Giả Diện Hoàng Kim (Mặt Nạ Vàng)
Chương 13
Trường Lê
04/03/2022
Đầu giờ chiều hôm đó, tại nhà của ông Hùng.....Sau khi hai bố con trở về nhà, nét mặt của bà Giang đã có chút gì đó không vui. Sống với nhau nhiều năm, chỉ cần nhìn sắc mặt của vợ, ông Hùng đã đoán ra được chắc có lẽ vơ mình đang có chuyện gì muốn nói.
Bước vào trong sân ông Hùng khẽ nói với Vũ:
- - Con lên phòng trước đi nhé, có đói thì bảo bác An chuẩn bị cơm cho.
Vũ vâng dạ rồi chạy đi trước, thấy mẹ đang đứng chờ trước cửa ra vào, Vũ cười tươi:
- - Con chào mẹ, con với bố về rồi đây.
Cố mỉm cười, nhưng rõ ràng nụ cười của bà Giang hơi gượng gạo, bà Giang đáp lại lời con trai:
- - Ừ, về rồi thì rửa tay chân, mặt mũi xong xuống bếp ăn cơm. Mẹ bảo bác An hâm nóng lại đồ ăn cho con rồi đấy. Con ăn trước đi nhé, mẹ với anh Vượng ăn rồi, còn bố, nói chuyện với mẹ xong bố sẽ ăn sau.
Vũ vâng dạ bước vào nhà, ông Hùng cũng đi tới, nhìn vợ, ông khẽ cười:
- - Em nóng ruột đến mức ra đây đứng đợi 2 bố con cơ à...? Mọi chuyện đều tốt đẹp cả nhé.....Thằng Vũ ấy thế mà hôm nay nó biểu hiện rất.....
- - Anh đi vào phòng em có điều muốn nói.
Không để cho ông Hùng nói hết câu, bà Giang ngắt lời xong đi vào phòng riêng của 2 vợ chồng trước.
Ông Hùng tháo giày đi vào sau, vừa đi ông vừa khẽ lắc đầu thở dài:
- - Lại có chuyện rồi đây.......Chậc, nếu không nhầm thì mình chắc đó là chuyện va chạm với đám côn đồ ban sáng.
Ông Hùng đoán không sai, vừa vào phòng, đóng cửa lại. Bà Giang đã đặt sẵn chiếc điện thoại trên bàn với một video đang chạy. Chẳng cần xem, chỉ cần nghe tiếng động, cũng như lời nói phát ra bên trong video, ông Hùng đã biết nhân vật chính trong đoạn video đó chính là mình.
Ông Hùng nhìn vợ giải thích:
- - Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, hơn nữa lúc ấy chẳng hiểu sao anh lại mất bình tĩnh đến vậy.
Bà Giang nói:
- - Anh có biết khi đoạn video này được lan truyền trên mạng xã hội, nhìn vào đó và thấy anh, em đã lo lắng như thế nào không...? Không, nói đúng hơn là em thấy sợ, rất sợ là đằng khác. Vì em nhìn thấy ánh mắt của anh là ánh mắt của kẻ đang muốn đánh chết người.
Ông Hùng thở hắt ra:
- - Ừm, em nói đúng.....Lúc ấy anh đã muốn gϊếŧ chết gã côn đồ đó. Nhưng em yên tâm, mọi chuyện đều đã được giải quyết, hơn nữa, bố con anh cũng không xảy ra vấn đề gì. Kệ đoạn phim đó đi, rồi ít ngày nữa cũng chẳng ai quan tâm đến nó đâu.
Bà Giang lớn tiếng:
- - Em biết tất nhiên là bố con anh không làm sao rồi......Điều em sợ ở đây chính là sợ anh sẽ đánh chết người đó. Anh xem lại những gì anh làm trong đoạn video đó đi......Nếu anh có làm sao, rồi gia đình này sẽ thế nào...?
Ông Hùng đưa tay lên làm dấu im lặng:
- - Kìa, em nhỏ tiếng thôi......Con nó ở bên ngoài, rồi còn cả bác An nữa. Anh đã nói rồi, mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa. Anh với con đi từ sáng giờ mới về, chuyện này mình nói sau được không..?
