưa lên nhìn chăm chú rồi gật đầu nói:
- - Tên là Phong, trong ảnh chụp là lúc 30 tuổi, người vùng này à...? Được rồi, em nhớ rồi, anh cho em mượn tấm ảnh này nhé. Em sẽ cố gắng, mặc dù hơi khó nhưng em sẽ thử. Biết đâu chăm hỏi lại có người biết, dân bản địa đến quán ăn cơm cũng thường xuyên lắm.
Đàn em Bảy nhếch mép cười:
- - Giỏi lắm, trông chờ vào thằng em vậy.....Số điện thoại của anh đây, nếu có bất kỳ thông tin gì, lập tức alo cho anh. Giữ bức ảnh cho cẩn thận....Hề hề hề.
Thỏa thuận xong xuôi, Bảy Gấu cùng 4 tên đàn em rời khỏi quán. Trên xe, Bảy Gấu nhìn gã đàn em ranh ma khen ngợi:
- - Mày quả là một thằng có đầu óc, biết tận dụng con người một cách khéo léo. Mày tên gì nhỉ...?
Tên đàn em cúi đầu đáp:
- - Dạ, em tên Trương.....Mọi người hay gọi em là " Trương Liêu ". Có gì mong anh Bảy chiếu cố.....Hì hì hì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.