Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 250: Giúp anh giải quyết lần đầu!
Khốc Lạp Đóa Đóa
10/08/2015
Cô cùng Mặc Thiếu Thiên đã quen biết hơn nửa năm rồi.
Lâm Tử Lam cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, cô sẽ ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, hơn nữa còn chung đụng như vậy.
Trên thế giới thật có rất nhiều điều kỳ diệu, Mặc Thiếu Thiên cũng không phải là mẫu người cô thích, thậm chí lúc trước anh là người lạm tình, càng không phải là mẫu người của cô, nhưng không hề nghĩ tới, cuối cùng, cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở bên nhau.
Cô nghĩ tới những chuyện trước kia, nói chuyện không thôi mà hai người đã đối chọi gay gắt, bây giờ suy nghĩ một chút, khóe miệng Lâm Tử Lam không khỏi nâng lên nụ cười.
Những gì ở quá khứ, đều là những kí ức đẹp.
Bất tri bất giác, hơn một giờ trôi qua.
Mặc Thiếu Thiên tỉnh dậy, liền thấy Lâm Tử Lam cười cười, “Anh ôm em ngủ mà em vui vẻ đến vậy sao?”
Nghe được giọng nói của Mặc Thiếu Thiên, bấy giờ mới cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Tử Lam, cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh dậy rồi?”
Mặc Thiếu Thiên ”Ừ” một tiếng, từ tính mà trầm thấp, anh miễn cưỡng mở mắt, còn có mấy phần mệt mỏi cùng lười biếng, mỗi động tác, đều mang một loại hấp dẫn.
“Anh ngủ khi nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Không biết, hết bận liền đi ngủ!” Mặc Thiếu Thiên nói, anh ngồi làm việc một hồi rồi cái gì cũng không muốn làm nữa, chỉ muốn ôm cô ngủ!
Nghe lời của anh nói, Lâm Tử Lam nhíu mày.
Thấy Lâm Tử Lam trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên nói, “Em mới vừa rồi cười cái gì?” Mặc Thiếu Thiên hơi động, tiếp theo ôm Lâm Tử Lam hỏi.
“Không có gì, dáng vẻ anh ngủ thật đáng yêu!” Lâm Tử Lam cười nói, tiếp theo, khóe môi giật giật, bị Mặc Thiếu Thiên ôm như vậy, hơn một giờ cô không hề nhúc nhích, cô cũng mệt chết đi.
Mặc Thiếu Thiên vùi mặt vào cổ Lâm Tử Lam, còn có mấy phần lười biếng, sau một lúc lâu, anh hỏi, “Em thức dậy lúc nào?”
“Hơn một giờ trước!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên ngây cả người, sau đó nhìn thẳng Lâm Tử Lam, khẽ nhíu mày, “Em vẫn không động?”
“Anh ôm như vậy, em muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được nha!” Lâm Tử Lam nói.
“. . . . . .”
Mặc dù Lâm Tử Lam nói như vậy, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại thấy tràn đầy thoải mái.
Lâm Tử Lam chính là người miệng cứng lòng mềm như vậy, cho dù làm, cũng sẽ không thừa nhận.
Chỉ là, mặc kệ như thế nào, Mặc Thiếu Thiên cũng rất cảm động.
“Có chỗ nào thấy mỏi không? Có cần anh giúp em xoa bóp không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
“Có!” Lâm Tử Lam không khách khí nói.
“Chỗ nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, sau đó bàn tay trực tiếp dời đi tới trước ngực Lâm Tử Lam, nhíu mày nhìn cô, “Chỗ này?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Mặc Thiếu Thiên! ! ! !” Lâm Tử Lam hét lên!
Mặc Thiếu Thiên cười.
Lâm Tử Lam định đấm anh một cái, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại một phát bắt được, “Phụ nữ vẫn là ôn nhu mới đáng yêu!”
“Đó không phải là tính cách của em!” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy tính cách của em là gì?”
“Dữ dội dùng bạo lực!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . . . . .”
“Được rồi, đã là như vậy thì anh cho em xoa bóp lại!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, cũng không phản đối.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, tiếp theo mở miệng, “Nhưng là chỉ cho em xoa bóp một chỗ!”
“Sao?” Lâm Tử Lam cau mày.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nắm tay Lâm Tử Lam, hướng xuống hạ thân.