Ông Hùng định mở cửa đi ra ngoài thì bà Giang kéo giật tay lại, bà Giang vừa rớm nước mắt vừa nói:
- - Anh vẫn luôn như vậy, mỗi khi Vũ nó gặp chuyện gì, anh đều trở nên mất kiểm soát.....Những lúc đó, anh không hề màng đến sự an nguy của bản thân. Em hỏi anh, kể từ ngày đó tới giờ, đã bao lần anh nổi điên lên mỗi khi có ai động vào thằng bé......Thậm chí lúc Vũ nó 5 tuổi đi nhà trẻ, anh đã......
- - Đừng nói nữa......Anh đã nói, chuyện này dừng ở đây. - Ông Hùng cau mày, gằn giọng nói.
" Cạch "
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, thò đầu vào trong, Vũ gọi:
- - Bố ơi, ra ăn cơm với con đi......Con đang đợi bố này.
Cũng đúng lúc đó, bà Giang hét lên trong giận dữ khi mà chồng bà hình như không quan tâm đến cảm xúc của bà:
- - Phải rồi, vì thằng Vũ mà anh sẵn sàng hi sinh tất cả, kể cả mẹ con em phải không...?
Ông Hùng không kịp ngăn cản vợ, bà Giang cũng sững người khi mình vừa nói ra câu nói đó thì bà nhìn thấy bên ngoài cửa, Vũ đang đứng đó chôn chân, mắt mở to nhìn về phía bố mẹ. Chưa bao giờ Vũ thấy bố mẹ cãi nhau, hoặc có thể họ từng cãi nhau nhưng không để cho các con biết.
Chuyện gia đình cự cãi là điều rất đỗi bình thường, nhưng Vũ không hiểu câu nói vừa rồi của mẹ mình là như thế nào:
" Vì thằng Vũ mà anh sẵn sàng hi sinh tất cả, kể cả mẹ con em phải không..? "
Vũ đứng đó nhìn bố như muốn bố giải thích cho mình hiểu, nhưng bản thân ông Hùng cũng không biết phải nói thế nào với cậu con trai đang hoang mang trước mặt mình.
Vội cầm tay con trai bước ra khỏi phòng, ông Hùng sập cửa lại. Ông mỉm cười nói với Vũ:
- - Con đang đợi bố ăn cơm à...? May quá, bố cũng đói rồi.....Thôi, bố con mình đi ăn cơm.
Vũ quay đầu nhìn về phía cửa phòng, Vũ hỏi bố:
- - Nhưng....nhưng mà mẹ....làm sao vậy ạ...?
Ông Vũ trả lời:
- - Mẹ không sao đâu, chỉ là mẹ đang giận bố mà thôi.....Con đừng để ý đến những lời mẹ nói. Người trong lúc giận dữ thường không biết mình nói gì, giống như bố lúc sáng nay vậy....Bố cũng chẳng biết tại sao khi đó mình lại như vậy luôn. Chà chà, Vũ thường ngày của bố đâu rồi, tự dưng lại ỉu xìu thế....Do đói quá à, à mà hôm nay là chủ nhật. Con có muốn chiều tối nay bố con mình xuống võ đường tập luyện chút không...? Để thưởng cho thái độ tốt của con hôm nay, bố sẽ dạy cho con 1 bài quyền mới. Chịu không nào...?
Nghe đến học võ, mắt Vũ sáng bừng lên, dường như ngay lập tức Vũ quên đi câu nói cũng như nét mặt đang khóc của mẹ mình khi nãy. Dẫu sao Vũ cũng mới chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi.
Vũ cười đầy vui thích:
- - Dạ...dạ được......Tất nhiên là con muốn học rồi.....Hì hì, hay là ăn cơm xong bố dạy con luôn nhé.
Ông Hùng cốc đầu Vũ:
- - Thằng nhóc này, ăn uống xong phải nghỉ ngơi rồi mới vận động. Cứ nhắc đến võ thuật là chẳng còn nghĩ được gì nữa. Nhưng con phải nhớ những lời bố dặn hôm nay ở trên xe nhé. Từ nay về sau không được đánh bạn như vậy nữa. Trừ khi.....
Vũ ngước mắt nhìn bố hỏi:
- - Trừ khi nào ạ...?
Ông Hùng im lặng mất vài giây, xong ông nói:
- - Trừ khi có kẻ nào đó đe dọa đến tính mạng của con, của mẹ con và cả của anh con nữa.......Khi ấy nếu cảm thấy có thể đánh được, con hãy đánh.....Còn không, nếu như kẻ địch quá nguy hiểm......Hãy bỏ chạy để bảo vệ tính mạng bản thân mình.
