Chương 28
Nhất Oản Bạch Khai Thủy
27/09/2021
Toàn thân vịt Tiêu Manh Á bây giờ đều ngơ ngác, cả người lôi thôi bẩn thỉu nghiêng nghiêng ngả ngả chạy trên nền xi măng. Tiêu Manh Á chạy lung tung khắp nơi, bây giờ cơ thể cậu quá nhỏ, tầm nhìn không giống lúc trước, cho dù là con đường quen thuộc lúc trước nhưng cậu không thể nhận ra đây là đâu.
Mới vừa rồi cậu ngồi trên cỏ nhìn Ngụy Lâm chơi đùa cùng cún nhỏ, ai ngờ có một ông lão mặc đồ màu cam thả cậu vào túi rác. Cái túi rác kia mùi vị kinh khủng, cậu ở bên trong sặc đến choáng váng. Đến khi Tiêu Manh Á tỉnh táo lại cậu đã bị ném lên trên xe rác rồi. Xe đi càng ngày càng xa, Tiêu Manh Á vô cùng lo lắng, không biết lấy sức từ đâu ra, cậu nhảy ra khỏi xe, lăn trên đất vài vòng, toàn thân vịt lăn trên đất đến là đau đớn.
Bây giờ nghĩ lại, người nhặt cậu đi hẳn lại công nhân vệ sinh. Vịt nhỏ đau khổ nhìn lại bản thân mình bây giờ, toàn thân lấm lem bẩn thỉu, cậu thất bại như vậy sao? Thế mà lại bị công nhân vệ sinh coi như rác mà ném đi...
Vịt nhỏ bị tổn thương rồi, tâm hồn mong manh bị đả kích nghiêm trọng rồi.
Biến về nguyên hình làm thể lực Tiêu Manh Á cũng giảm xuống rất nhiều, đi được một lúc đã mệt đến không thở nổi, hơn nữa bây giờ trời đã tối, ánh sáng từ đèn đường làm cậu đau mắt, không biết đang đi hướng nào.
Không biết Ngụy Cốc không tìm thấy cậu thì có lo lắng không. Tiêu Manh Á ghé vào lề đường, nỗi nhớ dâng lên trong lòng, đánh mạnh vào lòng cậu.
..........................................
Ngụy Cốc nghe xong điện thoại của Ngụy Lâm liền phát bực, muốn mắng người. Vịt nhỏ bé xíu như vậy, không có khả năng hoạt động mạnh, ngộ nhỡ bị lạc đường, hoặc là bị mấy động vật lớn hơn ngoạm mất hoặc là bị xe trên đường cán qua...
Ngụy Cốc không dám nghĩ tiếp nữa, việc cần làm bây giờ là phải bình tĩnh lại rồi đi tìm vịt nhỏ.
Ngụy Lâm lần đầu nhìn thầy anh trai nhà mình tức đến vậy, dù không có mắng mỏ nàng nhưng ánh mắt sắc như dao làm Ngụy Lâm biết nàng phạm phải tội tày trời rồi. Sai thì đã sai rồi, giờ phải lấy công chuộc tội.
Ngụy Lâm nói: "Anh! Bây giờ em đi tìm bảo vệ với nhân viên vệ sinh trong khu tìm xem họ có thấy con vịt nào không. Nếu anh không ngại thì làm tờ rơi báo vịt mất tích, nhưng em nghĩ vịt nhỏ... hẳn là không đi xa đâu."
Ngụy Cốc nhìn bầu trời đêm, nỗi đau đớn trong ngực làm anh phát điên.
Chỉ mong vịt nhỏ không sao cả...
Chỉ cần vịt nhỏ không sao, dù cậu muốn gì anh cũng sẽ chiều theo.
Cho dù là vịt nhỏ muốn anh yêu cậu cũng không phải chuyện lớn. Nghĩ đến anh sẽ yêu vịt nhỏ, trong lòng lại có mấy phần mong đợi.
Nhưng vạn nhất không tìm được vịt nhỏ... Không, tuyệt đối không! Ngụy Cốc từ chối giả thiết này.
Anh chỉ muốn vịt nhỏ bình an quay về bên mình.
...........................
Trong lúc Tiêu Manh Á đang mơ màng, cậu thấy mình như bị thứ gì đó cắn. Cậu hoảng loạn tỉnh giấc thì thấy mình đang bị một chú chó ngậm trong miệng.
Không lẽ cậu sắp thành đồ ăn cho chú chó này sao? Không, cậu không muốn, cậu còn muốn về gặp Ngụy Cốc, cậu chưa muốn chết.
Tiêu Manh Á không thèm để ý xem hàm răng sắc bén của chú chó có thể làm cậu bị thương hay không, cậu liều mạng giãy giụa, chú cún lớn bị cậu lăn lộn đến khó chịu, phun cậu ra rồi gâu một tiếng.
Vịt nhỏ: "..."
Tiêu Manh Á không dám nhúc nhích, sợ làm chú chó kia giận một miếng nuốt chửng cậu luôn. Nó đứng cong lưng đã lâu, vươn lưỡi ra liếm vịt nhỏ một cái.
Như thế này là muốn ăn thịt cậu sao? Tiêu Manh Á tuyệt vọng nghĩ: "Quả nhiên là trốn không thoát."
"Gâu" Chó lớn kêu một tiếng
"?"
Đây là sao? Không muốn ăn thịt cậu? Tiêu Manh Á tò mò nhìn chú chó lớn, ngẩng đầu đến tê cả cổ mới đoán trong mắt nó không có ý muốn ăn thịt cậu.
"Quác quạc quạc?" Cậu không có ác ý đúng không?
"Gâu gâu gâu" Cậu nghĩ nhiều rồi.
Cún lớn lại liếm liếm vịt nhỏ, mãi đến khi lông vịt ướt sũng nước miếng mới ngậm vịt lên, tiếp tục lên đường.
Tiêu Manh Á ở trong miệng cún thấp thỏm sợ hãi.
"Quạc quạc" Cậu muốn mang tôi đi đâu vậy?
"Gâu gâu." Về ổ.
"Ò..." Dù sao hiện tại cậu cũng không biết đi đâu về đâu, về ổ của cún lớn cũng có vẻ an toàn.
Cún lớn tìm một ít đồ ăn đến, đẩy miếng giăm bông thiu đến trước mặt vịt con
"Gâu" Ăn đi
Tiêu Manh A biểu cảm 囧, tuy rằng hơi khó ăn nhưng giờ cậu đã đói bụng lắm rồi.
"Quạc quạc" Cảm ơn.
Cún lớn lại liếm liếm.
Vịt nhỏ không thể không xấu hổ, ngại ngùng nghĩ: "Sao cún lớn thích liếm mình quá vậy?"
.....................................................
Sáng hôm sau, Tiêu Manh Á bị cún lớn liếm lông đến tỉnh lại. Cậu buồn bực nhìn đám lông tơ của mình bị cún lớn liếm đến dựng ngược cả lên.
"Quạc quạc" Hôm nay sẽ làm gì đây?
"Gaauuuu"
Vì thế vịt nhỏ lại bị cún lớn ngậm trong miệng, tiếp tục lên đường.
Tiêu Manh Á buồn bực, vì sao cún lớn vẫn luôn ngậm cậu đi khắp nơi, nó muốn mang cậu đi đâu sao?
Họ cùng nhau đi qua đường lớn, đi qua cửa hàng, trên trời còn đổ một trận mưa lớn, cậu ở trong miệng cún lớn thì không sao, nhưng cún lớn bị mưa dầm cho ướt sũng.
Vịt nhỏ thấy cún lớn bị ướt, trong lòng thấy khó chịu.
"Quạc quạc" Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
Cún lớn lắc đầu.
Vịt nhỏ lại hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Gâu gâu gâu" Về nhà
Tiêu Manh Á: "?"
"Gâu gâu gâu" Cún lớn lặp lại một lần nữa, về nhà.
