Gia Hữu Điêu Thê

Chương 15: Có chuyện phát sinh

Chu Ngọc

25/05/2013

Thư Mộng bám theo tiếng động mà đi. Khu rừng mới nhìn tưởng là rừng cây nhỏ, vậy mà càng đi càng sâu, càng đi càng xa. Thấy đường núi quanh co khúc khuỷu, dần dần đi tới một vùng cây lớn núi cao. Thư Mộng không khỏi nhíu mày, có cảm giác đang trong rừng sâu hoang vu mây mờ che phủ (1). Quay đầu lại cũng không biết đường vừa đi tới là đường nào. Thư Mộng đành cắn răng tiếp tục bám theo.

“Đại ca, huynh làm sao mà mãi mới thấy đến vậy? Ngựa đâu? Sao lại đi tới từ hướng đó?” Giữa chốn rừng sâu sương phủ đột nhiên vang lên tiếng người nói, Thư Mộng liền dừng bước lui lại một chút nấp vào phía sau một thân cây lớn.

“Còn không phải do đồ súc sinh đáng chết đó sao, bị vấp té ngã, hại ta phải rẽ lên con đường gần đó mà chạy lên núi. Chỉ là có mỹ nhân đây bầu bạn, vậy cũng đáng. Đệ không việc gì chứ?” Gã đàn ông gương mặt âm hiểm trả lời.

“Không việc gì. Mấy tên đó thì có gì đáng bàn, lão béo đó muốn tranh với chúng ta, đúng là tìm đường chết mà.”

Gã đàn ông gương mặt âm hiểm nghe thế thì cười ha ha nói: “Vậy không sao rồi, đi, hôm nay hai huynh đệ ta thật diễm phúc, được hưởng thụ mỹ nhân này. Đã lâu lắm rồi không gặp được người tuyệt sắc đến thế, nghĩ đến hương vị lát nữa được thưởng thức, ha ha, ta thật ngứa ngáy không nhịn được.”

Thư Mộng nghe được không khỏi nhíu mày, cảm thấy bọn này dám đem Cổ Li ra “làm” thật lắm. Nghiêng tai nghe ngóng tịnh không thấy âm thanh nào của Cổ Li, ánh mắt nàng chầm chậm đảo quanh, nhưng vẫn không lộ diện, im lặng đứng một bên quan sát.

“Đại ca, hắn sao lại không có tiếng động nào vậy? Có phải do huynh?”

Tên đàn ông gương mặt âm hiểm cười ha ha nói: “Không sao, vừa rồi ngại hắn hoảng lên làm loạn, nên đập cho một phát hôn mê đỡ phiền phức. Đi, tiểu đệ, chúng ta đi hưởng thụ thôi.” Vừa nói vừa định bước lên phía trước. Thư Mộng thấy vậy đang muốn đi theo thì thấy gã kia rất nhanh đã cản lại.

Tên đàn ông gương mặt âm hiểm lạnh giọng hỏi: “Tiểu đệ, đệ làm gì vậy?”

Tên kia cười ha ha nói: “Đại ca, hàng cực phẩm thế này đúng là khó mà gặp được. Chúng ta chuyến này đi không gặp được món hàng nào tốt, cuối cùng cũng không đến nỗi hai tay trắng về không. Người này đệ nghĩ đại vương chúng ta nhất định sẽ rất thích. Nếu đem hắn dâng lên, tiền tài địa vị của chúng ta không phải sẽ như cây mè đơm bông càng lúc càng phát hay sao?”

Tên đàn ông gương mặt âm hiểm không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, nhìn Cổ Li đang mê man bên này, lại nhìn đệ đệ của y bên kia, một hồi lâu mới nói: “Món hàng tuyệt sắc đến thế này chúng ta khó khăn lắm mới gặp được một lần, trong cung điện của đại vương cũng chẳng có hàng ngon đến thế, vậy mà phải dâng lên, thật không cam lòng.”

Tên kia cười ha ha bảo: “Đại ca, vậy mĩ nam quan trọng, hay là tiền tài địa vị quan trọng hơn? Nếu không có sự nâng đỡ của đại vương, chúng ta có thể có những tháng ngày tiêu dao thoải mái như bây giờ không? Huống chi tên tiểu tử đó hôm nay gây ra tiếng vang lớn đến như vậy, kẻ tai mắt của đại vương phái đi khẳng định đã biết chuyện rồi. Chúng ta lại hoạt động trên địa bàn này. Nếu chuyện này để lộ ra chúng ta có toàn mạng được không? Còn nữa, tên tiểu tử này nếu dâng lên, với dung mạo xuất chúng ấy nhất định sẽ được sủng ái. Nếu chúng ta làm chuyện khiến hắn ôm hận trong lòng, kể tội trạng chúng ta lên đại vương. Đại ca, chuyện này huynh phải phân rõ nặng nhẹ mới được, đừng vì mê đắm sắc đẹp nhất thời mà đạp đổ tiền đồ của hai huynh đệ chúng ta."

Gã đàn ông gương mặt âm hiểm lặng im đến nửa ngày, cuối cùng nói: “Tiểu đệ nói đúng, đại ca không thể vì nhan sắc này mà vứt bỏ tiền đồ của chúng ta, tên tiểu tử đó chúng ta phải đem dâng lên.”

“Như vậy đúng rồi, tiểu đệ sớm đã có suy nghĩ như vậy. Đi. Đại ca. Chúng ta quay về Kim cung. Để xem lần này còn ai dám bảo hàng chúng ta mang về toàn đồ thứ phẩm.” Tên kia nói xong thì tung mình lên một cái đã nhảy lên lưng con tuấn mã đang đứng ở bên cạnh, đưa tay định kéo hai người ở dưới đất lên.



Thư Mộng nãy giờ đứng nấp sau lưng gốc cây lớn, lúc này nghe thấy hai gã đàn ông nói muốn đưa Cổ Li đi Kim cung gì đó, ghé mắt nhìn thấy hắn đã trên ngựa, mắt thấy Cổ Li đầu đang cúi gục xuống đang bị kéo lên ngựa. Thư Mộng không khỏi cắn răng, dẫm mạnh chân xông ra ngoài.

“Các ngươi ... các ngươi là ai? Tại sao dám ... dám bắt người ... Ta vừa rồi ... đã thấy hết cả rồi. Các ngươi ... nếu không thả người, ... ta ... ta ...” Thư Mộng trong tay nắm một cành cây đứng trước hai kẻ bắt Cổ Li, giận dữ quát lên, tiếng quát ngắt đoạn, cả người đều không ngừng run lên.

Gã đàn ông gương mặt âm hiểm vẫn còn chưa lên ngựa, quay đầu nhìn lại thấy Thư Mộng dáng điệu sợ hãi run rẩy nhưng vẫn kiên cường chống đỡ ra vẻ mạnh bạo, không khỏi cười một cái, buông Cổ Li ra rồi bước từng bước về phía Thư Mộng, cười nhẹ nói: “Ngươi sẽ làm gì?”

Thư Mộng lùi lại sau một bước, cả người run lên, nhưng thấy lùi lại thế này không ổn, lại tiến lên đứng lại chỗ cũ, hai tay nắm cành cây chỉ vào tên đàn ông đang tiến đến nói: “Mau thả người ra, nếu không đừng trách ta ... ta đối với các ngươi không khách khí.”

Hai gã đàn ông nghe thấy thì ha ha cười lớn, gã có gương mặt âm hiểm cười lạnh nói: “Món ngon dâng lên bề trên, không thể thả đi được.” Nói xong đột nhiên thân mình xẹt tới trước Thư Mộng, bàn tay hóa thành đao, một tay chém xuống cổ tay Thư Mộng, tay kia rất nhanh nắm lấy. Cả người Thư Mộng trong nháy mắt nằm trong tay gã.

Gã đang ngồi trên ngựa thấy việc diễn ra không khỏi càng cười vui sướng nói: “Bản lĩnh chỉ có thế mà cũng dám làm việc “giữa đường thấy chuyện bất bình”, đúng là tự tìm đường chết, ây, đại ca huynh mang qua đây đệ xem xem.”

Gã gương mặt âm hiểm cười một tiếng nói: “Đệ đừng lại nhìn trúng đấy, tên này ta không bỏ qua được. Lúc trên đường nhìn thấy ta đã định bắt mang theo rồi, chẳng qua lúc ấy có miếng ngon bên miệng rồi, ăn nhiều lại no quá. Ta để lại cho ngươi một con ngựa, không ngờ lại theo ta đến tận đây, ha ha, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông vào, vậy thì đừng có trách ta.”

Vừa nói vừa nhấc Thư Mộng đang giãy giụa kịch liệt đi về phía trước.

Gã ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy trong mắt không khỏi lóe sáng, nói: “Hàng tốt, hàng tốt. Đại ca, hóa ra lại là một tên tuyệt sắc, so với tên trước còn tốt hơn, tốt hơn nhiều.”

Gã đàn ông âm hiểm nói: “Tên này đệ đừng có mơ.”

Thư Mộng nghe thấy hai tên nói chuyện với nhau, vừa há mồm kêu buông, vừa để ý động tĩnh phía bên Cổ Li, thấy y một chút động cũng không có, không khỏi âm thầm nhíu mày.

“Kêu cái gì mà kêu. Còn kêu sẽ mang ngươi quăng cho chó ăn.” Gã đàn ông âm hiểm thấy Thư Mộng một khắc cũng không ngừng, cứ giãy giụa liên tục. Tuy rằng đối với gã mà nói thì lực nắm giữ thật không đủ để gây sợ hãi, là thấy Thư Mộng gan nhỏ như thế mới nói câu đe dọa vậy.

Thư Mộng nghe gã nói thì mím môi không dám kêu nữa, đôi mắt chăm chú nhìn hai tên lộ vẻ hoảng sợ cực độ. Gã ngồi trên lưng ngựa thấy vậy không khỏi cười ha ha nói: “Đại ca, cả hai tên này huynh cũng đừng có chạm tới, nhan sắc tuyệt đẹp như thế, chúng ta lần này phát rồi.”

Gã gương mặt âm hiểm nhíu mày nói: “Tiểu đệ, đệ ...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Gia Hữu Điêu Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook