Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 385: Em sẽ phải phụ trách với anh

Khốc Lạp Đóa Đóa

24/10/2015

"Tỉnh Nham có mục đích khác! ?" Hoa Hồng nhìn Hi Hi kinh ngạc hỏi.

Hi Hi gật đầu, "Ít nhất, trước mắt cho tôi cảm giác là như thế!" Sắc mặt Hi Hi thâm trầm nói.

Bởi vì bé thật sự không nghĩ ra, Tỉnh Nham làm như vậy còn có mục đích gì.

Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng cũng hiểu được gật đầu, sau đó, nhìn Hi Hi, "Cậu cảm thấy mục đích của hắn là gì?”

Hi Hi lắc đầu, "Đó cũng là điều tôi chưa nghĩ ra!” Hi Hi nói.

Vì thế, hai người đều im lặng, giống như đang tự hỏi điều gì.

Nhưng mà lúc này, Hoa Hồng chợt nhớ tới cái gì, nhìn Hi Hi mở miệng, "Mục đích của Tỉnh Nham, sẽ không phải là cậu chứ!?”

Nghe nói như thế, Hi Hi cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoa Hồng.

Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Thiếu tá Tỉnh Nham luôn tìm hiểu tin tức của cậu, hơn nữa trước đó, hắn còn muốn đến Pháp tìm mẹ cậu, tôi cảm thấy, mục đích của hắn, tuyệt đối không đơn giản như vậy!” Hoa Hồng nói, càng nói càng cảm thấy có thể.

Nghe thế cái, Hi Hi cũng sửng sốt, lời Hoa Hồng nói, không phải không có lý.

"Nếu mục đích của Thiếu tá Tỉnh Nham là tôi, như vậy, việc này chắc chắn sẽ nguy hiểm!” Hi Hi cười lạnh một chữ một nói.

Hiện tại Thiếu tá Tỉnh Nham đối phó Hợp Tung, làm cho bọn họ ai cũng không thể ra mặt tiếp ứng vụ buôn bán kia, đành phải gọi bé trở về A thị, tự mình ra mặt tiếp ứng buôn bán, như vậy đến lúc đó, Tỉnh Nham không chỉ có thể chứng thật thân phận của bé, cũng có thể nhân cơ hội bắt lấy bé!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Hi Hi gợi lên một chút cười lạnh.

Nếu thật sự là nói như vậy, Tỉnh Nham đích thực đủ hiểm !

Lúc này, Hoa Hồng nhăn mày, nhìn Hi Hi, "Nếu thật là như vậy, cậu không cần quay về A thị!”

"Không!" Hi Hi một mực phủ nhận.

"Tôi nhất định phải quay về A thị!" Hi Hi thật kiên định nói.

"Nhưng mà. . . . . ."

"Tôi không quay về, Tỉnh Nham cũng sẽ dùng biện pháp khác dụ tôi ra, tôi vì sao không đường hoàng trở về!” Hi Hi nhìn Hoa Hồng một chữ một nói.

"Là như thế này không sai, nhưng mà một khi thân phận của cậu bại lộ, cậu lập tức có tên trong bảng truy nã!”Hoa Hồng nói.

Nghe thế cái, con ngươi Hi Hi sáng lên.

"Thật sự! ?"

Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Biểu tình của cậu là sao! ?"

"Với tuổi của tôi trên bảng truy nã, nhất định là chưa có ai, cái này có gì không tốt!” Hi Hi cười nói.

Hoa Hồng, ". . . . . ."

Đặc biệt không nói gì.

Khi nào thì trên bảng truy nã, cũng là một chuyện tốt!?

Hoa Hồng nhìn Hi Hi, "Cậu cảm thấy có tên trên bảng tuy nã là một chuyện rất tốt!?”

"Đương nhiên, ít nhất, chứng minh một việc, thế lực!”Hi Hi nói.

Đó là điều Hi Hi chú ý nhất, cũng là chuyện xem trọng nhất.

Cho nên, có thể có tên trên bảng truy nã, cũng đều là người có thực lực.

Nghe được lời Hi Hi nói như vậy, Hoa Hồng ngược lại tán đồng gật đầu,” Này cũng không sai!”

Hoa Hồng cũng là đứng thứ ba trong bảng truy nã, có thể là người trong bảng truy nã, đều là người Thiếu tá Tỉnh Nham đặc biệt kiêng kị, cho nên, có thể vào, cũng không phải đơn giản như vậy!

Hay nói cách khác, không phải ai cũng có thể vào!

"Cho nên, trên bảng truy nã có gì không tốt!” Hi Hi nói, "Thật có thể vào, tôi nhất định hẹn Thiếu tá Tỉnh Nham đi uống một chén!" Hi Hi nói, tôi cảm ơn hắn!

Hoa Hồng, ". . . . . ."

Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng đặc biệt không nói gì.

"Tôi sợ Thiếu tá Tỉnh Nham ăn không tiêu!" Hoa Hồng nói.

Hi Hi ha ha cười.

"Nhưng là, nếu thật sự vào bảng truy nã, cậu chỉ cảm thấy phiền, muốn đi đâu phải dùng mặt nạ, quá oan uổng rồi!”Hoa Hồng bất mãn nói.

Nghe thế cái, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, "Tôi như thế nào không thấy cô mang!?"

Hoa Hồng kiêu ngạo cười, "Cô nương ta bộ dạng xinh đẹp như vậy, mới không cần mang mặt nạ!” Hoa Hồng nói.

Hi Hi, ". . . . . ."

"Cô nương, tôi biết cô rất xinh đẹp lại mê người , nhưng là, muốn cô đưa ra nguyên nhân chân chính!”Hi Hi nói.

"Bởi vì ảnh chụp trên bảng truy nã là giả!” Hoa Hồng nói.

Hi Hi, ". . . . . ."

Thì ra là thế!

Trách không được Hoa Hồng dám to gan như vậy , cho dù thời điểm nhìn thấy Thiếu tá Tỉnh Nham, cũng là sắc mặt không thay đổi, thì ra là thế!

"Vậy ý của cô là, tôi cũng nên tạo ảnh giả!?" Hi Hi nói, vội vàng nghĩ đến.

Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng khách sáo liếc bé một cái.

"Cơ hội này, có thể là không được, hiện tại cậu đã thành công hấp dẫn chú ý của Thiếu tá Tỉnh Nham, mặc kệ cậu tạo như thế nào, cũng không tạo ra thiên tài bảy tuổi thứ hai!”Hoa Hồng nói.

Nghe lời Hoa Hồng nói, Hi Hi cúi đầu.

Đúng là như vậy.

"Ai, thì ra là thiên tài, rất ưu tú, cũng là một chuyện vô cùng buồn rầu!” Hi Hi làm ra một bộ dáng thập phần buồn rầu nói.

Hoa Hồng nghe lời của bé, vô hạn khinh bỉ.

Ngươi giả bộ cái gì!



Lời này, cho người khác nghe được, muốn chọc giận bao nhiêu người! ?

"Được rồi được rồi, đừng giả bộ, vạn nhất Thiếu tá Tỉnh Nham chướng mắt cậu, không cho cậu vào thì làm sao bây giờ!” Hoa Hồng nói.

Nói như thế nào, hiện tại trên bảng truy nã đều là người thực lực hùng hậu.

Hi Hi còn rất nhỏ, ngay cả nắm giữ quyền lực trong Hợp Tung, nhưng là cũng lấy một địch mười thế lực.

Nghe thế, Hi Hi lập tức bày sắc mặt, "Hắn dám!"

"Hắn nếu không cho tôi lên, tôi mỗi ngày đều làm ầm ĩ, hủy đi những ngày tươi đẹp của hắn, xem hắn có cho không !” Hi Hi nói.

Lúc này đây, Hoa Hồng hết chỗ nói rồi.

Nếu gặp gỡ một thiên tài máy tính, cô cảm thấy, chưa chắc là một chuyện tốt!

"Được,thời điểm tôi quay đầu tìm Thiếu tá Tỉnh Nham uống trà, trước cùng hắn chào hỏi!” Hoa Hồng nói.

"Cảm tạ!"

Hoa Hồng, ". . . . . ."

Hoa Hồng tuy rằng không nói gì, nhưng là không phải không thừa nhận, cùng Hi Hi đối thoại là một chuyện rất ý tứ.

Hơn nữa, cảm giác mình trẻ thêm vài tuổi .

"Tốt lắm, trở về vấn đề chính, cậu rốt cuộc định làm như thế nào!?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.

Lúc này, Hi Hi nghĩ nghĩ, nhìn Hoa Hồng, "Nếu Tỉnh Nham nghĩ bức tôi ra mặt, tôi ra cho hắn xem!”Hi Hi nói.

"Nhưng là. . . . . ."

"Cô yên tâm, nếu tôi biết mục đích của hắn, tôi làm sao có thể vào bẫy của hắn!” Hi Hi nói.

Tỉnh Nham có kinh nghiệm an bài, bé cũng tự mình an bài.

Xem ai, vận khí tốt hơn!

Hoa Hồng gật gật đầu, "Được rồi!"

"Đúng rồi, cô giúp tôi thông báo với Lý Thuận một chút, để cho anh ấy chuẩn bị sẵn sàng, tôi rất nhanh trở về!” Hi Hi nói.

