Chương 29
Nhất Oản Bạch Khai Thủy
27/09/2021
Vịt nhỏ được đặt vào trong bồn tắm, bàn tay Ngụy Cốc lực đạo vừa phải, Tiêu Manh Á bị sờ đến ngủ mất rồi. Vịt nhỏ thoải mái dựa lên tay Ngụy Cốc, được ở bên cạnh anh ấy thật tốt.
"Quạc quạc" Anh ơi, em nhớ anh lắm!
Vịt nhỏ vươn đôi cánh ngắn ngủn ôm ngón trỏ Ngụy Cốc, thân mật dính chặt không ngừng.
Ngụy Cốc xoa đầu vịt nhỏ, hôn lên mái đầu sũng nước của cậu.
"Quác!" Tiêu Manh Á kinh ngạc, anh ấy chủ động hôn cậu, lại còn là trong hình dáng vịt.
Áu áu áu áu áu!!!!! Tiêu Manh Á vô cùng vui vẻ, mặc kệ đống lông trên người ướt dầm dề, vịt nhỏ vui vẻ nhào vào ngực Ngụy Cốc.
Ngụy Cốc nhìn vịt nhỏ hoạt bát hiếu động như vậy, khe khẽ cười.
Vịt nhỏ chạy quanh phòng khách mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được cún lớn ở ban công, cậu chạy lại tâm sự với cún lớn. Gâu gâu quàng quạc một hồi, không biết là đã nói những gì, cuối cùng một vịt một cún thống nhất được ý kiến rồi. Vịt nhỏ dẫn theo cún lớn đến trước mặt Ngụy Cốc nhè nhẹ mổ lên tay anh.
"Quạc quạc quạc." Anh, mình cho cún lớn ở lại đi.
"Em muốn anh cho nó ở lại đúng không?"
"Quạc." Vịt nhỏ gật đầu.
Ngụy Cốc đương nhiên là đồng ý, nuôi một con cún thôi mà, chỉ cần vịt nhỏ vui vẻ là được, không gì là không thể.
So với cái này Ngụy Cốc còn có thứ khác cần quan tâm hơn. Anh đặt Tiêu Manh Á trong lòng ban này, mặt đối mặt hỏi: "Em còn có thể biến thành người không?"
Vịt nhỏ do dự gật đầu.
Cậu nhảy xuống khỏi lòng bàn tay Ngụy Cốc, dường như hiểu được điều gì, sau đó làm mấy động tác đến là khoa trương. Đầu tiên là ngửa đầu, sau đó là lảo đảo ngã xuống, cuối cùng là bộ dạng say đến bất tỉnh nhân sự.
Ngụy Cốc: "..."
Cũng may anh nhanh nhạy, sau vài giây đã phản ứng lại.
"Ý em là muốn uống rượu đến say phải không?"
"Quạc" Vịt nhỏ gật đầu.
Ngụy Cốc rót bia vào nắp chai cho vịt nhỏ, chỉ rót một chút xíu, vịt nhỏ bé quá, anh sợ cồn sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu.
Tiêu Manh Á một hơi uống hết hơn nửa lượng rượu trong nắp, cậu chép chép miệng thưởng thức mùi vị còn sót lại, còn đang muốn uống thêm thì đã bị Ngụy Cốc mang đi mất.
"Quạc quạc?" Không để em uống nốt sao?
"Em say rồi, không được uống nữa."
Ngụy Cốc nói không sai, Tiêu Manh Á uống xong nửa nắp bia kia, không đến một phút đã loạng choạng ngả nghiêng. May là anh pha thêm chút nước vào.
Vịt nhỏ say rượu được Ngụy Cốc mang vào phòng, cẩn thận đặt ở trên gối, lại đắp thêm một cái khăn nhỏ. Chỉ mong ngày mai vịt nhỏ có thể trở về dạng người.
Ngụy Cốc tắt đèn, khe khẽ nói chúc ngủ ngon bên tai vịt nhỏ.
"Quạc quạc" Anh ơi, em nhớ anh lắm!
Vịt nhỏ vươn đôi cánh ngắn ngủn ôm ngón trỏ Ngụy Cốc, thân mật dính chặt không ngừng.
Ngụy Cốc xoa đầu vịt nhỏ, hôn lên mái đầu sũng nước của cậu.
"Quác!" Tiêu Manh Á kinh ngạc, anh ấy chủ động hôn cậu, lại còn là trong hình dáng vịt.
Áu áu áu áu áu!!!!! Tiêu Manh Á vô cùng vui vẻ, mặc kệ đống lông trên người ướt dầm dề, vịt nhỏ vui vẻ nhào vào ngực Ngụy Cốc.
Ngụy Cốc nhìn vịt nhỏ hoạt bát hiếu động như vậy, khe khẽ cười.
Vịt nhỏ chạy quanh phòng khách mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được cún lớn ở ban công, cậu chạy lại tâm sự với cún lớn. Gâu gâu quàng quạc một hồi, không biết là đã nói những gì, cuối cùng một vịt một cún thống nhất được ý kiến rồi. Vịt nhỏ dẫn theo cún lớn đến trước mặt Ngụy Cốc nhè nhẹ mổ lên tay anh.
"Quạc quạc quạc." Anh, mình cho cún lớn ở lại đi.
"Em muốn anh cho nó ở lại đúng không?"
"Quạc." Vịt nhỏ gật đầu.
Ngụy Cốc đương nhiên là đồng ý, nuôi một con cún thôi mà, chỉ cần vịt nhỏ vui vẻ là được, không gì là không thể.
So với cái này Ngụy Cốc còn có thứ khác cần quan tâm hơn. Anh đặt Tiêu Manh Á trong lòng ban này, mặt đối mặt hỏi: "Em còn có thể biến thành người không?"
Vịt nhỏ do dự gật đầu.
Cậu nhảy xuống khỏi lòng bàn tay Ngụy Cốc, dường như hiểu được điều gì, sau đó làm mấy động tác đến là khoa trương. Đầu tiên là ngửa đầu, sau đó là lảo đảo ngã xuống, cuối cùng là bộ dạng say đến bất tỉnh nhân sự.
Ngụy Cốc: "..."
Cũng may anh nhanh nhạy, sau vài giây đã phản ứng lại.
"Ý em là muốn uống rượu đến say phải không?"
"Quạc" Vịt nhỏ gật đầu.
Ngụy Cốc rót bia vào nắp chai cho vịt nhỏ, chỉ rót một chút xíu, vịt nhỏ bé quá, anh sợ cồn sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu.
Tiêu Manh Á một hơi uống hết hơn nửa lượng rượu trong nắp, cậu chép chép miệng thưởng thức mùi vị còn sót lại, còn đang muốn uống thêm thì đã bị Ngụy Cốc mang đi mất.
"Quạc quạc?" Không để em uống nốt sao?
"Em say rồi, không được uống nữa."
Ngụy Cốc nói không sai, Tiêu Manh Á uống xong nửa nắp bia kia, không đến một phút đã loạng choạng ngả nghiêng. May là anh pha thêm chút nước vào.
Vịt nhỏ say rượu được Ngụy Cốc mang vào phòng, cẩn thận đặt ở trên gối, lại đắp thêm một cái khăn nhỏ. Chỉ mong ngày mai vịt nhỏ có thể trở về dạng người.
Ngụy Cốc tắt đèn, khe khẽ nói chúc ngủ ngon bên tai vịt nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.