Chương 14: Là họa, hay là phúc
Chu Ngọc
25/05/2013
Gã trai đạt danh hiệu thứ ba, gương mặt lạnh lùng, nãy giờ im lặng đứng bên cạnh giờ chợt xen vào nói: “Ta ở Tây hoa phường mà chưa từng gặp qua ngươi, có phải mới bị chủ nhân bán ra ngày hôm nay không? Ta thấy chắc chỉ có thể như vậy thôi. Không phải là người ở Tây hoa phường, nếu có mua bán sẽ không tìm đến người bên ngoài, chắc chắn là do chủ nhân của ngươi xếp đặt để Tây hoa phường bán ngươi đi thì ông chủ Tây hoa phường mới dám bán. Ta thấy giờ ngươi chỉ có thể cầu trời bản thân mình tốt phúc, mong cho được gặp một người chủ yêu thương ngươi, nếu không ngày tháng tới ngươi sống sẽ không được dễ dàng như trước đâu. “
Mấy người chìm nổi trong chốn gió trăng, nhìn qua một cái đã có thể nhận thấy Cổ Li khí chất ưu nhã, thân thể được chăm sóc tốt, nhất định là chưa từng trải qua cảnh bị đánh đập dày vò nên mới có thể đỏ da thắm thịt thần sắc tươi sáng như thế.
Cổ Li nghe nói thì cả mặt đen sì, hay cho một Thư Mộng, ép y làm tiểu quan, nam mặc nữ trang diễn trò vui cho nàng xem, y vì đánh cược chịu thua nên cũng đành phải chịu, nhưng đến giờ lại còn dám đem y đi bán, lại còn là bán công khai, cho người ta tự do trả giá. Chuyện này mà đem đồn ra ngoài thì anh danh cả đời của y không phải đều thả trôi theo dòng nước rồi sao. Cổ Li vừa nghĩ vậy mặt đen đến không thể đen hơn, trừng mắt nhìn Thư Mộng đến muốn tóe lửa.
Thư Mộng thấy Cổ Li trong chớp mắt mặt biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nhìn mình muốn tóe lửa liền hướng gương mặt tươi cười về phía Cổ Li dùng khẩu hình nói: “Đánh cược chịu thua.”
Cổ Li nghiến răng trèo trẹo, nghe thấy giá trả cho mình cứ càng lúc càng tăng cao. Lại liếc mắt thấy Diệp ở phía dưới, bình thường lạnh lạnh lùng lùng, lúc này đang ngồi chồm hỗm trên đất mà cười, cười đến toàn thân rung lên. Y không khỏi nắm chặt nắm tay, hướng về phía Thư Mộng dùng khẩu hình nói: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Thư Mộng nheo mắt một cái, cười nói: “Được thôi, cứ chờ xem.”
“Hai vạn một ngàn lạng, đệ nhất mỹ nhân.” Một ông chú tuổi trung niên dáng vẻ giống như một thương gia giàu có, bụng to vượt mặt, người béo phì nộn, rống lên.
Gã dẫn chương trình thấy giá bán này đã là giá trên trời, chưa từng có đối với một tiểu quan thì không khỏi hưng phấn, mặt đỏ bừng bừng lớn giọng hô: “Hai vạn một ngàn lạng. Có ai trả giá hơn mức giá cao nhất này không? Có ai trả giá cao hơn mức giá cao nhất này không? Đệ nhị đệ tam mỹ nhân đều đã bán được rồi. Hiện giờ chỉ còn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung mạo động lòng người đây là còn chưa bán thôi. Cơ hội duy nhất không có gặp lần thứ hai nữa đâu, có ai trả giá nữa không? Nếu không còn ai ra giá, thiên hạ đệ nhất của chúng ta đà có chủ, giao dịch chốt tại đây.”
“Bốn vạn lạng.” Một âm thanh lạnh lẽo như băng chợt vang lên. Thư Mộng quay đầu nhìn sang cười. Chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, quần áo nai nịt gọn gàng, thân thể cao lớn, nhìn thấy giống như người có luyện võ. Gương mặt cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ hai mắt toát lên vẻ lạnh lẽo dâm dục, khiến cho người ta mới nhìn thì đã biết đây là một kẻ tàn nhẫn.
“Bốn vạn lạng. Vị này trả giá bốn vạn lạng, còn ai trả giá cao hơn không? Còn ai trả giá cao hơn không?”