Vịt nhỏ giật mình hỏi: "Tối hôm qua, chỗ đó không phải nhà cậu sao?"
"Gaausuu gâu gâu" Cún lớn hơi mất kiên nhẫn "Về nhà cậu đó."
"Nhà tôi ư?"
Tiêu Manh Á không thể tin được: "Cậu nói cậu dẫn tôi về nhà của tôi sao? Cậu biết nhà tôi ở đâu ư?"
"Ngốc quá, tôi là chó, trời sinh có khứu giác nhanh nhạy, trên người cậu có mùi của nơi đó, tôi có thể tìm được đường."
Vịt nhỏ bị cún lớn làm cho cảm động đến nước mắt rưng rưng, cậu và cún lớn trước giờ không quen không biết, cún lớn tha cậu về mà không ăn thịt thì thôi, còn nhường cậu đồ ăn, bây giờ còn đưa cậu về nhà. Cún lớn trông lạnh lùng như vậy mà trong lòng lại tràn ngập yêu thương.
"Cún lớn, cảm ơn cậu. Tôi có bí mật này muốn kể cho cậu, thật ra tôi có thể biến thành người, không biết tại sao hôm trước tôi lại biến về nguyên hình. Nếu tôi còn có thể biến lại thành người, tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, cậu có muốn ở lại với tôi không?"
"Ngốc! Tôi chỉ là một chú chó lang thang thôi, ở đâu cũng như nhau cả, nhưng nếu cậu thật sự muốn tôi ở lại, tôi sẽ ở lại với cậu."
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt. Cậu là ân nhân cứu mạng của thôi, chỉ cần tôi có điều kiện tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
"Ngốc quá!" Cún lớn bị mấy lời từ tận đáy lòng của vịt nhỏ làm cho ngại ngùng, nó đổi đề tài hỏi: "Cậu làm sao lại biến từ người về nguyên thân là vịt vậy?"
"Thật ra tôi cũng không biết nữa... Mấy hôm trước tôi đi chơi, ngâm suối nước nóng, buổi tối thì tới tiệc nướng nhưng không ăn gì ở đó cả, chỉ ăn bữa tối như bình thường thôi, mọi ngày ăn những món đó đều không sao cả." Tiêu Manh Á mờ mịt.
"Ngốc! Cậu nghĩ lại xem cậu đã chạm phải những gì." Nếu không thì sao đột nhiên lại biến về dạng vịt như vậy?
Vịt nhỏ nhớ lại chuyện buồn ngày hôm đó, đột nhiên không muốn nghĩ nữa. Trong ký ức có gì đó hiện lên, cậu đã quên mất điều gì đó.
"Tôi nhớ ra rồi, ngày hôm đó tôi uống rượu. Còn say đến bất tỉnh nhân sự nữa, cả người nóng bừng luôn, rất khó chịu!"
"Ngốc! Hẳn là cậu uống rượu xong mới biến trở về nguyên hình đó. Một con vịt đang yên đang lành tự dưng học uống rượu làm gì không biết. Học loài người uống rượu giải sầu hay gì?"
"Tôi...tôi" Nhớ tới Ngụy Cốc, vịt nhỏ khép mi, giấu kín cảm xúc trong lòng.
.................................
Ngụy Lâm nhìn anh trai mình đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi gì.
Nàng sai rồi, nàng không nên nhanh nhảu mà dẫn vịt nhỏ kia ra ngoài chơi. Vịt mất tích, anh trai nàng lặn lội khắp nơi đi tìm, 24 giờ không ngừng nghỉ, đồ ăn cũng chẳng ăn được mấy miếng, cứ nha vậy thì đến người sắt cũng không chịu nổi."
Con vịt kia thì có gì đặc biệt?!
Ngụy Lâm tận tình khuyên nhủ: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, em sẽ tiếp tục tìm vịt cho anh, anh cứ như thế này thì chưa tìm được vịt anh đã ốm mất rồi."
"không sao, anh chịu được."
"Anh..."
"Em im đi, không phải lỗi của em sao? Nếu em không đưa nó ra ngoài chơi thì nó sẽ bị lạc sao?"