Vũ cười khì khì:
- - Không, con không bỏ chạy đâu.......Cho dù đối thủ có nguy hiểm thế nào. Vì con biết, bố sẽ luôn bảo vệ mẹ và anh em con. Và vì bố là mạnh nhất....hì hì hì.
Bước vào trong sân ông Hùng khẽ nói với Vũ:
- - Con lên phòng trước đi nhé, có đói thì bảo bác An chuẩn bị cơm cho.
Vũ vâng dạ rồi chạy đi trước, thấy mẹ đang đứng chờ trước cửa ra vào, Vũ cười tươi:
- - Con chào mẹ, con với bố về rồi đây.
Cố mỉm cười, nhưng rõ ràng nụ cười của bà Giang hơi gượng gạo, bà Giang đáp lại lời con trai:
- - Ừ, về rồi thì rửa tay chân, mặt mũi xong xuống bếp ăn cơm. Mẹ bảo bác An hâm nóng lại đồ ăn cho con rồi đấy. Con ăn trước đi nhé, mẹ với anh Vượng ăn rồi, còn bố, nói chuyện với mẹ xong bố sẽ ăn sau.
Vũ vâng dạ bước vào nhà, ông Hùng cũng đi tới, nhìn vợ, ông khẽ cười:
- - Em nóng ruột đến mức ra đây đứng đợi 2 bố con cơ à...? Mọi chuyện đều tốt đẹp cả nhé.....Thằng Vũ ấy thế mà hôm nay nó biểu hiện rất.....
- - Anh đi vào phòng em có điều muốn nói.
Không để cho ông Hùng nói hết câu, bà Giang ngắt lời xong đi vào phòng riêng của 2 vợ chồng trước.
Ông Hùng tháo giày đi vào sau, vừa đi ông vừa khẽ lắc đầu thở dài:
- - Lại có chuyện rồi đây.......Chậc, nếu không nhầm thì mình chắc đó là chuyện va chạm với đám côn đồ ban sáng.
Ông Hùng đoán không sai, vừa vào phòng, đóng cửa lại. Bà Giang đã đặt sẵn chiếc điện thoại trên bàn với một video đang chạy. Chẳng cần xem, chỉ cần nghe tiếng động, cũng như lời nói phát ra bên trong video, ông Hùng đã biết nhân vật chính trong đoạn video đó chính là mình.
Ông Hùng nhìn vợ giải thích:
- - Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, hơn nữa lúc ấy chẳng hiểu sao anh lại mất bình tĩnh đến vậy.
Bà Giang nói:
- - Anh có biết khi đoạn video này được lan truyền trên mạng xã hội, nhìn vào đó và thấy anh, em đã lo lắng như thế nào không...? Không, nói đúng hơn là em thấy sợ, rất sợ là đằng khác. Vì em nhìn thấy ánh mắt của anh là ánh mắt của kẻ đang muốn đánh chết người.
Ông Hùng thở hắt ra:
- - Ừm, em nói đúng.....Lúc ấy anh đã muốn gϊếŧ chết gã côn đồ đó. Nhưng em yên tâm, mọi chuyện đều đã được giải quyết, hơn nữa, bố con anh cũng không xảy ra vấn đề gì. Kệ đoạn phim đó đi, rồi ít ngày nữa cũng chẳng ai quan tâm đến nó đâu.
Bà Giang lớn tiếng:
- - Em biết tất nhiên là bố con anh không làm sao rồi......Điều em sợ ở đây chính là sợ anh sẽ đánh chết người đó. Anh xem lại những gì anh làm trong đoạn video đó đi......Nếu anh có làm sao, rồi gia đình này sẽ thế nào...?
Ông Hùng đưa tay lên làm dấu im lặng:
- - Kìa, em nhỏ tiếng thôi......Con nó ở bên ngoài, rồi còn cả bác An nữa. Anh đã nói rồi, mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa. Anh với con đi từ sáng giờ mới về, chuyện này mình nói sau được không..?
Ông Hùng định mở cửa đi ra ngoài thì bà Giang kéo giật tay lại, bà Giang vừa rớm nước mắt vừa nói:
- - Anh vẫn luôn như vậy, mỗi khi Vũ nó gặp chuyện gì, anh đều trở nên mất kiểm soát.....Những lúc đó, anh không hề màng đến sự an nguy của bản thân. Em hỏi anh, kể từ ngày đó tới giờ, đã bao lần anh nổi điên lên mỗi khi có ai động vào thằng bé......Thậm chí lúc Vũ nó 5 tuổi đi nhà trẻ, anh đã......
