Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 249: Cha sẽ cố gắng!

Khốc Lạp Đóa Đóa

07/08/2015

Nghe được Hi Hi tố cáo một tiếng, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút liền mở miệng, “Quên. . . . . .”

Nghe câu trả lời như vậy, Hi Hi lạnh cả tim a, “Mẹ! ! ! !” Hi Hi giận.

Mẹ thế nhưng quên mất!

Nghe Hi Hi gần như hét lên , Lâm Tử Lam cười cười mở miệng, “Mẹ đùa với con thôi, bảo bối, xin tin tưởng mẹ, mẹ thật sự muốn gọi cho con, chỉ là lúc mẹ tới nơi thì đã tối rồi, định gọi cho con nhưng lại sợ quấy rầy con ngủ, hôm nay mẹ cũng muốn gọi cho con, nhưng sáng sớm phải đi họp, lúc này mới trở về!” Lâm Tử Lam nói.

Lúc Lâm Tử Lam đuối lý, cũng rất nhanh sẽ lấy cớ.

Nghe được lời nói của Lâm Tử Lam, Hi Hi bĩu môi, Hi Hi biết mẹ sẽ trả lời như vậy.

Chỉ là, cũng tốt hơn câu kia, quên!

“Mẹ, mẹ cùng cha ở bên kia chơi thật vui có phải không, cho nên quên mất bảo bối?” Hi Hi ở bên kia điện thoại nói.

“Mẹ với cha con tới nơi này là vì công việc!” Lâm Tử Lam nói.

“Thật sao?” Hi Hi hỏi.

“Dĩ nhiên!”

“Vậy hai người ở mấy phòng?” Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

“Mẹ, xin mẹ trả lời!” Hi Hi bộ mặt phớt tỉnh nói.

“Một phòng!” Lâm Tử Lam trả lời luôn.

Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên, nghe Lâm Tử Lam trả lời, hình như liền đoán được Hi Hi hỏi vấn đề gì, nhếch miệng lên cười ẩn nhẫn.

Bảo bối, con vô địch!

“Còn luôn miệng nói là đi vì công việc, mẹ thân ái của con, mẹ có khi nào thấy cấp trên cùng thư ký ở cùng một phòng chưa?” Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

Bảo bối, con hỏi vấn đề gì vậy!

Mặc Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt 囧 này của Lâm Tử Lam, khóe miệng cười sâu hơn.

“Bảo bối, có rất nhiều vị cấp trên vô lương tâm vì tiết kiệm tiền mà ở cùng một phòng với thư ký đấy!” Lâm Tử Lam nói.

“Mẹ đang ám chỉ cha sao?” Hi Hi hỏi.

Lâm Tử Lam vừa ngẩng đầu, liền thấy Mặc Thiếu Thiên ngồi đối diện với cô, cô có thể nói đúng vậy không? ? ?

Nếu như cô dám nói đúng vậy, thì khó bảo toàn tính mạng phải không, Mặc Thiếu Thiên sẽ trực tiếp ném cô ra ngoài.

“Bảo bối, con không cần hãm hại mẹ con!” Lâm Tử Lam nhìn ánh mắt u ám của Mặc Thiếu Thiên, nói với Hi Hi.

Nghe mẹ trả lời, Hi Hi cười vui vẻ.

“Mẹ, con yêu mẹ như vậy, làm saosẽ hãm hại mẹ đây!” Hi Hi nói.

“Ai biết con đang suy nghĩ gì!” Lâm Tử Lam nói.

“Mẹ, mẹ lại nghi oan cho bảo bối. . . . . .” Hi Hi vô tội nói.

“Bảo bối, giải vờ đáng xấu hổ!”

“Cái này gọi là đáng yêu!”

Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

Nghe mẹ trầm mặc, Hi Hi cười cười, bắt đầu vào chính sự, “Mẹ, phong cảnh ở Hải Nam như thế nào?” Hi Hi hỏi.

“Phong cảnh không tệ, chỉ hơi nóng!”



“Con nghe nói, rất nhiều đôi tình lữ tới đó nghỉ phép. . . . . .”

Lâm Tử Lam nghe thế, trực tiếp hỏi, “Con rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Hi Hi cười một tiếng, “Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều rồi, con cái gì cũng không muốn nói, mẹ nhớ cùng cha ở bên đó chụp nhiều hình vào, sau đó cho bảo bối xem nha!” Hi Hi nói.

“Được!” Lâm Tử Lam gật đầu một cái.

“Vậy con có thể nói với cha hai câu không?”

Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó đem điện thoại di động đưa cho anh, “Bảo bối muốn gặp anh!” Lâm Tử Lam nói.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, coi như vật nhỏ này còn có chút lương tâm.

Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên lấy điện thoại, đặt ở bên tai.

“Cha thân ái của con, có nhớ con không . . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên mới nhận điện thoại, giọng nói đầy vẻ sung sướng của Hi Hi liền truyền tới.

“Dĩ nhiên rồi, mẹ con không có lúc nào là không nhắc tới con, cha muốn quên cũng không quên được. . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi Hi , “. . . . . . Con nghe những lời này thấy có điểm gì là lạ! ?” Hi Hi lẩm bẩm nói.

Mặc Thiếu Thiên cười, “Con nghĩ quá nhiều thôi, tìm cha có chuyện?”

“Tìm cha tự nhiên là có chuyện, cha thân ái của con, không biết lần trở lại này, có thể mang cho con một đứa em gái về không?” Hi Hi hỏi.

Nhắc tới cái này, Mặc Thiếu Thiên nhất thời sững sờ, nhếch miệng lên, “Con muốn?”

Nói xong, ánh mắt anh nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, chẳng biết tại sao, thấy ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên như thế, cô cảm giác mình sắp bị trúng kế.

“Dĩ nhiên!” Hi Hi nói.

“Như vậy mới vẹn toàn đôi bên nha, cha cùng mẹ sinh con gái, nhất định cũng rất xinh đẹp!” Hi Hi nói.

Có một đứa em gái cho Hi Hi bảo vệ, cũng có thể thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của Hi Hi!

Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên vô cùng hăng hái, “Con yên tâm, cha sẽ cố gắng, lần thứ nhất liền trúng!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam cau mày, không biết bọn họ đang thương lượng cái gì.

Lâm Tử Lam thu dọn đồ đạc, đổi y phục thoải mái, mới vừa thay xong đi ra, Mặc Thiếu Thiên mới cúp điện thoại.

“Nói chuyện gì mà lâu như vậy?” Lâm Tử Lam hỏi.

“Chủ đề của đàn ông với nhau!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam, “. . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên quét nhìn Lâm Tử Lam một cái, cô vừa thay đồ, mặc dù mới vừa rồi y phục kia mang dáng vẻ nghề nghiệp một chút, nhưng cảm giác y phục do cô mặc, phong cách nào cũng rất dễ nhìn, ví như bộ y phục cô đang mặc, thoạt nhìn có một chút nhẹ nhàng, rất thoải mái.

Mặc Thiếu Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, “Chờ anh một chút, anh đi thay đồ, rồi cùng nhau đi ăn cơm!”

Lâm Tử Lam gật đầu.

Mặc Thiếu Thiên đi thay quần áo.

Đàn ông thay quần áo rất là nhanh, khoảng đâu hai ba phút Mặc Thiếu Thiên liền xong, Mặc Thiếu Thiên đi ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, chiếc áo sơ mi này trên người Mặc Thiếu Thiên, càng tôn lên vẻ đẹp trai yêu nghiệt này.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong nháy mắt sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên mặc áo màu hồng.

Ở trong ấn tượng của cô, Mặc Thiếu Thiên không chọn màu đen cũng là màu trắng, màu xám tro cũng có, nhưng là rất ít, còn màu hồng thì cô chưa hề thấy qua, nhưng hôm nay, cô thấy anh mặc như vậy cảm giác rất nhẹ nhàng!

Trước kia cô cứ cảm thấy đàn ông mà mặc màu hồng, thì cứ giống như con gái ẻo lả, nhưng khi Mặc Thiếu Thiên mặc lên người, thì làm cho cô hoàn toàn không có loại cảm giác đó, thậm chí cô còn có cảm giác đây là một loại phong hoa tuyệt đại!



Mặc Thiếu Thiên đi ra, nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, nhíu mày, hài hước mở miệng, “Lâm tiểu thư, nước miếng của em sắp rớt xuống rồi kìa!”

Lâm Tử Lam không thèm nhìn anh nhạo báng, cô nói, “Thật sự xinh đẹp!”

Nghe tới mấy từ này, Mặc Thiếu Thiên lập tức cau mày, “Anh không thích từ ngữ như vậy!”

Mặc dù đã nghe được không ít những từ ngữ như vậy, nhưng Mặc Thiếu Thiên chính là không thích, bởi vì anh thấy từ ngữ này là giành để nói với con gái.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tại sao?”