Lần đầu tiên trong đời bị anh trai mắng nghiêm khắc như vậy, Ngụy Lâm đau lòng muốn khóc.
"Em biết em sai rồi nhưng anh có nhất thiết vì một con vịt mà làm vậy sao? Cùng lắm thì em mua rất nhiều vịt khác giống nó như đúc tặng cho anh."
Ngụy Cốc hừ lạnh: "Em không hiểu! Vịt nhỏ với anh vô cùng quan trọng, trên đời này chỉ có một vịt nhỏ duy nhất, độc nhất vô nhị."
Ngụy Lâm không thể tin được nhìn Ngụy Cốc, nàng vừa muốn nói thì Ngụy Cốc đã tiếp lời.
"Em về đi, đừng đến đây nữa, anh sẽ tự tìm vịt nhỏ. Em nhàn rỗi quá thì bảo với mọi người là anh có người yêu rồi, anh sẽ cân nhắc đưa người ta về ra mắt."
Ngụy Lâm: "..."
Ngụy Cốc thay đổi nhanh như gió làm nàng không theo kịp.
WTF?
Một giây trước còn vì một con vịt mà mắng mỏ nàng, nói vịt kia là độc nhất vô nhị, một giây sau đã nói muốn đưa người yêu về ra mắt ba mẹ???
Cái gì cơ?
Anh trai nàng điên rồi?
Ngụy Lâm im lặng rời đi.
........................................
Cún lớn ngậm vịt nhỏ trong miệng đi hết ba ngày, cuối cùng cũng dừng lại ở cửa tiểu khu. Nó ghé lên thảm cỏ thở dốc, vịt nhỏ từ trong miệng nó nhảy ra giãn gân giãn cốt.
Tiểu khu không cho phép chó hoang đi vào, cún lớn vừa nhìn đã biết là cún lang thang, bẩn thỉu lộn xộn, không biết có bệnh gì không. Bảo vệ cầm gậy định đuổi nó đi thì bị vịt nhỏ ở cạnh cún lớn thu hút sự chú ý. Hắn về phòng xem giấy thông báo, đây không phải là vịt nhỏ sao?
Tuy rằng bây giờ vịt nhỏ bẩn đến không dám nhìn thẳng, nhưng hắn có thể chắc chắn đây là vịt nhỏ đi lạc của giám đốc Ngụy.
Bảo vệ nhìn thấy số tiền thưởng trên tờ giấy, lập tức móc điện thoại gọi điện.
....................
Di động của Ngụy Cốc vang lên, mấy ngày nay anh nhận được vô số cuộc điện thoại lãng phí thời gian.
Ngay khi vừa phát thông báo, có rất nhiều người vì tiền thưởng mà gọi điện thoại cho anh, mua vịt khác lừa anh, anh gặp phải tình huống như vậy rất nhiều rồi. Trong lòng Ngụy Cốc rất bực bội, nhưng vì vịt nhỏ anh phải chịu đựng. Mỗi lần nghe điện thoại là lại thêm một lần hy vọng, tuy là đã qua 3 ngày, hy vọng càng ngày càng xa vời.
"Giám đốc Ngụy, chào ngài, tôi là bảo vệ tiểu khu, Lục Tử, tôi có thấy vịt mà ngài đang tìm. Nó đang ở trước cổng tiểu khu, anh lại đây xem thử xem sao?"
Ngụy Cốc đứng dậy mặc áo khoác, vừa nghe máy vừa rời khỏi văn phòng. Những người không quen có thể dám lừa hắn chứ bảo vệ hẳn là không có gan làm chuyện này.
Ngụy Cốc lái xe nhanh như bay, tới cổng sau của tiểu khu, anh vừa liếc mắt đã thấy vịt nhỏ nhếch nhác luộm thuộm.
Tim Ngụy Cốc đập mạnh, ngay giây phút nhìn thấy vịt nhỏ, trong tim anh đã có đáp án chính xác.
Vịt nhỏ của anh, anh sẽ không bao giờ đánh mất cậu.
Editor: Huhu chương này dài thiệt sự luôn á:((( bình thường mỗi chương tác giả hay viết ngăn ngắn cỡ 800, 900 từ thui mà chương này dài gấp 3 luôn.
Mới vừa rồi cậu ngồi trên cỏ nhìn Ngụy Lâm chơi đùa cùng cún nhỏ, ai ngờ có một ông lão mặc đồ màu cam thả cậu vào túi rác. Cái túi rác kia mùi vị kinh khủng, cậu ở bên trong sặc đến choáng váng. Đến khi Tiêu Manh Á tỉnh táo lại cậu đã bị ném lên trên xe rác rồi. Xe đi càng ngày càng xa, Tiêu Manh Á vô cùng lo lắng, không biết lấy sức từ đâu ra, cậu nhảy ra khỏi xe, lăn trên đất vài vòng, toàn thân vịt lăn trên đất đến là đau đớn.
Bây giờ nghĩ lại, người nhặt cậu đi hẳn lại công nhân vệ sinh. Vịt nhỏ đau khổ nhìn lại bản thân mình bây giờ, toàn thân lấm lem bẩn thỉu, cậu thất bại như vậy sao? Thế mà lại bị công nhân vệ sinh coi như rác mà ném đi...
Vịt nhỏ bị tổn thương rồi, tâm hồn mong manh bị đả kích nghiêm trọng rồi.
Biến về nguyên hình làm thể lực Tiêu Manh Á cũng giảm xuống rất nhiều, đi được một lúc đã mệt đến không thở nổi, hơn nữa bây giờ trời đã tối, ánh sáng từ đèn đường làm cậu đau mắt, không biết đang đi hướng nào.
Không biết Ngụy Cốc không tìm thấy cậu thì có lo lắng không. Tiêu Manh Á ghé vào lề đường, nỗi nhớ dâng lên trong lòng, đánh mạnh vào lòng cậu.
..........................................
Ngụy Cốc nghe xong điện thoại của Ngụy Lâm liền phát bực, muốn mắng người. Vịt nhỏ bé xíu như vậy, không có khả năng hoạt động mạnh, ngộ nhỡ bị lạc đường, hoặc là bị mấy động vật lớn hơn ngoạm mất hoặc là bị xe trên đường cán qua...
Ngụy Cốc không dám nghĩ tiếp nữa, việc cần làm bây giờ là phải bình tĩnh lại rồi đi tìm vịt nhỏ.
Ngụy Lâm lần đầu nhìn thầy anh trai nhà mình tức đến vậy, dù không có mắng mỏ nàng nhưng ánh mắt sắc như dao làm Ngụy Lâm biết nàng phạm phải tội tày trời rồi. Sai thì đã sai rồi, giờ phải lấy công chuộc tội.
Ngụy Lâm nói: "Anh! Bây giờ em đi tìm bảo vệ với nhân viên vệ sinh trong khu tìm xem họ có thấy con vịt nào không. Nếu anh không ngại thì làm tờ rơi báo vịt mất tích, nhưng em nghĩ vịt nhỏ... hẳn là không đi xa đâu."
Ngụy Cốc nhìn bầu trời đêm, nỗi đau đớn trong ngực làm anh phát điên.
Chỉ mong vịt nhỏ không sao cả...
Chỉ cần vịt nhỏ không sao, dù cậu muốn gì anh cũng sẽ chiều theo.
Cho dù là vịt nhỏ muốn anh yêu cậu cũng không phải chuyện lớn. Nghĩ đến anh sẽ yêu vịt nhỏ, trong lòng lại có mấy phần mong đợi.
Nhưng vạn nhất không tìm được vịt nhỏ... Không, tuyệt đối không! Ngụy Cốc từ chối giả thiết này.
Anh chỉ muốn vịt nhỏ bình an quay về bên mình.
...........................
Trong lúc Tiêu Manh Á đang mơ màng, cậu thấy mình như bị thứ gì đó cắn. Cậu hoảng loạn tỉnh giấc thì thấy mình đang bị một chú chó ngậm trong miệng.