Hoa Hồng gật đầu, "Tôi đã biết!"

Hi Hi làm cơm trưa, nhớ tới chuyện Tỉnh Nham, khóe miệng gợi lên một chút cười.

Bé thật ra muốn nhìn, bên trong mối quan hệ này, bé có thể thắng lợi hay không !

Tỉnh Nham, hiện tại bé càng ngày chờ mong Tỉnh Nham đối với bé nghiên cứu tìm tòi!

Tiêu Dật bên này.

Biết được Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên muốn dẫn Lâm Tử Lam đi, sắc mặt của anh không được tốt lắm.

Hiện tại, anh lo lắng duy nhất là, Lâm Tử Lam lại động tâm với Mặc Thiếu Thiên, đến lúc đó, anh lại càng không có cơ hội!

Nghĩ đến đây, Tiêu Dật lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số.

"Ảnh Tử!"

"Tiêu chủ!"

"Lập tức giúp tôi an bài, tôi muốn mang Lâm Tử Lam rời đi!”Tiêu Dật nói.

Trước khi Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi hành động, không bằng anh sớm hành động.

Lúc mang Lâm Tử Lam đến nước Pháp, anh không quản sẽ có hậu quả gì, hiện tại anh thầm nghĩ sẽ mang Lâm Tử Lam đi!

Tuyệt đối sẽ không cho phép Lâm Tử Lam trở lại bên người Mặc Thiếu Thiên!

Nghĩ đến đây, Tiêu Dật càng thêm kiên định.

"Dạ, tôi đã biết!”

"Chờ một chút!" Tiêu Dật mở miệng.

"Còn có chuyện gì ạ! ?" Ảnh Tử hỏi.

"Chính là tối hôm nay!" Tiêu Dật nói, thời điểm nói những lời này, Tiêu Dật giống như hạ quyết tâm rất lớn.

Cái gì cũng đến, cuối cùng vẫn phải đi, không bằng đi sớm một chút!

Ảnh Tử giật mình vài giây, lập tức lên tiếng, “ Được, tôi đã biết!”

Vì thế, cuộc nói chuyện ngắn ngủi rất nhanh cắt đứt.

Di động ở trên bàn, Tiêu Dật nhìn bên ngoài, lâm vào trầm tư.

Không biết Lâm Tử Lam bây giờ có đồng ý cùng anh rời đi hay không .

Nhưng là mặc kệ thế nào, anh đều phải mang Lâm Tử Lam rời đi!

Chỉ có anh mới có thể cho Lâm Tử Lam hạnh phúc, cuộc sống yên ổn!

Nghĩ đến đây, Tiêu Dật nắm chặt tay.

Giữa lúc ăn cơm trưa, Tiêu Dật cũng không có xuất hiện, nhìn thấy người không thích, Tiêu Dật không tới ăn cơm!

Lâm Tử Lam cũng yên lặng ăn vài thứ, cũng không có cùng Mặc Thiếu Thiên cãi nhau, mà là nghĩ vấn đề Hi Hi hỏi.

Mặc Thiếu Thiên lần này thật tức thời, cũng không có cùng Lâm Tử Lam cãi nhau, vì thế, một bữa cơm trưa, rất nhanh đã trôi qua..

Vừa ăn xong, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi thu dọn đồ đạc.

Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, “ Mẹ, tự con có thể thu dọn, mẹ đi nghỉ ngơi đi!” Hi Hi nói.

"Này làm sao có thể, vẫn là mẹ giúp thì tốt hơn!” Lâm Tử Lam nói.

Hi Hi cười, "Mẹ, trước kia mẹ đặc biệt yên tâm hưởng thụ hầu hạ của con!” Hi Hi nói.



Nghe được lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, "Không giống nhau, tóm lại, mẹ hiện tại không thể nhìn một mình bảo bối thu dọn!” Lâm Tử Lam nói.

Nghe mẹ nói, Hi Hi cười cười, vừa muốn mở miệng nói cái gì, lúc này, một bóng người từ sau đi tới.

Hi Hi hiểu được ánh mắt của cha.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi đến phía sau bọn họ, ánh mắt liếc một cái nhìn Lâm Tử Lam, không nghĩ tới nữ nhân này, rất có da thịt!

Nhưng, đây không phải là trọng điểm.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Lâm Tử Lam, anh có chuyện muốn nói với em!” Mặc Thiếu Thiên nói.

"Chuyện gì! ?" Lâm Tử Lam trực tiếp hỏi.

"Một mình tán gẫu!"

Lâm Tử lam sững sờ một chút, “ Có gì nói ở chỗ này đi!”

"Một mình tán gẫu!"