“Bốn vạn năm ngàn lạng, con mẹ nó, lão tử xem kẻ nào dám tranh với đại gia ta nào.” Ông béo lúc trước vẻ mặt giận dữ đột nhiên thò đầu ra, thể hiện thái độ muốn có Cổ Li bằng mọi giá.
Người đàn ông kia gương mặt lạnh lẽo liếc nhìn ông béo một cái, trên môi khẽ lộ nụ cười âm hiểm rồi quay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.
“Bốn vạn năm ngàn lạng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của chúng ta đã thuộc về vị đại gia đây.” Người dẫn chương trình thấy không còn ai ra giá nữa, thì cao giọng tuyên bố.
Thư Mộng nhìn Cổ Li nãy giờ vẫn đang trừng mắt nhìn mình, cười híp mắt nói: “Thật đáng tiền.”
Cổ Li tức mình nghiến răng trèo trẹo, đã bán y đi thì chớ còn nói với y “thật đáng tiền”. Cô nàng kia đừng để cho y gặp lại, đã gặp lại nhất định sẽ cho nàng ta biết tay.
Hoàng hôn rơi xuống sau lưng Cổ Li, đèn hoa bắt đầu thắp sáng. Dọc hai bên bờ sông Vị Hà ánh đèn rực rỡ, vô cùng náo nhiệt. Ánh đèn hoa lệ chiếu rọi trên thân khiến Cổ Li một thân bạch sắc càng thêm vẻ quyến rũ khó nói thành lời. Thư Mộng thấy Cổ Li bị người ta mang đi, không khỏi ha ha cười lớn, cũng quay người rời khỏi hoa phường.
Gió nhè nhẹ đùa trên mặt mang theo hơi lạnh đặc trưng của một đêm tháng mười. Thư Mộng và Tử Dạng cưỡi ngựa men theo sông Vị Hà hướng Quan Châu mà đi.
“Tiểu thư, tại sao không nghỉ một đêm rồi hẵng đi. Chúng ta lúc này khởi hành tới Quan Châu không phải đã quá muộn rồi sao?” Tử Dạng thấy Thư Mộng nét cười trên gương mặt tới giờ vẫn chưa tan, biết Thư Mông trong lòng rất vui vẻ mới vừa cười vừa hỏi.
Thư Mộng cưỡi ngựa chậm rãi ung dung mà đi, thấy Tử Dạng hỏi vậy cười đáp: “Lúc này đi tới cái gì Quan Châu, chẳng qua cũng chỉ là đi tới một phương thôi. Nghe nói phía trước chừng mười dặm có một sơn trang nghỉ dưỡng của Cổ gia. Tự dưng có được bốn vạn lạng, không tới sơn trang đó tiêu chút tiền thì thật có lỗi với bản thân đó.”
Tử Dạng nghe vậy cười nói: “Tiểu thư, tiền bán Cổ Li phần nhận được bốn vạn lượng, người đi tiêu ở đâu không đi, lại cứ muốn tìm chỗ của Cổ gia bọn họ tiêu tiền, Cổ Li mà biết được sợ rằng tức chết thôi.”
Thư Mộng đầu mày cuối mắt toàn là ý cười, vung tay quất lên con ngựa một roi, khiến ngựa chạy vùng lên cười nói: “Tức chết, vậy thì đã làm tan những buồn bực trong lòng ta rồi.” Tử Dạng thấy Thư Mộng quất ngựa chạy mau, thì cũng cười rồi cho ngựa chạy theo.
Ta ta ta (*tiếng vó ngựa trên đường*) Thư Mộng và Tử Dạng đang cho ngựa chạy chậm trên đường, chả mấy chốc đã gần tới sơn trang nghỉ dưỡng nổi tiếng gần xa kia. Đột nhiên nghe tiếng vó ngựa chạy gấp gáp từ phía xa sau lưng truyền tới. Thư Mộng và Tử Dạng nhìn nhau, kéo ngựa dừng bước đứng sang một bên.
“Buông ta ra. Ngươi thật to gan, dám bắt ta ư?”
Thư Mộng nghe thấy một giọng nói giận dữ theo gió truyền tới, âm thanh hơi có phần quen thuộc, không khỏi hướng về phía con ngựa đang chạy tới chú ý nhìn thử. Chỉ thấy trên lưng ngựa có một người đàn ông thân hình có vẻ cao lớn, trong tay có ôm một người, mà người này thân thể mềm nhũn tựa vào trước ngực người đàn ông kia, rõ ràng nếu không phải bị cho uống thuốc thì là bị điểm huyệt rồi. Thư Mộng thấy vậy thì không khỏi nhíu mày.
“Ngoan, nghe lời, đợi lát nữa ca ca thương ngươi.” Một âm thanh có phần âm hiểm, lại toát lên sự bỉ ổi dâm dục khó diễn tả bằng lời vang lên. Thư Mộng vừa nghe thấy giọng nói này thì hai mắt liền hơi khép lại, giọng nói của người này nàng đã từng nghe qua. Chính là của người đàn ông âm trầm muốn mua Cổ Li mà không được lúc chiều.
Lúc này tiếng vó ngựa chạy nhanh đã tới gần, Thư Mộng tập trung nhìn. Dưới ánh trăng chiếu rạng, người bị ôm trong tay gã đàn ông chính là Cổ Li. Chỉ thấy Cổ Li xiêu vẹo tựa vào lòng gã đàn ông, giống như không còn chút sức lực nào, Thư Mộng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên kinh hãi. Cổ Li không phải còn có hộ vệ sao, thế nào mà lại bị người đàn ông này bắt mang tới đây?
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần. Lúc hai bên ngang qua nhau, Cổ Li cũng nhìn thấy Thư Mộng đang đứng ở bên đường, nhưng gương mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, hai người cứ vậy mà đi ngang qua nhau.
“Đáng chết.” Thư Mộng và Cổ Li còn chưa kịp định thần, một cành cây sà thấp ngang đường mà trời tối ngựa chạy nhanh nhìn không ra nên cứ thế phi tới. Gã đàn ông đang ôm Cổ Li ngồi trên lưng ngựa thấy tình thế không ổn liền vỗ trên lưng ngựa một cái, ôm Cổ Li nhảy lên đáp xuống ở phía xa xa.
Gã đàn ông quay đầu nhìn con ngựa của mình ngã nhào ở trên đường, lại liếc mắt nhìn sang Thư Mộng và Tử Dạng đang đứng ở bên đường, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi xoay người ôm Cổ Li mau chóng hướng phía con đường núi bên đường đi lên, tốc độ như thế xem ra không kém so với ngựa chạy. Suốt thời gian này, Cổ Li chỉ thản nhiên nhìn Thư Mộng, không hề nói một lời.
Thư Mộng nhíu mày nhảy xuống lưng ngựa, hướng Tử Dạng nói: “Để ta đi xem sao.” Vừa nói vừa chạy theo con đường gã đàn ông vừa đi. Tử Dạng nhất thời hoảng lên. Thư Mộng khinh công tốt hơn nàng, bước đi nhanh như vậy nàng làm sao theo kịp. Chẳng có cách nào khác đành đem ngựa buộc lại, rồi cũng đuổi theo đi lên.
Mấy người chìm nổi trong chốn gió trăng, nhìn qua một cái đã có thể nhận thấy Cổ Li khí chất ưu nhã, thân thể được chăm sóc tốt, nhất định là chưa từng trải qua cảnh bị đánh đập dày vò nên mới có thể đỏ da thắm thịt thần sắc tươi sáng như thế.
Cổ Li nghe nói thì cả mặt đen sì, hay cho một Thư Mộng, ép y làm tiểu quan, nam mặc nữ trang diễn trò vui cho nàng xem, y vì đánh cược chịu thua nên cũng đành phải chịu, nhưng đến giờ lại còn dám đem y đi bán, lại còn là bán công khai, cho người ta tự do trả giá. Chuyện này mà đem đồn ra ngoài thì anh danh cả đời của y không phải đều thả trôi theo dòng nước rồi sao. Cổ Li vừa nghĩ vậy mặt đen đến không thể đen hơn, trừng mắt nhìn Thư Mộng đến muốn tóe lửa.
Thư Mộng thấy Cổ Li trong chớp mắt mặt biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nhìn mình muốn tóe lửa liền hướng gương mặt tươi cười về phía Cổ Li dùng khẩu hình nói: “Đánh cược chịu thua.”
Cổ Li nghiến răng trèo trẹo, nghe thấy giá trả cho mình cứ càng lúc càng tăng cao. Lại liếc mắt thấy Diệp ở phía dưới, bình thường lạnh lạnh lùng lùng, lúc này đang ngồi chồm hỗm trên đất mà cười, cười đến toàn thân rung lên. Y không khỏi nắm chặt nắm tay, hướng về phía Thư Mộng dùng khẩu hình nói: “Chúng ta cứ chờ xem.”