Khi đụng phải vật kia, Lâm Tử Lam theo bản năng rút tay trở về, “Mặc Thiếu Thiên! ! !”
Mặc Thiếu Thiên hài hước nhìn cô, “Em không phải là muốn xoa bóp lại sao?”
“Anh ——“
“Đến đây đi, làm đi, nên nhẹ một chút, nếu như em không hề nghĩ về sau không hưởng thụ được tính phúc, thì cứ mạnh tay!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Anh cho là em không dám à?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói, nói về sự vô lại, Mặc Thiếu Thiên đứng thứ hai thì không ai đứng một?
“Anh không có nói là en không dám, dù sao cái vật này cũng là vì dáng dấp của em, ăn không được em, giữ lại cũng không có gì dùng!” Mặc Thiếu Thiên nói, rất giống với bộ dạng: tùy em xử trí.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam dở khóc dở cười.
Cái gì gọi là vì dáng dấp của cô?
Mặc Thiếu Thiên, anh nói chuyện có thể bình thường một chút được không vậy!
Lâm Tử Lam thật lòng chịu thua Mặc Thiếu Thiên.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười nói, “Cái đó là thứ gì chứ, ‘chà đạp’ không nhiều cũng ít người rồi, không biết có hỏng bét rồi không, quá không thuần khiết!” Lâm Tử Lam nói.
“Sống ở đời người ta hay mắc phải sai lầm nào đó, nhưng quan trọng nhất là họ có thể sửa đổi, cùng lắm thì về sau nó chỉ ‘chà đạp’ em. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên vô tội nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy, bó tayy, không biết Mặc Thiếu Thiên có thể nói ra những lời triết lý gì nữa.
“Em xuống giường đây!” Lâm Tử Lam nói.
Tiếp tục nói nữa chắc cô bị nội thương mất.
Nhưng cô muốn đứng lên, Mặc Thiếu Thiên cũng không cho.
“Thế nào? Em phải trả đũa lại chứ?” Mặc Thiếu Thiên đè cô xuống giường, nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Bổn cô nương đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo với anh!”
“Bỏ qua cơ hội này, thì không còn cơ hội trả đũa khác đâu!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Mặc tiên sinh, anh thích bị ngược sao, không bằng chính anh xoa bóp đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Không phải em thì không có xúc cảm tốt!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam, ánh mắt của anh ngày càng nóng bỏng, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, có thể cảm giác được sự biến hóa của anh.
Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, con ngươi híp lại, “Tử Lam . . . . . .”
“Hả?”
“Giúp anh giải quyết lần đầu được không?” Lời Mặc Thiếu Thiên vừa nói ra, mặt của Lâm Tử Lam liền đỏ lên, tuy không đỏ lắm, nhưng hồng hồng như vậy, thậm chí có mấy phần đáng yêu!
Trải qua ngày hôm qua, cô dĩ nhiên biết Mặc Thiếu Thiên nói cái gì rồi.
Lâm Tử Lam nhìn anh, cho anh mấy chữ, “Tự mình giải quyết!”
“Không cần, anh muốn em giúp anh giải quyết!” Mặc Thiếu Thiên nói, nhìn Lâm Tử Lam, lại dáng vẻ có mấy phần vô lại.
Ăn không được, còn không cho hưởng phúc lợi này sao! ?
Khuôn mặt Lâm Tử Lam ửng đỏ, “Mặc kệ!”
Ngày hôm qua còn chưa đủ sao!
Lại vẫn muốn!
“Thật mặc kệ? Em không sợ về sau sẽ không hưởng thụ được tính phúc? Hả?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam muốn điên rồi.
“Mặc Thiếu Thiên, muốn giải quyết thì tự mình làm đi!”
“Ban ngày ban mặt, anh đến cùng là muốn làm cái gì hả?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói tiếp! ! !
Nghe được lời nói kia của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chợt nhíu mày, “Ý của em là, buổi tối có thể?”
Lâm Tử Lam nói như vậy sao?
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể không suy diễn theo cái kiểu ‘logic’ kia không?
“Vậy thì tốt, buổi tối anh chờ em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời nói của anh, Lâm Tử Lam cảm thấy giấc ngủ tối của mình, không yên ổn rồi. . . . . .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Chẳng biết tại sao, nhìn Mặc Thiếu Thiên đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lam lại cảm thấy có kịch vui đặc biệt.
Cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, chuyện Mặc Thiếu Thiên làm nhiều nhất, chính là tắm!
Hơn nữa, là tắm nước lạnh!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cảm thấy quả là kịch vui đặc biệt!
Mười mấy phút sau, Mặc Thiếu Thiên mới đi ra.
Anh cứ thế mà bước ra, cái gì cũng không có mặc, trên người còn có vài giọt nước chảy dọc xuống, làn da dưới ánh đèn lúc ẩn lúc hiện, xem ra đặc biệt hấp dẫn.
Nhìn anh cứ thế đi ra ngoài, Lâm Tử Lam xoay mặt, “Mặc tiên sinh, mặc quần áo không thôi cũng làm anh mệt chết sao?”
Mặc Thiếu Thiên tặc lưỡi xem thường, “Lâm tiểu thư, em xấu hổ gì vậy!”
“Cũng không phải là chưa từng thấy qua, sờ cũng sờ nhiều lần rồi mà vẫn xấu hổ như vậy!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Mấy phút sau, Mặc Thiếu Thiên nói, “Lâm tiểu thư, giúp anh lấy quần áo!”
“Tự mình lấy!” Lâm Tử Lam nói.
“Quần áo đều để bên kia, nếu như em không đẻ ý thì anh qua lấy vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe anh nói thế, Lâm Tử Lam lập tức đứng dậy đi lấy quần áo.
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười.
Lâm Tử Lam cầm quần áo đi tới phía Mặc Thiếu Thiên, nhưng ánh mắt thủy chung không dám nhìn thẳng cơ thể Mặc Thiếu Thiên, rất hại mắt.
Vóc người này, nhìn mà cũng không nhịn được muốn nhào tới!
Lâm Tử Lam đi tới, đưa quần áo cho Mặc Thiếu Thiên, “Mặc đại gia, quần áo của anh!”
Mặc Thiếu Thiên nhận lấy, liền mặc vào, áo len màu xám nhạt có vẻ rất thoải mái, quần dài cũng màu xám, anh mặc vào, có một loại tư vị khác, rất thoải mái.
Mặc Thiếu Thiên mặc như vậy, có lười biếng nhưng cũng có sự khêu gợi.
Thấy Mặc Thiếu Thiên mặc quần áo tử tế, Lâm Tử Lam mới yên lòng.
Mặc Thiếu Thiên thay xong quần áo, cúi đầu xuống nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng lộ nụ cười cưng chìu, “Lâm tiểu thư, cám ơn nhiều!”
Lâm Tử Lam cười với anh, anh rõ ràng là cố ý!
Cô cười như vậy, ở trong mắt Mặc Thiếu Thiên được coi là làm nũng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Sẽ có thưởng, buổi tối anh sẽ làm em bất ngờ!”
Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Bất ngờ gì vậy?”
“Để cho em tùy ý giày vò anh. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
Cô cũng biết từ miệng Mặc Thiếu Thiên nói ra sẽ không có điều tốt đẹp gì! ! !
Ba câu không thể không có câu se tình!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn đồng hồ, “Đi thay quần áo đi, chúng ta rời đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, “Đi? Đi nơi nào?”
“Đổi khách sạn!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Tại sao? Chẳng lẽ chuyện bàn xong rồi sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Lúc xế chiều, Quý Tiếu Thiên gọi điện thoại tới, chính phủ AA bên kia đã phê chuẩn, khoảng 1 tuần sau là có thể khởi công!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng vui mừng cười.
“Làm việc thật có tốc độ!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Vậy cũng phải xem xem là do ai làm!”
Lâm Tử Lam lườm anh một cái, “Tự luyến!”
“Cái này gọi là tự tin!” Mặc Thiếu Thiên cãi lại.
Lâm Tử Lam không thèm nhìn.
“Cho nên công việc đã hoàn thành rồi sao?”
“Cứ cho là vậy đi, một tuần sau, chờ tin tức là được rồi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng thả lỏng một chút.
Không có nhiệm vụ lớn như vậy ở trên người, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy rất dễ chịu.
“Vậy bây giờ đi đâu?”
“Anh đã đặt chỗ tại khách sạn ở vịnh Á Long, khách sạn ấy ven biển, đến đó rồi, có thể thư giãn một chút !” Mặc Thiếu Thiên nói.