Lúc này, Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Hi Hi một cái, “ Nơi này không có người ngoài, có gì không thể nói trước mặt bảo bối sao!?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

"Đương nhiên, rất nhiều chuyện tư mật, em muốn nói ở đây sao!?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi lại.

Vì thế, nháy mắt Lâm Tử Lam câm miệng.

Cùng Mặc Thiếu Thiên so về độ không biết xấu hổ, anh ta đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất!

Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam,”Mẹ, mẹ đi đi, nơi này, một mình con làm là được !” Hi Hi ở một bên hát đệm nói.

Nhận được ánh mắt cha, không dám không theo!

Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Hi Hi một cái, vừa muốn nói cái gì, giấy tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên không còn bình tĩnh, lôi kéo Lâm Tử Lam bước đi.

"Này, anh………."

Lâm Tử Lam muốn nói cái gì, nhưng nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì mới tốt!

Thẳng đến, đến trong phòng Mặc Thiếu Thiên.

Lâm Tử Lam mới mở miệng,”Mặc Thiếu Thiên, có gì, anh nói thẳng đi!”

Đi vào phòng, Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhưng mà, quay đầu nhìn Lâm Tử Lam trực tiếp mở miệng,” Lâm Tử Lam, theo anh quay về A thị!”

Lâm Tử Lam sửng sốt, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên thế nhưng trực tiếp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn người .

"Theo anh trở về!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, ánh mắt, giống như mang theo một tia cầu xin.

"Tôi. . . . . ." Lâm Tử lam nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, mặc kệ đáp ứng hay là cự tuyệt, đều không thể thốt lên lời.

"Lâm Tử Lam, em muốn cự tuyệt anh, dù phải đóng gói, cũng sẽ mang em đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hung hăng nói.

Vì thế, Lâm Tử Lam muốn nói gì, đều chặn lại ở cổ họng.

Lúc này, cô còn có thể nói cái gì!?

"Chuyện này, tôi đã đáp ứng bảo bối là sẽ suy nghĩ!” Lâm Tử Lam chi tiết nói.

Nghe lời Lâm Tử Lam nói, mặc Thiếu Thiên sững sờ, “Vậy ý của em là đáp ứng sao!?”

Nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên chờ đợi, trong lòng Lâm Tử Lam cảm giác nói không nên lời, ”Tôi đang suy nghĩ!”

Nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói cái gì!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên chút cười.

Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn ánh mắt của anh, không khỏi hoảng hốt.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên, quay người , trực tiếp áp Lâm Tử Lam ở trên tường.

Lâm Tử Lam sửng sôt, theo bản năng lui về phía sau, nhưng mà, lại không có đường lui, chỉ có thể đối mặt với Mặc Thiếu Thiên đang ép tới.

"Anh làm gì! ?" Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Người đàn ông này luôn như vậy, hành động đột nhiên, làm cho người ta khó lòng phòng bị, hoặc là có thể nói, vốn không biết anh tiếp theo muốn làm cái gì, nghĩ gì.

Mặc Thiếu Thiên đứng ở trước mặt Lâm Tử Lam, cánh tay chống lên tường, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam khẩn trương, khóe miệng gợi lên.

"Em cứ nói đi!?”

"Tôi làm sao mà biết! ?"

"Lâm Tử Lam, chuyện đêm hôm qua anh nói với em, em sẽ không quên nhanh như vậy chứ!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam từng chữ một nhắc nhở.

Mặc Thiếu Thiên nhắc nở như vậy, Lâm Tử Lam đương nhiên nhớ tới, chính là người đàn ông trước mặt, nguy hiểm, mê người , chỉ là, còn mang theo vài phần vô lại.

Lâm Tử Lam nhìn anh,”Anh muốn như thế nào!?”

Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên chút cười thần bí mà lại nguy hiểm, nhìn cô tứng chữ một nói,” Đương nhiên là muốn em phụ trách!”

Phụ trách! ?

Nghe cái từ ngữ này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cau mày không thể nào!

Không đến mức nghiêm trọng như thế !

"Như thế nào? Ngày hôm qua đã làm chuyện gì, cũng không thừa nhận ? Hả? !" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam nhìn anh, có điểm thẹn thùng mở miệng, ” Của anh………không thể dùng?”

Cô nhớ rõ, cô không dùng bao nhiêu sức lực!

Nhưng mà, Mặc Thiếu Thiên nghe được lời Lâm Tử Lam nói, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Không thể dùng . . . . . .

Đây đối với anh mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục!

Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên hôm nay cũng không thể nhịn!

"Đúng vậy, cho nên em sẽ phải phụ trách đối với anh!” Mặc Thiếu Thiên thay đổi một dáng vẻ xấu xa, nhìn Lâm Tử Lam!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook