Chương 2: Thăng cấp lên thành chủ nhân rồi
Nhất Oản Bạch Khai Thủy
13/09/2021
Làm một con vịt, nó cũng suy nghĩ riêng của mình.
Ví dụ như, nó là một con vịt vàng nhưng nó cũng có tên, tên nó là Tiêu Manh Á. Có thể là không lâu sau nó có thể biến thành hình người, cũng có thể nó sẽ mãi mãi sống trong hình dạng vịt vàng non nớt này.
(Tiêu Manh Á đọc giống như tiểu manh vịt (vịt nhỏ dễ thương:))))))
Tiêu Manh Á may mắn bị một nhân loại tốt bụng nhặt về nhà, cách nói này vừa kỳ quái vừa thê lương thế nhưng còn tốt hơn là bị những thứ kỳ quái chuyển động khắp nơi ở thế giới này nghiền chết. Nhớ tới thảm trạng lần trước nó chứng kiến một đồng loại bị khối sắt khổng lồ nghiền chết, thân hình nho nhỏ không khỏi run rẩy.
Trời vừa sáng, Nguỵ Cốc sờ sờ đầu của vịt nhỏ, nó cảm nhận được hơi thở an toàn của nam nhân. Tiêu Manh Á thân mật mổ mổ lên đầu ngón tay hắn. Nói chung, sinh vật nhỏ bé chưa trưởng thành với sinh vật có hình thể to lớn đều sẽ không nhịn được sinh ra cảm giác sợ hãi cùng thần phục. Nhưng hắn với Tiêu Manh Á lại không giống như vậy, hắn cao lớn, an toàn còn có chút.... Thơm thơm?
Ngụy Cốc vẫn cho vịt con ăn một chén cháo nhỏ với một ít nước trắng, hắn kiểm tra ổ nhỏ của vịt con một chút liền phát hiện ra vịt này rất thông minh, không có tùy tiện ị bậy, ngoan ngoãn bài tiết ở nơi hắn đặt một cái khay nhỏ, cũng không có mùi gì lạ. Hắn khen thưởng, sờ sờ đầu vịt nhỏ, tâm tình tổng tài bỗng nhiên có chút hân hoan khó diễn tả.
Tiêu Manh Á ăn uống xong xuôi thì được Ngụy Cốc đặt xuống mặt đất, nó chạy quanh bàn ăn một vòng coi như vận động, chạy xong xuôi nó ngoan ngoan chạy tới bên ống quần nam nhân cọ cọ.
"Quạc quạc" Cháo ăn ngon lắm, cảm ơn.
Ngụy Cốc cảm thấy con vịt này tiếng kêu lanh lảnh đến là dễ nghe.
"Ngươi kêu thêm vài tiếng xem nào?" Hắn cũng không trông cậy vịt nhỏ có thể nghe hiểu lời hắn nói.
"Quác quác" Tiêu Manh Á ra sức ngao ngao kêu, kêu đến là hoan hỉ. Vịt nhỏ thấy nam nhân thích nghe tiếng nó kêu trong lòng thấy vô cùng phấn chấn.
"Quạc quạc quạc!!!"
Ngụy Cốc: "........" có lẽ con vịt này là một con vịt có trí thông minh, hắn nghĩ.
...................
Chủ nhân không ở nhà một giờ, nhớ hắn.
Chủ nhân không ở nhà hai giờ, nhớ hắn nhớ hắn.
Ba giờ trôi qua, vịt nhỏ vô cùng nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn.
Tiêu Manh Á thất thần chơi quả cầu lông xù xù chủ nhân đưa cho nó, chơi đến nỗi từ khi nào Nguỵ Cốc thăng cấp thành chủ nhân nó cũng không biết nữa. Tóm lại trong một giây đó, nội tâm nó kiên định lên tiếng rằng nam nhân này chính là chủ nhân của nó.
Nó cũng chỉ là nghe theo tiếng gọi tâm hồn mà thôi. ( ̄^ ̄)ゞ
Tuy rằng hiện tại nó bị chủ nhân bỏ rơi trong nhà, có chút xíu cô độc nhưng nó cũng không thật sự cô đơn đến vậy. Chủ nhân để lại món đồ chơi cho nó, nơi này là nhà của chủ nhân, hắn sẽ còn quay về.