- - Đừng nói nữa......Anh đã nói, chuyện này dừng ở đây. - Ông Hùng cau mày, gằn giọng nói.
" Cạch "
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, thò đầu vào trong, Vũ gọi:
- - Bố ơi, ra ăn cơm với con đi......Con đang đợi bố này.
Cũng đúng lúc đó, bà Giang hét lên trong giận dữ khi mà chồng bà hình như không quan tâm đến cảm xúc của bà:
- - Phải rồi, vì thằng Vũ mà anh sẵn sàng hi sinh tất cả, kể cả mẹ con em phải không...?
Ông Hùng không kịp ngăn cản vợ, bà Giang cũng sững người khi mình vừa nói ra câu nói đó thì bà nhìn thấy bên ngoài cửa, Vũ đang đứng đó chôn chân, mắt mở to nhìn về phía bố mẹ. Chưa bao giờ Vũ thấy bố mẹ cãi nhau, hoặc có thể họ từng cãi nhau nhưng không để cho các con biết.
Chuyện gia đình cự cãi là điều rất đỗi bình thường, nhưng Vũ không hiểu câu nói vừa rồi của mẹ mình là như thế nào:
" Vì thằng Vũ mà anh sẵn sàng hi sinh tất cả, kể cả mẹ con em phải không..? "
Vũ đứng đó nhìn bố như muốn bố giải thích cho mình hiểu, nhưng bản thân ông Hùng cũng không biết phải nói thế nào với cậu con trai đang hoang mang trước mặt mình.
Vội cầm tay con trai bước ra khỏi phòng, ông Hùng sập cửa lại. Ông mỉm cười nói với Vũ:
- - Con đang đợi bố ăn cơm à...? May quá, bố cũng đói rồi.....Thôi, bố con mình đi ăn cơm.
Vũ quay đầu nhìn về phía cửa phòng, Vũ hỏi bố:
- - Nhưng....nhưng mà mẹ....làm sao vậy ạ...?
Ông Vũ trả lời:
- - Mẹ không sao đâu, chỉ là mẹ đang giận bố mà thôi.....Con đừng để ý đến những lời mẹ nói. Người trong lúc giận dữ thường không biết mình nói gì, giống như bố lúc sáng nay vậy....Bố cũng chẳng biết tại sao khi đó mình lại như vậy luôn. Chà chà, Vũ thường ngày của bố đâu rồi, tự dưng lại ỉu xìu thế....Do đói quá à, à mà hôm nay là chủ nhật. Con có muốn chiều tối nay bố con mình xuống võ đường tập luyện chút không...? Để thưởng cho thái độ tốt của con hôm nay, bố sẽ dạy cho con 1 bài quyền mới. Chịu không nào...?
Nghe đến học võ, mắt Vũ sáng bừng lên, dường như ngay lập tức Vũ quên đi câu nói cũng như nét mặt đang khóc của mẹ mình khi nãy. Dẫu sao Vũ cũng mới chỉ là một cậu nhóc 14 tuổi.
Vũ cười đầy vui thích:
- - Dạ...dạ được......Tất nhiên là con muốn học rồi.....Hì hì, hay là ăn cơm xong bố dạy con luôn nhé.
Ông Hùng cốc đầu Vũ:
- - Thằng nhóc này, ăn uống xong phải nghỉ ngơi rồi mới vận động. Cứ nhắc đến võ thuật là chẳng còn nghĩ được gì nữa. Nhưng con phải nhớ những lời bố dặn hôm nay ở trên xe nhé. Từ nay về sau không được đánh bạn như vậy nữa. Trừ khi.....
Vũ ngước mắt nhìn bố hỏi:
- - Trừ khi nào ạ...?
Ông Hùng im lặng mất vài giây, xong ông nói:
- - Trừ khi có kẻ nào đó đe dọa đến tính mạng của con, của mẹ con và cả của anh con nữa.......Khi ấy nếu cảm thấy có thể đánh được, con hãy đánh.....Còn không, nếu như kẻ địch quá nguy hiểm......Hãy bỏ chạy để bảo vệ tính mạng bản thân mình.
Vũ cười khì khì:
- - Không, con không bỏ chạy đâu.......Cho dù đối thủ có nguy hiểm thế nào. Vì con biết, bố sẽ luôn bảo vệ mẹ và anh em con. Và vì bố là mạnh nhất....hì hì hì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.