Thư Mộng nheo mắt một cái, cười nói: “Được thôi, cứ chờ xem.”
“Hai vạn một ngàn lạng, đệ nhất mỹ nhân.” Một ông chú tuổi trung niên dáng vẻ giống như một thương gia giàu có, bụng to vượt mặt, người béo phì nộn, rống lên.
Gã dẫn chương trình thấy giá bán này đã là giá trên trời, chưa từng có đối với một tiểu quan thì không khỏi hưng phấn, mặt đỏ bừng bừng lớn giọng hô: “Hai vạn một ngàn lạng. Có ai trả giá hơn mức giá cao nhất này không? Có ai trả giá cao hơn mức giá cao nhất này không? Đệ nhị đệ tam mỹ nhân đều đã bán được rồi. Hiện giờ chỉ còn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung mạo động lòng người đây là còn chưa bán thôi. Cơ hội duy nhất không có gặp lần thứ hai nữa đâu, có ai trả giá nữa không? Nếu không còn ai ra giá, thiên hạ đệ nhất của chúng ta đà có chủ, giao dịch chốt tại đây.”
“Bốn vạn lạng.” Một âm thanh lạnh lẽo như băng chợt vang lên. Thư Mộng quay đầu nhìn sang cười. Chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, quần áo nai nịt gọn gàng, thân thể cao lớn, nhìn thấy giống như người có luyện võ. Gương mặt cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ hai mắt toát lên vẻ lạnh lẽo dâm dục, khiến cho người ta mới nhìn thì đã biết đây là một kẻ tàn nhẫn.
“Bốn vạn lạng. Vị này trả giá bốn vạn lạng, còn ai trả giá cao hơn không? Còn ai trả giá cao hơn không?”
“Bốn vạn năm ngàn lạng, con mẹ nó, lão tử xem kẻ nào dám tranh với đại gia ta nào.” Ông béo lúc trước vẻ mặt giận dữ đột nhiên thò đầu ra, thể hiện thái độ muốn có Cổ Li bằng mọi giá.
Người đàn ông kia gương mặt lạnh lẽo liếc nhìn ông béo một cái, trên môi khẽ lộ nụ cười âm hiểm rồi quay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.
“Bốn vạn năm ngàn lạng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của chúng ta đã thuộc về vị đại gia đây.” Người dẫn chương trình thấy không còn ai ra giá nữa, thì cao giọng tuyên bố.
Thư Mộng nhìn Cổ Li nãy giờ vẫn đang trừng mắt nhìn mình, cười híp mắt nói: “Thật đáng tiền.”
Cổ Li tức mình nghiến răng trèo trẹo, đã bán y đi thì chớ còn nói với y “thật đáng tiền”. Cô nàng kia đừng để cho y gặp lại, đã gặp lại nhất định sẽ cho nàng ta biết tay.
Hoàng hôn rơi xuống sau lưng Cổ Li, đèn hoa bắt đầu thắp sáng. Dọc hai bên bờ sông Vị Hà ánh đèn rực rỡ, vô cùng náo nhiệt. Ánh đèn hoa lệ chiếu rọi trên thân khiến Cổ Li một thân bạch sắc càng thêm vẻ quyến rũ khó nói thành lời. Thư Mộng thấy Cổ Li bị người ta mang đi, không khỏi ha ha cười lớn, cũng quay người rời khỏi hoa phường.
Gió nhè nhẹ đùa trên mặt mang theo hơi lạnh đặc trưng của một đêm tháng mười. Thư Mộng và Tử Dạng cưỡi ngựa men theo sông Vị Hà hướng Quan Châu mà đi.
“Tiểu thư, tại sao không nghỉ một đêm rồi hẵng đi. Chúng ta lúc này khởi hành tới Quan Châu không phải đã quá muộn rồi sao?” Tử Dạng thấy Thư Mộng nét cười trên gương mặt tới giờ vẫn chưa tan, biết Thư Mông trong lòng rất vui vẻ mới vừa cười vừa hỏi.
Thư Mộng cưỡi ngựa chậm rãi ung dung mà đi, thấy Tử Dạng hỏi vậy cười đáp: “Lúc này đi tới cái gì Quan Châu, chẳng qua cũng chỉ là đi tới một phương thôi. Nghe nói phía trước chừng mười dặm có một sơn trang nghỉ dưỡng của Cổ gia. Tự dưng có được bốn vạn lạng, không tới sơn trang đó tiêu chút tiền thì thật có lỗi với bản thân đó.”
Tử Dạng nghe vậy cười nói: “Tiểu thư, tiền bán Cổ Li phần nhận được bốn vạn lượng, người đi tiêu ở đâu không đi, lại cứ muốn tìm chỗ của Cổ gia bọn họ tiêu tiền, Cổ Li mà biết được sợ rằng tức chết thôi.”
Thư Mộng đầu mày cuối mắt toàn là ý cười, vung tay quất lên con ngựa một roi, khiến ngựa chạy vùng lên cười nói: “Tức chết, vậy thì đã làm tan những buồn bực trong lòng ta rồi.” Tử Dạng thấy Thư Mộng quất ngựa chạy mau, thì cũng cười rồi cho ngựa chạy theo.
Ta ta ta (*tiếng vó ngựa trên đường*) Thư Mộng và Tử Dạng đang cho ngựa chạy chậm trên đường, chả mấy chốc đã gần tới sơn trang nghỉ dưỡng nổi tiếng gần xa kia. Đột nhiên nghe tiếng vó ngựa chạy gấp gáp từ phía xa sau lưng truyền tới. Thư Mộng và Tử Dạng nhìn nhau, kéo ngựa dừng bước đứng sang một bên.
“Buông ta ra. Ngươi thật to gan, dám bắt ta ư?”
Thư Mộng nghe thấy một giọng nói giận dữ theo gió truyền tới, âm thanh hơi có phần quen thuộc, không khỏi hướng về phía con ngựa đang chạy tới chú ý nhìn thử. Chỉ thấy trên lưng ngựa có một người đàn ông thân hình có vẻ cao lớn, trong tay có ôm một người, mà người này thân thể mềm nhũn tựa vào trước ngực người đàn ông kia, rõ ràng nếu không phải bị cho uống thuốc thì là bị điểm huyệt rồi. Thư Mộng thấy vậy thì không khỏi nhíu mày.
“Ngoan, nghe lời, đợi lát nữa ca ca thương ngươi.” Một âm thanh có phần âm hiểm, lại toát lên sự bỉ ổi dâm dục khó diễn tả bằng lời vang lên. Thư Mộng vừa nghe thấy giọng nói này thì hai mắt liền hơi khép lại, giọng nói của người này nàng đã từng nghe qua. Chính là của người đàn ông âm trầm muốn mua Cổ Li mà không được lúc chiều.
Lúc này tiếng vó ngựa chạy nhanh đã tới gần, Thư Mộng tập trung nhìn. Dưới ánh trăng chiếu rạng, người bị ôm trong tay gã đàn ông chính là Cổ Li. Chỉ thấy Cổ Li xiêu vẹo tựa vào lòng gã đàn ông, giống như không còn chút sức lực nào, Thư Mộng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên kinh hãi. Cổ Li không phải còn có hộ vệ sao, thế nào mà lại bị người đàn ông này bắt mang tới đây?
Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần. Lúc hai bên ngang qua nhau, Cổ Li cũng nhìn thấy Thư Mộng đang đứng ở bên đường, nhưng gương mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, hai người cứ vậy mà đi ngang qua nhau.
“Đáng chết.” Thư Mộng và Cổ Li còn chưa kịp định thần, một cành cây sà thấp ngang đường mà trời tối ngựa chạy nhanh nhìn không ra nên cứ thế phi tới. Gã đàn ông đang ôm Cổ Li ngồi trên lưng ngựa thấy tình thế không ổn liền vỗ trên lưng ngựa một cái, ôm Cổ Li nhảy lên đáp xuống ở phía xa xa.
Gã đàn ông quay đầu nhìn con ngựa của mình ngã nhào ở trên đường, lại liếc mắt nhìn sang Thư Mộng và Tử Dạng đang đứng ở bên đường, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi xoay người ôm Cổ Li mau chóng hướng phía con đường núi bên đường đi lên, tốc độ như thế xem ra không kém so với ngựa chạy. Suốt thời gian này, Cổ Li chỉ thản nhiên nhìn Thư Mộng, không hề nói một lời.
Thư Mộng nhíu mày nhảy xuống lưng ngựa, hướng Tử Dạng nói: “Để ta đi xem sao.” Vừa nói vừa chạy theo con đường gã đàn ông vừa đi. Tử Dạng nhất thời hoảng lên. Thư Mộng khinh công tốt hơn nàng, bước đi nhanh như vậy nàng làm sao theo kịp. Chẳng có cách nào khác đành đem ngựa buộc lại, rồi cũng đuổi theo đi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.