Ngụy Cốc ngồi trong văn phòng vừa xử lý công việc vừa hắt xì liên tục, hắn mặt không biểu tình nhéo nhéo mũi. Đương lúc tập trung cao độ xử lý công việc hắn bỗng nhiên nghĩ đến trong nhà có một con vịt vàng non nớt bé bỏng, mềm mại, nhuyễn manh.
Buổi tối Ngụy Cốc trở về nhà, trong nháy mắt có một vật thể không dự đoán trước nhào tới chân hắn.
"..."
"Quác!" Chủ nhân về rồi!!!
Cũng may không dẫm phải tiểu gia hỏa này. Ngụy Cốc lạnh mặt đem vịt con đặt trong lòng bàn tay, gặp ngón trỏ búng búng nhúm lông xù xù trên đầu vịt nhỏ.
"Quạc?" Tiêu Manh Á nghiêng nghiêng đầu, không hiểu hành động này của chủ nhân nghĩa là sao. Tuy rằng đầu có hơi đau một chút nhưng cũng không phải không chịu được, thôi thì chủ nhân vui là được!
Đem vịt nhỏ trong tay thả trên ghế sô pha, Ngụy Cốc nhìn đĩa đồ ăn chuẩn bị cho vịt nhỏ, ăn cũng sạch ghê, quả là một con vịt không kén ăn.
Thanh âm đều đều phát ra từ TV khiến người ta thấy có chút mệt mỏi, Nguỵ Cốc gác hai chân thon dài hữu lực lên trên bàn trà, áo sơ mi bị hắn kéo ra mấy nút, da thịt màu mật ong dưới ánh đèn càng thêm phần dụ hoặc. Hắn híp mắt, không biết đang suy tư điều gì, tay trái theo tiết tấu thong thả sờ sờ vịt nhỏ.
Bàn tay chủ nhân vừa dày lại lớn còn vô cùng ấm áp. Tiêu Manh Á bị sờ đến thoải mái, siêu cấp thân mật mà mổ mổ đầu ngón tay chủ nhân. Một cái, hai cái, ba cái,....
"Quạc quạc ~" chủ nhân thật đáng yêu!
Ngụy Cốc trầm mặc nhìn vịt nhỏ đang chơi đến mơ hồ, hắn bỗng nhiên thấy rằng hóa ra mình không có cô đơn đến thế.
Thực vui vẻ.
Ví dụ như, nó là một con vịt vàng nhưng nó cũng có tên, tên nó là Tiêu Manh Á. Có thể là không lâu sau nó có thể biến thành hình người, cũng có thể nó sẽ mãi mãi sống trong hình dạng vịt vàng non nớt này.
(Tiêu Manh Á đọc giống như tiểu manh vịt (vịt nhỏ dễ thương:))))))
Tiêu Manh Á may mắn bị một nhân loại tốt bụng nhặt về nhà, cách nói này vừa kỳ quái vừa thê lương thế nhưng còn tốt hơn là bị những thứ kỳ quái chuyển động khắp nơi ở thế giới này nghiền chết. Nhớ tới thảm trạng lần trước nó chứng kiến một đồng loại bị khối sắt khổng lồ nghiền chết, thân hình nho nhỏ không khỏi run rẩy.
Trời vừa sáng, Nguỵ Cốc sờ sờ đầu của vịt nhỏ, nó cảm nhận được hơi thở an toàn của nam nhân. Tiêu Manh Á thân mật mổ mổ lên đầu ngón tay hắn. Nói chung, sinh vật nhỏ bé chưa trưởng thành với sinh vật có hình thể to lớn đều sẽ không nhịn được sinh ra cảm giác sợ hãi cùng thần phục. Nhưng hắn với Tiêu Manh Á lại không giống như vậy, hắn cao lớn, an toàn còn có chút.... Thơm thơm?
Ngụy Cốc vẫn cho vịt con ăn một chén cháo nhỏ với một ít nước trắng, hắn kiểm tra ổ nhỏ của vịt con một chút liền phát hiện ra vịt này rất thông minh, không có tùy tiện ị bậy, ngoan ngoãn bài tiết ở nơi hắn đặt một cái khay nhỏ, cũng không có mùi gì lạ. Hắn khen thưởng, sờ sờ đầu vịt nhỏ, tâm tình tổng tài bỗng nhiên có chút hân hoan khó diễn tả.
Tiêu Manh Á ăn uống xong xuôi thì được Ngụy Cốc đặt xuống mặt đất, nó chạy quanh bàn ăn một vòng coi như vận động, chạy xong xuôi nó ngoan ngoan chạy tới bên ống quần nam nhân cọ cọ.
"Quạc quạc" Cháo ăn ngon lắm, cảm ơn.
Ngụy Cốc cảm thấy con vịt này tiếng kêu lanh lảnh đến là dễ nghe.
"Ngươi kêu thêm vài tiếng xem nào?" Hắn cũng không trông cậy vịt nhỏ có thể nghe hiểu lời hắn nói.
"Quác quác" Tiêu Manh Á ra sức ngao ngao kêu, kêu đến là hoan hỉ. Vịt nhỏ thấy nam nhân thích nghe tiếng nó kêu trong lòng thấy vô cùng phấn chấn.
"Quạc quạc quạc!!!"
Ngụy Cốc: "........" có lẽ con vịt này là một con vịt có trí thông minh, hắn nghĩ.
...................
Chủ nhân không ở nhà một giờ, nhớ hắn.
Chủ nhân không ở nhà hai giờ, nhớ hắn nhớ hắn.
Ba giờ trôi qua, vịt nhỏ vô cùng nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn.
Tiêu Manh Á thất thần chơi quả cầu lông xù xù chủ nhân đưa cho nó, chơi đến nỗi từ khi nào Nguỵ Cốc thăng cấp thành chủ nhân nó cũng không biết nữa. Tóm lại trong một giây đó, nội tâm nó kiên định lên tiếng rằng nam nhân này chính là chủ nhân của nó.
Nó cũng chỉ là nghe theo tiếng gọi tâm hồn mà thôi. ( ̄^ ̄)ゞ
Tuy rằng hiện tại nó bị chủ nhân bỏ rơi trong nhà, có chút xíu cô độc nhưng nó cũng không thật sự cô đơn đến vậy. Chủ nhân để lại món đồ chơi cho nó, nơi này là nhà của chủ nhân, hắn sẽ còn quay về.
Ngụy Cốc ngồi trong văn phòng vừa xử lý công việc vừa hắt xì liên tục, hắn mặt không biểu tình nhéo nhéo mũi. Đương lúc tập trung cao độ xử lý công việc hắn bỗng nhiên nghĩ đến trong nhà có một con vịt vàng non nớt bé bỏng, mềm mại, nhuyễn manh.
Buổi tối Ngụy Cốc trở về nhà, trong nháy mắt có một vật thể không dự đoán trước nhào tới chân hắn.
"..."
"Quác!" Chủ nhân về rồi!!!
Cũng may không dẫm phải tiểu gia hỏa này. Ngụy Cốc lạnh mặt đem vịt con đặt trong lòng bàn tay, gặp ngón trỏ búng búng nhúm lông xù xù trên đầu vịt nhỏ.
"Quạc?" Tiêu Manh Á nghiêng nghiêng đầu, không hiểu hành động này của chủ nhân nghĩa là sao. Tuy rằng đầu có hơi đau một chút nhưng cũng không phải không chịu được, thôi thì chủ nhân vui là được!
Đem vịt nhỏ trong tay thả trên ghế sô pha, Ngụy Cốc nhìn đĩa đồ ăn chuẩn bị cho vịt nhỏ, ăn cũng sạch ghê, quả là một con vịt không kén ăn.
Thanh âm đều đều phát ra từ TV khiến người ta thấy có chút mệt mỏi, Nguỵ Cốc gác hai chân thon dài hữu lực lên trên bàn trà, áo sơ mi bị hắn kéo ra mấy nút, da thịt màu mật ong dưới ánh đèn càng thêm phần dụ hoặc. Hắn híp mắt, không biết đang suy tư điều gì, tay trái theo tiết tấu thong thả sờ sờ vịt nhỏ.
Bàn tay chủ nhân vừa dày lại lớn còn vô cùng ấm áp. Tiêu Manh Á bị sờ đến thoải mái, siêu cấp thân mật mà mổ mổ đầu ngón tay chủ nhân. Một cái, hai cái, ba cái,....
"Quạc quạc ~" chủ nhân thật đáng yêu!
Ngụy Cốc trầm mặc nhìn vịt nhỏ đang chơi đến mơ hồ, hắn bỗng nhiên thấy rằng hóa ra mình không có cô đơn đến thế.
Thực vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.