“Không tại sao cả, chính là không thích!” Mặc Thiếu Thiên nói thẳng.

Lâm Tử Lam, “. . . . . . Mặc tiên sinh, đây là vinh hạnh của anh đó, trong 1.000 người cũng tìm không ra người để được khen đâu!” Lâm Tử Lam nói.

Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên hài lòng nói, “Cái này gọi là có phong cách!”

Nhìn dáng vẻ hả hê Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam bày tỏ im lặng.

“Này Mặc tiên sinh, chúng ta có thể đi ăn cơm chưa?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi, hiện tại, cô rất đói.

Trước ở nhà đều có bảo bối làm điểm tâm bữa sáng cho cô, hiện tại đột nhiên không ăn, không quen.

Mặc Thiếu Thiên chau chau mày, “Đói bụng?”

Lâm Tử Lam gật đầu, “Thói quen ăn điểm tâm, lần đầu không ăn, có chút không quen!” Lâm Tử Lam nói.

“Đi thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Vì vậy, hai người đi ra ngoài ăn cơm.

Lúc ăn cơm, có không ít người quay đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên một cái, Lâm Tử Lam nói xấu trong lòng, Mặc Thiếu Thiên sao mà yêu nghiệt dữ vậy!

Sau khi ăn cơm xong, hai người không có đi dạo mà đi về phòng.

Lâm Tử Lam trở về phòng ngủ trưa, còn Mặc Thiếu Thiên ở trước máy vi tính vội vàng làm cái gì đó.

Lần này đi công tác, mặc dù chuyện của công ty đã gi¬ao cho Mạc Lương cùng Trần Mặc xử lý, nhưng bọn họ đều báo cáo tình hình cho Mặc Thiếu Thiên.

Đi tới nơi này, Lâm Tử Lam liền buông bỏ công việc, những chuyện này cũng không cần cô biết, vì thế cô nên đi ngủ.

Tắm xong Lâm Tử Lam đổi áo ngủ thoải mái, ngủ thẳng tới bốn giờ.

Khi Lâm Tử Lam tỉnh lại, Mặc Thiếu Thiên đang ôm cô ngủ.

Lâm Tử Lam nhìn anh, cô ngủ rất say, căn bản không biết Mặc Thiếu Thiên lúc nào thì nằm xuống bên cạnh, càng không biết lúc nào thì anh ôm cô.

Lâm Tử Lam luôn có giấc ngủ không sâu, nhưng lần này lại không hề phát hiện, nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cười.

Lúc nào thì cô đối với Mặc Thiếu Thiên lại có thói quen đến mức này, một chút phòng bị cũng không có!

Cô suy nghĩ một chút, nhìn Mặc Thiếu Thiên nằm ở bên cạnh mình, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào sau lưng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìn mặt Mặc Thiếu Thiên, thật là hết nói nổi, trong khi ngủ mà anh cũng không ngừng đẹp trai đến thế, Lâm Tử Lam nhìn, tâmphút giây bình lặng như thế cô không muốn phá vỡ chút nào!

Nhìn Mặc Thiếu Thiên mấy phút, Lâm Tử Lam mới tính đứng lên, nhưng Mặc Thiếu Thiên chợt ôm chặt cô, cả người Lâm Tử Lam không thể động đậy.

Lâm Tử Lam quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên vẫn còn nhắm chặt hai mắt, Lâm Tử Lam không biết rố cuộc Mặc Thiếu Thiên đã tỉnh hay là còn đang ngủ.

Lần nữa muốn đứng dậy, nhưng vẫn không thể động đậy được.

Lâm Tử Lam nghĩ thử kêu Mặc Thiếu Thiên xem sao, nhưng ngay cả động Mặc Thiếu Thiên cũng không có.

Nhìn dáng dấp thế này, giống như đang ngủ thiếp đi.

Nhìn bộ dạng ngủ say này của anh, Lâm Tử Lam cũng không muốn đánh thức anh dậy.

Cô mặc cho Mặc Thiếu Thiên ôm mình, cô nằm ở trên giường, tìm vị trí thoải mái nhất, không hề lộn xộn nữa, chỉ sợ đánh thức anh.

Mặc dù không thể động, nhưng cũng không ngăn được dòng suy nghĩ của Lâm Tử Lam, nằm ở trên giường, cô nghĩ từng ly từng tý, từ từ ở trong đầu hiện lên . . . . . . ___ ___

~~~~ Hết chương 249 ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook