Chương 1
Nhất Oản Bạch Khai Thủy
13/09/2021
Chương I: Nhặt được vịt con rồi
Hôm nay Ngụy Cốc lái xe về nhà như mọi khi, dưới cột đèn đường hắn thấy một con vật nho nhỏ. Trong suy nghĩ nhiều người, có lẽ cứ lái xe cán ngang qua nó cũng chẳng có gì là to tát, dù sao cũng chỉ là một con vật không đáng nhắc đến mà thôi. Nhưng hắn không làm như vậy.
Ngụy Cốc dừng xe ngay trước vật nhỏ đó, hắn xuống xe bước đến xem xét. Hắn ngồi xổm xuống, một con vịt vàng nho nhỏ đã được đặt trên lòng bàn tay tổng tài.
Vừa mềm mềm lại còn nho nhỏ.
Ngụy Cốc vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không rõ cảm xúc nhưng trong lòng lại đang có chút xao xuyến. Hình như chân vịt nhỏ bị thương rồi, đứng lên mấy lần đều không đứng vững nổi.
Đối mặt với một con vật vừa mềm vừa manh như vậy, Ngụy Cốc bối rối không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này vịt nhỏ đột nhiên kêu lên, nó nghiêng nghiêng đầu, cái miệng bé xíu lẹp bẹp mổ rồi lại mổ xuống lòng bàn tay hắn.
"Quạc quạc quạc..."
"......"
Giữa đường phố yên tĩnh không một bóng người qua lại, gió thổi qua tán lá phát ra thanh âm xào xạc.
Nếu con vịt này đã không đi nổi, vậy thì trước tiên cứ mang nó về đã?
Mẫu tính đột nhiên trỗi dậy trong lòng, Ngụy Cốc đem vịt con đặt lại bên đường. Mỗi người đều có quyền tự lựa chọn cuộc sống của riêng mình kia mà, thế nhưng hắn lại quên rằng đây là vịt, không phải người.
Sau khi bị thả lại mặt đất, vịt vàng cũng không sợ người, nó lắc la lắc lư đi đến bên ống quần Ngụy Cốc, miệng nhỏ mổ mổ giày da đen bóng. Ây... nó mới phát hiện thứ này quá cứng, mổ không nổi.
"Quác quạc quạc..."
"....."
Ngụy Cốc mặt không cảm xúc hạ mông ngồi xổm xuống nhìn vịt nhỏ đang cắn ống quần mình, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhấc nó lên đặt vào lòng bàn tay.
Vịt nhỏ bị cứu đi rồi.
Vịt nhỏ bị đưa đến nơi xa lạ, nó mất hứng ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn theo nhân loại cao lớn này.
"Quạc quạc quạc" Cảm ơn ngươi nhân loại
Hình như vịt nhỏ đói bụng rồi.
Sau khi về đến nhà Ngụy Cốc cũng không rảnh nghĩ xem mình nên ăn gì, hắn lấy máy tính bảng tìm tòi học hỏi xem nuôi vịt con thì nên cho ăn gì.
Ngụy Cốc chưa từng nuôi chó mèo gì đó chứ đừng nói đến vịt, trong lòng hắn có cảm giác bất lực bó tay.
Cũng may hắn xem qua cũng biết được vịt con không hề kén ăn. Ngụy Cốc bước vào phòng bếp vo gạo nấu cháo, bữa tiệc đêm nay hắn chỉ uống rượu chứ chưa kịp ăn gì lót dạ. Để bụng rỗng uống rượu hậu quả là dạ dày bị khó chịu.
Vịt nhỏ lắc la lắc lư đi theo nhân loại vào phòng bếp, nó tò mò quan sát người kia đang làm gì, nhân loại này so với nó mà nói thật sự rất cao lớn, nó cùng lắm ngẩng đầu hết cỡ cũng chỉ có thể nhìn đến ống quần của nam nhân.
"Quạc quạc" ngươi đang làm cái gì đó?
Kêu lợi hại như vậy chắc là đói lả rồi. Nghĩ như vậy, Ngụy Cốc sợ trong lúc không chú ý sẽ dẫm phải vịt nhỏ, hắn tìm một cái chậu nhỏ thả vịt con vào rồi lại đem cái chậu đặt ngay cạnh mình.
Mọi hành đồng của nhân loại đối với vịt nhỏ đều vô cùng mới mẻ, nó nỗ lực duỗi dài cái cổ ngắn ngủn, cố gắng quan sát nhất cử nhất động của Nguỵ Cốc, mãi đến khi hắn mang đồ ăn đến đặt trước mặt vịt nhỏ.
Ngụy Cốc dùng nắp bình nước cho vịt con một ít tép nhỏ với cháo kê, một cái nắp khác đựng một ít nước trắng. Hắn không dám cho vịt con ăn quá nhiều, sợ nó no đến khó chịu.
"quác quác" Ăn ngon thật ó, nhân loại ngươi thật sự là một người tốt.
Nhìn vịt nhỏ ăn đến thiếu chút nữa ăn luôn cả nắp bình, tâm tình Ngụy Cốc bỗng nhiên sáng sủa lên không ít.
Đại nam nhân ở phòng khách ăn cháo, bên cạnh cái chậu của vịt nhỏ. Vịt con nằm rất yên tĩnh, nó hơi nghiêng đầu nhìn ngắm nam nhân. Cũng không biết vì sao nếu vịt nhỏ không nhìn hắn sẽ kêu quang quác, phải chăng trong lòng đó đang sợ hãi, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn?
Hắn vươn tay ra chọt chọt đầu nhỏ mềm mại của vịt vàng.
"Cộc" Vịt vàng nhỏ mổ mổ ngón tay của nam nhân, cộc cộc lặp lại vài tiếng vịt vàng tiếp tục mổ mổ.
Hành động đáng yêu này làm Ngụy Cốc cao hứng trong lòng, hắn nâng vịt nhỏ lên tay, một con vịt nhỏ mềm mềm nhỏ xinh, nộn nộn vàng nhạt.
"Quạc quạc" Ta nhớ kỹ ngươi rồi, sau này có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Ngụy Cốc vuốt ve vịt nhỏ ngốc manh trong nay mình, không biết vịt nhỏ có thể nói chuyện không nhỉ? Không biết nó lớn lên có còn đáng yêu như vậy không?
Hôm nay Ngụy Cốc lái xe về nhà như mọi khi, dưới cột đèn đường hắn thấy một con vật nho nhỏ. Trong suy nghĩ nhiều người, có lẽ cứ lái xe cán ngang qua nó cũng chẳng có gì là to tát, dù sao cũng chỉ là một con vật không đáng nhắc đến mà thôi. Nhưng hắn không làm như vậy.
Ngụy Cốc dừng xe ngay trước vật nhỏ đó, hắn xuống xe bước đến xem xét. Hắn ngồi xổm xuống, một con vịt vàng nho nhỏ đã được đặt trên lòng bàn tay tổng tài.
Vừa mềm mềm lại còn nho nhỏ.
Ngụy Cốc vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không rõ cảm xúc nhưng trong lòng lại đang có chút xao xuyến. Hình như chân vịt nhỏ bị thương rồi, đứng lên mấy lần đều không đứng vững nổi.
Đối mặt với một con vật vừa mềm vừa manh như vậy, Ngụy Cốc bối rối không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này vịt nhỏ đột nhiên kêu lên, nó nghiêng nghiêng đầu, cái miệng bé xíu lẹp bẹp mổ rồi lại mổ xuống lòng bàn tay hắn.
"Quạc quạc quạc..."
"......"
Giữa đường phố yên tĩnh không một bóng người qua lại, gió thổi qua tán lá phát ra thanh âm xào xạc.
Nếu con vịt này đã không đi nổi, vậy thì trước tiên cứ mang nó về đã?
Mẫu tính đột nhiên trỗi dậy trong lòng, Ngụy Cốc đem vịt con đặt lại bên đường. Mỗi người đều có quyền tự lựa chọn cuộc sống của riêng mình kia mà, thế nhưng hắn lại quên rằng đây là vịt, không phải người.
Sau khi bị thả lại mặt đất, vịt vàng cũng không sợ người, nó lắc la lắc lư đi đến bên ống quần Ngụy Cốc, miệng nhỏ mổ mổ giày da đen bóng. Ây... nó mới phát hiện thứ này quá cứng, mổ không nổi.
"Quác quạc quạc..."
"....."
Ngụy Cốc mặt không cảm xúc hạ mông ngồi xổm xuống nhìn vịt nhỏ đang cắn ống quần mình, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhấc nó lên đặt vào lòng bàn tay.
Vịt nhỏ bị cứu đi rồi.
Vịt nhỏ bị đưa đến nơi xa lạ, nó mất hứng ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn theo nhân loại cao lớn này.
"Quạc quạc quạc" Cảm ơn ngươi nhân loại
Hình như vịt nhỏ đói bụng rồi.
Sau khi về đến nhà Ngụy Cốc cũng không rảnh nghĩ xem mình nên ăn gì, hắn lấy máy tính bảng tìm tòi học hỏi xem nuôi vịt con thì nên cho ăn gì.
Ngụy Cốc chưa từng nuôi chó mèo gì đó chứ đừng nói đến vịt, trong lòng hắn có cảm giác bất lực bó tay.
Cũng may hắn xem qua cũng biết được vịt con không hề kén ăn. Ngụy Cốc bước vào phòng bếp vo gạo nấu cháo, bữa tiệc đêm nay hắn chỉ uống rượu chứ chưa kịp ăn gì lót dạ. Để bụng rỗng uống rượu hậu quả là dạ dày bị khó chịu.
Vịt nhỏ lắc la lắc lư đi theo nhân loại vào phòng bếp, nó tò mò quan sát người kia đang làm gì, nhân loại này so với nó mà nói thật sự rất cao lớn, nó cùng lắm ngẩng đầu hết cỡ cũng chỉ có thể nhìn đến ống quần của nam nhân.
"Quạc quạc" ngươi đang làm cái gì đó?
Kêu lợi hại như vậy chắc là đói lả rồi. Nghĩ như vậy, Ngụy Cốc sợ trong lúc không chú ý sẽ dẫm phải vịt nhỏ, hắn tìm một cái chậu nhỏ thả vịt con vào rồi lại đem cái chậu đặt ngay cạnh mình.
Mọi hành đồng của nhân loại đối với vịt nhỏ đều vô cùng mới mẻ, nó nỗ lực duỗi dài cái cổ ngắn ngủn, cố gắng quan sát nhất cử nhất động của Nguỵ Cốc, mãi đến khi hắn mang đồ ăn đến đặt trước mặt vịt nhỏ.
Ngụy Cốc dùng nắp bình nước cho vịt con một ít tép nhỏ với cháo kê, một cái nắp khác đựng một ít nước trắng. Hắn không dám cho vịt con ăn quá nhiều, sợ nó no đến khó chịu.
"quác quác" Ăn ngon thật ó, nhân loại ngươi thật sự là một người tốt.
Nhìn vịt nhỏ ăn đến thiếu chút nữa ăn luôn cả nắp bình, tâm tình Ngụy Cốc bỗng nhiên sáng sủa lên không ít.
Đại nam nhân ở phòng khách ăn cháo, bên cạnh cái chậu của vịt nhỏ. Vịt con nằm rất yên tĩnh, nó hơi nghiêng đầu nhìn ngắm nam nhân. Cũng không biết vì sao nếu vịt nhỏ không nhìn hắn sẽ kêu quang quác, phải chăng trong lòng đó đang sợ hãi, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn?
Hắn vươn tay ra chọt chọt đầu nhỏ mềm mại của vịt vàng.
"Cộc" Vịt vàng nhỏ mổ mổ ngón tay của nam nhân, cộc cộc lặp lại vài tiếng vịt vàng tiếp tục mổ mổ.
Hành động đáng yêu này làm Ngụy Cốc cao hứng trong lòng, hắn nâng vịt nhỏ lên tay, một con vịt nhỏ mềm mềm nhỏ xinh, nộn nộn vàng nhạt.
"Quạc quạc" Ta nhớ kỹ ngươi rồi, sau này có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Ngụy Cốc vuốt ve vịt nhỏ ngốc manh trong nay mình, không biết vịt nhỏ có thể nói chuyện không nhỉ? Không biết nó lớn lên có còn đáng yêu như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.