~~~~ Hết chương 250 ~~~~
Lâm Tử Lam cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, cô sẽ ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, hơn nữa còn chung đụng như vậy.
Trên thế giới thật có rất nhiều điều kỳ diệu, Mặc Thiếu Thiên cũng không phải là mẫu người cô thích, thậm chí lúc trước anh là người lạm tình, càng không phải là mẫu người của cô, nhưng không hề nghĩ tới, cuối cùng, cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở bên nhau.
Cô nghĩ tới những chuyện trước kia, nói chuyện không thôi mà hai người đã đối chọi gay gắt, bây giờ suy nghĩ một chút, khóe miệng Lâm Tử Lam không khỏi nâng lên nụ cười.
Những gì ở quá khứ, đều là những kí ức đẹp.
Bất tri bất giác, hơn một giờ trôi qua.
Mặc Thiếu Thiên tỉnh dậy, liền thấy Lâm Tử Lam cười cười, “Anh ôm em ngủ mà em vui vẻ đến vậy sao?”
Nghe được giọng nói của Mặc Thiếu Thiên, bấy giờ mới cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Tử Lam, cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh dậy rồi?”
Mặc Thiếu Thiên ”Ừ” một tiếng, từ tính mà trầm thấp, anh miễn cưỡng mở mắt, còn có mấy phần mệt mỏi cùng lười biếng, mỗi động tác, đều mang một loại hấp dẫn.
“Anh ngủ khi nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Không biết, hết bận liền đi ngủ!” Mặc Thiếu Thiên nói, anh ngồi làm việc một hồi rồi cái gì cũng không muốn làm nữa, chỉ muốn ôm cô ngủ!
Nghe lời của anh nói, Lâm Tử Lam nhíu mày.
Thấy Lâm Tử Lam trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên nói, “Em mới vừa rồi cười cái gì?” Mặc Thiếu Thiên hơi động, tiếp theo ôm Lâm Tử Lam hỏi.
“Không có gì, dáng vẻ anh ngủ thật đáng yêu!” Lâm Tử Lam cười nói, tiếp theo, khóe môi giật giật, bị Mặc Thiếu Thiên ôm như vậy, hơn một giờ cô không hề nhúc nhích, cô cũng mệt chết đi.
Mặc Thiếu Thiên vùi mặt vào cổ Lâm Tử Lam, còn có mấy phần lười biếng, sau một lúc lâu, anh hỏi, “Em thức dậy lúc nào?”
“Hơn một giờ trước!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên ngây cả người, sau đó nhìn thẳng Lâm Tử Lam, khẽ nhíu mày, “Em vẫn không động?”
“Anh ôm như vậy, em muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được nha!” Lâm Tử Lam nói.
“. . . . . .”
Mặc dù Lâm Tử Lam nói như vậy, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại thấy tràn đầy thoải mái.
Lâm Tử Lam chính là người miệng cứng lòng mềm như vậy, cho dù làm, cũng sẽ không thừa nhận.
Chỉ là, mặc kệ như thế nào, Mặc Thiếu Thiên cũng rất cảm động.
“Có chỗ nào thấy mỏi không? Có cần anh giúp em xoa bóp không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
“Có!” Lâm Tử Lam không khách khí nói.
“Chỗ nào?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, sau đó bàn tay trực tiếp dời đi tới trước ngực Lâm Tử Lam, nhíu mày nhìn cô, “Chỗ này?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Mặc Thiếu Thiên! ! ! !” Lâm Tử Lam hét lên!
Mặc Thiếu Thiên cười.
Lâm Tử Lam định đấm anh một cái, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại một phát bắt được, “Phụ nữ vẫn là ôn nhu mới đáng yêu!”
“Đó không phải là tính cách của em!” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy tính cách của em là gì?”
“Dữ dội dùng bạo lực!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . . . . .”
“Được rồi, đã là như vậy thì anh cho em xoa bóp lại!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, cũng không phản đối.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, tiếp theo mở miệng, “Nhưng là chỉ cho em xoa bóp một chỗ!”
“Sao?” Lâm Tử Lam cau mày.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nắm tay Lâm Tử Lam, hướng xuống hạ thân.
Khi đụng phải vật kia, Lâm Tử Lam theo bản năng rút tay trở về, “Mặc Thiếu Thiên! ! !”
Mặc Thiếu Thiên hài hước nhìn cô, “Em không phải là muốn xoa bóp lại sao?”
“Anh ——“
“Đến đây đi, làm đi, nên nhẹ một chút, nếu như em không hề nghĩ về sau không hưởng thụ được tính phúc, thì cứ mạnh tay!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Anh cho là em không dám à?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói, nói về sự vô lại, Mặc Thiếu Thiên đứng thứ hai thì không ai đứng một?
“Anh không có nói là en không dám, dù sao cái vật này cũng là vì dáng dấp của em, ăn không được em, giữ lại cũng không có gì dùng!” Mặc Thiếu Thiên nói, rất giống với bộ dạng: tùy em xử trí.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam dở khóc dở cười.
Cái gì gọi là vì dáng dấp của cô?
Mặc Thiếu Thiên, anh nói chuyện có thể bình thường một chút được không vậy!
Lâm Tử Lam thật lòng chịu thua Mặc Thiếu Thiên.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười nói, “Cái đó là thứ gì chứ, ‘chà đạp’ không nhiều cũng ít người rồi, không biết có hỏng bét rồi không, quá không thuần khiết!” Lâm Tử Lam nói.
“Sống ở đời người ta hay mắc phải sai lầm nào đó, nhưng quan trọng nhất là họ có thể sửa đổi, cùng lắm thì về sau nó chỉ ‘chà đạp’ em. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên vô tội nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thật lòng cảm thấy, bó tayy, không biết Mặc Thiếu Thiên có thể nói ra những lời triết lý gì nữa.
“Em xuống giường đây!” Lâm Tử Lam nói.
Tiếp tục nói nữa chắc cô bị nội thương mất.
Nhưng cô muốn đứng lên, Mặc Thiếu Thiên cũng không cho.
“Thế nào? Em phải trả đũa lại chứ?” Mặc Thiếu Thiên đè cô xuống giường, nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Bổn cô nương đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo với anh!”
“Bỏ qua cơ hội này, thì không còn cơ hội trả đũa khác đâu!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Mặc tiên sinh, anh thích bị ngược sao, không bằng chính anh xoa bóp đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Không phải em thì không có xúc cảm tốt!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn ánh mắt Lâm Tử Lam, ánh mắt của anh ngày càng nóng bỏng, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, có thể cảm giác được sự biến hóa của anh.
Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, con ngươi híp lại, “Tử Lam . . . . . .”
“Hả?”
“Giúp anh giải quyết lần đầu được không?” Lời Mặc Thiếu Thiên vừa nói ra, mặt của Lâm Tử Lam liền đỏ lên, tuy không đỏ lắm, nhưng hồng hồng như vậy, thậm chí có mấy phần đáng yêu!
Trải qua ngày hôm qua, cô dĩ nhiên biết Mặc Thiếu Thiên nói cái gì rồi.
Lâm Tử Lam nhìn anh, cho anh mấy chữ, “Tự mình giải quyết!”
“Không cần, anh muốn em giúp anh giải quyết!” Mặc Thiếu Thiên nói, nhìn Lâm Tử Lam, lại dáng vẻ có mấy phần vô lại.
Ăn không được, còn không cho hưởng phúc lợi này sao! ?
Khuôn mặt Lâm Tử Lam ửng đỏ, “Mặc kệ!”
Ngày hôm qua còn chưa đủ sao!
Lại vẫn muốn!
“Thật mặc kệ? Em không sợ về sau sẽ không hưởng thụ được tính phúc? Hả?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam muốn điên rồi.
“Mặc Thiếu Thiên, muốn giải quyết thì tự mình làm đi!”
“Ban ngày ban mặt, anh đến cùng là muốn làm cái gì hả?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói tiếp! ! !
Nghe được lời nói kia của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chợt nhíu mày, “Ý của em là, buổi tối có thể?”
Lâm Tử Lam nói như vậy sao?
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể không suy diễn theo cái kiểu ‘logic’ kia không?
“Vậy thì tốt, buổi tối anh chờ em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời nói của anh, Lâm Tử Lam cảm thấy giấc ngủ tối của mình, không yên ổn rồi. . . . . .
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Chẳng biết tại sao, nhìn Mặc Thiếu Thiên đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lam lại cảm thấy có kịch vui đặc biệt.
Cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, chuyện Mặc Thiếu Thiên làm nhiều nhất, chính là tắm!
Hơn nữa, là tắm nước lạnh!
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam cảm thấy quả là kịch vui đặc biệt!
Mười mấy phút sau, Mặc Thiếu Thiên mới đi ra.
Anh cứ thế mà bước ra, cái gì cũng không có mặc, trên người còn có vài giọt nước chảy dọc xuống, làn da dưới ánh đèn lúc ẩn lúc hiện, xem ra đặc biệt hấp dẫn.
Nhìn anh cứ thế đi ra ngoài, Lâm Tử Lam xoay mặt, “Mặc tiên sinh, mặc quần áo không thôi cũng làm anh mệt chết sao?”
Mặc Thiếu Thiên tặc lưỡi xem thường, “Lâm tiểu thư, em xấu hổ gì vậy!”
“Cũng không phải là chưa từng thấy qua, sờ cũng sờ nhiều lần rồi mà vẫn xấu hổ như vậy!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Mấy phút sau, Mặc Thiếu Thiên nói, “Lâm tiểu thư, giúp anh lấy quần áo!”
“Tự mình lấy!” Lâm Tử Lam nói.
“Quần áo đều để bên kia, nếu như em không đẻ ý thì anh qua lấy vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe anh nói thế, Lâm Tử Lam lập tức đứng dậy đi lấy quần áo.
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười.
Lâm Tử Lam cầm quần áo đi tới phía Mặc Thiếu Thiên, nhưng ánh mắt thủy chung không dám nhìn thẳng cơ thể Mặc Thiếu Thiên, rất hại mắt.
Vóc người này, nhìn mà cũng không nhịn được muốn nhào tới!
Lâm Tử Lam đi tới, đưa quần áo cho Mặc Thiếu Thiên, “Mặc đại gia, quần áo của anh!”
Mặc Thiếu Thiên nhận lấy, liền mặc vào, áo len màu xám nhạt có vẻ rất thoải mái, quần dài cũng màu xám, anh mặc vào, có một loại tư vị khác, rất thoải mái.
Mặc Thiếu Thiên mặc như vậy, có lười biếng nhưng cũng có sự khêu gợi.
Thấy Mặc Thiếu Thiên mặc quần áo tử tế, Lâm Tử Lam mới yên lòng.
Mặc Thiếu Thiên thay xong quần áo, cúi đầu xuống nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng lộ nụ cười cưng chìu, “Lâm tiểu thư, cám ơn nhiều!”
Lâm Tử Lam cười với anh, anh rõ ràng là cố ý!
Cô cười như vậy, ở trong mắt Mặc Thiếu Thiên được coi là làm nũng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Sẽ có thưởng, buổi tối anh sẽ làm em bất ngờ!”
Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Bất ngờ gì vậy?”
“Để cho em tùy ý giày vò anh. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
Cô cũng biết từ miệng Mặc Thiếu Thiên nói ra sẽ không có điều tốt đẹp gì! ! !
Ba câu không thể không có câu se tình!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn đồng hồ, “Đi thay quần áo đi, chúng ta rời đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cau mày, “Đi? Đi nơi nào?”
“Đổi khách sạn!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Tại sao? Chẳng lẽ chuyện bàn xong rồi sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Lúc xế chiều, Quý Tiếu Thiên gọi điện thoại tới, chính phủ AA bên kia đã phê chuẩn, khoảng 1 tuần sau là có thể khởi công!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng vui mừng cười.
“Làm việc thật có tốc độ!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Vậy cũng phải xem xem là do ai làm!”
Lâm Tử Lam lườm anh một cái, “Tự luyến!”
“Cái này gọi là tự tin!” Mặc Thiếu Thiên cãi lại.
Lâm Tử Lam không thèm nhìn.
“Cho nên công việc đã hoàn thành rồi sao?”
“Cứ cho là vậy đi, một tuần sau, chờ tin tức là được rồi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng thả lỏng một chút.
Không có nhiệm vụ lớn như vậy ở trên người, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy rất dễ chịu.
“Vậy bây giờ đi đâu?”
“Anh đã đặt chỗ tại khách sạn ở vịnh Á Long, khách sạn ấy ven biển, đến đó rồi, có thể thư giãn một chút !” Mặc Thiếu Thiên nói.
~~~~ Hết chương 250 ~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.