Không lẽ cậu sắp thành đồ ăn cho chú chó này sao? Không, cậu không muốn, cậu còn muốn về gặp Ngụy Cốc, cậu chưa muốn chết.
Tiêu Manh Á không thèm để ý xem hàm răng sắc bén của chú chó có thể làm cậu bị thương hay không, cậu liều mạng giãy giụa, chú cún lớn bị cậu lăn lộn đến khó chịu, phun cậu ra rồi gâu một tiếng.
Vịt nhỏ: "..."
Tiêu Manh Á không dám nhúc nhích, sợ làm chú chó kia giận một miếng nuốt chửng cậu luôn. Nó đứng cong lưng đã lâu, vươn lưỡi ra liếm vịt nhỏ một cái.
Như thế này là muốn ăn thịt cậu sao? Tiêu Manh Á tuyệt vọng nghĩ: "Quả nhiên là trốn không thoát."
"Gâu" Chó lớn kêu một tiếng
"?"
Đây là sao? Không muốn ăn thịt cậu? Tiêu Manh Á tò mò nhìn chú chó lớn, ngẩng đầu đến tê cả cổ mới đoán trong mắt nó không có ý muốn ăn thịt cậu.
"Quác quạc quạc?" Cậu không có ác ý đúng không?
"Gâu gâu gâu" Cậu nghĩ nhiều rồi.
Cún lớn lại liếm liếm vịt nhỏ, mãi đến khi lông vịt ướt sũng nước miếng mới ngậm vịt lên, tiếp tục lên đường.
Tiêu Manh Á ở trong miệng cún thấp thỏm sợ hãi.
"Quạc quạc" Cậu muốn mang tôi đi đâu vậy?
"Gâu gâu." Về ổ.
"Ò..." Dù sao hiện tại cậu cũng không biết đi đâu về đâu, về ổ của cún lớn cũng có vẻ an toàn.
Cún lớn tìm một ít đồ ăn đến, đẩy miếng giăm bông thiu đến trước mặt vịt con
"Gâu" Ăn đi
Tiêu Manh A biểu cảm 囧, tuy rằng hơi khó ăn nhưng giờ cậu đã đói bụng lắm rồi.
"Quạc quạc" Cảm ơn.
Cún lớn lại liếm liếm.
Vịt nhỏ không thể không xấu hổ, ngại ngùng nghĩ: "Sao cún lớn thích liếm mình quá vậy?"
.....................................................
Sáng hôm sau, Tiêu Manh Á bị cún lớn liếm lông đến tỉnh lại. Cậu buồn bực nhìn đám lông tơ của mình bị cún lớn liếm đến dựng ngược cả lên.
"Quạc quạc" Hôm nay sẽ làm gì đây?
"Gaauuuu"
Vì thế vịt nhỏ lại bị cún lớn ngậm trong miệng, tiếp tục lên đường.
Tiêu Manh Á buồn bực, vì sao cún lớn vẫn luôn ngậm cậu đi khắp nơi, nó muốn mang cậu đi đâu sao?
Họ cùng nhau đi qua đường lớn, đi qua cửa hàng, trên trời còn đổ một trận mưa lớn, cậu ở trong miệng cún lớn thì không sao, nhưng cún lớn bị mưa dầm cho ướt sũng.
Vịt nhỏ thấy cún lớn bị ướt, trong lòng thấy khó chịu.
"Quạc quạc" Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
Cún lớn lắc đầu.
Vịt nhỏ lại hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Gâu gâu gâu" Về nhà
Tiêu Manh Á: "?"
"Gâu gâu gâu" Cún lớn lặp lại một lần nữa, về nhà.
Vịt nhỏ giật mình hỏi: "Tối hôm qua, chỗ đó không phải nhà cậu sao?"
"Gaausuu gâu gâu" Cún lớn hơi mất kiên nhẫn "Về nhà cậu đó."
"Nhà tôi ư?"
Tiêu Manh Á không thể tin được: "Cậu nói cậu dẫn tôi về nhà của tôi sao? Cậu biết nhà tôi ở đâu ư?"
"Ngốc quá, tôi là chó, trời sinh có khứu giác nhanh nhạy, trên người cậu có mùi của nơi đó, tôi có thể tìm được đường."
Vịt nhỏ bị cún lớn làm cho cảm động đến nước mắt rưng rưng, cậu và cún lớn trước giờ không quen không biết, cún lớn tha cậu về mà không ăn thịt thì thôi, còn nhường cậu đồ ăn, bây giờ còn đưa cậu về nhà. Cún lớn trông lạnh lùng như vậy mà trong lòng lại tràn ngập yêu thương.
"Cún lớn, cảm ơn cậu. Tôi có bí mật này muốn kể cho cậu, thật ra tôi có thể biến thành người, không biết tại sao hôm trước tôi lại biến về nguyên hình. Nếu tôi còn có thể biến lại thành người, tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, cậu có muốn ở lại với tôi không?"
"Ngốc! Tôi chỉ là một chú chó lang thang thôi, ở đâu cũng như nhau cả, nhưng nếu cậu thật sự muốn tôi ở lại, tôi sẽ ở lại với cậu."
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt. Cậu là ân nhân cứu mạng của thôi, chỉ cần tôi có điều kiện tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
"Ngốc quá!" Cún lớn bị mấy lời từ tận đáy lòng của vịt nhỏ làm cho ngại ngùng, nó đổi đề tài hỏi: "Cậu làm sao lại biến từ người về nguyên thân là vịt vậy?"
"Thật ra tôi cũng không biết nữa... Mấy hôm trước tôi đi chơi, ngâm suối nước nóng, buổi tối thì tới tiệc nướng nhưng không ăn gì ở đó cả, chỉ ăn bữa tối như bình thường thôi, mọi ngày ăn những món đó đều không sao cả." Tiêu Manh Á mờ mịt.
"Ngốc! Cậu nghĩ lại xem cậu đã chạm phải những gì." Nếu không thì sao đột nhiên lại biến về dạng vịt như vậy?
Vịt nhỏ nhớ lại chuyện buồn ngày hôm đó, đột nhiên không muốn nghĩ nữa. Trong ký ức có gì đó hiện lên, cậu đã quên mất điều gì đó.
"Tôi nhớ ra rồi, ngày hôm đó tôi uống rượu. Còn say đến bất tỉnh nhân sự nữa, cả người nóng bừng luôn, rất khó chịu!"
"Ngốc! Hẳn là cậu uống rượu xong mới biến trở về nguyên hình đó. Một con vịt đang yên đang lành tự dưng học uống rượu làm gì không biết. Học loài người uống rượu giải sầu hay gì?"
"Tôi...tôi" Nhớ tới Ngụy Cốc, vịt nhỏ khép mi, giấu kín cảm xúc trong lòng.
.................................
Ngụy Lâm nhìn anh trai mình đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi gì.
Nàng sai rồi, nàng không nên nhanh nhảu mà dẫn vịt nhỏ kia ra ngoài chơi. Vịt mất tích, anh trai nàng lặn lội khắp nơi đi tìm, 24 giờ không ngừng nghỉ, đồ ăn cũng chẳng ăn được mấy miếng, cứ nha vậy thì đến người sắt cũng không chịu nổi."
Con vịt kia thì có gì đặc biệt?!
Ngụy Lâm tận tình khuyên nhủ: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, em sẽ tiếp tục tìm vịt cho anh, anh cứ như thế này thì chưa tìm được vịt anh đã ốm mất rồi."
"không sao, anh chịu được."
"Anh..."
"Em im đi, không phải lỗi của em sao? Nếu em không đưa nó ra ngoài chơi thì nó sẽ bị lạc sao?"
Lần đầu tiên trong đời bị anh trai mắng nghiêm khắc như vậy, Ngụy Lâm đau lòng muốn khóc.
"Em biết em sai rồi nhưng anh có nhất thiết vì một con vịt mà làm vậy sao? Cùng lắm thì em mua rất nhiều vịt khác giống nó như đúc tặng cho anh."
Ngụy Cốc hừ lạnh: "Em không hiểu! Vịt nhỏ với anh vô cùng quan trọng, trên đời này chỉ có một vịt nhỏ duy nhất, độc nhất vô nhị."
Ngụy Lâm không thể tin được nhìn Ngụy Cốc, nàng vừa muốn nói thì Ngụy Cốc đã tiếp lời.
"Em về đi, đừng đến đây nữa, anh sẽ tự tìm vịt nhỏ. Em nhàn rỗi quá thì bảo với mọi người là anh có người yêu rồi, anh sẽ cân nhắc đưa người ta về ra mắt."
Ngụy Lâm: "..."
Ngụy Cốc thay đổi nhanh như gió làm nàng không theo kịp.
WTF?
Một giây trước còn vì một con vịt mà mắng mỏ nàng, nói vịt kia là độc nhất vô nhị, một giây sau đã nói muốn đưa người yêu về ra mắt ba mẹ???
Cái gì cơ?
Anh trai nàng điên rồi?
Ngụy Lâm im lặng rời đi.
........................................
Cún lớn ngậm vịt nhỏ trong miệng đi hết ba ngày, cuối cùng cũng dừng lại ở cửa tiểu khu. Nó ghé lên thảm cỏ thở dốc, vịt nhỏ từ trong miệng nó nhảy ra giãn gân giãn cốt.
Tiểu khu không cho phép chó hoang đi vào, cún lớn vừa nhìn đã biết là cún lang thang, bẩn thỉu lộn xộn, không biết có bệnh gì không. Bảo vệ cầm gậy định đuổi nó đi thì bị vịt nhỏ ở cạnh cún lớn thu hút sự chú ý. Hắn về phòng xem giấy thông báo, đây không phải là vịt nhỏ sao?
Tuy rằng bây giờ vịt nhỏ bẩn đến không dám nhìn thẳng, nhưng hắn có thể chắc chắn đây là vịt nhỏ đi lạc của giám đốc Ngụy.
Bảo vệ nhìn thấy số tiền thưởng trên tờ giấy, lập tức móc điện thoại gọi điện.
....................
Di động của Ngụy Cốc vang lên, mấy ngày nay anh nhận được vô số cuộc điện thoại lãng phí thời gian.
Ngay khi vừa phát thông báo, có rất nhiều người vì tiền thưởng mà gọi điện thoại cho anh, mua vịt khác lừa anh, anh gặp phải tình huống như vậy rất nhiều rồi. Trong lòng Ngụy Cốc rất bực bội, nhưng vì vịt nhỏ anh phải chịu đựng. Mỗi lần nghe điện thoại là lại thêm một lần hy vọng, tuy là đã qua 3 ngày, hy vọng càng ngày càng xa vời.
"Giám đốc Ngụy, chào ngài, tôi là bảo vệ tiểu khu, Lục Tử, tôi có thấy vịt mà ngài đang tìm. Nó đang ở trước cổng tiểu khu, anh lại đây xem thử xem sao?"
Ngụy Cốc đứng dậy mặc áo khoác, vừa nghe máy vừa rời khỏi văn phòng. Những người không quen có thể dám lừa hắn chứ bảo vệ hẳn là không có gan làm chuyện này.
Ngụy Cốc lái xe nhanh như bay, tới cổng sau của tiểu khu, anh vừa liếc mắt đã thấy vịt nhỏ nhếch nhác luộm thuộm.
Tim Ngụy Cốc đập mạnh, ngay giây phút nhìn thấy vịt nhỏ, trong tim anh đã có đáp án chính xác.
Vịt nhỏ của anh, anh sẽ không bao giờ đánh mất cậu.
Editor: Huhu chương này dài thiệt sự luôn á:((( bình thường mỗi chương tác giả hay viết ngăn ngắn cỡ 800, 900 từ thui mà chương này dài gấp 3 luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.